Đến với buổi lễ tri ân hôm nay, em có một vài lời tâm sự muốn gửi tới các quý
vị đại biểu, thầy cô cùng các bạn học sinh!
Có ai đó đã từng nói rằng: kỉ niệm nh những phím đàn. Có cung trầm, có cung
bổng. Kỉ niệm cũng có vui có buồn. Có kỉ niệm ta muốn quên đi nhng cũng có những
kỉ niệm ta nâng niu, trân trọng. Với tôi, những điều đẹp đẽ nhất mà tôi không thể
quên là kỉ niệm với một cô giáo dạy Văn. Đó là cô giáo Phạm Thị Chiên. Có lẽ đó là
những thanh âm trong trẻo nhất vang lên trong tâm hồn một cô bé tuổi mời lăm nh tôi.
Ngày hôm qua, nh mới đây thôi, tôi là một học sinh lớp 6 vừa hồi hộp, vừa lo
sợ, lại nh mừng rỡ. Chiều thu nhng cái nắng nghiêng nghiêng vẫn còn gay gắt lắm!
Đó là ngày đầu tiên tôi gặp cô. Lũ học trò nhỏ vây quanh lấy cô. Tôi nhút nhát đứng
bên ngoài. Nhng tôi vẫn nhìn rất rõ cô. Cô mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, chiếc
quần đen ống hơi rộng và đi một đôi dép quai hậu đã hơi cũ. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ: cô
thật giản dị. Thật không giống nh những gì tôi đã mơ, đã tởng tợng về cô giáo chủ
nhiệm của tôi vào đêm qua - đêm trớc khi đi nhận lớp.
Những ngày đầu vào trờng THCS Nam Hng là những ngày thật khó khăn đối
với chúng tôi. Lạ trờng! Lạ bạn! Mỗi một ngày đến lớp là một ngày tôi thấy thật vất
vả. Chúng tôi phải học rất nhiều môn, phải học cách vừa nghe giảng vừa ghi bài, về
nhà lại phải làm một núi bài tập thầy cô giao Và học theo t duy chứ không học
thuộc lòng. Rồi lại bạn mới. Tôi vốn nhút nhát nên không hoà đồng ngay đợc với các
bạn. Tôi đến lớp lầm lũi nh một cái bóng và chỉ quanh quẩn bên chỗ ngồi của mình.
Có những ngày tôi tởng chừng nh đầu muốn nổ tung. Nớc mắt cứ trào ứa ra mà không
biết chia sẻ cùng ai. Bởi có ai hiểu? Nhng vẫn có một ngời hiểu. Đó là cô. Cô đã dặn
dò không chỉ tôi mà cả lũ học trò nhỏ tinh nghịch phơng pháp học tập mới, cách thích
ứng với môi trờng mới. Cô rất hay trò chuyện với chúng tôi. Dờng nh, chúng tôi nghĩ
gì, cô đều biết hết. Lũ học trò chúng tôi phục cô lấm lắm. Cô còn luôn dặn dò chúng
tôi phải đoàn kết với nhau. Có thế mới xây dựng tập thể lớp tốt đợc. Mà cô không chỉ
nói đâu nhé. Cô còn tổ chức cả trò chơi cho cả lớp nữa. Thi hát, thi Ai nhanh hơn,
thi kéo co Sau mỗi lần ấy, tôi lại có thêm bạn thân. Lúc ấy, lớp tôi cứ gặp nhau lại
ríu rít cả lên. Tối về nhà, tôi chỉ mong trời nhanh sáng để lại đến lớp kể những câu
chuyện tôi thấy hay cho các bạn nghe.
Cô tâm lí vậy nhng cũng nghiêm khắc lắm. Mỗi lần có bạn học sinh nào vi
phạm nội quy cô đều phạt rất nặng. Riêng cán bộ lớp mà vi phạm thì sẽ bị cô phạt gấp
đôi. Nên bạn nào cũng sợ, cũng tuân thủ đúng nội quy của trờng lớp. Tuy có điều lạ là
cô rất dân chủ. Bao giờ cô cũng hỏi cặn kẽ vì sao bạn học sinh đó vi phạm. Rồi cô
giải thích cặn kẽ thế là đúng hay sai. Bạn tự nhận lỗi rồi cô mới đa ra lớp để cả lớp
xem xét và đa ra hình thức xử phạt. Nh vậy là chúng tôi tự nhận lỗi, tập thể lớp phạt
chứ đâu phải cô. Vì thế bạn nào cũng thực hiện hình phạt nghiêm chỉnh và còn tự hứa
không tái phạm nữa. Lớp tôi cứ thế tiến lên. Với chúng tôi, mỗi ngày đến trờng là một
ngày vui, một ngày ý nghĩa.
Nhng có điều tôi thấy không hiểu. Đó là tôi rất ít khi thấy cô cời. Khuôn mặt cô
lúc nào cũng thoáng một nét u t. Lũ nhất quỷ nhì ma chúng tôi đã cố gắng rất nhiều
để làm cô vui. Nhng dờng nh cô buồn nhiều hơn vui. Cô vẫn thế, giản dị, yêu thơng
nhng lại bí ẩn vô cùng. Có lẽ cô sinh ra trên đời là để lo lắng, chăm chút và gánh thay
nỗi buồn cho nhân thế.
Với tôi, cô không chỉ là một giáo viên chủ nhiệm giỏi trị đợc lũ quỷ 6B hồi đó
mà cô còn là một cô giáo dạy văn rất yêu nghề. Chính cô là ngời đã gieo tình yêu văn
học vào trái tim tôi. Không biết từ bao giờ tôi lại yêu những vần thơ mộc mạc mà đẹp
đến lạ lùng:
Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện
Sẽ đợc nhìn thấy các nàng tiên
Thấy chú bé đi hài bảy dặm
Quả thị thơm cô Tấm rất hiền
Cô thờng nói: học văn là học làm ngời. Trái tim non nớt, đầu óc ngây thơ của
tôi cha hiểu điều đó. Tôi chỉ biết thơng chàng Thạch Sanh bị nhốt trong hang, yêu cô
Tấm thảo hiền từ trong quả thị, lo cho chị Dậu hết bán chó rồi lại bán con mà đời vẫn
tối đen Còn bao điều tôi học đợc từ những lời cô giảng. Cô nh sống cuộc sống của
các tác phẩm văn học. Rồi từ tình yêu đó, cô truyền lại tất cả cho chúng tôi. Mỗi tiết
Văn, chúng tôi khi vui sớng, lúc buồn bã, lúc lại xót thơng cùng các nhân vật. Dờng
nh cô đã làm cho chúng tôi hiểu, học văn đâu phải chỉ bằng khối óc mà còn bằng cả
con tim.
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã 4 năm rồi. Bốn năm là một khoảng thời
gian không dài với cuộc đời mỗi con ngời nhng nó lại là miền kí ức vô bờ trong tâm
trí. Tôi đã trởng thành hơn. Tôi không còn là cô bé nhút nhát đứng nhìn cô từ xa nh xa
mà sao tôi vẫn không thể thốt lên lời bấy lâu nay trái tim tôi ấp ủ. Nay, trong buổi lễ
tri ân này, tôi muốn nói rằng : Tha cô, em cám ơn cô rất nhiều. Cô đã dành cả cuộc
đời mình để làm ngời lái đò đa từng thế hệ của con em Nam Hng cập bến tri thức.
Những học trò nhỏ sẽ không đợc nghe cô giảng bài ngày ngày. Con đờng có bờ đê
xanh mớt lại vắng bóng một ngời giáo viên giản dị đi chiếc xe đạp màu xanh cỏ. Bởi
chỉ vài tháng nữa cô sẽ nghỉ hu. Cô sẽ trở về với cuộc sống thờng nhật không có bảng
đen, phấn trắng. Nhng em tin rằng, cô vẫn sẽ dõi theo bớc đi của những học trò nhỏ
của cô, dõi theo từng bớc tiến của ngành giáo dục. Có lẽ không chỉ riêng em mà cả
những thế hệ con ngời trên quê hơng này sẽ mãi mãi mãi nhớ tới công ơn dạy dỗ của
cô.