Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.93 KB, 1 trang )
Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô cùng tất cả các bạn học sinh thân mến !
Lần này là lần thứ 3 và cũng là lần cuối cùng em được vinh dự đứng tại đây để đại
diện cho hơn 300 học sinh của Trường THCS Mỹ Trung, đặc biệt là học sinh khối 9, có
đôi lời phát biểu cảm nghĩ của mình trong buổi tổng kết năm học 2010 – 2011 hôm nay.
Thế là một năm học đã trôi qua ! Cùng đã đến lúc chúng ta phải rời xa mái trường
và bạn bè thân yêu. Rời xa trường trong mấy tháng hè nhưng các bạn nhỏ sẽ còn cơ hội
học trở lại trường, còn chúng em những học sinh khối 9 thì cơ hội đó không bao giờ
quay lại với chúng em nữa. Nhớ hồi nào chúng em vẫn còn là một học sinh lớp 6 mới
bước chân vào trường còn bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ xung quanh với bạn bè và cả thầy
cô, hồi ấy vào lớp thì chẳng bạn nào nói chuyện với bạn nào mà giờ đây chúng mình đã
trở thành những người bạn thân với nhau nhưng nay cũng sắp mỗi người mỗi ngã, biết
bao nhiêu kỹ niệm chợt ùa về những buổi học đầu tiên, những lần làm thầy cô phiền
lòng, những lời dạy đừng bao giờ chùn bước trước khó khăn, tưởng chừng như một lời
nói bình thường nhưng bây giờ em lại thấy được sự quan trọng của nó mà em biết rằng
chắc hẵn em sẽ không bao giờ nghe được giọng nói đó một lần nữa. Hè đến những năm
tháng học ở trường bây giờ chỉ là kỹ niệm, một kỹ niệm không bao giờ quên được. Nghe
bọn trẻ vui cười, mừng rỡ mà lòng em có chút man mác buồn làm sao. Em chỉ ước mong
sao thời gian ngừng lại để em có thể khắc sâu hơn những ngày tháng vô tư với bạn bè để
có thể làm vui lòng thầy cô dù chỉ một lần cũng được. Người ta thường nói cấp II là lúc
vui nhất của tuổi học trò vì thời gian ở đây chúng em đã có rất nhiều kỹ niệm, nhiều bạn
bè thân, nhiều thời gian thư giãn vả lại đây cũng là lứa tuổi có nhiều sự thay đổi tâm lý
nên đã vô tình làm phiền lòng thầy cô rất nhiều, nhất là các thầy cô chủ nhiệm. Em ước
mong sao thời gian có thể quay trở lại thì chúng em hứa sẽ không lầm lỡ một lần nữa để
cho thầy cô có được một niềm vui trọn vẹn hơn. Em cũng biết chẳng có con đường nào
thẳng tấp cho riêng ai cả và đến bây giờ chúng em phải chọn một ngã rẽ một bước ngoặc
mới. Chúng em sắp phải rời xa ngôi trường này rồi, rời xa những buổi sinh hoạt đầy thân
thiện dưới cờ mà chúng em thường cho là tiết học đầy căng thẳng. Chúng em sẽ đến một
cánh cổng mới, một bến bờ khác mà nơi ấy sẽ có một bản tay mới dìu dắt chúng em thay
cho những bàn tay dịu dàng ngày nào. Ước gì chúng em có thể gắn bó với ngôi trường
này lâu hơn. Chúng em vẫn còn được dìu dắt, nâng đỡ để trở thành một người học trò
luôn có đủ nghị lực và niềm tin với những bước đi vững chắc trong tương lai.