Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bài phát biểu HS trong lễ bế giảng 2010 2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.01 KB, 3 trang )

BÀI PHÁT BIỂU CỦA HỌC SINH TRONG LỄ BẾ GIẢNG (2010 – 2011)

Hôm nay, trong không khí hân hoan, phấn khởi của buổi lể bế giảng năm học 2010
– 2011, em xin thay mặt các bạn học sinh trong toàn trường nói chung cũng như
gần 300 học sinh khối 9 nói riêng được nói lên lòng của mình, nói lên những nỗi
niềm sâu kính trong quãng đời học sinh mà chưa một lần thổ lộ.
Kính thưa các thầy cô cùng các bạn!
Những tiếng ve đã kêu râm ran trong vòm lá, những cơn mưa rào vội vã đến, vội
vã đi đã báo hiệu mùa hè đến, những mùa thi mới lại về làm xốn xang trong lòng
ta biết bao nhiêu suy nghĩ. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào cơn gió
đông đã đưa ta đến lớp trong cơn mưa phùn ầm ĩ mà giờ đây, nắng hạ đã tràn
ngập lối mòn con đường đến trường, tràn ngập trang giấy còn đang dở, tràn ngập
cả tâm hồn của mỗi đứa học sinh còn đang vương vấn tiết học cuối cùng.
Đứng trong khoảng khắc thiêng liêng này, em ngỡ như mình đã chìm trong giấc
mộng dài, tràn đầy hạnh phúc trong 4 năm qua để đến giờ không dám tin vào
hiện tại mình đã là cô học trò đã được tốt nghiệp và phải chia tay những người
thân yêu, phải tạm biệt tất cả những gì đã trở thành thân thương nhất mà bấy lâu
nay em đã lạm nhận là của mình. Vẫn con đường này, vẫn cổng trường này, hàng
cây, sân trường, vẫn những cảnh vật quen thuộc mà có lúc em đã cố vô tình. Thầy
cô đây , bạn bè đây nhưng sao em cảm thấy mọi thứ như càng ngày xa mình , xa
thật rồi, …
Nhắm mắt lại, hình ảnh cô bé mới vào trường với cặp mắt ngơ ngác hôm nào, với
cái dáng vẻ rụt rè níu áo mẹ trong 1 buổi sớm mùa thu, mà khi mở mắt ra đã thấy
mình đoàng hoàng trở thành một người anh, người chị. Thời gian trôi qua thật
nhanh như một cái chớp của đôi mắt, tích tắc và tích tắc. Dù vậy trong cái tích tắc
đó đã để lại cho chúng em bao nhiêu là kỉ niệm với những vui buồn xen lẫn. Có
hàng giờ ngập trong đầy ắp những tiếng cười, có vài phút để rơi những giọt nước
mắt, có vài giây để giận hờn vu vơ. Tất cả đã trở thành kỉ niệm, 1 kỉ niệm mà
người ta vẫn nay thường gọi là kỉ niệm tuổi học trò.



Kính thưa các thầy cô cùng các bạn!
Nếu như người ta thường nói thế gian đẹp nhất mặt trời thì có lẽ tuổi thơ đẹp
nhất chính là quãng đời học sinh. Không bôn chen, không hối hả, không tranh
giành, đố kị với nhau về miếng cơm manh áo. Đó là quãng đời của sự ngây thơ,
trong trắng, quãng đời của sự quan tâm, giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau.
Ngày mai nữa thôi, những cánh cổng trường lớn hơn, cao hơn sẽ liên tiếp mở ra.
Nhưng có lẽ nào quên được mái trường Trần Quý Cáp thân yêu với biết bao kỉ
niệm. Ở đó có thầy cô, những người đã cho chúng em tất cả, cho em biết khóc
trước cảnh đời bất hạnh, biết cười với những niềm vui phía trước, biết đứng lên
khi bị vấp ngã, biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ những bàn chân đi sau.
Ở đó còn có gương mặt bạn bè thân quen như những người ruột thịt, cùng chia
nhau một cây kẹo xua tan cái giá lạnh của mùa đông, một que kem đánh tan cái
nóng bức của mùa hè, một bài thơ hay cả lớp cùng say đắm….Những kĩ niệm đó
có lẽ nào nguôi ngoai. Dù mai đây, mỗi người sẽ bắt đầu cuộc sống mới với bao
nhiêu ước mơ, hoài bão, sẽ tung bay trong bầu trời riêng của mình, ngập tràn
trong vòng xoáy của cuộc đời nhưng chắc chắn rằng trang lưu bút về tuổi học trò
sẽ mãi là hành trang gắn bó với ta trong suốt hành trình dài và rộng của cuộc đời.
Thời gian sẽ không còn dài để chúng em song ruổi trong sự vô tình mà giờ đây
chúng em muốn nói rằng: Thầy cô ở, chúng em xin lỗi người, đã có đôi lúc, những
lời nói ngu ngơ, dại khờ của chúng em đã làm thầy cô thật buồn, những buổi trốn
học, đùa hoa, bắt bướm đã làm thầy cô thất vọng, những ngày lười học bị điểm
thấp đã làm thầy cô đã không nguôi lo lắng, xin lỗi lớp học về những vì những trò
đùa nghịch, xin lỗi bảng đen vì những dòng chữ nghệch ngoạc, xin lỗi gốc phượng
vì những đường gạch chảy máu. Xin lỗi tất cả, tất cả.
Hôm nay chúng ta chia tay nhau những ngày tới đây sẽ gặp lại nhau trong niềm
phấn khởi và tự hào trước sự trưởng thành của mỗi người. Người ta thường nói
“Kết thúc điều này rất có thể lại là một khởi đầu may mắn cho những điều tốt đẹp
phía trước”. Sắp tới đây sẽ là những kỳ thi vô cùng quan trọng của cuộc đời học
sinh, chúng em sẽ tập sự đứng vững trên đôi chân của mình để mai đây dù có
chuyện gì xảy ra đi chăng nữa chúng em sẽ không hối hận rằng mình đã sống hết

mình.


Các bạn ơi! Trong khoảnh khắc thiêng liêng của phút chia tay này, chúng ta hãy
cùng nắm chặt tay và nói với nhau những điều xuất phát từ tận đáy lòng của
mình, có thể là một lời cảm ơn, một lời xin lỗi hay một dòng tâm sự thầm kín. Chia
tay đâu phải là vĩnh biệt mà chỉ là tạm thời xa nhau để nhớ về nhau nhiều hơn. Có
một cuộc gặp gỡ nào mà lại không có phút chia tay, nhưng điều quan trọng là
chúng ta phải tin rằng mình sẽ được hội ngộ, được nhìn thấy nhau khi thật sự
trưởng thành.
Giờ đây, với một lòng biết ơn sâu sắc, chúng em xin hứa với tất cả thầy cô giáo
một lời hứa thành người. Dù ở đâu hay có làm gì đi chăng nữa chúng em cũng sẽ
mãi nhớ về người, nhớ những bài giảng vô cùng sâu sắc, nhớ những cảnh vật
quen thuộc của mái trường Trần Quý Cáp – Điện Phước thân yêu và em tin rằng
ánh mắt của các thầy cô, bạn bè sẽ mãi dõi theo chúng em, mĩm cười với chúng
em trong những gian truân cuộc đời.
Là một người anh, người chị của thế hệ đi trước, chị mong rằng các em còn ở lại
mái trường ngày hôm nay biết tôn trọng những phút giây ngọt ngào của tuổi học
trò, đừng mãi thờ ơ, vô tình với nhau, đừng mãi làm thầy cô, bạn bè, những người
xung quanh mình buồn phiền, các em hãy sống sao cho thật tốt để khi đứng giữa
phút chia tay sẽ không hối hận và dằn dặt như anh chị ngày hôm nay.
Cuối cùng em xin kính chúc quý vị đại biểu, chúc thầy cô và các bạn lời chúc sức
khoẻ, chúc buổi lễ của chúng hôm nay thành công tốt đẹp.



×