Tải bản đầy đủ (.doc) (18 trang)

Những bài văn hay lớp 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (199.72 KB, 18 trang )

TẢ MỘT CƠN MƯA

Bài làm :

Mấy hôm nay trời nắng như đổ lửa. Cây cối như muốn khô lại vì nắng. Chẳng ai
muốn ló mặt ra khỏi nhà. Bà em vừa phe phẩy quạt vừa nói : " Có lẽ trời sắp mưa to đây!"
Quả đúng như vậy! Quá trưa, trời bỗng nổi cơn dông. Những đám mây đen ùn ùn
kéo đến che phủ bầu trời.Gió thổi tốc cát trên đường bụi mù, càng lúc gió càng mạnh, mặc
sức điên đảo trên các cành cây.
Các bác nông dân hối hả trở về nhà.Một lúc sau, mưa đã xuống. Lúc đầu mới chỉ lộp
độp rơi trên mái nhà. Những giọt nước lăn xuống mái phên nứa rồi ào aò đổ xuống. Dường
như mọi người không thể tưởng rằng mưa lại đến nhanh như thế. Mọi hoạt động như
ngừng lại.
Ngoài đường, bóng người thưa thớt dần. Trong sân, chị gà mái cuống quýt dẫn đàn
con tìm chỗ trú. Mưa ào ạt .Mưa xối xả như cho bõ những ngày nóng nực. Ai ai cũng vui
mừng. Khí nóng đã bị xua tan, gió mang mùi của đất, của cây cỏ, hoa lá bay khắp không
gian.Mưa rào rào như trút nước xuống sân gạch, đen ngòm. Nước cuồn cuộn dồn vào các
cống rãnh. Những hạt mưa to và nặng đập bùng bùng vào lòng lá chuối. Từng chùm sấm
rền vang. Những tia chớp sáng loé rạch ngang bầu trời đen thẫm. Trong nhà bỗng tối sầm
lại, một mùi nồng nồng ngai ngái của những trận mưa đầu mùa lan toả.
Một lát sau, mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời quang đãng như vừa được giội
rửa. Ánh nắng chan hoà xuống mặt đất. Chị gà mái mơ dẫn đàn con đi kiếm mồi. Trên các
cành cây, chim hót líu lo.
Trong vườn, cây cối tươi tắn hẳn lên.Ngoài ngõ, tiếng chân người lội bì bõm. Ai cũng
vui vẻ ra khỏi nhà hít thở không khí trong lành. Trên cánh đồng lại rộn rã tiếng cười, tiếng
nói chuyện rôm rả.


Tả một ngày mới bắt đầu ở quê em

Bài làm


Nghỉ hè vừa qua, em được về quê ngoại và thưởng thức một buổi bình
minh rực rỡ trên quê hương yêu dấu . Buổi sớm hôm ấy thật là đẹp!
Trời vừa sớm nhưng em đã thức dậy đi dạo quanh làng. Tiếng gà gáy râm
ran khắp xóm. Khi trời mát mẻ, không gian thoáng đãng. Một làn gió thoảng qua
làm xao động cành lá để lộ ra những hạt sương sớm long lanh. Bầu trời cao,
rộng mênh mông, đây đó một vài đám mây trắng lững lờ trôi. Từ các mái bếp,
những làn khói nghi ngút bay lên hoà quyện với sương sớm tạo thành những dải
lụa mềm uốn lượn trên bầu trời. Ngoài đồng những bông lúa ngả đầu vào nhau
thì thầm trò chuyện. Nhìn từ xa, cánh đồng trông như một tấm thảm màu xanh
pha vàng trải rộng mênh mông. Đây đó trên cánh đồng lác đác một vài bác nông
dân ra thăm ruộng. Từ các ngõ xóm, trên đường làng, các bà các chị gánh
những gánh hàng, rau tươi su hào, cải bắp … mang ra chợ bán.
Các em bé xúng xính trong những bộ quần áo sặc sỡ lon ton theo mẹ ra
chợ. Những chú lợn eng éc đòi ăn, những chú kêu ăng ẳng, mọi người ý ới gọi
nhau đi làm. Đằng đông, mặt trời tròn xoe, ửng hồng đang từ từ nhô lên sau bụi
tre, chiếu những tia nắng ấm áp xuống mặt đất, xua tan màn sương sớm, nhuộm
vàng những bông lúa làm cả xóm làng như sáng bừng lên giữa ánh bình minh.
Bầu trời lúc này như trong và sáng hơn, mây trắng hiền hoà, từng đàn chim bay
lượn thật là đẹp. Trên các cành cây, những chú chim hót líu lo chào ngày mới.
Ngoài đường, xe cộ đi lại nườm nượp, các bạn học sinh vui vẻ đến trường. Tất
cả các màu sắc, cảnh vật, âm thanh đó như hoà quện với nhau tạo nên phong
cảnh làng quê thật trù phú , tươi vui.
Em rất yêu quê hương em- một làng quê thanh bình và trù phú. Em tự nhủ
sẽ cố gắng học thật giỏi để mai sau xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp ấm
no hơn .


Tả một đêm trăng đẹp
Bài làm :
Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng có những đêm trăng đẹp. Thế nhưng

em vẫn thích nhất là đêm trăng rằm vào mùa hạ.
Ông mặt trời đỏ ối như một quả cầu lửa khổng lồ đã từ từ khuất hẳn phía
xa. Trong xóm, mọi nhà đã lên đèn từ lúc nào. Bầu trời trong vắt, đen thẫm lại
như khoác tấm áo nhung đen trên có đính những ngôi sao lấp lánh Sau luỹ tre
làng, mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên, toả ánh sáng vàng dịu lên những ngọn
tre. Hàng trăm ngôi sao sáng long lanh, lúc ẩn lúc hiện tạo cho bầu trời một vẻ
đẹp huyền ảo.
Một lúc sau, trăng đã gối đầu lên rặng cây phía xa để rồi sau đó lấp ló trên
ngọn tre già. Lúc này trăng đã lên cao, toả ánh sáng êm dịu len lỏi vào khắp các
đường làng, ngõ xóm. ánh trăng phết nhẹ lên các mái nhà, chiếu những tia sáng
li ti qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ. Em và các
bạn rủ nhau ra sông hóng mát, ngắm trăng. Chúng em đi đến đâu, trăng đi theo
đến đónhư muốn cùng đi chơi với chúng em. Ngoài bờ sông, gió lồng lộng thổi
vào mát rượi. Dòng sông ven làng được ánh trăng soi sáng gợn sóng lăn tăn,
mặt sông óng ánh lung linh như dát vàng.
Mọi người trong xóm em đều tụ tập ở sân nhà để ngắm trăng. Trẻ em nô
đùa chạy nhảy cười nói vui vẻ. Những chú chó cũng ra sân hóng mát , thỉnh
thoảng lại ngó ra đường, cất tiếng sủa vu vơ. Ngoài đồng quang cảnh thật vắng
lặng. Nước chảy róc rách trong các rãnh, mương nước. Hàng trăm anh đom đóm
với những chiếc đèn lồng bé xíu toả ánh sáng nhấp nháy thật đẹp. Đó đây có
tiếng côn trùng kêu ra rả. Cỏ cây thì thầm trò chuyện với nhau. Trời càng về
khuya, quang cảnh càng yên ắng, tĩnh mịch hơn. Vạn vật say sưa chìm vào trong
giấc ngủ êm đềm. Ánh trăng dìu dịu cùng hơi sương như đang ru ngủ muôn loài.
Chỉ còn côn trùng vẫn cất tiếng ra rả cho khúc nhạc muôn thuở về đêm. Cảnh
đêm trăng rằm mùa hạ thật đẹp.
Giữa đồng quê, ngắm cảnh một đêm trăng đẹp như vậy, em cảm thấy yêu
thiên nhiên, cảnh vật quê quê hương hơn. Em sẽ cố gắng học giỏi để sau này
lớn lên xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.



Tả một cảnh sông nước
Bài làm 1 :
" Quê hương ai cũng có một dòng sông bên nhà. Con sông quê gắn bó với tuổi thơ
đời tôi… " . Đó là lời một bài hát rất hay. Đúng vậy quê hương em cũng có một dòng sông
hiền hoà và thơ mộng. Mỗi khi nhắc đến con sông quê hương, lòng em lại xốn xang một
tình yêu quê hương tha thiết.
Con sông như một dải lụa trắng mềm mại vắt qua cánh đồng xanh mướt lúa khoai
rồi chảy qua làng em. Dòng sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. nó trầm ngâm
phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ.
Những buổi trưa hè nắng đổ xuống mặt sông lấp loá. Dòng sông lúc đó như một tấm
gương dài phẳng lặng soi bóng mây trời. Trên mặt sông, một vài chiếc thuyền lá tre tí hon
bồng bềnh trôi đi mãi theo dòng nước trong xanh. Thỉnh thoảng lại có một chú bói cá lông
xanh biếc hay một chú cò trắng như vôi đậu trên cành tre, mắt lim dim ngắm bóng mình
dưới nước. Có những trưa, lũ trẻ chúng tôi rủ nhau ra sông tắm. Chúng tôi bơi lội, quẫy
tòm tõm làm nước bắn tung toé khiến lũ chim cũng phải thảng thốt giật mình, vỗ cánh bay
đi.
Sông như người mẹ hiền ôm ấp, vuốt ve những đứa trẻ chúng tôi. Sông còn như
người bạn tâm tình của tôi. Mỗi buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống mặt sông lại nhuốm
màu hồng rực. Đây đó, dưới lòng sông lại vọng lên tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài
đánh cá làm rộn rã cả một khúc sông.
Buổi tối, khi ông trăng tròn vắt ngang qua ngọn tre,soi bóng xuống mặt sông lấp
lánh. Mặt sông lại lung linh như được dát vàng, dát bạc.Thật là đẹp!
Con sông quê hương từ bao đời nay gắn bó với mỗi người dân quê em. Sông mang
dòng nước ngọt lành làm xanh mát những ruộng lúa, hàng cây và làm cho quê hương em
thêm giàu đẹp. Em mong ước con sông quê em vẫn mãi giữ được vẻ đẹp như ngày nào.
Để sau này, khi em lớn lên, hình ảnh con sông quê yêu dấu, đẹp đẽ còn in mãi trong tâm
trí em.
Bài làm 2 :
Tuổi thơ của em gắn liền với những cảnh đẹp của quê hương. Đó là những cánh
đồng lúa thẳng cánh cò bay hay con đường quen thuộc in dấu chân quen…. nhưng gần gũi

và thân thiết nhất vẫn là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi
chiều hè.Con sông là một nhánh của sông Hồng. Nó chảy qua bao nhiêu xóm làng, qua
những cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em.


Con sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những
hàng tre đỏ bóng mát rượi xuống đôi bờ.Buổi sáng dòng sông như một dải lụa đào thướt
tha. Trưa về, nắng đổ xuống làm mặt sông lấp loáng một màu nắng chói chang. Trên
những cành tre bên bờ, một gã bói cá lông xanh biếc hay một một chú cò lông trắng như
vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Chiều chiều, bọn trẻ chúng em rủ nhau ra
sông tắm.
Chúng em đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung toé. Phía cuối sông vọng lên
tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài đánh cá làm rộn rã cả khúc sông. Buổi tối, ông
trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre in bóng xuống mặt sông thì dòng sông trở thành
một đường trăng lung linh dát vàng. Mỗi khi học bài xong, em và các bạn rủ nhau ra bờ
sông hóng mát. Ngồi trên bờ sông ngắm cảnh và hưởng những làn gió mát rượi từ sông
đưa lên, lòng em thảnh thơi, sảng khoái đến vô cùng.Em yêu dòng sông như yêu người
mẹ hiền. Sau này dù thời gian có làm phai mờ những kỉ niệm thời thơ ấu nhưng hình ảnh
dòng sông quê hương mãi mãi in sâu trong tâm trí em.

Tả ngôi nhà em ở
Đã một tuần nay , em được bố cho lên đơn vị chơi. ở đơn vị bố rất vui nhưng chỉ
được mấy ngày em đã thấy nhớ nhà da diết. Hôm nay em được trở về với ngôi nhà thân
yêu của mình.
Về tới đầu làng em đã nhìn thấy mái tôn đỏ của nhà em thấp thoáng sau lùm cây
xanh. Ngôi nhà của em nằm gần đầu làng, ngay cạnh con đường trục chính của thôn được
lát gạch sạch sẽ.
Trước khi vào nhà phải qua một cổng sắt để dẫn vào sân. Sân nhà em tuy không
rộng lắm nhưng bố em cũng trồng mấy bồn hoa ở góc sân. Sắc hoa rực rỡ tô thêm vẻ đẹp
cho ngôi nhà. Ngôi nhà xinh xắn có sân trước, sân sau rất thoáng mát. Bước vào nhà,

đầu tiên là phòng khách. Phòng khách được sơn màu vàng nhạt dịu êm. Nền nhà lát gạch
hoa vừa đẹp lại vừa trang nhã. Đồ đạc ở phòng khách tuy đơn sơ nhưng được bố mẹ xếp
đặt gọn gàng nên cũng vui mắt. Bên cạnh bàn uống nước, bố để một chậu cảnh. Mẹ còn
treo giò phong lan lên cửa sổ nữa nên như có thiên nhiên ở trong nhà vậy. Đối diện với
bàn uống nước là một cái tủ trang trí có để ti vi. Sau bữa cơm tối, cả nhà em thường quây
quần tại đây để trò chuyện hoặc xem ti vi. Kế với phòng khách là phòng ngủ của bố mẹ
em. Và cuối cùng là phòng bếp và phòng vệ sinh. Phòng bếp tuy hơi nhỏ nhưng với bàn
tay khéo léo của mẹ nên đồ đạc lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Trên gác là phòng của
hai chị em em. Bàn học của em được kê gần cửa sổ nên lúc nào cũng tràn ngập ánh
sáng. Từ đây em có thể nhìn thấy tất cả khu vườn của nhà mình.


Ngôi nhà là tổ ấm của gia đình em. Nơi ấy em được yêu thương, che chở trong vòng
tay của bà và bố mẹ. Dù đi đâu xa em cũng muốn nhanh chóng được trở về với ngôi nhà
thân yêu của mình.

Tả ngôi trường em trước giờ vào học
Hôm nay em đi học sớm hơn thường lệ. Từ xa, em đã nhìn thấy ngôi
trường thân yêu lấp ló sau những hàng cây xanh.
Ngôi trường của em rất to và đẹp, nó được đặt ngay ở khu trung tâm của
xã. Con đường dẫn vào trường được đổ bê tông phẳng lì. Hai bên đường là
những hàng bạch đàn thẳng tắp, cao vút, cành lá lao xao như vẫy chào chúng
em tới trường. Bước qua cổng trường, em đã gặp ngay bác trống nằm tròn vo
trên giá ngay cạnh phòng bác bảo vệ. Có lẽ vì chưa có ai đánh thức nên bác vẫn
còn ngủ say. Sân trường lát gạch đã được các bạn trực ban quét dọn sạch
sẽ nên càng rộng thênh thang.
Giữa sân trường, mấy cây bằng lăng đã nở hoa tím ngát. Đằng kia là bác
sà cừ già, cành lá sum sê che rợp cả góc sân cho chúng em vui chơi thoả thích.
Trên đỉnh cột cờ, lá cờ đỏ sao vàng phấp phới bay như đùa vui trong gió.Dãy nhà
hiệu bộ và hai dãy phòng học cao tầng được bố trí theo hình chữ U ôm gọn lấy

sân trường.Các phòng học đều được quét vôi vàng, cửa sổ sơn xanh rất
đẹp.Phòng học nào cũng rộng rãi, thoáng mát và được trang trí giống nhau. Bàn
ghế trong các phòng học cũng được kê ngay ngắn thẳng hàng. Vì thế, đã có rất
nhiều bạn vào nhầm lớp nếu không chú ý đến tấm biển nhỏ được treo trên cửa
lớp.
Toàn bộ khu trường hiện ra trước mắt em, tất cả đều sáng lên trong nắng
sớm. Cái không khí tấp nập, ồn ào cứ dần dần rộ lên bao trùm cả khu
trường.Gió như thổi mạnh lên trên những tán lá bàng. Ông mặt trời chiếu tia
nắng đầu tiên xuống sân trường làm những giọt sương mai còn đọng trên khóm
hoa mẫu đơn long lanh như hạt ngọc. Rồi mọi người cũng đã đến đông đủ. Tiếng
bác trống trường lại vang lên quen thuộc giục chúng em vào lớp.
Có lẽ đã rất lâu em mới lại có dịp ngắm kĩ quang cảnh trường em trước
buổi học để cảm nhận hết tình cảm sâu đậm của mình với mái trường thân
yêu.


Trường học như ngôi nhà thứ hai của em. Ở đó có thày cô, bạn bè cùng
chắp cánh cho em những ước mơ tươi đẹp. Mai ngày dù đi đâu xa, em cũng
không quên được mái trường tuổi thơ.

Tả con đường quen thuộc từ nhà đến trường
Bài làm 1
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp nhưng cảnh đẹp gắn bó với em nhất vẫn là
con đường quen thuộc đã in dấu chân em mỗi buổi đến trường.Ra khỏi ngõ nhà em là gặp
ngay con đường làng thân thuộc . Con đường xuyên qua làng được lát gạch phẳng lì, bao
năm nay đã quen bước chân em tới trường. Ngay cạnh con đường ở đầu làng một cây gạo
đã khá già, sừng sững đứng bên vệ đường. Cứ mỗi mùa xuân đến, cây gạo lại trổ hoa đỏ
rực cả góc trời . Mỗi ngày em từ trường trở về nhà, cây gạo già như cây tiêu chỉ đường
cho em. Sáng sáng, khi ông mặt trời từ từ nhô lên khỏi rặng tre, con đường làng lại sáng
bừng lên và nhộn nhịp bước chân. Hình như tất cả lũ học trò trong xóm em đều đổ ra

đường. Chúng em đi thành từng nhóm, tiếng nói cười vui vẻ làm con đường càng thêm
nhộn nhịp. Hai bên đường, những hàng cây nối đuôi nhau san sát, toả bóng mát rợp cả
con đường. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau những hàng cây xanh tốt. Đi hết
con đường làng là đến con đường liên thôn của xã. Con đường này được rải đá răm,
chạy xuyên qua cánh đồng lúa quê em . Mỗi buổi sáng đi trên con đường này, em lại được
tận hưởng mùi hương lúa ngọt ngào cùng với làn gió mát rượi từ cánh đồng đưa lên. Xa
xa phía cuối con đường, em đã trông thấy ngôi trường lợp mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau tán
lá xanh của những cây sà cừ. Tiếng trống trường đã vang lên. Em vội vã rảo bước nhanh
cho kịp giờ học, trong lòng cảm thấy vui vui.Đã từ lâu, con đường trở nên thân thiết với em.
Em rất yêu quý con đường và coi nó như người bạn thân. Sau này lớn lên dù đi đâu xa,
em vẫn luôn nhớ tới hìmh ảnh con đường thân quen đã gắn bó với em suốt quãng đời học
sinh
.Bài làm 2
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp. Đó là con sông hiền hoà, cánh đồng thẳng
cánh cò bay… nhưng thân thuộc với em nhất có lẽ là con đường quen thuộc từ nhà đến
trường. Con đường tới trường là một con đường nhỏ được rải đá răm thẳng tắp. Hai bên
đường là hai hàng cây xanh mát. Buổi sáng con đường rộn rã hẳn lên. Hình như tất cả lũ
trẻ trong xóm em đều có mặt trên đường. Chúng chia thành những nhóm nhỏ tung
tăng đến trường. Tiếng nói chuyện ríu rít xen lẫn tiếng cười vui vẻ làm con đường thêm
rộn rã, tươi vui.Buổi trưa đường lạnh lùng ít được hỏi han. Lúc ấy, con đường yên lặng
như chìm trong giấc ngủ. Hai hàng cây đứng quạt cho con đường càng thêm yên giấc.
Trên cành, mấy chú chim sâu đang chuyền cành để bắt những gã sâu phá hoại cây, làm
cho hàng cây thêm tốt tươi. Những tia nắng li ti rải xuống mặt đường trông như dát bạc.
Những mái nhà nằm thấp thoáng dưới bóng cây thưa. Từ mái nhà nào vọng ra tiếng ru em
trầm bổng . Tiếng võng đưa kẽo kẹt giữa buổi trưa hè làm cho con đường làng càng thêm


vẻ yên tĩnh lạ lùng. Những đoạn đường bằng phẳng, mấp mô, gập ghềnh em đều thuộc
như lòng bàn tay. Chẳng có ngày nào lũ trẻ chúng em không đặt bàn chân nhỏ bé của
mình lên con đường thân thuộc ấy. Bởi vậy mà con đường trở thành một người bạn thân

thiết với em.
Con đường tới trường đã khắc sâu vào trong tâm trí em. Mỗi buổi đến trường, con
đường đã để lại trong em bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Mai ngày lớn lên em cũng
không thể quên hình ảnh con đường thân yêu.
Bài làm 3:
" Quê hương " hai tiếng ấy nghe mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng
có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. tuổi thơ của em gắn bó với cánh
đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà, … nhưng gắn bó với em nhất vẫn
là con đường từ nhà tới trường . Với em, con đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là
con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm
nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên con đường lòng
em lại cảm thấy bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi đây đã chứng
kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng bạch đàn với
những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng
bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn
nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược.
Ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh
nắng ấm áp lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường như những hoa nắng đang nhảy nhót.
Mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ em đến trường cùng bà con đi làm, đi
chợ…. ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ.
Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con đường. Chiều về con đường
như thức giấc. Lại ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi làm về. Tiếng nói, tiếng cười
gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên cây những chú chim hót véo
von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã quen thân từ khi cắp sách tới
trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi
lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường. Hằng ngày, em đi trên con đường này. Có lẽ vì vậy mà em
và nó trở thành đôi bạn thân thiết. Dù đi xa, được đi trên con đường đẹp hơn nhưng hình
ảnh con đường làng quê vẫn in đậm mãi mãi trong kí ức của em, bởi vì nó đã nâng từng

bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.


TẢ CÁNH ĐỒNG LÚA QUÊ EM VÀO BUỔI SÁNG

Bài làm1
Sáng nào em cũng đi trên con đường quen thuộc để đến trường. Hai bên đường có
nhiều cảnh đẹp nhưng em thích nhất là được ngắm cánh đồng lúa quê em vào buổi
sáng.
Cánh đồng quê em rộng mênh mông. Mãi tít phía xa mới nhìn thấy màu xanh rì của
những luỹ tre làng viền quanh cánh đồng.
Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Mọi cảnh vật im
lìm như còn chìm trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của một
chú vạc đi ăn đêm, lạc đàn gọi bạn. Tiếng kêu như xé rách khoảng không yên tĩnh. Một làn
gió nhẹ thoảng qua , cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Hương lúa thoang
thoảng lan theo trong gió.
Những tia nắng đầu tiên phớt nhẹ đây đó trên các thửa ruộng còn chìm trong màn
sương bàng bạc làm cả biển lúa xao động tạo thành những làn sóng nhẹ xô đuổi nhau
chạy mãi ra xa. Lác đác đã có bóng người đi thăm đồng, thỉnh thoảng họ lại cúi xuống xem
xét. Thời kì này lúa đang vào mẩy. Từng khóm lúa trĩu xuống vì bông lúa vừa dài lại vừa to.
Em bước xuống bờ ruộng, nâng trong tay bông lúa nặng hạt, em thầm nghĩ : năm nay
chắc được mùa to.
Nắng đã lên cao, cánh đồng lúa bây giờ ánh lên màu xanh pha vàng tươi sáng. Xa
xa, đàn cò trắng bay rập rờn càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đồng quê.
Ngắm nhìn đồng lúa quê mình hứa hẹn một vụ mùa bội thu lòng em lâng lâng một
niềm vui khó tả.
Bài làm 2 :
Buổi sáng trên cánh đồng quê em thật là đẹp.Nhìn từ xa, cả cánh đồng vẫn còn
chìm trong màn sương đêm yên tĩnh. Không khí trong lành mát rượi.Những giọt sương
long lanh đọng trên lá lúa như những viên ngọc nhỏ bé tuyệt đẹp. Đằng đông, ông mặt trời

thức dậy từ từ nhô lên sau luỹ tre làng. Vạn vật đều bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Trên
ngọn cây cao gần đó, mấy chú chim hoạ mi hót líu lo, đón chào một ngày mới bắt
đầu.


Từ xa , men theo con đường làng, lác đác một vài bác nông dân đi thăm đồng, vừa
đi vừa trò chuyện .
Thỉnh thoảng , các bác lại cúi xuống xem xét có vẻ rất vui. Nhìn những bông lúa trĩu
nặng, đung đưa theo gió, em nghĩ chắc là mùa này lại được bội thu.
Nắng đã lên cao. Sương bắt đầu tan. Bầu trời mùa thu xanh trong và cao vút.
Những đám mây trắng xoá tựa như bông, lặng lẽ trôi trên bầu trời rộng mênh mông. Toàn
bộ cánh đồng được bao phủ bởi một màu vàng xuộm của lúa chín, lác đác một vài ruộng
lúa cấy muộn vẫn còn màu xanh. Những bông lúa trĩu nặng hạt đều tăm tắp, chắc và mẩy
uốn cong mềm mại, ngả vào nhau thì thầm trò chuyện. Mỗi khi có gió, những sóng lúa lại
nhấp nhô, xô đuổi nhau chạy mãi vào bờ. Một mùi hương thơm dịu dàng, thoang thoảng
bay xa, hoà lẫn trong không khí làm người ta có cảm giác mát mẻ , dễ chịu lạ
thường.
Ông mặt trời đã lên cao. Nắng cũng đậm dần. Người trong làng bắt đầu đi chợ nhộn
nhịp trên con đường xuyên qua cánh đồng. Các bà, các chị gánh ra chợ những mớ rau
thơm, những bẹ cải sớm hay những bó huệ trắng muốt… Một không khí tươi vui hoà
quyện lại tạo thành một bức tranh làng quê thanh bình, yên ả, sống động và đầy màu
sắc.
Ngắm nhìn tất cả cảnh vật trên cánh đồng lúa quê mình, em thấy những hình
ảnh ấy thân thương làm sao. Một tình yêu quê hương tha thiết dấy lên trong lòng em. Em
sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lớn lên xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.

TẢ CON ĐƯỜNG TỪ NHÀ ĐẾN TRƯỜNG

Bài làm 1
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp nhưng cảnh đẹp gắn bó với em nhất vẫn là con

đường quen thuộc đã in dấu chân em mỗi buổi đến trường.
Ra khỏi ngõ nhà em là gặp ngay con đường làng thân thuộc . Con đường xuyên qua
làng được lát gạch phẳng lì, bao năm nay đã quen bước chân em tới trường. Ngay cạnh
con đường ở đầu làng một cây gạo đã khá già, sừng sững đứng bên vệ đường. Cứ mỗi
mùa xuân đến, cây gạo lại trổ hoa đỏ rực cả góc trời . Mỗi ngày em từ trường trở về nhà,
cây gạo già như cây tiêu chỉ đường cho em.
Sáng sáng, khi ông mặt trời từ từ nhô lên khỏi rặng tre, con đường làng lại sáng bừng
lên và nhộn nhịp bước chân. Hình như tất cả lũ học trò trong xóm em đều đổ ra đường.


Chúng em đi thành từng nhóm, tiếng nói cười vui vẻ làm con đường càng thêm nhộn
nhịp.
Hai bên đường, những hàng cây nối đuôi nhau san sát, toả bóng mát rợp cả con
đường. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau những hàng cây xanh tốt.
Đi hết con đường làng là đến con đường liên thôn của xã. Con đường này được rải đá
răm, chạy xuyên qua cánh đồng lúa quê em . Mỗi buổi sáng đi trên con đường này, em lại
được tận hưởng mùi hương lúa ngọt ngào cùng với làn gió mát rượi từ cánh đồng đưa lên.
Xa xa phía cuối con đường, em đã trông thấy ngôi trường lợp mái ngói đỏ tươi, lấp ló
sau tán lá xanh của những cây sà cừ. Tiếng trống trường đã vang lên. Em vội vã rảo bước
nhanh cho kịp giờ học, trong lòng cảm thấy vui vui.
Đã từ lâu, con đường trở nên thân thiết với em. Em rất yêu quý con đường và coi nó
như người bạn thân. Sau này lớn lên dù đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ tới hìmh ảnh con
đường thân quen đã gắn bó với em suốt quãng đời học sinh.
Bài làm 2
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp. Đó là con sông hiền hoà, cánh đồng thẳng cánh
cò bay… nhưng thân thuộc với em nhất có lẽ là con đường quen thuộc từ nhà đến trường.
Con đường tới trường là một con đường nhỏ được rải đá răm thẳng tắp. Hai bên
đường là hai hàng cây xanh mát. Buổi sáng con đường rộn rã hẳn lên. Hình như tất cả lũ
trẻ trong xóm em đều có mặt trên đường. Chúng chia thành những nhóm nhỏ tung tăng
đến trường. Tiếng nói chuyện ríu rít xen lẫn tiếng cười vui vẻ làm con đường thêm rộn rã,

tươi vui.
Buổi trưa đường lạnh lùng ít được hỏi han. Lúc ấy, con đường yên lặng như chìm
trong giấc ngủ. Hai hàng cây đứng quạt cho con đường càng thêm yên giấc. Trên cành,
mấy chú chim sâu đang chuyền cành để bắt những gã sâu phá hoại cây, làm cho hàng cây
thêm tốt tươi. Những tia nắng li ti rải xuống mặt đường trông như dát bạc. Những mái nhà
nằm thấp thoáng dưới bóng cây thưa. Từ mái nhà nào vọng ra tiếng ru em trầm bổng .
Tiếng võng đưa kẽo kẹt giữa buổi trưa hè làm cho con đường làng càng thêm vẻ yên
tĩnh lạ lùng. Những đoạn đường bằng phẳng, mấp mô, gập ghềnh em đều thuộc như lòng
bàn tay. Chẳng có ngày nào lũ trẻ chúng em không đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên con
đường thân thuộc ấy. Bởi vậy mà con đường trở thành một người bạn thân thiết với em.
Con đường tới trường đã khắc sâu vào trong tâm trí em. Mỗi buổi đến trường, con
đường đã để lại trong em bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Mai ngày lớn lên em cũng
không thể quên hình ảnh con đường thân yêu.


Bài làm 3:
" Quê hương " hai tiếng ấy nghe mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng
có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. tuổi thơ của em gắn bó với cánh
đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà, … nhưng gắn bó với em nhất vẫn
là con đường từ nhà tới trường . Với em, con đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ
ghề, lồi lõm nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên
con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi
đây đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng
bạch đàn với những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là
cánh đồng rộng bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những
ngôi nhà xinh xắn nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược.
Ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh nắng ấm áp lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường
như những hoa nắng đang nhảy nhót. Mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ em
đến trường cùng bà con đi làm, đi chợ…. ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường

như chìm vào trong giấc ngủ. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con
đường. Chiều về con đường như thức giấc. Lại ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi
làm về. Tiếng nói, tiếng cười gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên
cây những chú chim hót véo von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã
quen thân từ khi cắp sách tới trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, mùi của
lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường. Hằng ngày, em đi trên con đường này. Có lẽ vì vậy mà em và
nó trở thành đôi bạn thân thiết. Dù đi xa, được đi trên con đường đẹp hơn nhưng hình ảnh
con đường làng quê vẫn in đậm mãi mãi trong kí ức của em, bởi vì nó đã nâng từng bước
đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.

TẢ MỘT NGƯỜI BẠN THÂN
Hương ơi! Nhanh lên
- Ừ, tớ ra ngay đây, đợi tí nào!
Các bạn biết giọng nói đó là của ai không? Đó chính là Hương cô bạn gái thân nhất
của em đấy.
Em và Hương chơi với nhau lâu lắm rồi, chúng tôi quen nhau khi hai đứa được xếp
vào cùng một lớp hai. Từ hồi ấy đến bây giờ đã mấy năm rồi nhỉ? Chà! cũng lâu thật rồi
đấy, tuy vậy nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn thắm thiết như ngày nào. Em và Hương


bằng tuổi nhau, nghĩa là năm nay hai đứa chúng tôi đều mười một tuổi. Tuy thế nhưng khi
đi với Hương tôi thấy Hương trông có vẻ chững chạc và lớn hơn tôi nhiều. Hương đến lớp
trong bộ áo đồng phục với chiếc áo trắng và chiếc váy kẻ ca rô cùng chiếc khăn quàng đỏ
được thắt ngay ngắn trước ngực. ở nhà bạn thường mặc những bộ đồ rất mát mẻ, còn khi
đi chơi bạn hay chọn các bộ đồ khoẻ khoắn với chiếc áo phông cùng với cùng với chiếc
quần jeans. Hương có dáng đi thật uyển chuyển, nhẹ nhàng. Làn da trắng hồng, mịn màng
làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của bạn. Chao ôi! Đôi mắt của bạn thật là đẹp.
Đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm và trong đôi mắt đó luôn ánh lên cái nhìn nghịch ngợm của
tuổi học trò nhưng cũng rất dịu hiền. Mái tóc đen óng, mượt mà, luôn được bạn cặp gọn

ra đằng sau gáy bằng chiếc cặp nho nhỏ, xinh xinh. Em yêu nhất là khuôn mặt bạn mỗi
khi vui hay mỗi khki bạn được điểm 10, khi đó khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ
hẳn lên, đôi môi đỏ hồng hé nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng, đều đặn.
Chúng em quý Hương không chỉ vì nét đẹp đáng yêu của bạn mà là những nết tốt
của bạn để chúng em noi theo. Ở lớp Hương luôn tỏ ra là một người học sinh xuất sắc, lực
học về các môn của bạn rất đều. Trong lớp bạn còn rất chăm giơ tay phát biểu, những bài
toán khó chưa thấy bạn nào giải được thì đã thấy cánh tay búp măng của Hương giơ lên
rồi. tuy học giỏi nhưng Hương không hề kiêu căng mà rất khiêm tốn, những hôm có bài
khó các bạn học kém thường nhờ bạn ấy giảng hộ và Hương vui vẻ nhận lời, hôm nay
Hương giảng các bạn chưa hiểu thì hôm sau Hương lại giảng tiếp cho đến khi các bạn thật
hiểu mới thôi. Không những thế Hương còn là một cây văn nghệ của lớp, giọng hát của
bạn như trời phú: sao mà ấm áp, thiết tha đến thế khi hát về tình thầy trò, mà cũng thật à
nhhí nhảnh, vui tươi khi hát về tình bạn thơ ngây trong sáng của tuổi học trò. Bạn còn rất
lễ phép với người trên, khi gặp các thầy cô trong trường bạn đều đứng nghiêm chào hỏi lễ
phép.
Sau một thời gian được cùng học, cùng chơi với bạn em đã học được ở bạn rất
nhiều tính tốt. Và em sẽ cố gắng noi gương học tập ở bạn để trở thành một người học sinh
xuất sắc.

TẢ MỘT CA SĨ ĐANG BIỂU DIỄN

Đang ngồi chơi bỗng em nghe thấy tiếng giới thiệu trên tivi nhà mình:”Các
bạn thân mến, chương trình ca nhạc hôm nay, ca sĩ Trần Tiến sẽ biểu diễn bài Mặt
trời bé con”. Em vội chạy xuống xem. Hay quá!Bài này em rất thích mà!
Em chăm chú nhìn lên màn ảnh nhỏ. Chú Trần Tiến ôm cây đàn ghi-ta nhanh
nhẹn bước ra sân khấu. Chú ca sĩ gẩy đàn. Điệu nhạc quen thuộc vọng vào tai em.
Một giọng hát trầm trầm vang lên:”Ngoài kia có cô bé...”Hay quá! Chú Trần Tiến
giả bộ nhìn ngó, thật buồn cười và ngộ nghĩnh.Giọng chú trầm hơn. Hai tay đặt trên
ngực, cái đầu lắc lắc vẻ hóm hỉnh:”Hạnh phúc quá đơn sơ mà tôi đâu có



ngờ...”Bỗng chú hát cao lên, mắt nheo nheo:”Trời mưa quá em ơi...”Thật là vui
nhộn, em vỗ tay bôm bốp kèm theo lời tán thưởng:”Tuyệt thật! Tuyệt thật! tài quá
không chê vào đâu được!” Cái miệng rộng của chú luôn xuất hiện những nụ cười
hóm hỉnh.Đôi mắt chú mở to, nhịp điệu nhanh và vui nhộn khi đến đoạn:”La la lá,
là la la...” Vừa đánh đàn chú vừa đi lại trên sân khấu.
Thôi! Thế là hết bài hát, em tiếc ngẩn tiếc ngơ, chỉ muốn chú xuất hiện thêm
một ít phút nữa để tận hưởng sự vui nhộn và hóm hỉnh của chú.

Chủ nhật, em được bố mẹ cho đi chơi chợ đêm. Chợ được trang trí khá đẹp mắt. Ra
Hồ Gươm, em bỗng thấy một sân khấu ngoài trời dán áp phích: "Buổi biểu diễn của ca sĩ
Mĩ Tâm".
Không khí buổi biểu diễn thật sôi động. Sân khấu lớn được trang hoàng lộng lẫy và
lung linh màu sắc. Phía dưới sân khấu, khán giả ngồi chật ních tưởng như không còn cả
một chỗ đứng. Tuy phải giành nhau từng chỗ ngồi nhưng họ vẫn vui vẻ. Dường như để
được xem Mĩ Tâm biểu diễn, mọi người không quan tâm tới một điều gì cả. Buổi biểu
diễn bắt đầu. Không gian ồn ào lúc trước đã được thay bằng những điệu nhạc du dương.
Từ sau tấm màn đỏ chói, cô ca sĩ trẻ bước ra sân khấu, vẻ mặt tươi cười chào khán giả.
Âm thanh bài hát "Cây đàn sinh viên" vang lên thật tươi vui. Mĩ Tâm thướt tha trong tà áo
dài trắng muốt. Với mái tóc được tết thành hai bím, trông Mĩ Tâm như một cô sinh viên
ngây thơ. Cô cất lên giọng hát trong sáng, hồn nhiên của tuổi học trò. Điệu hát lúc trầm,
lúc bổng khiến người ta nhớ lại thời sinh viên. Trên sân khấu, cô sinh viên thả hồn trôi
theo bài hát. Ca sĩ Mĩ Tâm bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, cô bước về
một góc sân khấu hay xuống khán đài. Đến đâu, mọi người cũng hò hét , cuồng nhiệt hát
theo cô và giơ cao băng rôn :"Mĩ Tâm là số một". Cả buổi tối hôm ấy, cô hát hết mình. Cô
như không thấy mệt mỏi khi đem giọng ca tuyệt vời của mình phục vụ "fan" hâm mộ.
Phía dưới khán đài, khán giả cổ vũ hết mình. Khán giả cảm thấy thực sự hạnh phúc khi
được thưởng thức giọng hát ấm áp của Mĩ Tâm.
Ôi, sao mà nhanh vậy. Bài hát đã kết thúc. Mĩ Tâm tươi cười chào khán giả
và đón những bó hoa từ tay khán giả. Nghe những tràng pháo tay không ngớt của "fan``

hâm mộ, em biết tình cảm và sự hâm mộ của khán giả dành cho Mĩ Tâm nồng nhiệt đến
mức nào.

Em hãy tả một ca sĩ đang biểu diễn


Lâm Phương Chi - 5D
Mẹ đi làm, ở nhà một mình chán quá. Truyện đọc chán, máy tính cũng ngấy. Mà
sao nhà im ắng đến sởn gai ốc, chắc phải bật ti vi thôi. Có chương trình ca nhạc, a, còn có
cả ca sĩ Khánh Linh và bài “ Giấc mơ trưa”. Hay qua xem luôn.
Đèn tắt hết, mất điên ư? Bỗng một tiếng hát trong trẻo vang lên:” Em năm em
nhớ...” Giọng hát cao cao, trong trẻo đó sao mà hay quá. Ca sĩ Khánh Linh xuất hiện khi
đèn bật sáng. Chị mặc váy trắng, trên đầu quấn vòng hoa cúc:” Cánh cò ...”Chị đưa tay
lên, mắt long lanh. Mặt chị đầy vẻ tiếc nuối”Mùa đã trôi qua...”Chị thể hiện đúng tâm
trạng của bài hát và truyền cảm xúc rất sâu sắc. Tóc chị bay nhẹ nhàng khi di chuyển. “
Một tiếng chuông chiều”. Nhạc đệm, chị làm vài động tác nhẹ nhàng rồi lại tiếp tục” Em
nằm em nhớ...”Em ngồi lắc lư, miệng hát thầm”một tiếng chuông chiều” tiếng vỗ tay
vang lên, người dẫn chương trình đi ra.” Xin cảm ơn ca sĩ Khánh Linh và sau đây là tiết
mục...”
Em ngẩn ngơ, “hết rồi”. Ngẩn ngơ chưa đầy một phút thì chuyển sang giận dữ.
Đang tính đập ti vi thì “ Chi con ơi...”
TẢ MẸ

Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ
ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí
tôi tự thuở nào.
Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu
nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên
khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi
nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã

khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và
cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.
Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của
mẹ". Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng.
"Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay
mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da
bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi
vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào


cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những
lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.
Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ
một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là
người hoàn hảo nhất.
Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống.
Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô
giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi
nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự
yên bình.
Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết
nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo
trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau
mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ
khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ
cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và
bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.
Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không
săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.
Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh

này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế
nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì
cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.
Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm
sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất.
Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp
cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng
hiểu, phải không nào?
Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì
bài tập làm văn "Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.

Em hãy tả người hàng xóm mà em quen biết.
Bác Tư gần nhà em là một người bán cà rem dạo. Bác là người hàng xóm mà em
yêu quý nhất.
Khuôn mặt bác nhăn nheo, như chứa đựng biết bao chông gai của một cuộc đời lam


lũ còn đọng lại. Mái tóc đã điểm hoa râm. Đôi mắt hiền từ, hiện rõ sự khắc khổ và
lắm lo toan. Môi nứt nẻ, sầm sậm màu tím. Thân hình bác lộ một vẻ gì đó dày dạn
phong trần. Những lúc đi bán, bao giờ bác cũng chỉ mặc một chiếc áo cũ đã sờn bạc.
Đôi giày rách cũ kĩ của bác như “đôi hia bảy dặm” đã giúp bác dẫm nát bao nhiêu
quãng đường dài. Rồi cứ thế nằm lấy thùng cà rem đi ra đường. Bước những bước
chân vô định.Thỉnh thoảng bác đứng lại trước bao cặp mắt thèm thuồng của mọi
người và dõng dạc hô to câu nói muôn thuở : “Cà rem đây! Cà rem năm trăm một
cây đây!” Tiếng reo của bác vang xa, vọng mãi trên bầu trời xanh thẳm không cùng.
“Cà rem” tiếng đáp lại của những đứa trẻ,… lúc này trông bác mới vui làm sao! Bác
thường ngồi cạnh em, khuyên rằng:
- Cháu cố gắng học lên, sau này sung sướng, kẻo lại khổ như bác.
Mà bác khổ thật, bán cà rem về, bác còn phải làm biết bao nhiêu việc, không lúc nào
nghỉ ngơi. Thức khuya dậy sớm, không sợ khó, không sợ khổ, đó chính là con người

của bác. Con người luôn hoà nhã, hiền từ, dễ mến đối với mọi người. Sự khổ cực
không thể đánh phá được những cái tốt, cái đẹp trong con người hiền hoà như bác.
Bác Tư ơi! Bác mãi
Nguyễn Trọng Thăng



người

hàng

xóm mà

em

yêu

quý

nhất

TẢ BỐ

Trong gia đình tôi, bố tôi là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi
người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người
trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì
phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn, mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu
tuyệt đẹp.
Hôm nào tôi đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn tôi. Bố dặn dò tôi rất kỹ, nào là "đi học

hôm nay phải...", rồi thì "phải nghe lời cô giáo...", nhưng câu cuối cùng vẫn là "con đi
đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà
vọng ra "Con đã về rồi à?". Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào tôi mắc
khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt tôi làm bản kiểm điểm. Tuy vậy, nhưng tôi
vẫn yêu bố.


Bố tôi! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với tôi, bố cho việc lớn thành việc
nhỏ, việc nhỏ thì cho qua. Bố tôi là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu
"con không cha như nhà không có nóc " và đúng là như vậy. Bố tôi như người cha trong
câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình tôi.
Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những người khác và đã có ý định
làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố tôi được rất nhiều người kính trọng.
Tôi rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và
sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×