Tải bản đầy đủ (.doc) (59 trang)

Điều hành dự án bằng phương pháp Pert-PCM và ứng dụng giải bài toán lập lịch thi công công trình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.4 MB, 59 trang )

Chương mở đầu
GIỚI THIỆU CHUNG VỀ NHIỆM VỤ
Đề tài “Điều hành dự án bằng phương pháp PERT-PCM và ứng dụng giải
bài tốn lập lịch thi công công trình”, bao gồm
- Tìm hiểu phương pháp PERT-PCM (phương pháp sơ đồ mạng lưới).
- Ứng dụng giải bài tốn lập lịch thi công công trình.
+ Lưu trữ lịch thi công các dự án
+ Cho biết thới gian bắt đầu một dự án và thời gian kết thúc dự án
+ Thêm một số hạng mục khi dự án đang được thi công
+ Bỏ một số hạng mục khi dự án đang thi công
+ Đưa ra lịch thi công các hạng mục tối ưu nhất
Trang 1
Chương I
ĐIỀU HÀNH DỰ ÁN BẰNG PHƯƠNG PHÁP
PERT-CMP
(Phương pháp sơ đồ mạng lưới)
Dự án (Project) là một tập hợp các hoạt động (Activity) liên quan với nhau
và phải được thực hiện theo một thứ tự nào đó cho đến khi hồn thành tồn bộ các
hoạt động. Hoạt động được hiểu như là một việc đòi hỏi thời gian, và nguyên liệu
(Resource) để hồn thành. Trước kia để điều hành dự án người ta thường dùng biểu
đồ Gantt (Gantt bar chart), là một đồ thị gồm các đường kẻ ngang, biểu thị điểm
khởi công và kết thúc hoạt động. Nhược điểm của biểu đồ là không xác định được
quan hệ giữa các hoạt động, nên không áp dụng được cho các dự án lớn (large-scale
project), đòi hỏi đặt kế hoạch (planning), điều hành thực hiện (scheduling) va kiểm
tra (controlling) một cách hệ thống và hiệu quả, thậm chí phải tối ưu hố hiệu quả (về
thời gian và tiết kiệm nguyên liệu). Vì vậy, gần như đồng thời vào năm 1956-1958,
hai phương pháp kế hoạch, điều hành và kiểm tra dự án đã ra đời. Phương pháp
đường găng hoặc phương pháp đường tới hạn (Critical path method, viết rắt là
CPM) được E.I.du Pont de Nemous và công ty xây dựng của ông đưa ra. Phương
pháp thứ hai có tên là Kỹ thuật xem xét và đánh giá dự án (Project evaluation and
review technique, viết tắt là PERT) là kết quả nghiên cứa của một công ty tư vấn


theo đặt hàng của hải quân Mỹ, dùng để điều hành các hoạt động nghiên cứu và phát
triển chương trình tên lửa đối cực. Hai phương pháp được hình thành độc lập nhưng
rất giống nhau, cùng nhằm vào mục đích điều hành thời gian là chính. Sự khác nhau
chính là trong CPM thời gian ước lượng cho công việc, được coi là tất định
(Deterministic), còn trong PERT có thể là ngẫu nhiên (Probabilistic). Ngồi ra CPM
có tính đến quan hệ thời gian. Ngày nay, khi đã phát triển lên, hai phương pháp
được coi là một, dưới một tên chung là Phương pháp điều hành dự án PERT-CPM,
hoặc Phương pháp sơ đồ mạng lưới hoặc hệ thống kiểu PERT (PERT-type system).
Nó được dùng để thực hiện rất nhiều kiểu dự án, từ xây dựng, lập trình máy tính,
sản xuất phim đến vận động tranh cử chính trị hoặc các cuộc giải phẫu phức tạp.
Phương pháp điều hánh dự án PERT-CPM gồm ba pha (tức là ba khâu): kế
hoạch, điều hành và kiểm tra điều chỉnh. Pha kế hoạch có nội dung là lập một sơ đồ
mạng lưới (arrow network diagram hoặc arrow diagram), tương tự một đồ thị có
hướng. Pha này mở đầu bằng việc tách dự án thành nhiều hoạt động riêng và định
thời gian hồn thành chúng. Trong mạng, mỗi cung có hướng biểu diễn hoạt động và
cả sơ đồ mạng biểu thị mối quan hệ giữa các hoạt động. Mỗi nút biểu thị một biến
cố hoặc sự kiện (event), đánh dấu hồn thành một số hoạt động (activity) là các cung
đi vào nút, và bắt đầu các hoạt động ứng với các cung ra khỏi nút.
Pha điều hành (scheduling phase) có nhiệm vụ xây dựng biểu đồ thời gian, chỉ
rõ thời điểm bắt đầu và kết thúc của mỗi hoạt động và mối quan hệ giữa các hoạt
động. Nói riêng, điều quan trọng là phải tính chính xác các hoạt động tới hạn, tức là
găng (critical), cần chú ý đặc biệt khi thực hiện, để tồn bộ dự án được hồn thành
đúng hạn.
Trang 2
Pha kiểm tra bao gồm việc sử dụng sơ đồ mạng lưới, và biểu đồ thời gian để
theo dõi và báo cáo định kì tiến triển của dự án. Nếu cần thì phải phân tích lại và xác
định sơ đồ mới cho phần dự án còn lại.
I. Lập sơ đồ mạng lưới
Như trên đã nói, pha đầu của phương pháp PERT-CPM là lập kế hoạch thể hiện
ở một sơ đồ mạng lưới, biểu diễn như một đồ thị có hướng. Hãy xét một dự án xây

dựng một tồ nhà. Việc tách dự án thành các hoạt động như đào đất, xây móng, xây
tường thô, lợp mái, đặt đường dây điện … là do kiến trúc sư hoặc kỹ sư xây dựng
làm. Dựa vào đó, người quản lý dự án lập được sơ đồ mạng lưới như H.1.1. Các số
bên cạnh cung là thời gian thực hiện hoạt động đó.
Qua sơ đồ mạng lưới H.1.1 ta thấy rõ mối quan hệ giữa các hoạt động về thời
gian. Chẳng hạn hoạt động (6, 8) là trát ngồi-phải sau (4, 6) là lợp mái, nhưng độc
lập với (5, 7) là chỉnh tường trong. Cũng vậy (4, 7) độc lập với (4, 5) và (5, 7). Ở
đây có hai hoạt động giả (dummmy activity) với thời gian để thực hiện bằng 0 được
đưa vào để đảm bảo qui tắc sơ đồ.
Cung giả (11, 12), ký hiệu bởi đường đứt đoạn, đưa vào để đảm bảo qui tắc
không có hai hoạt động cùng biến cố bắt đầu và kết thúc, tức là không có 2 cung có
cùng gốc và ngọn (tức là đồ thị đơn). Việc sơn tường trong và làm sàn có cùng biến
cố dầu là nút 9, tức là biến cố lát ván tường xong, và biến cố cuối là nút 12 (làm sàn
và sơn tường xong, bắt đầu hồn thiện trong). Do đó ta phải thêm nút 11 là biến cố
giả và cung giả (11, 12).
Cung giả (5, 8) để chỉ rằng hoạt động (4, 5) phải hồn thành trước khi bắt đầu
hoạt động (8, 10) (nếu bỏ cung giả này thì thời điểm làm hai việc là độc lập).
Cung giả này là phục vụ cho qui tắc sơ đồ mạng lưới phải thể hiện đủ quan hệ
thứ tự cần có.
Nếu quan hệ thời gian có dạng: việc x
2
bắt đầu khi xong 1/3 việc x
1
, việc x
3
bắt
đầu khi xong một nửa x
1
, thì ta phải thêm các nút đánh dấu các biến cố xong 1/3x
1

và xong 1/2x
1
đó như ở H1.2.
Khởi công
2 Đào móng
4 Xây móng
10 Xây thô
6Lợp mái
Trang 3
1
2
3
4
5
7
9
1
1
1
2
6
8
1
0
1
3
4 Chỉnh thẳng tường ngồi
Đặt dây điện 7
7 Trát ngồi
5 Chỉnh thẳng tường trong

9 Sơn ngồi
8 Ép ván lát tường
Làm sàn 4 5 Sơn tường Hồn thiện ngồi 2
0 Hồn thiện trong
6
Kết thúc
Hình 1.1
Tóm lại: Sơ đồ mạng lưới phải là một đồ thị có hướng, đơn, liên thông,
không có khuyên (tức là cung có gốc và ngọn cùng là một nút), không có chu trình
có hướng (directed cycle), có nút khởi công và nút kết thúc.
2
1
x
1
3
1
x
1
2
1
x
1
Hình 1.2
II. Phân tích các chỉ tiêu thời gian. Xác định đường căng.
Pha điều hành có nhiệm phân tích các chỉ tiêu thời gian và đưa ra các bảng và
số liệu cần thiết trên sơ đồ mạng lưới. Nếu trong dự án phải điều hành cả nguyên
liệu (hoặc nhân lực) thì phải xét cả các chỉ tiêu đó, ta sẽ nói đến ở mục sau.
II.1. Tính các thời điểm.
Chỉ tiêu ở đây là thời điểm sớm của biến cố (earliest time for an event) là thời
điểm biến cố xảy ra khi mọi hoạt động trước nó được bắt đầu sớm nhất có thể. Thời

điểm sớm của biến cố i thường ký hiệu là E
i
. Các E
i
được tính theo hướng tăng
(forward pass), tức là đi từ nút khởi công theo thứ tự tăng của nút i. Như vậy với nút
khởi công 1 thì E
1
= 0. Đến nút 2 trong sơ đồ H1.1 thì E
2
rõ ràng bằng 2 vì biến cố
hồn thành hoạt động (1, 2) phải là E
1
+ t
12
, ở đây t
12
là thời gian thực hiện hoạt động
(1, 2). Việc tính E
3
, E
4
, E
5
, E
6
, E
9
, E
10

và E
11
cũng tương tự vì các nút tương ứng chỉ
có một cung vào, khi đó:
E
i
= E
j
+ t
ji
Ở đây j là nút ngay trước i. Chẳng hạn E
6
+ t
46
= 16 + 6 = 22. Nếu có nhiều cung
vào nút, tức là nhiều hoạt động kết thúc tại biến cố, thì từ định nghĩa E
i
rõ ràng đây
Trang 4
X
2
X
3
là thời điểm mọi hoạt động đó vừa xong cả, tức là phải lấy maximum của các tổng.
Chẳng hạn
E
7
= max {E
4
+ t

45
,E
5
+ t
57
} = max {16 + 7, 20 + 5} = 25,
E
8
= max {E
5
+ t
58
,E
6
+ t
68
} = max {20 + 0, 22 + 7} = 29
Tổng quát, công thức tính E
i
cho mọi trường hợp là :
E
i
= maxmax {E
j
+ t
ji
},
j
ở đây j là các nút ngay trước i, tức là có cung nối tới i. Các E
i

được ghi ở H.1.3 là số
đầu trong ngoặc ở mỗi nút.
Thời điểm muộn (latest time) của biến cố j là thời điểm muộn nhất mọi cung đi
vào biến cố j đều hồn thành mà không làm thay đổi thời điểm kết thúc dự án sớm
nhất có thể, ký hiệu là L
j
. Đối lại với E
j
, các L
j
được tính theo hướng lùi (backward
pass), tức là đi từ nút kết thúc. Theo định nghĩa, ở nút kết thúc thì E
n
= L
n
, ở thí dụ
H.1.1 là E
13
= L
13
= 44. nếu ở biến cố chỉ có một cung ra, tức là một hoạt động được
bắt đầu thì, thời điểm muộn là :
L
j
=L
i
- t
ji
,
Tức là thời điểm muộn của nút ngay sau nó trừ đi thời gian thực hiện hoạt động nối

hai nút. Các biến cố 12, 11, 10, 8, 7, 6, 3, 2 và 1 ở H.1.1 là trường hợp này. Nếu có
nhiều cung ra khỏi
biến cố, thì theo
định nghĩa ta có :
L
j
=
i
}t-{L min
jii
Ở đây min theo các
nút i ngay sau j và t
ji
là thời gian thực
hiện hoạt động nối
(j, i). Các nút 9, 5, 4
là ở trường hợp này,
chẳng hạn :
L
9
= min {L
11
– t
9 11
,
L
12
– t
9 12
} = min (38

– 4, 38 - 5) = 33
Hãy chú ý sự ‘’đối
xứng ‘‘ của quá
trình tính E
i
và L
j
.
Các L
j
được ghi ở
số thứ 2 trong
ngoặc ở mỗi nút
trong H.1.3.
II.2. Tính thời
gian dự trữ.
Trong thời gian dự
trữ (slack hoặc
float) của một biến
có là hiệu thời điểm
Trang 5
1
2
3
4
5
7
9
1
1

1
2
6
8
1
0
1
3
1
2
4
4
4
4
4
4
4
(44, 44)
6
0
2
(38, 42)
(29, 33)
(22, 26)
(0, 0)
(2, 2)
(6, 6)
(16, 16)
(20, 20)
(25, 25)

(33, 33)
1
4
5
(38, 38)
2
4
10
4
5
8
muộn và thời điểm sớm của nó : d
i
= L
i
– E
i
. Thời gian dự trữ (slack hoặc float) của
hoạt động được chia làm hai loại. Thời gian dự trữ chung (total slack hoặc total
float) của hoạt động (i, j) là :
TF
ij
= L
j
– E
i
– t
ij
.
TF

ij
chỉ là thời gian có thể trì hỗn của hoạt động (i,j) mà không ảnh hưởng đến thời
điểm kết thúc cả dự án. Vì nó bằng thời gian tối đa dành cho hoạt động (i, j) là L
j
-
E
i
trừ đi thời gian để
thực hiện là t
ij
. Thời gian dự trữ độc lập (free float hoặc free slack), ký hiệu là FF
ij
,
cũng là ký hiệu thời gian dành cho (i, j) và thời gian thực hiện là t
ij
, nhưng với giả
thiết là mọi hoạt động đều bắt đầu sớm có thể, vậy :
FF
ij
= E
j
– E
i
– t
ij
.
Trên sơ đồ mạng lưới thì d
i
là hiệu hai số trong ngoặc ở nút i, thường được ghi bằng
số trong ô vuông cạnh nút. Thời gian dự trữ chung của hoạt động TF

ij
được ghi
trong ô vuông cạnh ở mỗi cung. Còn thời gian dự trữ độc lập của hoạt động FF
ij
ít
quan trọng hơn, thường không ghi, xem H.1.3.
II.3. Đường găng. (đường tới hạn)
Các hoạt động có thời gian dự trữ chung bằng 0 cần được chú ý đặc biệt vì trì
hỗn nó sẽ ảnh hưởng đến thời gian kết thúc dự án. Từ đó có :
Định nghĩa II.3.1. Đường găng hoặc đường tới hạn (critical path) là một đường
đi từ nút khởi công đến nút kết thúc mà mọi hoạt động trên đường đều có thời gian
dự trữ chung bằng 0. (Chẳng hạn trên H.1.3 có một đường găng là 1 –> 2 –> 3 –> 4
–>5 –> 7 –> 9 –> 12 –> 13 ) hoạt động (i, j có TF
ij
= 0 được gọi là hoạt động găng
(critital activity). Biến cố i có d
i
=0 được gọi là biến cố găng (critical event).
Một số tính chất quan trọng của đường găng là như sau.
1. Mỗi dự án đều có ít nhất một đường găng.
2. Tất cả các hoạt động (i, j) có TF
ij
= 0, tức là mọi hoạt động găng đều phải
nằm trên đường găng.
3. Mọi biến cố găng, tức là biến cố i có d
i
= 0, đều phải nằm trên đường
găng. Biến có không găng không thể nằm trên đường găng.
4. Đường nối nút khởi công đến nút kết thúc mà mọi biến cố trên đó đều
găng có thể không phải đường găng vì có thể có hoạt động không găng.

Chẳng hạn đường 1 –> 2 –> 3 –> 4 –> 7 –> 9 –> 12 –> 13 không găng
vì TF
47
= 2.
5. Đường găng là đường dài nhất trong các đường nối nút khởi công đến
nút kết thúc.
Điều 5 này là rõ từ định nghĩa vì ở nút khởi công và kết thúc hai thời điểm
sớm và muộn trùng nhau và thời gian hồn thành dự án chính là hiệu thời gian ở hai
nút (ở H.1.3 là 44 - 0). Đường găng là đường gồm các hoạt động không có dự trữ
nên tổng chiều dài, tức là thời gian thực hiện, là tồn bộ thời gian thực hiện dự án (ở
H.1.3 là 44), nên phải dài nhất. Trên H.1.3 đường găng được tô đậm.
Một thí dụ dự án có nhiều đường găng là sơ đồ ở H.1.3 nhưng với t
46
thay từ
6 thành 10. Khi đó thời gian dự trữ của các hoạt động (6, 8), (8, 10) và (10, 13) và
thời gian dự trữ của các biến cố 6, 8 và 10 đều thay từ 4 thành 0. Lúc này đường 1 –
> 2 –> 3 –> 4 –> 6 –> 8 –> 10 –> 13 là đường găng thứ hai.
Các chỉ tiêu thời gian của dự án ở H.1.3 được ghi vào bảng 1.1
Trang 6
Hình 1.3
Biến cố Thời điểm
sớm
Thời điểm
muộn
Thời gian
dự trữ
Hoạt động Thời gian dự
trữ chung
1 0 0 0 (1, 2) 0
2 2 2 0 (2, 3) 0

3 6 6 0 (3, 4) 0
4 16 16 0 (4, 5) 0
5 20 20 0 (4, 6) 4
6 22 26 4 (4, 7) 2
7 25 25 0 (5, 7) 0
8 29 33 4 (6, 8) 4
9 33 33 0 (7, 9) 0
10 38 42 4 (8, 10) 4
11 37 38 1 (9, 11) 1
12 38 38 0 (9, 12) 0
13 44 44 0 (10, 13) 4
(12, 13) 0
Bảng1.1. Chỉ tiêu thời gian xây nhà
Ngồi các chỉ tiêu chính nói trên, khi cần các thông tin chi tiết hơn để điều hành
dự án, người ta cũng đưa ra một số khái niệm về thời gian khác nữa như sau.
Thời điểm khởi công sớm (earliest start) của hoạt động (i, j) là thời sớm của nút
gốc: ES
ij
= E
i
.
Thời điểm hồn thành sớm (earliest completion) của hoạt động (i, j) là EC
ij
= E
i
+ t
ij
.
Thời điểm khởi công muộn (latest start) của hoạt động (i, j) là LS
ij

= L
j
- t
ij
.
Thời điểm hồn thành muộn (latest completion) của hoạt động (i, j) là LC
jj
= L
j
tức là thời điểm muộn của nút ngọn.
Nhận xét rằng EC
ij
≤ E
j
, LS
ij
≥ L
i
. Thật vậy, ta có
E
j
=
k
max
{E
k
+ t
kj
} ≥ E
i

+t
ij
= EC
ij
,
Vì i cũng là một trong các nút k ngay trước j. Bất đẳng thức thứ hai tương tự.
Thời gian dự trữ của một đường đi (total float of a path) P từ nút khởi công đến
nút kết thúc, ký hiệu TF
p
, là thời gian có thể kéo dài thêm các hoạt động trên đường
này mà không ảnh hưởng đến thời điểm hồn thành công trình, tức là
TP =
∑ ∑
−=−
PGP
ij
G
ij
TTtt
,
ở đây
G
G
ij
Tt
=

là độ dài đường găng và



TPt
P
ij
là độ dài đường P, là tổng thời gian
thực hiện hoạt động trên đường P.
Hệ số găng (critital coefficient) biểu thị mức độ căng thẳng về thời gian của
một đường P nối nút khởi công và kết thúc, không phải đường găng G, được định
nghĩa là
PGG
PGP
P
TT
TT
K


=
:
,
ở đây T
PG
là độ dài quãng đường (tức là một phần của đường) mà P trùng với G. Rõ
ràng O < K
P
< 1 và K
P
càng gần 1 thì thời hạn thực hiện các hoạt động không găng
trong P càng chặt chẽ.
Trang 7
Hai định nghĩa trên đây của đường đi có thể mở rộng cho đường P có nút đầu

và cuối trùng với nút trong đường găng, không cần là nút khởi công và kết thúc của
cả dự án.
Thí dụ II.1. Ở dự án trên H.1.3, đường găng dược tô đậm. Thời điểm hồn thành
sớm EC
68
= E
6
+ t
68
= 22 + 7 = 29 = E
8
, EC
10, 13
= 40 < E
13
= 44. Thời điểm khởi công
muộn LS
46
= L
6
– t
46
= 26 – 6 = 20 > L
4
= 16. Bây giờ giả sử P là đường đi 1 –> 2 –>
3 –> 4 –> 5 –> 6 –> 8 –> 10 –> 13 thì T
P
=

P

ij
t
=40
Nên thời gian dự trữ của P là T
G
– T
P
= 44 – 40 = 40. Hệ số găng là
K
P
=
11
10
4
40
=
(không có quãng chung với đường găng). Gọi Q là đường 1 –> 2 –>
3 –> 4 –> 7 –> 9 –> 12 –> 13 thì T
Q
= 42, K
Q
=
11
10
9
7
3544
3542
<=



. Ta thấy mặc dù T
Q
> T
P
nhưng thời hạn thực hiện các hoạt động không găng trong P lại chặt chẽ hơn
hoạt động không găng (4, 7) duy nhất của Q. Nguyên nhân là (4, 7) là không găng
duy nhất, nên mọi sự nới lỏng của Q đều dồn cho hoạt động này.
Chú ý rằng các dữ liệu thời gian quan trọng nhất là các chỉ tiêu có trong bảng
1.1. Ở bảng này cũng cho thấy đường găng (đường gồm các hoạt động găng, tức là
có thời gian dự trữ chung bằng 0).
II.4. Biểu đồ thời gian
Một cách truyền thống, bên cạnh sơ dồ lưới bảng, để theo dõi điều hành thời
gian cho dự án là dùng biểu đồ thời gian (time chart). Ta hãy xét cách vẽ và sử dụng
biểu đồ thời gian qua một thí dụ.
Thí dụ II.2. Xét dự án ở H.1.4, và bảng 1.2 tương ứng. (chú ý là hoạt động giả
(4, 5) lại là hoạt động găng.)
H.1.4
Biến cố E
i
L
i
d
i
Hoạt
động
TF
ij
1
2

3
4
5
6
7
0
2
3
6
6
13
19
0
4
3
6
6
13
19
0
2
0
0
0
0
0
(1, 2)
(1, 3)
(2, 4)
(3, 4)

(3, 5)
(4, 5)
(4, 6)
(4, 7)
(5, 6)
(5, 7)
(6, 7)
2
0
2
0
1
0
4
11
0
8
0
Trang 8
1
2
3
4
5
6
7
Bảng 1.2
Biểu đồ thời gian cho H.1.5. Ở đây chỉ có ttrục hồnh là thời gian . Cao độ
không quan trọng. Ta biểu diễn các hoạt động găng phía trên. Độ dài (thời gian) là
cố định, chặt chẽ cho các hoạt động găng. Hoạt động giả (4, 5) có độ dài bằng 0 nên

biểu diễn bằng đoạn đứng.
Mỗi hoạt động không găng biểu diễn ở độ cao khác nhau để nhìn rõ vì các hoạt
động này có độ cơ động và được điều hành bằng biểu đồ thời gian.
2
2

3
2
5
Hình: 1.5
Biểu đồ được vẽ từ các E
i
và L
i
ở Bảng1.2 (hoạt động găng hay không găng thì
theo TF
ij
bằng 0 hay khác 0). Các số không có vòng chỉ thời gian thực hiện của hoạt
động. Chẳng hạn hoạt động (1, 2) thực hiện trong 2 đơn vị thời gian, được phép xê
dịch trong khoảng thời gian 4 đơn vị (từ 0 đến 4). Xét sâu hơn thì sự xê dịch có tự
do trong khoảng thời gian này không là phụ thuộc vào FF
ij
= TF
ij
. Nếu FF
ij
= TF
ij
thì
hoạt động (i, j) có thể cơ động tuỳ ý trong khoảng thời gian vẽ biểu đồ. Nếu FF

ij
<
TF
ij
thì hoạt động (i, j) chỉ được bắt đầu muộn hơn thời điểm khởi công sớm ES
ij
một khoảng thời gian không quá FF
ij
thì mới không ảnh hưởng đến các hoạt động
ngay sau nó (duy nhất) là
(2, 4) mới được xê dịch tuỳ ý trong khoảng thời gian 2 đến 6. Nếu (1, 2) thực hiện
lùi lại khoảng 1 đến 3 chẳng hạn, thì ảnh hưởng đến hoạt động (2, 4). Mặc dù có
FF
24
= TF
24
nhưng lúc này có chỉ còn được xê dịch thực hiện trong khoảng từ 3 đến
6.
III. Điều khiển nhân lực.
Các hoạt động không găng được phép xê dịch nhất định, nhất là khi FF
ij
= TF
ij
.
Có thể sắp đặt chúng đáp ứng các yêu cầu khác nữa. Ngồi thời gian ra, chẳng hạn
nhân lực, nguyên liệu, chi phí …Về mặt tốn học xử lý yêu cầu loại nào cũng vậy. Ở
đây ta nói theo ngôn ngữ nhân lực chẳng hạn.
Trang 9
1
1

3
5
4
2
2
3
4
5
4
4
5
6
6
7
7
7
0 2 3 4 6 10 13 16 19
Thí Dụ III.1. Giả sử nhân lực cho các hoạt động của dự án ở Thí Dụ II.2 đòi hỏi
như sau:
Hoạt động Số nhân công Hoạt động số nhân công
(1, 2) 0 (4, 6) 2
(1, 3) 5 (4, 7) 1
(2, 4) 0 (5, 6) 2
(3, 4) 7 (5, 7) 5
(3, 5) 3 (6, 7) 6
Chú ý rằng tại thời điểm hai hoạt động cùng tiến hành thì số nhân lực cần là
tổng hai số công nhân. Vì vậy cần phải sắp xếp khéo các hoạt động không găng để
đòi hỏi tổng nhân công của cả dự án ít (tạm coi là mỗi người biết làm mọi việc).
Việc sắp xếp tối ưu là phức tạp, đến nay ta sử dụng biểu đồ thời gian biểu diễn thêm
nhân lực để sắp xếp theo trực quan. H.1.6 (a) biểu diễn tổng công nhân cần ở mỗi

thời điểm nếu tất cả các hoạt động không găng xếp vào lúc sớm nhất có thể, còn
H.1.6 (b) là tương ứng khi xếp vào lúc muộn nhất có thể. Hai biểu đồ này nên vẽ
thẳng dưới H.1.5 nữa. Sắp đặt sớm nhất ở hình (a) cho thấy ở mỗi thời điểm dự án
cần nhiều nhất là 10 công nhân còn ở sắp đặt muộn nhất (b) là 12 công nhân. Ở hai
phương án này, số công nhân cần ở các thời điểm không đều. Theo trực quan ta
chỉnh lại từ (a) như sau: chuyển hoạt động (4, 6) đếân thời điểm muộn nhất có thể,
chuyển (4, 7) đến ngay sau khi (5, 7) kết thúc. Kết quả được vẽ lại ở biểu đồ H.1.7.
(chú ý là hoạt động (1, 2) và (2, 4) không cần công nhân nên không cần vẽ.).

(3, 5) (4, 7)
(4, 6)

(3, 4) (5, 7)

(1, 3) (6, 7)

(5, 6)
Trang 10
Số công nhân
2 5 6 7 8 10
Số nhân công
2 5 6 7 8 10 12
Thời gian
Thời gian
3 4 6 10 11 13 14 17 19
3 4 6 10 11 13 14 17 19
H .I.6 (a)
(4, 7)

(3, 5)



(3, 4) (5, 7)


(1, 3) (4, 6) (6, 7)

(5, 6)

H .I.6 (b)






Trang 11
1
1
3 4
5
6
7
4
6
7
1
75
5
3

4
1
2
2
4
Thời gian
Số công nhân
5 6 7 9 10
3 4 6 10 11 13 14 17 19
3 4 6 10 11 13 14 17 19
Thời Gian

Hình 1.7
IV. Hồn thành sớm dự án.
Trên đây đã xét thời điểm hồn thành dự án là cố định và xác định các đường
găng, phải thực hiện chặt chẽ để dự án hồn thành đúng thời gian qui định. Nếu
muốn giảm thời gian hồn thành dự án thì làm thế nào ? Ta cũng sử dụng đường
găng, nhưng phải dựa vào kỹ thuật và công nghệ, chứ không phải quản lý bằng tốn
học được nữa. Cụ thể là phải dùng công nghệ mới, tăng vật tư, công nhân .. để có
thời gian thực hiện các hoạt động ngắn hơn. Nhưng tập chung vào hoạt động nào ?
Rõ ràng là vào các hoạt động găng. Cụ thể là nếu ta quan tâm đến hạn chế chi phí
thì với (i, j) ∈ G, tìm số gia chi phí ∆C
ij
khi đạt được rút ngắn thời gian thực hiện
hoạt động là ∆t
ij
(tìm bằng thực tế công nghệ, không phải thuần tuý tốn học). Khi đó
sẽ chọn cách tăng chí phí để giảm thời gian sao cho đạt
ij
ij

t
C


min
. Giả sử cực tiểu

0
0
ij
ij
t
C


. Khi đó độ dài đường găng mới, tức là thời gian hồn thành dự án mới, là

∆−=
,
0
~
ij
GG
tTT
ở đây tổng lấy trên mọi hoạt động găng.
V. Dự án có tính ngẫu nhiên.
Trong các mục trên ta đã coi thời gian thực hiện các hoạt động t
ij
là xác định
hồn tồn từ đầu, khi lập sơ đô mạng lưới. Do đó ta có mô hình tất định (detreministic

model). Trong thực tế, nhiều yếu tố bất định phải được tính đến, do đó thời gian
thực hiện hoạt động (i, j) là một biến ngẫu nhiên (random variable), mà ta chỉ xác
định được phân bố xác suất (probability distributtion) qua kinh nghiệm và sớ liệu
thống kê. Từ đó dẫn đêùn phải sử dụng mô hình ngẫu nhiên hoặc gọi khác là mô
hình xác suất (probabilistic model). Việc tính tốn các chỉ tiêu để điều hành dự án có
hai nhiệm vụ chính. Một là tính kỳ vọng (mean hoặc expected value) của các đại
lượng cần tính, chẳng hạn thời gian thực hiện hoạt động (activity time), thời gian
hồn thành dự án (project time), và phương sai (variance) của các đại lượng này. Hai
là tính xác suất của biến cố nào đó, chẳng hạn biến cố là dự án hồn thành trước thời
điểm T.
Thời gian thực hiện mỗi hoạt động, thường gọi tắt là thời gian hoạt động, trong
mô hình ngẫu nhiên thường được giả thiết là xác định được ba yêùu tố sau. Thời
gian lạc quan (optimistic time) ký hiệu là a, là thời gian cần để làm xong khi hoạt
động được thực hiện thuận lợi nhất. Thời gian này rất khó đạt được. Theo lý thuyết
Trang 12
thống kê, thì đây thực chất là cận dưới (lower bound) của phân bố xác suất. Thời
gian bi quan (pressimistic time), ký hiệu là b, là thời gian cần để xong hoạt động khi
tiên hành gặp trục trặc nhất, tức là cận trên (upper bound) của phân bố xác suất.
Thời gian hợp lý nhất (most likely time), ký hiệu là m, là thời gian hiện thực nhất,
tức là có xác suất lớn nhất (đỉnh cao nhất của hàm mật độ). Ba lượng trên chưa đủ
để xác định phân bố xác suất của thời gian hoạt động. Do đó chưa đủ để xác định kỳ
vọng t
e
tức là giá trị trung bình theo xác suất, và phương sai δ
2
đặc trưng cho độ
lệch khỏi t
e
của thời gian hoạt động. Mô hình cần hai gải thiết phù hợp thực tế sau
đây.

Giả thiết 1. b - a, tức là độ dài khoảng mà thời gian hoạt động có thể lấy, bằng 6
lần độ lệch chuẩn (standard deviasion), tức là ta có phương sai
2
2
)(
6
1






−= ab
σ
. (1.1)
Điều này đúng cho nhiều biến ngẫu nhiên hay gặp.
Giả thiết 2. Phân bố xác suất của mỗi thời gian hoạt động đêøu là phân bố beta
(beta distribution).
Ta hãy nhắc lại vài kiến thức xác suất. Mỗi đại lương ngẫu nhiên x có hai hàm
quan trọng nhất. Hàm mật độ xác suất (probability density fuction) f(x), a ≤ x ≤ b,
và hàm phân bố tích luỹ (cumulative distribution function) F(X), gọi là hàm phân
bố. Ở đây giả thiết là x chỉ lấy giá trị trong [a, b] . Ta có các quan hệ sau


=≤=
=
X
a
b

a
dxxfXxPXF
dxxf
,)(}{)(
,1)(


−=
=
b
a
e
b
a
e
dxxfxx
dxxxfX
,)()(
,)(
22
σ
ở đây x
e
là kỳ vọng và σ
2
là phương sai của biến ngẫu nhiên x, P {…} là xác suất
của biến cố {…}. Mỗi một trong hàm mật độ hoặc hàm phân phối đặc trưng hồn tồn
cho biến ngẫu nhiên. Kỳ vọng và phương sai là các đại lượng quan trọng. Ta cũng
nói là hàm mật độ (hoặc hàm phân bố), xác định hồn tồn phân bố xác suất. Phân bố
beta (beta distribution) là một trong các phân bố xác suất phổ biến nhất, xác định bởi

hàm mật độ sau, nếu 0 ≤ x ≤ 1,
1111
)1(
),(
1
)1(
)()(
)(
)(
−−−−
−=−
Γ×Γ

=
βαβα
βαβα
βα
xx
B
xxxf
, (1.2)
ở đây α, β là tham số, Γ(.) là hàm đặc biệt gamma và B(., .) là hàm đặc biệt beta,
được định nghĩa bằng tích phân phụ thuộc tham số
f(x) α < β α >β


−−
+∞
−−
−=


1
0
11
0
1
)1(:),(
:)(
dtttB
et
t
βα
α
βα
α

α=1, β=2 α = β α=2, β=2
Trang 13
α=β=1
m1 x
Hình 1.8
Nếu y lấy giá trị trên [a, b] và có phân bố theo beta thì hàm mật độ nhân được
từ (4.2) bằng đổi biến y = a + (b - a)x. Chẳng hạn, hàm mật độ của phân bố beta có
dạng như H.1.8 với α ≥ 1, β ≥ 1 và a = 0, b = 1.
Phân bố chuẩn (normal distribution) là phân bố xác suất phổ biến nhất, định
nghĩa bởi hàm mật độ sau.
,,
2
1
)(

2
2
2
)(
2
+∞<<−∞=


xexf
x
σ
µ
πσ
ở đây tham số µ chính là kỳ vọng và σ
2
chính
là phương sai của biến ngẫu nhiên x có phân bố chuẩn. Khi đó biến
σ
µ

=
x
z

phân bó là phân bớ chuẩn với kỳ vọng 0, phương sai là 1. Hàm mật độ của phân bố
chuẩn có dạng ở H.1.9
Các biến ngẫu nhiên x
1
, …, x
n

được gọi là độc lập (independent) nếu.
P{x
1
≤ X
1
, …, x
n
≤ X
n
} = P{x
1
≤ X
n
},
Định nghĩa giới hạn trung tâm (centrer – limit thoerem) nói rằng với các điều
kiện khá nhẹ, tổng các biến ngẫu nhiên độc lập luôn có phân bố chuẩn (không phụ
thuộc vào phân bố của từng biến ngẫu nhiên).
Trở lại mô hình ngẫu nhiên điều hành dự án. Để tính kỳ vọng t
e
của thời gian
hoạt động, người ta giả thiết là điểm giữa
2
ba
+
chiếm tỷ trọng bằng nửa điểm hợp
lý nhất m. Khi đó







++=
)(
2
1
2
3
1
bamt
e
(II.3)
Trang 14
f(x)
µ
x
Thí dụ V.1. Giả sử dự án xây nhà ở H.1.1 bây giờ có các thời gian hoạt động là
ngẫu nhiên có phân bố beta thoả hai giả thiết trên và xác định được ba mốc thời
gian lạc quan, bi quan và hợp lý nhất theo bảng1.3. Khi đó phương sai và kỳ vọng
của các thời gian hoạt động, tình theo công thức (4, 1) và (4, 3) được ghi ở hai cột
cuối.
Hoạt động Thời gian
lạc quan a
Thời gian
hợp lý nhất
m
Thời gian
bi quan b
Kỳ vọng t
e

Phương
sai σ
2
(1, 2)
(2, 3)
(3, 4)
(4, 5)
(4, 6)
(4, 7)
(5, 7)
(6, 8)
(7, 9)
(8, 10)
(9, 11)
(9, 12)
(10, 13)
(12, 13)
1
2
6
1
4
3
4
5
3
5
4
1
1

5
2
2
1
3
9
2
1
4
2
1
5
2
1
7
4
2
1
6
9
8
4
2
1
5
2
2
1
5
3

8
18
5
10
9
10
11
9
17
4
7
3
9
2
4
10
4
6
7
5
7
8
9
4
5
2
6
9
1
1

4
9
4
1
1
1
1
1
4
0
4
9
1
9
4
Bảng 1.3
Nhận xét rằng cột kỳ vọng ở Bảng1.3, do thí dụ được xây dựng đặc biệt, trùng
hồn tồn với các thời gian hoạt động trong mô hình tất định đã xét ở H.1. Do đó
đường găng xây dựng trên các thời gian hoạt động kỳ vọng trùng với đường găng
của mô hình tất định ở H.1.2 và thời gian của đường găng này là 44.
Tuy nhiên để xác định kỳ vọng và phương sai của thời gian dự án, ta cần thêm
hai giả thiết sau.
Giả thiết 3. Các thời gian hoạt động là các biến ngẫu nhiên độc lập.
Giả thiết 4. Đường găng xây dựng trên các thời gian hoạt động kỳ vọng, luôn
đòi hỏi thời gian (hồn thành mọi hoạt động trên nó) lớn hơn các đường khác.
Tính thật chi ly trong các thí dụ cụ thể thì hai giả thiết 3 và 4 có thể không đúng.
Chẳng hạn, ở Thí dụ V.1, nếu sảy ra thời gian bi quan ở mọi hoạt động thì đường
găng đã tính là 69 (ngày). Còn đường 1 –> 2 –> 3 –> 4 –> 5 –> 7 –> 9 –> 12 –> 13
Trang 15
có thời gian bi quan là 70. Tuy vậy người ta vẫn chấp nhận các giả thuyết xấp xỉ

này. Khi đó, vì kỳ vọng và phương sai của tổng các biến ngẫu nhiên là tổng của các
kỳ vọng và phương sai nên ta có: Kỳ vọng và phương sai của thời gian dự án là tổng
các kỳ vọng và phương sai của các thời gian hoạt động trên đường găng (xây dựng
theo các kỳ vọng). Đến đây ta nhận xét rằng một trong các cách áp dụng thực tế là
dùng các kỳ vọng của các biến, rồi áp dụng mọi tính tốn và lý luận ở các mục trước
vào các kỳ vọng, thay cho các biến tất định.
Ở Thí dụ V.1 kỳ vọng và phương sai của thời gian dự án là 44 và 9, vì đường
găng là 1 –> 2 –> 3 –> 4 –> 5 –> 7 –> 9 –> 12 –> 13 .
Bây giờ ta xét vấn đề quan trọng là tính xác suất để dự án hồn thành trước một
thời hạn bắt buộc (deadline). Theo định lý giới hạn trung tâm, thời gian dự án là
biến ngẫu nhiên có phân bố chuẩn. Do đó ta tính được xác suất P(x ≤ X), thường
được tính sẵn để tra theo bảng. Chẳng hạn Bảng A
1
ở cuối sách cho biết P {x ≤ x
e
+
σK
α
}, ở đây σ là độ lệch chuẩn. Do đó K
σ
là đơn vị lệch chuẩn.
Thí dụ, hãy tính xác suất để thời gian xây nhà ở Thí dụ V.1 không quá 47 ngày.
Ta thấy 47 = 44 + 3.1 = x
e
+ σK
σ
nên K
σ
= 1. Theo bảng thì P {x ≥ 47} = 0,1584.
Do đó xác suất cần tìm là ≅ 1 – 0,1584 ≅ 0,84.

Phương pháp điều hành dự án có tính ngẫu nhiên trên đây thường được gọi là
phương pháp ba ước lượng PERT (PERT three estimate method).
Nếu cần tính các yếu tố thời gian ở các biến cố trung gian (không chỉ thời gian
hồn thành dự án, tức là biến cố cuối) thì ta lý luận như sau. Trước hết tính kỳ vọng
và phương sai của thời điểm sớm µ
i
của biến cố i. Nếu chỉ có một đường từ khởi
công đến i thì, do các hoạt động là độc lập kỳ vọng của µ
i
ký hiệu là E(µ
i
), bằng
tổng các kỳ vọng t
e
của thời gian các hoạt động dẫn đến i. Khi có nhiều đường dẫn
đến i thì người ta coi xấp xỉ (để đơn giản) E(µ
i
) và Var(µ
i
) là tổng các t
e
và σ
2
của
các hoạt động theo đường đến i có tổng E(µ
i
) dài nhất. Nếu có nhiều đường với
cùng E(µ
i
) thì Var(µ

i
) quy ước lấy lượng của đường có tổng các σ
2
dái nhất.
Bây giờ hãy tính xác suất để biến cố i xong trước thời gian bắt buộc T
i
cho
trước. Theo định lý giới hạn trung tâm µ
i
tuân theo phân bố chuẩn, ta chỉ việc tra
bảng các xác suất ứng với phân bố chuẩn để tính P{µ
i
≤ T
i
}. Cụ thể, để tra bảng,
quy về trường hợp đại lương z có phân bố chuẩn với kỳ vọng 0 và phương sai 1 như
sau:
{ }
}{:
)(
)(
)(
)(
i
i
ii
i
ii
ii
KzP

Var
ET
Var
E
PTP
≤=













=≤
µ
µ
µ
µµ
µ
,
ở đây
)(
)(
i

ii
i
Var
ET
K
µ
µ

=
đã biết.
VI. Dự án có thoả hiệp thời gian – Cước phí.
Trong các mục trước ta trình bày về các dựa án có yêu cầu chủ yếu là điều hành
thời gian. Theo ngôn ngữ ban đầu thì đây là phương pháp PERT, các thời gian ở đây
có thể xét như các biến tất định hoặc ngẫu nhiên. Còn phương pháp đường găng
PCM thì đặt ngang nhau về thời gian và cước phí. Mục tiêu chính của PCM là chọn
cách thoả hiệp thời gian thực hiện mỗi hoạt động (theo ngôn ngữ hình học) tức là
biết đường cong thời gian – cước phí (time – cost curve) của mỗi hoạt động. Trong
mô hình tốn học (xấp xỉ thô tình trạng thực tế) người ta giả thiết quan hệ thời gian
Trang 16
và cước phiù là tuyến tính. Do đó chỉ cần biết hai điểm. Người ta chọn hai điển nút
như sau:
Điểm chuẩn (normal point) có toạ độ là thời gian và cước phí của hoạt động khi
nó được tiến hành trong điều kiện bình thường, tức là chuẩn, không có cước phí bổ
xung tăng cường (như làm ngồi giờ, tăng thiết bị nhân lực …). Cực điểm (crash
point) là điểm ứng với thời gian và cước phí khi đầu tư hết mức để thời gian thực
hiện hoạt động ngắn nhất có thể. Mọi điểm trung gian giữa điểm chuẩn và cực điểm,
tức là mọi cách thoả hiệp thời gian cước phí (time – cost trade - off) đều coi là chấp
nhận được, xem H.1.10.
Hình 1.10
Đường cong thời gian – cước phí của hoạt động (i, j).

Các ký hiệu trên H.1.10 rõ ràng như sau. D
ij
là d
ij
là thời gian chuẩn và thời gian
cực điểm. C
Dij
và C
dij
là cước phí chuẩn (normal cost) và cước phí cực điểm (crash
cost), đều của hoạt động (i, j). Gọi x
ij
(thời gian thực hiện hoạt động (i, j)) là biến
quyết định (decision variable) của bài tốn mà ta cần tính. Gọi S
ij
là độ xiên, tức là
hệ số góc đường thẳng biểu thị đường cong thời gian – cước phí , tức là:
ijij
dD
ij
dD
CC
S
ijij


=
.
Gọi K
ij

là tung độ điểm đường thẳng cắt trục tung. Khi đó cước phí của hoạt
động (i, j) tương ứng với thời gian hoạt động (i, j) ứng với thời gian hoạt động x
ij

ràng là:
Bài tốn: Chọn các x
ij
để thời gian dự án không quá thời hạn bắt buộc T cho
trước và làm cực tiểu cước phí dự án C.
Nhận xét rằng các yếu tố của bài tốn đều là tuyến tính, ta cố gắng đưa về quy
hoạch tuyến tính như sau:
Đưa vào các biến bổ xung y
k
là thời điểm sớm E
k
của biến cố k. Khi đó quan hệ
giữa các biến theo Mục 4.2 là
{ }
jkjk
tEE
+=
j
max
, (1, 4)
ở đây max lấy theo các biến cố j ngay trước k, tức là có hoạt động nối (j, k). Ký hiệu
y
k
= E
k
, t

jk
= x
jk
và viết lại (4, 4) ta được
y
i
+ x
jk
– y
k
≤ 0
(số ràng buộc là số các biến cố ngay trước k). Gọi 1 là nút xuất phát và n là nút kết
thúc dự án thì
y
1
= 0, y
n
≤T.
Trang 17
Cước phí trực tiếp
K
ij
C
dij
Cực điểm
Điểm chuẩn
Thời gian
C
xij
C

Dij
d
ij
x
ij
D
ij
Ở mục tiêu thì K
ij
là hằng. Tóm lại ta được quy hoạch tuyến tính
.,0
0
,
,min
1
),(
Tyy
yxy
Dxd
xS
n
ijiji
ijijij
ji
ijij
≤=
≤−+
≤≤

Để đưa về quy hoạch tuyến tính dạng chuẩn ta làm như sau. Đổi biến x

ij
= d
ij
+
x

ij
thì ràng buộc x
ij
≥ d
ij
trở thành ràng buộc dấu x

ij
≥ 0. Thêm ràng buộc hình thức
y
i
≥ 0, ∀i. Ràng buộc này tự nhiên thoả do y
1
= 0 và y
j
≥ y
i
+ d
ij
+ X

ij
.
Trường hợp không có thời hạn bắt buộc T cho trước, tức là cần tìm thoả hiệp tốt

nhất giữa tổng cước phí và tổng thời gian dự án, người ta coi T là tham số và giải
quy hoạch tuyến tính tham số để được nghiệm tối ưu như hàm của T.
VII. Kiểm tra hiệu chỉnh dự án.
Sau khi dùng phương pháp điều hành dự án PERT – CPM xác định được sơ đồ
mạng lưới, các biểu đồ và bảng tính các chỉ tiêu và dự án đang được tiến hành,
người quản lý luôn phải theo dõi, kiểm tra. Điều kiện lao động thực tế có thể nhiều
bất ngờ. Khi cần thiết có thể phải dùng phương pháp PERT – CPM lại, dựa trên các
dữ liệu mới, để tính tốn cho phần còn lai của dự án. Sau đó điều hành dự án theo các
biểu đồ và bảng tính mới.
Trang 18
CHƯƠNG 2
CƠ SỞ VỀ LÝ THUYẾT ĐỒ THỊ
I. Một số khái niệm cơ bản.
Lý thuyết độ thị là một lĩnh vực nghiên cứu đã có từ lâu và có nhiều ứng dụng
hiện đại. Những tư tưởng cơ bản của lý thuyết đồ thị được đề xuất vào những năm
đầu của thế kỷ 18 bởi nhà tốn học lỗi lạc người Thụy Sỹ Euler. Chính ông là người
sử dụng đồ thị để giải bài tốn nổi tiếng về cái cầu ở thành phố Konigsberg.
Đồ thị được sử dụng để giải các bài tốn trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Chẳng
hạn, đồ thị có thể sử dụng để xác định các mạch vòng trong vấn đề giải tích mạch
điện. Chúng ta có thể phân biệt các hợp chất hóa học hữu cơ khác nhau với cùng
công thức phân tử nhưng khác nhau về cấu trúc phân tử nhờ đồ thị. Chúng ta có thể
xác định xem hai máy tính trong mạng có thể trao đổi thông tin được với nhau
không nhờ mô hình đồ thị của mạng máy tính. Đồ thị có trọng số trên các cạnh có
thể sử dụng để giải bài tốn như: Tìm đường đi ngắn nhất giữa hai thành phố trong
một mạng giao thông. Chúng ta còn sử dụng đồ thị để giải các bài tốn về lập lịch,
thời khóa biểu, và phân bố tần số cho các trạm phát thanh và truyền hình…
1.1. Định nghĩa đồ thị.
Đồ thị là một cấu trúc rời rạc bao gồm các đỉnh và các cạnh nối các đỉnh này.
Chúng ta phân biệt các loại đồ thị khác nhau bởi kiểu và số lượng cạnh nối hai đỉnh
nào đó của đồ thị. Để có thể hình dung được tại sao lại cần đến các loại đồ thị khác

nhau, chúng ta sẽ nêu ví dụ sử dụng chúng để mô tả một mạng máy tính. Giả sử ta
có một mạng gồm các máy tính và các kênh điện thoại (gọi tắt là kênh thoại) nối
các máy tính này.
Định nghĩa 1: Đơn đồ thị vô hướng G = (V,E) bao gồm V là tập hợp các đỉnh
và E là tập hợp các cặp không có thứ tự gồm hai phần tử khác nhau của V gọi là các
cạnh.
Trong trường hợp giữa hai máy tính nào đó thường xuyên phải truyền tải nhiều
thông tin người ta phải nối hai máy tính này bởi nhiều kênh thoại.
Định nghĩa 2: Đa đồ thị vô hướng G = (V,E) bao gồm là tập các đỉnh, và E là
họ các cặp không có thứ tự gồm hai phần tử khác nhau của V gọi là các cạnh. Hai
cạnh e
1
và e
2
được gọi là cạnh lặp nếu chúng cùng tương ứng với một cặp đỉnh.
Rõ ràng mỗi đơn đồ thị đều là đa đồ thị, nhưng không phải đa đồ thị nào cũng
là đơn đồ thị, vì đa đồ thị có thể có 2 (hoặc nhiều hơn) cạnh nối một cặp đỉnh nào
đó.
Trong mạng máy tính có thể có những kênh thoại nối một máy nào đó với chính
nó (chẳng hạn với mục đích thông báo). Mạng như vậy được cho trong hình 3. Khi
đó đa đồ thị không thể mô tả được mạng như vậy, bởi vì có những khuyên (cạnh nối
một đỉnh với chính nó ). Trong trường hợp này chúng ta cần sử dụng đến các khái
niệm giả đồ thị vô hướng, được định nghĩa như sau:
Định nghĩa 3: Giả đồ thị vô hướng G = (V,E) bao gồm V là tập các đỉnh, và E
là họ các cặp không có thứ tự gồm hai phần tử (không nhất thiết phải khác nhau) của
V gọi là các cạnh. Cạnh e được gọi là khuyên nếu có dạng e = (u,u).
Trang 19
Định nghĩa 4: Đơn đồ thị có hướng G =(V,E) bao gồm V là tập các đỉnh, và E là
tập các cặp có thứ tự gồm hai phần tử khác nhau của V gọi là các cung.
Nếu trong mạng có thể có đa kênh thoại một chiều, ta phải sử dụng đến khái

niệm đa đồ thị có hướng:
Định nghĩa 5: Đa đồ thị có hướng G= (V,E) bao gồm V là tập các đỉnh, và E là
họ các cặp có thứ tự gồm hai phần tử khác nhau của V gọi là các cung. Hai cung e
1
và e
2
tương ứng với cùng một cặp đỉnh được gọi là cung lặp.
Chúng ta chủ yếu sẽ làm việc với đơn đồ thị vô hướng và đơn đồ thị có hướng.
1.2. Các thuật ngữ cơ bản.
Trước tiên ta xét thuật ngữ mô tả các đỉnh và các cạnh của đồ thị vô hướng.
Định nghĩa 1: Hai đỉnh u và v của đồ thị vô hướng G được gọi là kề nhau nếu
(u,v) là cạnh của đồ thị G. Nếu e = (u,v) là cạnh của đồ thị thì ta nói cạnh này là liên
thuộc với hai đỉnh u và v, hoặc cũng nói là cạnh e là nối đỉnh u và đỉnh v, đồng thời
các đỉnh u và v sẽ được gọi là các đỉnh đầu của cạnh (u,v).
Để có thể biết bao nhiêu cạnh liên thuộc với một đỉnh, ta đưa vào định nghĩa sau:
Định nghĩa 2: Ta gọi bậc của đỉnh v trong đồ thị vô hướng là số cạnh liên thuộc
với nó và sẽ kí hiệu là deg(v).
b c d
a f e g
Hình 1: Đồ thị vô hướng G.
Thí dụ 1: Xét đồ thị trong hình 1, ta có:
deg(a)= 1, deg(b)=4, deg(c)=4, deg(f)=3, deg(d)=1, deg(e)=3, deg(g)=0.
Đỉnh bậc 0 gọi là đỉnh cô lập. Đỉnh bậc 1 gọi là đỉnh treo. Trong thí dụ trên đỉnh g là
đỉnh cô lập, a và d là các đỉnh treo. Bậc của đỉnh có tính chất sau:



=
Vv
vm )deg(2

Định lý 1: Giả sử G = (V,E) là đồ thị vô hướng với m cạnh. Khi đó.
Chứng minh. Rõ ràng mỗi cạnh e = (u,v) được tính một lần trong deg(u) và
một lần trong deg(v). Từ đó suy ra tổng tất cả các bậc của các đỉnh bằng hai lần số
cạnh.
Thí dụ 2: Đồ thị với n đỉnh và mỗi đỉnh có bậc là 6 có bao nhiêu cạnh?.
Giải: Theo định lý 1, ta có 2m = 6n. Từ đó suy ra số cạnh của đồ thị là 3n.
Hệ quả: Trong đồ thị vô hướng, số đỉnh bậc lẻ (nghĩa là có bậc là số lẻ) là một
số chẵn.

∑ ∑ ∑
+=
Vv Ov Uv
vvvm
ε ε ε
)deg()deg()deg(2
Chứng minh: Thực vậy gọi O và U tương ứng là tập đỉnh bậc lẻ và tập
đỉnh bậc chẵn của đồ thị. Ta có:
Do deg(v) là chẵn với v là đỉnh trong U nên tổng thứ hai trong vế phải ở trên là
số chẵn. Từ đó suy ra tổng thứ nhất (chính là tổng bậc của các đỉnh bậc lẻ) cũng
Trang 20
phải là số chẵn, do tất cả các số hạng của nó là số lẻ, nên tổng này phải gồm một số
chẵn các số hạng. Vì vậy, số đỉnh bậc lẻ phải là số chẵn. Ta xét các thuật ngữ tương
tự cho đồ thị có hướng.
Định nghiã 3: Nếu e = (u, v) là cung của đồ thị có hướng G thì ta nối hai đỉnh
u và v là kề nhau, và nói cung (u,v) nối đỉnh u với đỉnh v hoặc cũng nói cung này là
đi ra khỏi đỉnh u và đi vào đỉnh v. Đỉnh u(v) sẽ được gọi là đỉnh đầu (cuối) của cung
(u, v).
Tương tự như khái niệm bậc, đối với đồ thị có hướng ta có khái niệm bán bậc ra
(vào) của một đỉnh.
Định nghĩa 4: Ta gọi bán bậc ra (bán bậc vào) của các đỉnh v trong đồ thị có

hướng là số cung của đồ thị đi ra khỏi nó (đi vào nó) và ký hiệu là deg
+
(v) (deg(v)).
Định lý 2: Giả sử G = (V,E) là đồ thị có hướng. Khi đó

Evv
VvVv
==
∑∑



+
)(deg)(deg
Rất nhiều tính chất của đồ thị có hướng không phụ thuộc vào hướng trên các
cung của nó. Vì vậy, trong nhiều trường hợp sẽ thuận tiện hơn nếu ta bỏ qua hướng
trên các cung của đồ thị. Đồ thị vô hướng thu được bằng cách bỏ qua hướng trên các
cung được gọi là đồ thị vô hướng tương ứng với dồ thị có hướng đã cho.
1.3. Đường đi, chu trình, đồ thị liên thông.
Định nghĩa 1: Đường đi độ dài n từ đỉnh u đến đỉnh v, trong đó n là số nguyên
dương, trên đồ thị vô hướng G =(V,E) là dãy x
0
, x
1
, … ,x
n-1
,x
n
trong đó u =x
0

, v=x
n
,
(x
i
, x
i+1
) ∈ E, i= 0, 1, 2… , n-1. Đường đi nói trên còn có thể biểu diễn dưới dạng
dãy các cạnh: (x
0
, x
1
), (x
1
, x
2
), …, (x
n-1
, x
n
).
Đỉnh u gọi là đỉnh đầu còn đỉnh v gọi là đỉnh cuối của đường đi. Đường đi có
đỉnh đầøu trùng với đỉnh cuối (tức là u= v) được gọi là chu trình. Đường đi hay chu
trình được gọi là đơn nếu như không có cạnh nào bị lặp lại.
Định nghĩa 2: Đường đi độ dài n từ đỉnh u đến đỉnh v trong đó n là số nguyên
dương, trên đồ thị vô hướng G =(V, A) là dãy x
0
, x
1
, … ,x

n-1
,x
n
trong đó u =x
0
, v=x
n
, (x
i
, x
i+1
) ∈A, i= 0, 1, 2… , n-1. Đường đi nói trên còn có thể biểu diễn dưới dạng
dãy các cung: (x
0
, x
1
), (x
1
, x
2
), …, (x
n-1
, x
n
).
Đỉnh u gọi là đỉnh đầu còn đỉnh v gọi là đỉnh cuối của đường đi. Đường đi có
đỉnh đầøu trùng với đỉnh cuối (tức là u= v) được gọi là chu trình. Đường đi hay chu
trình được gọi là đơn nếu như không có cung nào bị lặp lại.
Định nghĩa 3: Đồ thị vô hướng G= (V,E) được gọi là liên thông nếu luôn tìm
được đường đi giữa hai đỉnh bất kỳ của nó.

Như vậy hai máy tính bấy kỳ trong mạng có thể trao đổi thông tin được với
nhau khi và chỉ khi đồ thị tương ứng vơi mạng này là đồ thị liên thông.
Định nghĩa 4: Ta gọi đồ thị con của đồ thị G= (V,E) là đồ thị H = (W,F) trong
đó W ⊆ V và F⊆E.
Trong trường hợp đồ thị là liên thông, nó sẽ rã ra thành một số đồ thị con liên
thông đôi một không có đỉnh chung. Những đồ thị con liên thông như vậy ta sẽ gọi
là các thành phần liên thông của đồ thị.
Định nghĩa 5: Đỉnh v được gọi là đỉnh rẽ nhánh nếu việc loại bỏ v cùng với
các cạnh liên thuộc với nó khỏi đồ thị làm tăng số thành phần liên thông của đồ thị.
Trang 21
Cạnh e được gọi là cầu nếu việc loại bỏ nó khỏi đồ thị làm tăng số thành phần liên
thông của đồ thị.
Định nghĩa 6: Đồ thị có hướng G= (V,A) được gọi là liên thông mạnh nếu luôn
tìm được đường đi giữa hai đỉnh bất kỳ của nó.
Định nghĩa 7: Đồ thị có hướng G =(V,A) được gọi là liên thông yếu nếu đồ thị
vô hướng tương ứng với nó là đồ thị vô hướng liên thông.
Rõ ràng nếu đồ thị là liên thông mạnh thì nó cũng là liên thông yếu, nhưng điều
ngược lại là không luôn đúng.
Định lý1: Đồ thị vô hướng liên thông là định hướng được khi và chỉ khi mỗi
cạnh của nó nằm trên ít nhất một chu trình.
Chứng minh: Điều kiện cần, giả sử (u, v) là một cạnh của đồ thị. Sự tồn tại
đường đi có hướng từ u đến v và ngược lại suy ra (u, v) phải nằm trên ít nhất một
chu trình.
Điều kiện đủ, thủ tục sau đây cho phép định hướng các cạnh của đồ thi để thu
được đồ thị có hướng liên thông mạnh. Giả sử C là chu trình nào đó trong đồ thị.
Định hướng các cạnh trên chu trình này theo một hướng đi vòng theo nó. Nếu tất cả
các cạnh của đồ thị đã được định hướng thì kết thúc thủ tục. Ngược lại chọn e là
cạnh chưa định hướng có chung đỉnh với ít nhất một trong số các cạnh đã định
hướng. Theo giả thiết tìm đựơc chu trình C’ chứa cạnh e định nghĩa các cạnh chưa
định hướng của C


theo một hướng dọc theo chu trình này (không định hướng lại các
cạnh đã có hướng). Thủ tục trên sẽ lặp lại cho đến khi tất cả các cạnh của đồ thị
được định hướng. Khi đó ta thu được đồ thị có hướng liên thông mạnh.
II. Biểu diễn đồ thị trên máy tính.
Để lưu trữ đồ thị và thực hiện các thuật tốn khác nhau với đồ thị trên máy tính
cần phải tìm những cấu trúc dữ liệu thích hợp để mô tả đồ thị. Việc chọn cấu trúc dữ
liệu nào để biểu diễn đồ thị có tác động rất lớn đến hiệu quả của thuật tốn. Vì vậy,
việc chọn lựa cấu trúc dữ liệu để biểu diễn đồ thị phụ thuộc vào từng tình huống cụ
thể (bài tốn và thuật tốn cụ thể ). Ở phần này ta sẽ xét một số phương pháp cơ bản
để biểu diễn đồ thị trên máy tính, đồng thời cũng phân tích một cách ngắn gọn
những ưu điểm cũng như những nhược điểm của chúng.
2.1. Ma trận kề, Ma trận trọng số.
Xét đơn đồ thị vô hướng G = (V,E), với tầp đỉnh V= {1, 2, …,n} tập cạnh E =
{e
1
, e
2
,…, e
m
}. Ta gọi ma trận kề của đồ thị G là (0, 1) ma trận A = {a
ij
: i,j = 1, 2,
… ,n}với các phần tử được xác định theo quy tắc sau đây:
a
ij
=0 nếu (i,j) ∉ E và a
ij
=1 nếu (i,j)∈ E, i,j =1, 2,…,n
Thí dụ1: Ma trận kề củae đồ thị vô hướng cho trong hình 1 là:

1 2 3 4 5 6
1
2
3
4
5
6
Trang 22
0 1 1 0 0 0
1 0 1 0 1 0
1 1 0 1 0 0
0 0 1 0 1 1
0 1 0 1 0 1
0 0 0 1 1 0
3 4 2 5
1 6 1 4
2 5 3 6
G G
1
Hình 1: Đồ thị vô hướng G và Đồ thị có hướng G
1
Các tính chất của ma trận kề:
1. Rõ ràng ma trận kề của đồ thị vô hướng là ma trận đối xứng, tức là a[i,
j]= a[j, i], i, j = 1, 2,…,n. Ngược lại, mỗi (0, 1) – ma trận đối xứng cấp n sẽ tương
ứng chính xác đến cách đánh số đỉnh (còn nói là: chính xác đến đẳng cấu), với một
đơn đồ thị vô hướng n đỉnh.
2. Tổng các phần tử trên dòng i (cột j) của ma trận kề chính bằng bậc của đỉnh i
(đỉnh j).
3. Nếu ký hiệu a
ij

p
, i,j = 1, 2,…, n. Là các phần tử của ma trận A
p
= A.A….A. p là
thừa số, khi đó a
ij
p
, i,j = 1, 2,…, n. cho ta số đường đi khác nhau từ đỉnh i đến đỉnh j
qua p –1 đỉnh trung gian.
Ma trận kề của đồ thị có hướng được định nghĩa một cách hồn tồn tương tự.
Thí dụ 2: Đồ thị có hướng G
1
cho trong hình 1 có ma trận kề là ma trận sau.
1 2 3 4 5 6
1
2
3
4
5
6
Lưu ý rằng ma trận kề của đồ thị có hướng không phải là ma trận đối xứng.
Chú ý: Trên đây chúng ta chỉ xét đơn đồ thị. Ma trận kề của đa đồ thị có thể xây
dựng hồn tồn tương tự, chỉ khác, là thay vì ghi 1 vào vị trí a[i, j] nếu (i, j) là cạnh
của đồ thị, chúng ta sẽ ghi k là số cạnh nối hai đỉnh i và j.
Trong rất nhều vấn đề ứng dụng của lý thuyết đồ thị, mỗi cạnh e= (u, v) của đồ
thị được gán với một con số c(e) (còn viết là c (u, v)) gọi là trọng số của cạnh e. Đồ
thị trong trường hợp như vậy được gọi là đồ thị trọng số. Trong đồ thị có trọng số,
thay vì ma trận kề, để biểu diễn đồ thị ta dùng ma trận trọng số.
C = c[i,j], i,j=1,2,…,n.
Với c(i, j)= c[i, j], nếu (i, j) ∈ E và c[i, j] =θ nếu (i, j) ∉ E

Trong đó số θ, tùy từng trường hợp cụ thể, có thể được đặt bằng một trong các
giá trị sau: 0, +∞, -∞.
Trang 23
0 1 1 0 0 0
0 0 0 0 0 0
0 1 0 1 0 0
0 0 0 0 0 0
0 0 0 1 0 1
0 0 0 0 1 0
Ưu điểm lớn nhất của phương pháp biểu diễn đồ thị bằng ma trận kề (hoặc bằng
ma trận trọng số) là để trả lời câu hỏi: hai đỉnh u, v có kề nhau trên đồ thị hay
không, chúng ta chỉ phải thực hiện một phép so sánh. Nhược điểm lớn nhất của
phương pháp này là không phụ thuộc vào số cạnh của đồ thị, ta luôn phải sử dụng n
2
đơn vị bộ nhớ để lưu trữ ma trận kề của nó.
2.2. Danh sách cạnh (cung).
Trong trường hợp đồ thị thưa (đồ thị có số cạnh m thỏa mãn bất đẳng thức m <
6n) người ta thường dùng cách biểu diễn đồ thị dưới dạng danh sách cạnh.
Trong cách biểu diễn đồ thị bởi danh sách cạnh (cung) chúng ta sẽ lưu trữ danh
sách tất cả các cạnh (cung) của đồ thị vô hướng (có hướng). Mỗi cạnh (cung) e = (x,
y) của đồ thị sẽ tương ứng với hai biến Dau[e], Cuoi[e]. Như vậy, để lưu trữ đồ thị
ta cần sử dụng 2m đơn vị bộ nhớ. Nhược điểm của cách biểu diễn này là để xác
định những đỉnh nào của đồ thị là kề với một đỉnh cho trước chúng ta phải làm cỡ m
phép so sánh (khi duyệt qua danh sách tất cả các cạch của đồ thị).
Chú ý: trong trường hợp đồ thị có trọng số ta cần thêm m đơn vị bộ nhớ để lưu
trữ trọng số của các cạch.
2.3. Danh sách kề.
Trong rất nhiều vấn đề ứng dụng của lý thuyết đồ thị, cách biểu diễn đồ thị dưới
dạng danh sách kề là cách biểu diễn thích hợp nhất được sử dụng.
Trong cách biểu diễn này, với mỗi đỉnh v của đồ thị chúng ta lưu trữ danh sách

các đỉnh kề với nó, mà ta sẽ ký hiệu là Ke(v), tức là Ke(v)={u∈V: (v, u) ∈ E} khi
đó vòng lặp thực hiện với mỗi một phần tử trong danh sách này theo thứ tự các
phần tử được xắp xếp như sau:
For u∈ Ke(v) do…
Chẳng hạn, trên PASCAL có thể mô tả danh sách này như sau (Gọi là cấu trúc
Forward star ):
Const
m = 100; {m – số cạnh}
n = 100; {n – số đỉnh}
var
Ke: array {1..m} of integer ;
Tro: array {1..n+1} of integer ;
Trong đó Tro [i] ghi nhận vị trí bắt đầu của danh sách kề của đỉnh i, i = 1, 2, …n,
Tro[n+1] = 2m + 1.
III. Bài tốn tìm đường đi ngắn nhất.
Trong các ứng dụng thực tế, bài tốn tìm đường đi ngắn nhất giữa hai đỉnh của
đồ thị liên thông có một ý nghĩa to lớn, có thể dẫn về bài tốn như vậy nhiều bài tốn
thực tế quan trọng. Ví dụ, bài tốn chọn một hành trình tiết kiệm nhất (theo tiêu
chuẩn khoảng cách hoặc thời gian hoặc chi phí) trên một mạng giao thông đường
bộ, đường thủy hoặc đường không; bài tốn chọn một phương pháp tiết kiệm nhất để
đưa một hệ động lực lực từ trạng thái xuất phát đến một trạng thái đích, bài tốn lập
lịch thi công các công đoạn trong công trình thi công lớn, bài tốn lựa chọn đường
truyền tin với chi phí nhỏ nhất trong mạng thông tin, …hiện nay có rất nhiều
Trang 24
phương pháp để giải các bài tốn như vậy. Thế nhưng thông thường các thuật tốn
được xây dựng dựa trên lý thuyết đồ thị tỏ ra là các thuật tốn có hiệu quả nhất.
Trong phần này ta sẽ xét một số thuật tốn như vậy.
3.1. Các khái niệm mở đầu.
Trong phần này ta chỉ xét đồ thị có hướng G = (V,E), |V| = n, |E| = m với các
cung được gán trọng số, nghĩa là mỗi cung (u, v) thuộc E của nó đựơc đặt tương ứng

với một số thực a (u, v) gọi là trọng số của nó, chúng ta sẽ đặt a(u, v)= ∞, nếu (u, v)
∉E. Nếu dãy v
0
, v
1
,…v
p
. là một đường đi trên G, đồ thị độ dài của nó được định
nghĩa là tổng sau.

=

P
i
ii
VVa
1
1
),(
Tức là, đồ dài của đường đi chính là tổng trọng số trên các cung của nó. (chú ý
rằng nếu chúng ta gán trọng số cho tất cả các cung đều bằng 1, thì ta được định
nghĩa độ dài của đường đi như là số cung của đường đi giống như các phần trước ta
đã xét ).
Bài tốn tìm đường đi ngắn nhất trên đồ thị dưới dạng tổng quát có thể phát biểu
như sau:
Tìm đường đi có độ dài nhỏ nhất từ một đỉnh xuất phát s ∈ V đến đỉnh cuối
(đích) t ∈ V. Đường đi như vậy ta sẽ gọi là đường đi ngắn nhất từ s đến t còn độ dài
của nó ta sẽ ký hiệu là d(s, t) và còn gọi là khoảng cách từ s đến t (khoảng cách định
nghĩa như vậy có thể là số âm ). Nếu như không tồn tại đường đi từ s đến t thì ta sẽ
đặt d(s, t) = ∞. Rõ ràng, nếu như mỗi chu trình trong đồ thị đều có độ dài dương, thì

trong đường đi ngắn nhất không có đỉnh nào bị lặp lại (đường đi không có đỉnh nào
lặp lại sẽ được gọi là dường đi cơ bản). Mặt khác, nếu đồ thị có chu trình với độ dài
âm (chu trình như vậy, để ngắn gọn ta gọi là chu trình âm ) thì khoảng cách giữa
một số cặp đỉnh nào đó của đồ thị có thể là không xác định, bởi vì bằng cách đi
vòng theo chu trình này một số đủ lớn lần, ta có thể chỉ ra đường đi giữa các đỉnh
này có độ dài nhỏ hơn bất cứ số thực cho trước nào. Trong các trường hợp như vậy,
có thể đặt vấn đề tìm đường đi cơ bản ngắn nhất, tuy nhiên bài tốn đặt ra sẽ trở nên
phức tạp hơn rất nhiều, bởi vì nó chứa bài tốn xét sự tồn tại đường đi Hamilton
trong đồ thị như là một trường hợp riêng.
Trước hết cần chú ý rằng nếu biết khoảng cách từ s đến t, trong trường hợp
trọng số không âm, có thể tìm được một cách dễ dàng, để tìm đường đi chỉ cần để ý
là đối với cặp đỉnh s, t ∈ V tùy ý (s ≠ t) luôn tìm được v đỉnh sao cho:
d(s, t) = d(s, v) + a(v, t).
Thực vậy, đỉnh v như vậy chính là đỉnh đi trước đỉnh t trong đường đi ngắn
nhất từ s đến t. Tiếp theo ta lại có thể tìm được đỉnh u sao cho d(s, v)= d(s, u) + a(u,
v), … từ giả thiết về tính không âm của các trọng số dễ dàng suy ra rằng dãy t, v, u,
… không chứa đỉnh lặp lại và chứa đỉnh kết thúc ở đỉnh s. Rõ ràng dãy thu được xác
định (nếu lật ngược thứ tự các đỉnh trong nó) đường đi ngắn nhất từ s đến t.
3.2. Đường đi ngắn nhất xuất phát từ một đỉnh .
Phần lớn các thuật tốn tìm khoảng cách giữa hai đỉnh s và t được xây dựng nhờ
kỹ thuật tính tốn mà ta có thể mô tả đại thể như sau: từ ma trận trọng số a{u, v}, u,
Trang 25

×