Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.64 KB, 2 trang )
Hãy tưởng tượng em gặp lại người lính lái xe trong Bài thơ về
tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật Viết bài văn kể về
cuộc gặp gỡ và chuyện trò đó.
Posted by admin | On 14 May,2015 | In Văn mẫu lớp 9
Chiến tranh chống đế quốc Mĩ xâm lược kết thúc cách đây đã gần 40 năm (1975 – 2014), nhưng ấn tượng về
một thời đau thương và oanh liệt đã khắc sâu trong tâm khảm của mỗi người dân Việt Nam, không thể nào
quên. Trong những năm tháng hào hùng ấy, ông nội em và hai người bác ruột của em cũng tham gia vào sự
nghiệp cách mạng giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Ông nội đã từng là binh trạm trưởng của một
binh trạm,trên tuyến đường mòn Hồ Chí Minh huyền thoại. Giờ đây, ông là Hội trưởng Hội cựu chiến binh của
huyện Phong Châu. Trong số người ngày trước từng là lính của ông, em thích nhất bác Đạt vì bác ấy hay kể
chuyện về những ngày tháng chiến đấu ở Trường Sơn. Điều thú vị hơn cả là bác Đạt chính là một nhân vật
trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của nhà thơ quân đội Phạm Tiến Duật.
Bác Đạt kể rằng sau khi giặc Mĩ mở rộng chiến tranh ra miền Bắc, chúng đã dùng hàng ngàn chiếc máy bay
thả bom phá hoại các công trình như nhà máy, xí nghiệp, kho tàng, bến bãi, mục tiêu quân sự… thậm chí cả
bệnh viện, trường học và khu dân cư với mục đích “đưa miền Bắc trở về thời kì đồ đá”, hủy diệt hậu phương
lớn của tiền tuyến lớn miền Nam. Nhưng bất chấp đau thương, tang tóc, nhân dân miền Bắc vẫn nêu cao tinh
thần “Tất cả vì miền Nam ruột thịt”. Lớp lớp thanh niên lên đường tòng quân, xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước.
Bác Đạt lúc đó đang học đại học cũng tình nguyện rời giảng đường ra mặt trận.
Sau một lớp huấn luyện ngắn ngày, bác được phân công về một tiểu đội xe vận tải chuyên chở vũ khí, đạn
dược và những thứ hàng hóa đặc biệt phục vụ chiến trường. Con đường mòn xuyên Trường Sơn đã trở thành
con đường giao thông huyết mạch. Hàng vạn thanh niên xung phong làm nhiệm vụ mở đường, phá bom, bắc
cầu, dẫn lối cho xe ra tiền tuyến, với khẩu hiệu thể hiện một quyết tâm cao độ: “Giặc phá, ta cứ đi”.
Suốt mấy năm ròng, không thể nào đếm hết những trận mưa bom máy bay Mĩ ném xuống con đường nhưng
từng đoàn, từng đoàn xe màu xanh được nguy trang bằng lá cây vẫn xuyên rừng, băng băng tiến lên phía trước.
Mất mát, hi sinh là tất yếu. Những chiếc xe từ trong bom rơi đạn nổ đã về đây họp thành tiểu đội xe không
kính, chẳng chiếc xe nào nguyên vẹn vì đã trải qua bao lần bị máy bay giặc rượt đuổi, bắn phá. Đã thế, khí hậu
ở Trường Sơn lại vô cùng khắc nghiệt. Đường Trường Sơn mưa lầy, nắng bụi. Xe không kính, người lái cực