Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Kể về bác thương binh cạnh nhà em lớp 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (237.38 KB, 2 trang )

Kể về bác thương binh cạnh nhà em lớp 5
Tháng Ba 12, 2015 - Category: Lớp 5 - Author: admin

Ke ve bac thuong binh canh nha em – Đề bài: Cạnh nhà em ở có một bác thương binh tốt
bụng. Em hãy viết bài văn kể về bác thương binh cạnh nhà em đó cho các bạn cùng lớp me
biết.
Chiến tranh đã đi qua nhưng những nỗi đau và cả những vết thương thì nó không thể nào phai
được nhất là đối với những người đã trực tiếp ra chiến trường đối trọi với quân giặc. Có thể nói
những vết thương để lại đối với họ thời gian không thể nào xóa nhòa được. Bên cạnh nhà tôi cũng
có một bác thương binh bị què chân. Bác đã trực tiếp kháng chiến trong chiến trường miền nam để
bảo vệ tổ quốc.

Đó là bác Hải,nhà bác ở ngay sát vách nhà tôi chỉ cách có một bức tường.Bác đã ngời sáu mươi
tuổi nhưng trông bác còn trẻ lắm ,nhìn bác trông rất phúc hậu và có lúc tôi cảm thấy bác như một
người ông luôn ân cần nhẹ nhàng chỉ bảo,kể chuyện cho tôi nghe.Bác có nước da hơi ngăm
đen,đôi mắt đã mờ đi theo năm tháng nhưng mỗi khi bác kể chuyện về chiến trường thì đôi mắt đó
lại sáng bừng lên như đang điều khiển cả một trận chiến đấu oai hùng. Những buổi không phải đi
học tôi thường sang nhà bác chơi. Bác vui tính lắm biết buổi chiều tôi hay sang nên bác thường
chuẩn bị cho tôi những đồ ăn hay hoa quả mà bác trồng được cho tôi. Chẳng hiểu sao tôi mến bác
lắm, tôi thích bác có lẽ một phần là bởi vì tôi rất thích nghe những câu chuyện mà Bác kể về chiến
trường. Đó là những trận chiến ác liệt,đó là cảnh chiến trường tan thương,đó là cảnh những người
lính mãi mãi ra đi không trở lại,đó còn là những mối tình đang được chớm nở tuổi đôi mươi. Mỗi lần


bác kể tôi có cảm giác như đang được chững kiến những cảnh tượng ác liệt đó của nhân dân ta.
Nhiều lần tôi gọi cả lũ trẻ hàng xóm sang nghe bác kể chuyện đứa nào đứa đấy há hốc mồn nghe
bác kể vừa khâm phục lại ngưỡng mộ Bác.
Bác bị què một chân nên phải chống nạng việc đi lại khá khó khăn nhưng không vì thế mà gây trở
ngại cho bác, bác vẫn làm rau bón phân nuôi lợn như bao người đàn ông khác. Những vườn rau
xanh mướt và những chú lợn trắng nõn béo tròn chính là thành quả của những ngày lao động miệt
mài của bác. Bác không lấy vợ,điều này làm tôi khó hiểu vì bác trông rất ưa nhìn lại giỏi giang nữa.


Mẹ tôi bảo ngày xưa khi bác mới bị què chân bác mặc cảm lắm, nhiều người không ngại khổ muốn
được chăm sóc bác nhưng bác không muốn cả mình làm khổ họ không muốn ai phải chăm sóc
mình. Nhưng rồi bác vẫn đứng lên bằng chính đôi chân đó mà không cần nhờ đến bất cứ ai.
Tôi thương bác lắm mỗi lần tôi sang đều giúp bác giặt đồ nấu cơm ,có người tâm sự bầu bạn nên
bác rất vui. Mỗi khi trái gió trở trời là cơn đau chân của bác lại lên, giằn vặt bác mấy đêm liền không
ngủ được. Nhìn bác quặn mình trong cơn đau toi thương bác lắm trách bác sao không để ai chăm
sóc mình, những lúc đó bác chỉ mỉm cười xoa đầu tôi bảo cháu còn nhỏ lắm chưa hiểu được đâu.
Cả xóm ai cũng quý bác lắm, bác lúc nào cũng nói năng nhẹ nhàng ôn hòa với mọi người chẳng thế
mà bao nhiêu cuộc cãi vã lớn nhỏ chỉ cần có bác ra khuyên giải là đều giải quyết được hết thảy. Bác
không giàu có gì nhưng bác luôn quan tâm chăm lo cho học tập của chúng em,đứa nào trong xóm
mà được giấy khen cuối năm là bác lại có thưởng vì thế nên lũ trẻ chúng tôi ai nấy đều quý bác .
Phải chăng chiến trường ác liệt đã nôi dưỡng cái ý chí kiên cường mạnh mẽ trong con người bác
khiến bác tôi giờ đây trở thành một người không sợ bất cứ hiểm nguy nào. Con người ấy không cao
sang không giàu có nhưng luôn được tất cả mọi người lính trọng như một cây cổ thụ của dân làng
tôi.Tôi thàm nghĩ mình sẽ phải giúp đỡ bác nhiều hơn yêu bác nhiều hơn vì có bác có những người
như bác tôi mới có ngày hôm nay.



×