Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (281.17 KB, 4 trang )
Phát biểu cảm nghĩ về người nông dân trong
xã hội phong kiến
Tháng Bảy 17, 2015 - Category: Lớp 7 - Author: admin
Từ xa xưa cha ông ta đã biết gửi gắm những tâm từ tình cảm của mình vào trong những câu thơ
những bài văn những câu hát. Và chính những tâm sự đó mới giúp cho những người trẻ như chúng
ta đang được sống trong một xã hội thanh bình mới có thể cảm nhận một phần nào đó những đau
khổ trong xã hội phong kiến mà người dân thời bấy giờ phải chịu đựng.
Có thể nói giai cấp nông dân là giai cấp đầu tiên được hình thành từ khi xuất hiện loài người. Tuy
xuất hiện sớm nhưng giai cấp nông dân lại là một giai cấp chịu nhiều khó khăn nhất và bị coi
thường nhất trong tất cả các giai cấp tại tất cả các quốc gai có nông dân. Những người nông dân ấy
chỉ biết cam chịu một năng hai sương bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Họ chỉ biết là lụng không
biết mệ mỏi họ chỉ biết chịu đựng họ chân chất thật thà họ là giai cấp đáy của xã hội nhưng lại là
giai cấp sản sinh ra rất nhiều những nhà yêu nước những nhà cách mạng lớn lãnh đạo dân tộc.
Những người nông dân chân lấm tay bùn ấy được xuất hiện trong những câu ca dao câu thơ khiến
chúng ta thêm yêu quý cảm phục họ và thương cảm cho những thân phận như thế. Họ được ví như
những con cò con vạc ngoài đồng là những con vật lam lũ nhất của cuộc sông và cũng gắn bó hết
sức mật thiết đối với những người nông dân.
“Nước non lận đận một mình
Thân cò lên thác xuống ghềnh bấy nay”
Con cò trong câu ca dao mang hình ảnh của người nông dân cô đơn, cùng cực. Cuộc đời vất vả
của con cò được diễn tả bằng hình ảnh đối lập: một mình lận đận giữa nước non, lên thác xuống
ghềnh, vượt qua những nơi khó khăn, nguy hiểm. một mình thân cò bé nhỏ mà phải đương đầu với
những khó khăn quá lớn. Việc vất vả đó kéo dài: “bấy nay” chứ không phải một ngày hai ngày.
Những hình ảnh đối lập, những nơi nguy hiểm, những ao, thác, ghềnh, biển cho thấy con cò đã phải
trải nhiều nơi chốn, nhiều cảnh huống, chỉ một mình nó thui thủi, vất vả đến mức gầy mòn. Cuộc đời
lân đận được diễn tả khá sinh động, ấn tượng.
Thương thay lũ kiến li ti
Kiếm ăn được mấy phải đi tìm mồi