Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (127.77 KB, 2 trang )
Phân tích truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh
Khuê
Tháng Mười 1, 2015 - Category: Lớp 9 - Author: admin
Phân tích truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê văn học lớp 9
Trong kháng chiến chống Mỹ trường kì gian nan của dân tộc ta không chỉ có những anh lính Tây
Tiến, những người lính nông dân, những anh bộ đội chủ lực mà còn có cả những cô gái mở đường,
những cô gái phá bom nổ chậm để mở đường cho xe qua. Thật vậy những người con gái trong
kháng chiến chống Mỹ đã làm những công việc khó khăn nguy hiểm mà không phải ai cũng có thể
làm được. Nhà văn lê Minh Khuê đã dùng ngòi bút truyện ngắn của mình để kể và ca ngợi những
người con gái phá bom ấy qua tác phẩm những ngôi sao xa xôi.
Truyện ngắn kể về cuộc sống của ba cô gái phá bom nổ chậm trên dãy Trường Sơn. Họ sống trong
một cái hang trên đỉnh núi ấy. Đó là nơi tập trung nhiều bom nhất, nguy hiểm lúc nào cũng như tử
thần trực nuốt lấy ngốn lấy con người ta. Có biết bao nhiêu thương tích của bom đạn : “Đường bị
đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị
tước khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc
thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong đất”. Có thể nói nhà văn Lê Minh Khuê đã nói lên chính xác cái
hiện thực chiến tranh tàn khốc ấy. Còn họ thì sao, những cô gái phá bom là Phương Định, Nho,
Thao. Họ suốt ngày phải phơi mình trên trận địa đầy bom ấy, dấn thân mình đối mặt với tử thần để
đo ước tình khối lượng đất đá sẽ bi bom phá, lấp hố bom, đếm bom chưa nổ và phá bom. Cái chết
có thể đến bất cứ lúc nào nhưng với một lòng yêu tổ quốc họ anh dùng bình tĩnh phá biết bao nhiêu
bom đạn.
Cuộc sống tuy khó khăn như thế nhưng họ lại có một đời sống tâm hồn vô cùng đẹp. Họ là những
cô gái trẻ chỉ mười tám đôi mươi nhưng nghe theo tiếng gọi của tình yêu quê hương đất nước mà
chấp nhận làm công việc khó khăn nguy hiểm ấy. Họ hi sinh tuổi thanh xuân của mình để “Xẻ dọc
Trường Sơn đi cứu nước/ Mà lòng phơi phới dậy tương lại”.
Họ kiên cường trên chiến trường, gan dạ có tinh thần trách nhiệm cao. Họ luôn nhận những khó
khăn về mình, cứ có lệnh là bất kì trong hoàn cảnh nào thì họ vẫn lên đường hoàn thành nhiệm vụ
được giao. “Tôi một quả bom trên đồi. Nho hai quả dưới lòng đường. Chị Thao một quả dưới cái
chân hầm ba – ri – e cũ”. Đối mặt với hiểm nguy, các cô cũng nghĩ đến cái chết nhưng là “một cái
chết mờ nhạt không cụ thể” quan trọng là “liệu mìn có nổ, bom có nổ không?”. Họ bình tĩnh trước