Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Viết thư kể cho bạn nghe sau 20 năm trở lại truờng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.09 KB, 3 trang )

Viết thư kể cho bạn nghe sau 20 năm trở lại
truờng.
5.00/5 (100.00%) 6votes

Nam Hải thân mến !
Đã lâu rồi không gặp lại cậu . Thời gian vun vút như thoi đưa, mới gặp nhau kỳ Tết vậy
mà bây giờ hè đã sang. Hải có khỏe không? Cuộc sống gia đình bạn thế nào? Thùy và
hai cháu vẫn ổn cả chứ ? Còn gia đình mình vẫn bình thường. Hai cháu Anh Dũng và Đỗ
Uyên vẩn khỏe, ngoan và học giỏi.
Nam Hải à! Thời gian này bạn hay về quê không? Bạn có biết tin gì về tập thể lớp 9E
ngày xưa không? Tháng trước, sau khi đã chuẩn bị xong công việc cho buổi hội thảo
ngày mai ở công ty, mình bật Ti-vi theo dõi chương trình buổi tối, mình vô cùng ngạc
nhiên khi mình thấy chuyên mục Văn hóa – Xã hội đang giới thiệu về trường THCS Hòa
Phú, nơi chúng mình học ngày xưa. Vẫn còn những quang cảnh ấy nhưng khi ngắm nhìn
trên màn ảnh nhỏ, mình thấy vừa quen vừa lạ. Kỷ niệm cũ bỗng được đánh thức sau một
thời gian dài ngủ yên trong tiềm thức. Vừa qua, sau khi bàn bạc với gia đình, mình quyết
định cùng người thân về thăm quê và trên hết là để thăm lại mái trường thân yêu mà
ngày nào chúng mình đã học.
Những tia nắng rực rỡ của mùa hè như theo bước mình tới trường. Trường nằm cạnh
đường quốc lộ, nhưng cổng lại cách trường khá xa. Con đường rải đá vụn đến cổng
trường ngày xưa nay đã được rải nhựa. Thấp thoáng sau những rặng cây um tùm, ngôi
trường thân yêu sừng sững như một vị thần khổng lồ hiện ra trước mắt người học trò cũ.
Trước cổng trường, hàng cây hoa sữa vẫn còn đó, trang nghiêm như nhũng người gác
cổng trung thành với ngôi trường mến yêu. Khi đi dưới hàng hoa sữa mùi hương của nó
làm mình buâng khuâng, cái mùi bùi bùi khiến mình nhớ lại rất nhiều kỷ niệm của tuổi
học trò đầy ước vọng và khao khát đó. Nhưng nay hàng cây này đã lớn dần theo năm
tháng và nó cũng mang theo bao ước mơ của chúng mình Hải nhỉ! Phía sau dãy hoa sữa
là hai cột cổng khá cao, được xây vững chắc, đỡ tấm biển màu trắng với hàng chữ ngay
ngắn, sắc nét : “Trường trung học cơ sở Hòa Phú”.
Nam Hải à! Bước vào sân, điều gây ấn tượng với mình đầu tiên đó là dãy bàng ngày xưa
tụi mình trồng nhân ngày khai trường , giờ đã xòe tán rộng giữa sân giang tay chào đón


bạn bè xưa trở lại. Phía hai đầu sân là những cây phượng, với từng chùm hoa đỏ thắm
khoe sắc giữa vòm trời xanh biếc. Màu hoa phượng, màu sắc của tuổi học trò. Nó làm
mình nhớ khi ngày xưa tụi mình thi nhau trèo lên bứt nhụy của hoa phượng để chơi trọi
gà. À mà này! Hải ơi, trên một cành phượng mình vô tình phát hiện ra một tổ ong với
những chú ong thợ tất tả bay đi bay lại, chăm chỉ làm việc. Đó cũng là một kỉ niệm đẹp


phải không? Khi mình bị ong đốt vào má sưng vù lên, còn bạn thì bị đốt vào cổ trông to
như cái bướu. Chẳng lẽ thời gian trôi nhanh vậy sao? Mình không khỏi chạnh lòng khi
nhớ lại kỷ niệm của ngày xưa. Vậy mà giờ đây mỗi người mỗi ngã với những số phận,
những công việc, những môi trường khác nhau.
Ngoài dãy lớp học ba tầng cũ, trường xây thêm hai dãy lớp ba tầng nữa được xếp theo
hình chữ U ôm lấy chiếc sân được đổ bê tông. Giữa sân là cột cờ cao chót vót với lá quốc
kỳ uốn mình trong gió. Trường vừa được sơn lại màu hồng phấn còn mới. Dọc theo hành
lang trước các phòng học ở tầng một vẫn là những bồn hoa, được bao bọc bởi hàng tóc
tiên, bên trong là những đám hoa mười giờ xen lẫn với những đám bông nhỏ như những
chiếc cúc áo sặc sỡ. Trước mỗi lớp học đều có bảng ghi tên lớp với nền màu xanh và chữ
trắng. Tầng ba của khu mới xâycó những phòng vi tính, phòng thiết bị, thư viện, căngtin…cửa kính sáng choang. Tất cả tạo nên khung cảnh vừa hiện đại vừa cổ kính. Và mình
cũng biết được thầy hiệu trưởng năm xưa dìu dắt lớp mình, trước khi về hưu đã cố gắng
xây dựng được một ngôi trường khang trang và đầy đủ tiện nghi như bây giờ cho các
học sinh thân yêu của mình được học tập trong một môi trường tốt đẹp nhất.
Sân trường vắng lặng và yên tĩnh khiến cho mình nhớ đến khi xưa khoảng cuối tiết ba
bỗng ba tiếng trống vang lên không khí ồn ào bắt đầu nổi lên từ các lớp. Rồi từng đợt,
từng đợt học sinh chạy ra như ong vỡ tổ. Sân trường im lặng bổng trở nên nhộn nhịp, giá
như bây giờ tụi mình được trở về thời học trò ngày xưa thì tốt biết mấy nhỉ ?
Nam Hải à! Khi lên phòng hiệu trưởng, mình nói chuyện với thầy Minh hiệu trưởng mới.
Nghe thầy nói, mình mới biết phần lớn các thầy cô dạy chúng mình ngày xưa giờ đã
nghỉ hưu hoặc đã chuyển trường. Cô chủ nhiệm lớp mình đã chuyển về quê cùng gia
đình.
Hải à! Bây giờ nhớ lại những kỷ niệm về cô thì mình lại ân hận vì đã nhiều lần làm cô

buồn, nhưng cô không một lời trách mắng mà còn ân cần như một người mẹ hiền nhắc
nhở con của mình đừng nên mắc lỗi nữa, mà hãy cố gắng học tập để không phụ lòng
thầy cô và cha mẹ. Cũng vì những lời đó mà mình đã cố gắng học tập và có được như
ngày hôm nay. Ước gì bây giờ được gặp lại cô, mình sẽ cảm ơn cô rất nhiều vì đã rộng
lượng bỏ qua nhưng lỗi lầm trước đây của mình. Mặc dù không gặp được cô nhưng mình
mong cô có một cuộc sống hạnh phúc và an dưỡng tuổi già bên người thân của mình.
Sau một hồi trò chuyện, thầy Minh cho mình biết, nhiều năm qua trường mình đứng đầu
toàn thành phố về kết quả học tập và còn được công nhận là lá cờ đầu trong việc ứng
dụng công nghệ thông tin trong giảng dạy. Mặc dù trường mình chỉ là trường ven thành
phố nhưng cũng đã có nhiều anh chị đi trước thi đỗ vào những trường danh giá của tỉnh
như: trường chuyên Nguyễn Du, THPT Buôn Ma Thuột, trường thực hành Cao Nguyên…
Cậu có thấy tự hào không ?
Tạm biệt ngôi trường để trở về với cuộc sống và công việc thường ngày, mình luôn nhớ
lại những kỷ niệm đẹp về nó. Trong cuộc đời mỗi con người, thời học trò là quãng đời
đẹp nhất và trong sáng nhất. Vì vậy chúng mình cần nâng niu và trân trọng nó Hải nhé!


Cuối thư, mình mong bạn và gia đình gặp nhiều điều tốt lành trong cuộc sống. Nhớ hồi
âm cho mình sớm nhé.



×