Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

BÀI THI VIẾT NHỮNG kỉ NIỆM về THẦY cô GIÁO của NGUYỄN lập PHỤNG UYÊN lớp 12a10

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.05 KB, 2 trang )

NGUYỄN LẬP PHỤNG UYÊN
12A10
CUỘC THI VIẾT NHỮNG KỈ NIỆM VỀ THẦY CÔ GIÁO

Dòng sông vẫn cứ chảy và cũng giống như dòng chảy ấy là thời gian. Thời gian cứ trôi mãi không cho ta
một giây để dừng lại và cũng vì thế mà cuộc sống có nhiều sự tiếc nuối.
Tiếc nuối cho những gì đã qua mà ta chưa làm tốt, tiếc nuối cho một thời gian mà ta đã bỏ phí. Và chắc
chắn sự tiếc nuối sâu sắc nhất chính là ta đã bỏ phí những phút giây thật hạnh phúc, thật bình yên của một thời
áo trắng đã xa xôi.
Mỗi con người điều hạnh phúc nhất là được đến trường, được tiếp nhận những hành trang cho cuộc sống
đầy chông gay, thử thách. Song với mỗi người, khi chúng ta ở vào thời gian áo trắng ấy hạnh phúc ấy, chúng ta
đều có những lúc lãng phí thời gian, đều có những lúc không trân trọng khoảng thời gian đó để rồi khi bước vào
đời, những khó khăn những thử thách của cuộc sống khiến ta nhớ lại thời gian đã qua. Đúng vậy, được đi học là
điều hạnh phúc vì vẫn còn đâu đó trên quê hương chúng ta những đứa trẻ cùng lớp tuổi với ta, hoặc nhỏ hơn
hoặc lớn hơn đã không có được cơ hội để đi học để cùng tận hưởng những điều bình dị, những điều trong sáng
nhất của đời người.
Và ở cái hạnh phúc ấy, chúng ta chỉ có thể tìm được một bến đò. Bến đò ấy không giống như những bến
đò mà chúng ta thường thấy; bến đò ấy không có sự ồn ào như bến đò trong bài thơ “Thương vợ” của Tú Xương
và cũng không hiểm trở nguy hiểm như bến đò trong tác phẩm “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân. Mà
bến đò ấy rất lặng lẽ âm thầm, những người lái đò ở nơi ấy hằng ngày vẫn lặng lẽ hi sinh chở khách qua bên kia
bến bờ. Những người lái đò ấy đã cho ta hành trang vững vàng bước vào đời, sẵn sàng giang rộng vòng tay để
đón những người khách đã qua bên kia sông trở về khi vất ngã ở bên bờ. Bến đò lặng lẽ ấy không đâu xa trong
chúng ta đó chính là mái trường thân yêu và người lái đò tận tụy ấy chính là những người thầy, người cô đang
ngày ngày truyền đạt những kiến thức, những hành trang cho lớp học sinh thân yêu.
Xin được xưng tiếng con với các thầy cô giáo thân yêu. Xin dành những lời chúc tốt đẹp nhất tới thầy
cô. Thầy cô là những người đầu tiên cầm tay chúng con khi chúng con rời xa tay mẹ để đến trường bắt đầu một
hành trình tiếp thu những kiến thức, tiếp thu hành trang để bước vào đời. Là người đồng hành thân thiết nhất
của chúng con trong hành trình ấy. Những hi sinh thầm lặng của thầy cô cho chúng con vô cùng lớn lao, nhưng
khi còn ngồi ở ghế nhà trường chúng con đã quá vô tâm không cảm nhận ra được mà chỉ khi không còn cơ hội
để cảm nhận tất cả những hi sinh ấy thì chúng con mới bàng hoàng nhận ra điều đó. Một sự tiếc nuối muộn
màng và không đáng được tha thứ nhưng thầy cô không hề trách chúng con một lời mà vẫn tươi cười đón nhận


những đứa học trò vô tâm này.
Ở cái tuổi dạt dào cảm xúc này, chúng con cảm nhận nhiều hơn sâu sắc hơn nhưng chúng con đã bỏ phí
một khoảng thời gian vô cùng đẹp của đời người.


Khi bước chân vào ngôi trường cấp 3 đối với mỗi người chúng con ai cũng bỡ ngỡ vì bước vào một môi
trường mới đầy lạ lẫm. Song bên cạnh chúng con thầy cô đã giúp chúng con không còn bở ngỡ giúp chúng con
hòa nhập vào môi trường này thật nhẹ nhàng. Bây giờ, khi đã là một học sinh lớp 12 chỉ còn vài tháng nữa thì
chúng con phải chia tay ngôi trường cấp 3 này để bước vào đời. Mỗi đứa chúng con lại bồi hồi khó tả, chợt
nhận ra mình sắp mất đi một điều rất to lớn. Những phút giây lòng mình thật êm ả, bỗng nghĩ đến bỗng cất tiếng
gọi: “Thời gian ơi! xin hãy dừng lại hãy chậm lại để tôi có thể bù đắp những thời gian mình bỏ phí, để tôi có thể
làm một điều gì đó để sau này không hối hận.” Nhưng làm sao có thể trở lại được, thời gian là một thứ vô hình
và cũng rất vô cảm bắt chúng ta phải trân trọng phải biết làm điều gì thật có ích và không cho ta quay lại. Và
những phút giây lắng lòng con lại nhớ về những khoảng thời gian đã qua.
Nhớ năm nào khi bước chân nộp hồ sơ để thi tuyển vào lớp 10. Bước chân vào ngôi trường to lớn làm
con cảm thấy vô cùng bở ngỡ. Khi đã là học sinh chính thức của trường, nhớ năm đó cũng là năm đầu tiên
trường Nguyễn Việt Hồng khánh thành từ đây học sinh của trường đã được học trong một ngôi trường khang
trang. Nhớ lại mà thấy thời gian nhanh quá từ lớp 10 đã lên lớp 12. Chắc chắn con sẽ không bao giờ quên những
thầy cô đã dìu dắt con trong suốt 3 năm học ở ngôi trường Nguyễn Việt Hồng này, nhớ tất cả các thầy cô dù
không trực tiếp giảng dạy nhưng những hi sinh mà thầy cô âm thầm cống hiến vẫn mãi sống với thời gian. Nhớ
ngày tổng kết năm học trước trên gương mặt ánh mắt của các anh chị lớp 12 đều là những giọt nước mắt những
bồi hồi khi chia tay mái trường thân yêu. Con tự nhủ lòng mình sẽ cố gắng không giống như họ, nhưng con biết
mình sẽ không làm được. Làm sao không khóc được khi mình chia tay những người đã gắn bó với mình, làm
sao không hối hận khi chợt nhận ra mình bỏ phí quá nhiều thời gian để làm những điều vui lòng thầy cô. Mong
thầy cô hãy tha thứ cho những dại dột những chuyện nghịch phá của tụi học trò chúng con từng khiến thầy cô
phải đau đầu nhiều lần, xin thầy cô tha thứ cho những đứa học trò vô tâm này đã không biết trân trọng sự hi sinh
của thầy cô.
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy. Để em đến bên bờ
ước mơ,rồi năm tháng sông dài gió mưa. Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa.
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa,dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi.Chiều trên phố bao

người đón đưa, dòng sông vắng bây giờ gió sương. Còn ai nhớ ai quên con đò xưa.
Lời bài hát “Người thầy” của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy ở đâu đó vang lên, làm cảm xúc trong con
nghẹn ngào. Đúng vậy, thầy cô là người lặng lẽ, là người hi sinh tất cả cho lớp học sinh thân yêu, là người lái đò
miệt mài cho chúng con sang bên kia bến bờ an toàn, vẫn là cánh tay đón chúng con trở về sau những mệt nhòa,
vất vả của cuộc đời.
Nhân ngày tết Nhà giáo xin gửi tới tất cả thầy cô trường Nguyễn Việt Hồng nói riêng và tất cả các thầy
cô trên mọi miền đất nước lời chúc chân thành nhất. Chúc thầy cô luôn là người lái đò thành công nhất sẽ chở
qua bên kia bến bờ nhiều mầm sang cho Tổ quốc. Và chúng con sẽ không bỏ phí thời gian được gắn bó với thầy
cô để mai sau sẽ không phải nuối tiếc, chúng con sẽ trân trọng điều mà cuộc sống mang lại cho chúng con là
được đến trường, chúng con sẽ cố gắng trở thành người có ích cho xã hội để không phụ lòng thầy cô đã dìu dắt.
Chúc thầy cô mãi mãi thành công./.



×