Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Bài thi viết về cô giáo của tôi của TRẦN THỊ NGỌC ÁNH lớp 12a8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.37 KB, 2 trang )

Cuộc thi viết về “ Cô giáo của tôi”
TRẦN THỊ NGỌC ÁNH
LỚP 12A8
BÀI LÀM
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là cô…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Cô ơi!
Con viết về cô, lại “ phấn trắng”, “ bảng đen”
Lại “ kính mến”, “lại hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Tháng 11 đến gần-tháng của sự tri ân. Đương thời chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng căn dặn: Nghề giáo
viên là nghề cao quí nhất trong tất cả các nghề cao quí. Hôm nay, trong tiết trời se se lạnh, lòng con bỗng
rạo rực về những kỉ niệm năm lớp mười đã qua. Con-một cô học trò bước vào ngưỡng cửa cấp ba của
ngôi trường mang tên nữ anh hung Nguyễn Việt Hồng, xin được gửi lời tri ân sâu sắc đến cô Thùy Lan,
người đã truyền biết bao nghị lực và tình yêu cho con và cũng như cho tập thể lớp A8.
Thấm thoát thế mà cô đã theo chủ nhiệm chúng con suốt ba năm, đó không phải là khoảng thời gian
dài nhưng trong suốt ba năm ấy đã để lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian trưởng thành
của bốn mươi hai thành viên A8. Chúng con muốn gửi những lời cám ơn chân thành và những lời xin lỗi
tới cô.
Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa
Gửi cô con, người mãi miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…
Chúng con muốn cám ơn cô đầu tiên là những giờ giảng dạy đầy nhiệt huyết. Mỗi giờ giảng của cô,
chúng con như cảm nhận được bao tâm huyết với nghề trồng người. Đặc biệt đối với môn sinh học, một
môn học với các từ ngữ khoa học thật khó hiểu và khó nhớ thì cô luôn làm cho bài học trở nên sinh động


và dễ hiểu hơn bằng nhiều dẫn chứng các ví dụ minh họa. Gặp những phần nào khó, cô giảng đi giảng lại
cho chúng con đến khi nào hiểu mới thôi.Cô còn trẻ và vui tính lắm. Nhưng lúc cần nghiêm khắc cô vẫn
rất nghiêm khắc. Ở cái tuổi bước từ trẻ con sang người lớn, chúng con vụng dại và có những lúc lệch
hướng. Cô luôn giúp chúng con điều chỉnh được điều đó. Những lúc cả lớp nói chuyện riêng qua nhiều,
quậy phá bị giáo viên bộ môn nhắc nhở và còn bị ghi vào sổ đầu bài, cô đã phải mắng và phạt chúng
con , nhưng con hiểu cô đang “mài giũa” để tập thể lớp ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Và chúng con
nhận ra rằng sau mỗi chuyện gây tội như thế cô là người buồn nhất vì các giáo viên bộ môn sẽ đến than
phiền cô, chúng con cảm thấy có lỗi nhiều và thương cô quá. Nên những lần sau khi làm việc gì đó
chúng con đều suy nghĩ kỹ lưỡng để tránh làm cô phải buồn them nữa. Cám ơn cô vì đã luôn ở bên dìu
dắt chúng con trong những tháng ngày ở độ tuổi mà người lớn hay bảo là “ẩm ương” nhất của tuổi trẻ
này.


Cô là một giáo viên chủ nhiệm tâm lí và tuyệt vời nhất của chúng con. Cô luôn để chúng con tự do
phát triển thoải mái, chỉ có ai lệch hướng thì cô tận tụy chỉ bảo lại một chút. Nhờ có cô chúng con đã
thay đổi và tự tin hơn, biết tự lập, tự lo những việc mình có thể làm mà không cần dựa dẫm vào ai cả.
Đối với chúng con có lẽ nhớ nhất là những bài học thấm đượm nhân văn của cô và những kinh nghiệm
trải đời mà cô hay kể. Con hiểu đó là cách cô đang dạy chúng con không chỉ là những kiến thức sách vở
mà còn dạy chúng con cách làm người- làm một học sinh ngoan giỏi và là người công dân tốt. Cô dạy
chúng con rằng bước vào đời cần phải có một đôi mắt sang và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt vs
những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những kể độc ác. Chúng con nào biết “tha
thứ” là một động từ đệp nhất chỉ sau “yêu” và vẫn là những đứa trẻ ngây thơ nhìn đời bằng một con mắt
vô tâm hờ hững trước những người không được có điều kiện may mắn như mình. Cô dạy chúng con
đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai,
đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại…Cô bảo là trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã
chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi. Cô dạy chúng con phải biết để ý và chăm sóc
đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như bình thường nhưng vô cùng quý
giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn…khi mà hời hợt và vô tâm đã bỏ xa khoảng
cách giữa những con người. Phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều
lắm những chông gai..Ôi những lời dạy thiết tha ấy con sao quên được từng lời dạy từng chữ con đều

nhớ như in.Những bài học làm người ấy, vốn tri thức cô đã tâm huyết truyền dạy sẽ là hành trang cùng
chúng con bước vào đời, là đôi cánh đưa chúng con bay đến những tháng ngày mộng mơ.
Cô luôn lắng nghe chúng con và luôn đứng về phía học sinh của mình mỗi khi chúng con có kiến
nghị gì. Cô không bao giờ để chúng con phải chịu thiệt thòi cả. Những lần đi chơi hay hoạt động ngoại
khóa hoặc tham gia thể thao cô đều đi theo và lúc nào cũng mua thật nhiều đồ ăn, quà bánh cho chúng
con để chúng con được thoải mái vui chơi hết mình. Con vẫn nhớ nhất những lần đội văn nghệ của lớp
tập luyện vất vả cô đều theo sát từng chút một để chăm lo cho chúng con, và đã không phụ lòng cô chúng
con đã cố gắng giành được gải nhất. Rồi những ngày thi căng thẳng đến gần, cô luôn ở bên động viên
chúng con thi tốt, giúp chúng con giải tỏa những áp lực bằng một cách rất riêng.
Và chúng con cũng muốn gửi lời xin lỗi tới cô. Những tháng ngày học trò nông nổi, sang nắng chiều
mưa, chúng con đã phạm không ít sai lầm khiến cô phải buồn. Chúng con đôi khi vô tâm không nhận ra
sự mỏi mệt đằng sau ánh mắt của cô. Cô như người đưa đò thầm lặng luôn ở bên dìu dắt, lặng thầm ở sau
dõi theo chúng con. Nhờ có cô, chúng con từ những cô bé cậu be trẻ dại, đã trưởng thành lên rất nhiều.
Cô à, con biết rằng năm nay rất quan trọng đối với chúng con, phải trải qua hai kỳ thi lớn nên cô lo lắng
rất nhiều sợ rằng chúng con sẽ không vượt qua được kỳ thi tột nghiệp nên đưa ra nhiều hình thức để ép
chúng con học nhưng cô ơi hãy yên tâm, vì chúng con đã lớn rồi đã định hướng được tương lai nên
chúng con sẽ cố gắng học tốt để có thể đạt được kết quả tốt nhất. Đó có thể là cách để chúng có thể chuột
lại lỗi lầm và để không phí công chăm sóc của cô đối với chúng con. Dù mai này có mỗi người một ngã
trong dòng đời tấp nập nhưng A8 vẫn sẽ luôn là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời chúng con
cùng với ngôi trường Nguyễn Việt Hồng- nơi đã chứng kiến cho sự trưởng thành của bốn mươi hai thành
viên.
Lời cuối cùng con chúc cô luôn hạnh phúc và mãi là người lái đò thiêng liêng bằng cả tài năng và tấm
lòng ươm mầm cho những ước mơ, cống hiến cho sự nghiệp trồng người của đất nước như những dòng
sông mãi bồi đắp phù sa cho cuộc đời.
Sắp xa rồi hai tiếng cô ơi
Sẽ chẳng còn nghe cô nói cười
Những bài cô giảng lòng ghi nhớ
Em giữ hành trang bước vào đời
Ngày mai cất bước xa trường lớp
Hôm nay còn đó mãi không thôi

Bài thơ đọng lại đầy lưu luyến
Chân níu bàn chân nước mắt rơi…



×