Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Bài viết cảm NGHĨ về THẦY cô GIÁO NHÂN NGÀY 20 11 của nguyễn thị mỹ dung lớp 11a5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.64 KB, 2 trang )

Trường : THPT Nguyễn Việt Hồng
Lớp : 11A5
Tên : Nguyễn Thị Mỹ Dung
CẢM NGHĨ VỀ THẦY CÔ GIÁO NHÂN NGÀY 20 –11
Hôm nay là một ngày mưa nữa. Những cơn mưa đầu mùa bất chợt đến
rồi đi báo hiệu sự chuyển giao của một mùa nữa đã đến. Nhìn những cơn mưa
ấy mà lòng buồn man mác trước sự biến hoá của quy luật thời gian. Mới hôm
nào còn bở ngỡ, xa lạ bên môi trường mới mà giờ đây đã qua gần nữa chặng
đường của một năm học mới. Thời gian cứ trôi mãi không ngưng nghĩ càng làm
tôi thêm tiếc nuối những kỉ niệm đã qua, những kỉ niệm đầu tiên bên ngôi
trường mới, bạn bè và thầy cô tất cả đều mới mẻ với tôi. Người ta thường nói,
trong cuộc đời của mỗi con người thì tuổi học trò là khoảng thời gian tươi đẹp
nhất, tuổi học trò với biết bao mơ mộng, hoài bão cùng những niềm vui, nỗi
buồn … tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường – nơi mà quanh ta
luôn có sự quan tâm của bạn bè, sự chở che, dạy dỗ của thầy cô. Dẫu vẫn còn
tận đến hơn một năm học nữa tôi mới chính thức rời xa ngôi trường này, rời xa
những người bạn thân thiết, những thầy cô giáo, với giáo viên chủ nhiệm kính
yêu đã từng gắn bó trong suốt nững năm học, và đặc biệt là phải chia xa người
chị thân thương của tôi cũng như đại gia đình A5 – cô Linh , giáo viên dạy ngữ
văn của lớp, người dẫn đường chỉ lối để tôi cũng như tập thể lớp hướng tới một
tương lai tươi sáng, rộng mở .
Tôi thường tự hỏi bản thân mình tình thầy trò là thứ tình cảm gì mà sao
lại thiêng liêng đến thế, lại có thể gắn kết những con người xa lạ với nhau ?
Phải chăng tình cảm ấy là do tạo hoá đã ban tặng cho con người hay chính sự
quan tâm lẫn nhau, tình cảm yêu thương của chính thầy và trò. Như một quy
luật tất yếu của tự nhiên, khi con người ta mất đi một thứ gì đó trong cuộc sống
hiện tại thì Thượng Đế sẽ ban tặng lại cho ta một thứ khác. Tạm chia tay với với
những gì trong quá khứ ta lại đón nhận những điều tốt đẹp từ tương lai. Hiện tại
và tương lai của tôi đang thật sự tươi đẹp đến lạ thường, ở đây tôi có bạn bè, có
sự quan tâm và dìu dắt của thầy cô, đặc biệt là cô Linh – người mở đường cho
tôi tiến gần hơn đến ước mơ của mình, giúp tôi ngày càng trưởng thành hơn, tự


tin hơn về bản thân.
Có thể với suy nghĩ của lũ học trò thì người giáo viên dạy Ngữ Văn phải
là một người cô đã từng trải, có nhiều kinh nghiệm sống, và nếu lớn tuổi thì
chắc sẽ rất giỏi. Nhưng tôi lại nghe được là cô Linh sẽ phụ trách giảng dạy lớp
chúng tôi, cô là một cô giáo còn rất trẻ, trông thì chắc cũng chỉ mới ra trường
vài năm, chưa có kinh nghiệm nhiều. Tôi đã luôn cứng nhắc như thế cho đến
khi cô vào lớp bắt đầu giảng dạy… Tôi không muốn tả lại cô như những đứa trẻ
ngây thơ kia cứ luôn miệng khen rằng: cô em có đôi mắt long lanh, mũi cao
dọc dừa, môi trái tim, miệng trái ấu, dáng người thon thả,… Nghe có vẻ khuôn


mẫu quá! Với tôi, cô có rất nhiều điều rất quí mà tôi cần học tập, cô như một
“viên đá”, nếu chỉ nhìn bề ngoài ta chỉ thấy nó cũng như những viên đá bình
thường khác, chỉ khi tiếp xúc lâu ta mới có thể cảm nhận được sự đặc biệt đến
kì lạ của viên đá ấy!
Là một giáo viên trẻ tuổi nhưng khinh nghiệm giảng của cô không hề trẻ
chút nào. Trong từng tiết học, cô cứ “thao thao bất tuyệt” với những bài giảng,
giọng cô trầm ấm vang vọng như dẫn dắt chúng tôi vào trong từng tác phẩm,
trải nghiệm từng thời đại đã qua. Những kiến thức mà cô truyền đạt cho chúng
tôi không chỉ tóm gọn trong bài học mà nó còn được mở rộng ra thế giới muôn
màu bên ngoài. Dường như những bài giảng ấy cô đã cho thêm một chút tình
cảm yêu mến vào đấy, có lẽ vậy mà tiết học của cô trở nên thú vị và cuốn hút
đến lạ thường. Cô không những cho chúng tôi tri thức để từng ngày trôi qua là
lúc tôi bước lên cao hơn với nấc thang tri thức mà cô còn dạy cho tôi biết khi
nào nên làm gì, nên nói những gì, lúc nào cần im lặng để lắng nghe người khác,
nên quan tâm đến những người xung quanh không vô tình, thờ ơ trước những số
phận bất hạnh ….
Đối với học sinh không mấy nổi trội trong lớp như tôi thì mối quan hệ
với các thầy cô khác chỉ ở một khoảng cách nhỏ là trong lớp học. Nhưng với cô
Linh thì lại khác. Khi nói chuyện với cô tôi không tìm thấy được bất cứ khoảng

cách nào, tôi và cô trò chuyện như những người bạn thực sự của nhau, có lẽ đây
là lần đầu tiên trong đời tôi có được một người bạn lớn, một người chị như cô.
Chưa có Tết Trung Thu năm nào lại có cảm giác đặc biệt như vậy, lần đầu tiên
tôi nhắn tin chúc Trung Thu vui vẻ đến cô, và phản hồi của tin nhắn ấy thực sự
không thể nào tích cực hơn nữa khiến tôi không tài nào ngủ được “Chúc bé
Trung Thu vui vẻ nha, lúc ngủ nhớ mơ thấy chú Cuội nha, hihi”. Tôi không ngờ
tin nhắn của cô lại dễ thương đến thế, thân mật và đầy tình cảm như vậy nó làm
tôi phải thao thức cả đêm.
Vẫn còn hơn một năm thì tôi mới thực sự rời xa mái trường này. Vì thế
mà trong khoảng thời gian này, tôi phải cố gắng nỗ lực hơn nữa vì tương lai của
mình và đặc biệt là vì cô – người đã khổ công dạy dỗ. Dẫu có lắm lúc tinh
nghịch hay làm cô buồn lòng, nhưng thực ra thì trong lòng chúng em vẫn yêu
mến cô, đã xem cô như người thân trong gia đình.
Đối với tôi không có gì đẹp hơn khoảng thời gian được học tập cùng cô
cũng như bạn bè, tôi sẽ trân trọng và cố gắng phát huy những ưu điểm của bản
thân, luôn tiếp thu những kiến thức mà cô truyền đạt một cách có hiệu quả nhất
để vươn tới ước mơ của mình, không phụ lòng mong mỏi của cô dành cho. Dẫu
tháng năm có trôi qua thì cô vẫn sẽ mãi là thần tượng trong lòng tôi, sẽ mãi là
người chị thân thiết luôn quan tâm, chia sẻ mọi thứ cùng tôi. Mong cô sẽ luôn
vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng đưa nhiều chuyến đò nữa cặp bến bờ tri thức mới.



×