Tải bản đầy đủ (.docx) (20 trang)

Những bài văn hay tả mẹ.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (268.4 KB, 20 trang )

Bài văn điểm 10 đầy xúc động của thủ khoa đại học Ngoại thương
Trong kỳ thi môn Ngữ văn lớp 6 năm 2003 của Trường THCS Lý Nhật
Quang (thị trấn Đô Lương, Nghệ An) cô giáo chủ nhiệm đã ra đề thi như
sau: “Em hãy kể về người mẹ kính yêu”.
Bài văn của em Tăng Văn Bình làm đã đạt điểm 10 với lời phê của cô
giáo bộ môn: “Cô tin ở em. Tương lai tươi sáng đang chờ đón em. Cố
gắng lên Bình nhé!”. Lời phê của cô giáo đã trở thành hiện thực khi
ngày hôm nay, Bình trở thành thủ khoa ĐH Ngoại thương, đạt 30/30
điểm.

Đề tài: Em hãy kể về người mẹ kính yêu
Bài làm: Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần
rất lớn mà ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn
dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi mất mát về
người cha.
Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn.


Tuy vậy, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi
lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Nào là
đóng gạch, cuốc mướn... mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng
nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ làm vất vả đến như vậy mà vẫn không
đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được
vào một nơi ổn định.
Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì
làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong khi mọi người
dang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc.
Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của
mẹ.
Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi như một
động lực giúp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ có năm lúa thất


(mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê cho người ta để kiếm tiền.
Đôi vai mẹ bị chầy xước rất nhiều. Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ
niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn không ngừng làm việc.
Có lẽ ông trời không cho mẹ nghỉ. Tuy vậy, mẹ có một tâm hồn vẫn lạc
quan, yêu đời. Tôi thật cảm phục trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn
phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng của
đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong mình một nỗi hy vọng: “Không để cuộc
đời con lại giống mình phải gây dựng cho con một sự nghiệp”. Tôi biết
vì tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui. Vì thế mẹ rất nghiêm
khắc khi tôi làm sai việc.
Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một người con
ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ.
Mẹ là một người mẹ không giống với người mẹ nào. Trong mắt mẹ, tôi
như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là
dòng sông, con là nước thì dòng sông không thể chảy được nếu thiếu
nước”.


Bài 2:
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang
lên, thì em lại chọt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy
thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn
mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời
như vậy đó.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với
tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó

chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là
làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị
rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng
ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm
mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên
dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng
trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian
đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu
trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu
mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không
sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong
mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và
cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ,
em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông


mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ,
khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”
Đúng vậy! Nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến
chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu
vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng
đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức
khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao
nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật
nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu
cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia

đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn,
giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến
mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì
lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc
nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em.
Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em
những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận
rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em.
Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.
Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai
cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm
hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.


Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất
yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự
nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi,
cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm
chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.

Bài 3:
“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra
tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha,
người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời
gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ
trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu
sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ

thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ
soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất
vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc
quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc
hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi
những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt
đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết


ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác.
Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người
chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi
trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng
như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ
con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho
con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một
vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện
mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ,
muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi,
mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ
đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết
khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao
đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế
chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có
mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để
mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người

tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng
bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ
chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không
làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ
rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một
lần!
Bài 4:


"Mẹ thân yêu của con !
“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng
có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như
thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo
gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho
mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo
khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng
giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những
suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận
bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non
nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền.
Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4
(độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần
hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi
chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé
học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là
những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi
hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh

mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân
gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai,
là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc
làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2
lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như
hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh
hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim.
Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì
thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm
ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc
non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước
mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận
lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.


Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có
thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi
đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu
con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì
chắc con đã ngạc nhiên lắm.
Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó
mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần
mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế
khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên
mẹ chuyển sang đi xe ôm.
Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu
ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra
giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy
không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi.



Bài văn của Trung
Hiếu
Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ
có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước
“giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm
trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ
trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con
đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người
một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”.
Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy
chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ


những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không
được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ.
Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ
tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản
và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này.
Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái
kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm
đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp
viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi
buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn
chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ
đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là

50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi
chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”.
Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án
tử hình, không còn đường sống.
Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu
ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông
chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ
hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến
rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của
mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ
uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng
không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ.
Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm
đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối
tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia
đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì


được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của
mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không
đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm
gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen
để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống”
con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ
khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật

giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ
rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền.
Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng.
Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân
mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy
con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng.
Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng.
Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu
hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống
yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định
hạnh phúc nữa.
Đứa con ngốc nghếch của mẹ!"

CÁC BÀI VĂN HAY VỀ MẸ CỦA HỌC SINH
* Bài văn cảm nghĩ về mẹ được 9,5 điểm
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của Mẹ,
được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào
giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời
này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn
sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người


mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ
rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn
mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà Mẹ chỉ có khuôn mặt gầy
gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu
lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những

phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ.
Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị
của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm
khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay
mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng
lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều
yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn
tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ
cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người
ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón
nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, Mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ
tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? .
Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác.
Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu
khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc
trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ
và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có
quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ”
Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng
người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không
dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi
đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya,
tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi
không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống
trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc.


Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng

tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi
cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho
tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào
đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm
nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô
và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh
dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng
đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh
bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một
tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi.
Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận
quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ
này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười
của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không
có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những
món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, Mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi,
mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không
nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.”
Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “
Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những
lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái
tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù
đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối
trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu
món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là
bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của
mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương
ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm

việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng
chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho


mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần
tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn
nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết
bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm
khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và
hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói
với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng.
Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con
lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn,
nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả
công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời
này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào.
Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con
yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy
mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng
này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại
mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi
mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong
mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và
để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là
tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao
con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là
nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu
thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói
với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo

con. ”
_ Đậu Phương Huyền
.........................................
* Bài văn tả Mẹ


Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và
thường lên đứng giữa lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp
nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 - điểm cao nhất dành
cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa
một bạn nào trong lớp phá được “kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về
người mẹ của mình”. Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp
trong sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là người
tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài
óng ả buông xõa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ
vừa mượt vừa suôn. Mẹ bảo ”Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu
gội mà nấu trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khuôn mặt
đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông
đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào
bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà
cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức
giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô
tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của
mình. Những bài văn của tôi luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi
luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn đạt cho
hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học
sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và

đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: “Bài
văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi chảy.
Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải đọc
thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn
nữa. Cô mời bạn Hùng".
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất
nghèo và Hùng chỉ học giỏi môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc
Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”.
Hùng cúi đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: “ Em không còn mẹ. Mẹ


mất đã lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần
nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ
rồi chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em bé của em mới một tuổi. Lúc
đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ
bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước pha
sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em
gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà. Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu
sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:”Con nhớ ăn sáng rồi mới đi
học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch
đường phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới
trở về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm
tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước
ao mẹ mình còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như
các bạn có mẹ, được mẹ ôm vào lòng, được mẹ khâu áo khi bị rách,
được nghe mẹ hát ru em bé ngủ như cô Tư ở sát nhà.
Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào ra. Ba
bảo: “Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao, mẹ cũng nhớ và
thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui”. Em cũng thầm
hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha con mình,

phải không ba?
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em
và em gái ăn học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi
làm giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là người
mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng...”.
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc,
cả cô giáo cũng khóc và không biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng
lăn dài trên khuôn mặt của mình...
Chiều nay, con gái tôi về nói với mẹ: “Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ nha
mẹ”. Tôi ôm con gái vào lòng và kể lại câu chuyện bài tập làm văn tả
mẹ của Hùng cách đây hơn 20 năm...


HỒ DUYÊN

_
Mấy tối nay mình đang ôn bài cho con trai.Thằng bé chỉ còn hơn tuần
nữa thi toán và văn .Mình cho cháu đọc rất nhiều bài văn tả về Mẹ thật
hay thật xúc động ..
Hôm nay nhân ngày của Mẹ chia sẻ cùng các bạn hai bài văn mà Mình
và con mình vừa đọc khá hay .Mình thấy cho con học bằng cách đọc
nhiều như thế nầy cũng tốt sẽ thẩm thấu hơn là học vẹt rập khuôn theo
dàn ý soạn sẵn ...
Chuẩn bị vào hè 2011..
Đề bài: Mẹ là người đã sinh ra em, là người dìu dắt, che chở cho em
trong cuộc sống, em hãy viết một bài văn kể về mẹ của em lớp 6?
Trên thế gian không ai tốt với em bằng mẹ, mẹ là người đã chịu nhiều hy
sinh để có em trên đời và luôn có mặt mỗi khi em gặp khó khăn...
Mẹ, tiếng mẹ kính yêu em luôn dành cho mẹ, em cũng sẽ cố gắng học
thật giỏi, rèn luyện bản thân để sau này có thể đền đáp công ơn của mẹ.

Dưới đây là những bài văn kể về mẹ của em lớp 6 chúng tôi đã sưu tầm
để các em tham khảo:
Bài 1. Bài văn kể về mẹ của em lớp 6 của em Vũ Minh Hằng:
Người luôn quan tâm, dìu dắt em chính là mẹ. Mẹ như thiên thần hộ
mệnh, luôn xuất hiện mỗi khi em cần hay gặp chuyện buồn. Năm nay,
mẹ đã ngoài 40 tuổi, nhưng đối với em mẹ vẫn còn trẻ đẹp lắm. Mẹ có
khuôn mặt trái xoan, nổi bật lên là đôi mắt, đôi mắt long lanh như hai
giọt sương mai. Mỗi khi em được điểm tốt, đôi mắt mẹ lại ánh lên vẻ tự
hào về em, còn mỗi khi được điểm kém, đôi mắt mẹ nhìn em trìu mến
như muốn an ủi: ”Con ơi,cố lên,đừng nản lòng” Mái tóc mẹ không dài,
đôi tay mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, có lẽ đếm những nếp nhăn ấy là
đếm được mẹ đã bao nhiêu việc để nuôi gia đình. Đôi tay mẹ là đôi tay


búp măng nên làm việc gì cũng khéo, món ăn mà mẹ đã làm thì không
có ai có thể chê.

Bài văn kể về mẹ của em lớp 6 - Ảnh minh họa
Mẹ đã làm nhiều việc vì gia đình, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng
mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng em cũng chỉ có thể giúp
mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc
nào cũng in sâu trong tâm trí em. Em nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào
buổi tối, mẹ bảo em đi ngủ, em chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ em
là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu
luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, em tưởng mẹ đã xong
việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ
lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc
mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “ Mẹ cười vì mẹ
đang vui đấy” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc :” Mẹ vui vì
việc gì nhỉ” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì kiếm

được
tiền
nuôi
gia
đình
đấy”
Tình mẹ thật bao la và rộng lớn, mẹ ơi,có nhiều lúc con làm mẹ buồn,
con xin lỗi mẹ nhiều, mong mẹ tha thứ cho con. Con sẽ học thật giỏi để
sau này về giúp đỡ mẹ, để nụ cười mãi nở trên môi mẹ. Mẹ đã làm nhiều
việc khổ vì gia đình ,không ai có thể đếm được những việc ấy. Mẹ ơi,
hãy làm những việc vừa sức mình thôi,để thời gian nghỉ ngơi. Con yêu
mẹ nhiều lắm “ Mẹ mãi là nơi ấp áp của tâm hồn con”!
----------------------------Bài 2. Bài văn kể về mẹ của em lớp 6 của em Bùi Ngọc Băng Tâm:


Hồi nhỏ, nếu có ai hỏi thương bố hay thương mẹ nhiều hơn thì tôi trả lời
ngay là thương bố nhiều hơn. Chẳng phải là mẹ ít thương tôi mà vì mẹ
rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Bố tôi là kĩ sư thủy điện,
quanh năm vắng nhà, rong ruổi khắp các công trường từ Bắc vào Nam.
Cho nên, việc nuôi dạy các con đều do mẹ đảm nhiệm.
Mẹ tôi là giáo viên Tiểu học. Tôi còn nhớ như in khi tôi mới lên năm
tuổi, mẹ đã dạy tôi tập nhận mặt chữ cái, tập đánh vần. Mẹ bảo tôi lặp đi
lặp lại nhiều lần từng chữ một, cho đến khi nhớ thật chính xác. Rồi mẹ
dạy đánh vần từ dễ đến khó. Dần dần, tôi tự đánh vần và đọc được cuốn
Tiếng Việt lớp 1 mà bố mua cho. Vì thế hồi lớp 1, tôi học rất giỏi.

Bài văn kể về mẹ của em lớp 6 - Ảnh minh họa
Mẹ sắp xếp thời gian biểu cho tôi và em Mai rất sít sao, giờ nào việc
nấy. Dù bận rộn thế nào đi nữa, cứ tối đến là mẹ ngồi học cùng và kiểm
tra bài vở của các con. Có lần, trong lúc mẹ đi thăm một học sinh bị ốm,

anh em tôi trùm chăn học bài cho đỡ lạnh rồi ngủ thiếp đi, mẹ về lúc nào
không hay. Mẹ bắt hai đứa phải thức dậy học bài tiếp. Tôi năn nỉ mẹ để
sáng mai dậy sớm học nhưng mẹ bảo việc hôm nay chớ để ngày mai. Mẹ
rửa mặt cho hai anh em tỉnh ngủ rồi hướng dẫn cách giải những bài toán
khó. Lòng con trẻ lúc ấy nào có hiểu hết được tình thương sâu xa của mẹ
cho nên tôi cứ ngầm oán trách là mẹ chẳng thương con.
Có lần tôi mê chơi đá bóng, để nồi cơm bị khê, sợ mẹ đánh đòn, tôi vội
đổ đi, nấu nồi khác. Biết chuyện, mẹ bắt tôi nằm sấp xuống giường, quất
cho một roi khá đau. Mẹ dạy tôi rằng làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Làm việc nhỏ không xong thì sau này sao làm nổi việc lớn?


Tôi là con trai duy nhất nhưng mẹ chẳng cưng chiều mà còn dạy dỗ
nghiêm khắc hơn. Từ động tác quét nhà phải cúi khom lưng để moi móc
hết bụi, rác trong gầm tủ, gầm bàn… cho đến cách ăn nói, cư xử đối với
người trên, người dưới sao cho đúng phép. Nhiều khi ham chơi, bị mẹ
rầy la, tôi tủi thân bật khóc tức tưởi vì nghĩ rằng mẹ ghét mình.
Lên lớp Sáu, tôi thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh, cách xa nhà mấy
chục cây số. Mỗi tuần, mẹ đều đạp xe đến thăm và mang cho tôi những
món ăn mà tôi thích. Mẹ lo từng lọ dầu, viên thuốc, hộp kem đánh
răng… cho đến chiếc khăn mặt, bộ quần áo… Lúc ấy, tôi mới rưng rưng
xúc động, nhận ra rằng mẹ thương mình biết chừng nào! Không ít lần,
tôi nản lòng trước những bài Toán khó. Những lúc ấy, lời mẹ dạy lại
văng vẳng bên tai, thúc giục, động viên tôi cố gắng: “Có công mài sắt có
ngày nên kim”. “Trong thành công, chỉ có 1% là sự thông minh, còn
99% là mồ hôi và nước mắt”. “Chiến thắng bản thân mình là khó nhất”.
“Kiên trì, nhẫn nại là mẹ thành công”… Xa nhà, tôi mới thấu hiểu nỗi
vất
vả
ghê

gớm
của
mẹ.
Mẹ không chỉ sinh ra và nuôi tôi khôn lớn nên người mà mẹ còn là
người thầy đầu tiên của tôi. Một người thầy vừa nghiêm khắc, tận tụy,
vừa độ lượng, yêu thương mà suốt đời, tôi không thể nào quên!



×