TRUY ỆN C ỔTÍCH: S ỰTÍCH CHIM S Ơ
N CA
Ngày x ử
a ngày x ư
a, trong m ột khu r ừ
ng n ọcó ông b ốs ống cùng 3 cô con gái. M ột hôm, ông b ốcó vi ệc đi xa t ừbi ệt
ba con gái, h ỏi các con mu ốn l ấy quà gì. Cô c ảmu ốn l ấy ng ọc, cô th ứhai xin kim c ư
ơ n g, cô út nói:
- Th ưa b ố, con ch ỉ thích đ
ư
ợ c m ột con chim s ơn ca v ừ
a nh ảy nhót v ừ
a hót véo von.
B ốb ảo:
-Đ
ư
ợ c , n ếu có thì b ốs ẽmang v ềcho con.
R ồi b ốhôn ba con ra đi . Đ
ế n ngày v ề, ông b ốmua đ
ư
ợ c đ
ủ ng ọc và kim c ư
ơ n g cho hai con l ớ
n. Còn chim s ơ
n ca
nh ảy nhót và hót véo von, thì ông tìm kh ắp n ơ
i mà ch ẳng th ấy. Ông l ấy làm bu ồn l ắm vì cô út là con c ư
ng c ủa ông.
Ông đi qua m ột khu r ừ
ng trong đó có m ột tòa lâu đà i l ộng l ẫy. Bên lâu đà i có m ột cái cây. Tít trên ng ọn cây, ông th ấy
m ột con chim s ơn ca v ừ
a nh ảy v ừ
a hót véo von. Ông m ừ
ng quá kêu lên:
- Chà! Chú mày hi ện ra th ật đú ng lúc.
Ông bèn g ọi đ
ầ y t ớb ảo trèo cây b ắt chim. Nh ư
ng khi ông v ừ
a bư
ớ c l ại g ần b ỗng có m ột con s ưt ửnh ảy ch ồm lên,
qu ẫy ng ư
ờ i g ầm, làm chuy ển đ
ộ n g c ảcành lá. S ưt ửhét lên:
- Ta s ẽăn th ịt đ
ứ a nào l ấy tr ộm con chim s ơn ca nh ảy nhót hót véo von c ủa ta.
Ng ư
ờ i b ốth ưa:
- B ẩm ông, tôi không bi ết là chim c ủa ông. Ông cho tôi chu ộc t ội b ằng vàng kh ối. Xin ông tha ch ết cho tôi.
S ưt ửnói:
- Ng ư
ờ i mu ốn s ống ph ải h ứ
a v ềnhà g ặp cái gì tr ư
ớ c tiên ph ải làm cho ta cái đó làm c ủa riêng. N ếu ng ư
ơ i ch ịu thì ta
tha ch ết mà l ại t ặng thêm con chim cho cô con gái c ư
ng c ủa ng ư
ơi n ữ
a.
Ng ư
ờ i b ốt ừch ối đá p:
- Nh ỡra khi tôi v ềnhà g ặp ngay con gái út tôi thì bi ết làm th ếnào? Cháu yêu tôi l ắm, bao gi ờc ũng ch ạy ra đó n tôi.
Nh ưng ng ư
ời đ
ầ y t ớs ợb ảo:
- Th ưa ông, có th ểông g ặp đú ng cô út, nh ư
ng bi ết đâ u l ại ch ẳng g ặp con mèo, con chó gì đó .
Ng ư
ờ i b ốnghe xuôi tai, c ầm l ấy con chim s ơ
n ca nh ảy nhót, hót véo von, và h ứ
a v ềnhà g ặp gì tr ư
ớ c tiên s ẽcho s ư
t ử. Ông ta v ềt ới nhà thì g ặp ngay đú ng con gái út c ư
ng nh ất. Cô ta ch ạy l ại hôn b ố, vu ốt ve b ố. Cô th ấy b ốmang v ề
m ột con chim s ơn ca nh ảy nhót, hót véo von, thì m ừ
ng m ừ
ng r ỡ
. B ốthì ch ẳng vui m ừ
ng chút nào, khóc lóc b ảo con:
- Con yêu c ủa b ốơi , b ốmua cho con con chim nh ỏnày b ằng giá r ất đ
ắ t . B ốđã ph ải h ứ
a đe m con cho m ột con s ưt ử
.
Nó mà đ
ư
ợ c con là nó xé xác con ra ăn th ịt m ất. R ồi ông k ểl ại đ
ầ u đu ôi câu chuy ện, b ảo con ch ớcó đi , thôi thì c ũng
đà nh li ều, mu ốn ra sao thì ra.
Cô gái an ủi ông và nói:
- B ốyêu c ủa con ơi , b ốđã h ứa thì ph ải làm. B ốđ
ể con đi đ
ế n ch ỗấy làm cho s ưt ửnguôi gi ận. Sau đó con s ẽtr ởv ề,
không can gì đâ u. S ớm hôm sau, cô h ỏi đ
ư
ờ n g, t ừbi ệt b ố, ung dung đi vào r ừ
ng.
Th ật ra con s ưt ửlà m ột ông hoàng b ị phù phép, ban ngày thì b ản thân và k ẻh ầu ng ư
ờ i h ạđ
ề u là s ưt ửc ả, đ
ế n đê m
l ại hi ện nguyên hình ng ư
ờ i . Cô gái đ
ư
ợ c ti ếp đó n r ất ni ềm n ởvà đ
ư a vào cung đi ện . Đê m đ
ế n , s ưt ửhi ện thành m ột
ng ư
ờ i r ất đ
ẹ p . L ễc ư
ớ i t ổch ứ
c linh đì nh. Hai v ợch ồng s ống v ớ
i nhau r ất vui v ẻ, ngày ng ủđê m th ứ
c.
M ột hôm, chàng b ảo:
- Mai ở nhà em có l ễc ư
ới đ
ấ y . Ch ị c ảl ấy ch ồng. N ếu em thích đi thì đ
ể b ảo b ầy s ưt ửđ
ư a đi .
Nàng th ư
a vâng vì c ũng mu ốn v ềth ăm b ốluôn th ể. B ầy s ưt ửđi theo nàng. Ở nhà th ấy nàng v ềthì m ừ
ng quá vì ai
c ũng t ư
ở n g là nàng đã b ị s ưt ửxé xác ăn th ịt t ừlâu r ồi. Nàng k ểchuy ện đã l ấy đ
ư
ợ c ch ồng đ
ẹ p ra sao, m ọi vi ệc đ
ều
t ốt lành. Nàng ở l ại nhà su ốt th ời gian c ư
ớ i r ồi l ại v ềr ừ
ng. Đ
ế n lúc ch ị hai đi l ấy ch ồng, nàng l ại đ
ư
ợ c mờ
i v ềd ựl ễ
cư
ớ i b ảo s ưt ử
:
- L ần này em không mu ốn đi m ột mình. Chàng ph ải đi cùng em.
S ưt ửđá p là nh ưth ếr ất nguy vì n ếu b ị ánh sáng c ủa đè n, l ử
a, chi ếu ph ải thì chàng s ẽbi ến ngay ra chim b ồcâu, bay
su ốt b ảy n ăm tr ời ròng rã.
Nàng b ảo:
- Không sao chàng ạ. Chàng c ứđi v ớ
i em. Em nh ất quy ết gi ữcho chàng, tránh cho chàng kh ỏi b ị b ất k ỳánh sáng gì
chi ếu ph ải.
Hai v ợch ồng cùng ra đi , mang theo c ảcon nh ỏ. T ớ
i nơ
i, nàng cho làm cái bu ồng t ư
ờ n g th ật dày, ánh sáng không l ọt
vào đ
ư
ợ c . Chàng ph ải ng ồi trong đó , trong khi đè n n ến đá m c ư
ớ i th ắp lên ở ngoài. Nh ư
ng c ử
a làm b ằng g ỗt ư
ơi b ị
n ứt m ột k ẽnh ỏ, không ai bi ết. Đá m c ư
ớ i r ất linh đì nh, ở nhà th ờv ềcó nhi ều đè n đu ốc. Khi đi qua phòng, có m ột tia
sáng nh ỏnh ưs ợi tóc l ọt vào chi ếu ph ải ng ườ
i hoàng t ử
. Hoàng t ửbi ến hình li ền.
V ợvào tìm chàng ch ẳng th ấy, ch ỉ th ấy m ột con chim b ồcâu tr ắng. Chim b ồcâu b ảo nàng:
- Trong b ảy n ăm ròng rã, anh s ẽph ải bay đi kh ắp b ốn ph ươ
n g tr ờ
i. C ứb ảy b ướ
c anh s ẽnh ảxu ống m ột gi ọt máu đà o
và để r ơi xu ống m ột chi ếc lông tr ắng để đá nh gi ấu đườn g đi . Em c ứtheo v ết anh đi thì s ẽgi ải thoát được cho anh.
Nói r ồi b ồcâu bay ra c ử
a. Nàng đi theo v ết chim. C ứb ảy b ướ
c l ại có m ột gi ọt máu đà o và m ột chi ếc lông tr ắng r ơ
i
xu ống ch ỉ đườn g.
Nàng đi mãi kh ắp chân tr ời góc b ểkhông ngoái c ổnhìn quanh, không ngh ỉ ng ơ
i. B ảy n ăm dài đằn g đẵn g s ắp qua,
nàng l ấy làm m ừng là s ắp được gi ải thoát nh ư
ng th ật ra thì còn lâu. R ồi b ỗng nàng không th ấy lông và máu đà o r ơ
i
xu ống n ữ
a. Nàng ng ẩng lên nhìn th ấy chim b ồcâu đã bi ến m ất. Nàng ngh ĩ b ụng thiên h ạch ắc không ai c ứ
u giúp
được mình, li ền lên m ặt tr ời h ỏi:
- M ặt tr ời ơi , ánh m ặt tr ời l ọt vào các khe ngách, v ượ
t m ọi đỉnh cao, m ặt tr ờ
i có nhìn th ấy con b ồcâu tr ắng nào bay
qua không?
M ặt tr ời đá p:
- Không, nàng ạ. Ta ch ẳng th ấy chim b ồcâu nào. Nh ư
ng để ta cho nàng m ột cái h ộp nh ỏ, khi nào c ần l ắm hãy m ở
ra.
Nàng c ảm t ạm ặt tr ời r ồi l ại đi cho đến t ối. Tr ăng lên, nàng h ỏi:
- Tr ăng ơi tr ăng t ỏsu ốt đê m, tr ăng đi qua kh ắp đồn g ru ộng núi r ừ
ng, tr ăng có th ấy con chim b ồcâu tr ắng nào bay
qua không?
Tr ăng đá p: - Không, nàng ạ. Ta ch ẳng th ấy chim b ồcâu nào. Nh ư
ng thôi để ta bi ếu nàng m ột qu ảtr ứ
ng, khi nào cùng
l ắm hãy m ởra.
Nàng c ảm ơn tr ăng, l ại đi đến lúc gió đê m th ổi. Nàng h ỏi gió:
- Gió ơi , gió th ổi kh ắp ng ọn cây cành lá, gió có th ấy con chim b ồcâu tr ắng nào bay qua không?
Gió đê m đá p:
- Không, ta ch ẳng th ấy con chim b ồcâu nào. Nh ư
ng để ta h ỏi ba ng ọn gió khác, may ra chúng có th ấy ch ăng.
Gió đô ng và gió tây không th ấy gì. Gió nam b ảo:
- Ta có nhìn th ấy chim b ồcâu tr ắng bay v ềH ồng h ải. Nó l ại bi ến thành s ưt ửvì h ạn b ảy n ăm đã h ết. S ưt ửhi ện
đươn g đá nh nhau v ới m ột con r ồng, r ồng đó là m ột nàng công chúa b ị phù phép.
Gió đê m bèn b ảo nàng:
- Ta khuyên nàng nên đi t ới H ồng h ải. Ở b ờbên ph ải có nhi ều g ốc s ậy to. Nàng đếm đến cây th ứm ườ
i m ột thì đe m
v ềđể đá nh r ồng. Nh ưv ậy thì s ưt ửcó th ểth ắng được r ồng, c ảhai l ại hi ện nguyên hình thành ng ườ
i . Sau đó nàng
hãy quay nhìn l ại, s ẽth ấy chim ưn g ng ồi bên b ờH ồng h ải, nàng hãy cùng ng ườ
i yêu c ưỡ
i lên l ư
ng nó. Chim s ẽmang
hai v ợch ồng nàng v ượ
t b ểv ềnhà. Ta cho nàng m ột h ạt d ẻ. Chim bay đến gi ữ
a b ểthì nàng ném h ạt xu ống, h ạt s ẽ
n ảy m ầm. M ột cây d ẻl ớn m ọc t ừd ướ
i n ướ
c lên làm ch ỗcho chim đậu để ngh ỉ. N ếu chim không được ngh ỉ ng ơ
i thì
nó không đủ s ứ
c mang hai ng ườ
i đi đâ u. N ếu nàng quên v ứ
t h ạt gi ẻthì nó qu ẳng hai ng ườ
i xu ống b ể.
Nàng l ại đi và th ấy m ọi vi ệc x ảy ra đú ng nh ưl ời gió đê m nói. Nàng đếm g ốc s ậy ở b ờb ể, ch ặt l ấy cây th ứm ườ
i m ột
để đá nh r ồng. S ưt ửqu ảlà th ắng r ồng. L ập t ứ
c c ảs ưt ửvà r ồng đều l ại hi ện nguyên hình ng ười . Nh ư
ng công chúa
v ừa m ới được gi ải kh ỏi phù phép, bi ến t ừr ồng thành ng ườ
i li ền n ắm tay Hoàng t ửkéo lên c ưỡ
i chim ưn g cùng đi
m ất. T ội nghi ệp cô gái tha ph ươ
n g l ại b ị b ỏr ơi. Nàng ng ồi khóc. Mãi sau nàng m ớ
i l ấy l ại can đảm và ngh ĩ b ụng:
- Gió đưa đến đâ u, ta đi đến đấy , gà còn gáy ta còn đi , đi cho đến lúc tìm th ấy chàng. R ồi nàng đi mãi, đi mãi đến tòa
lâu đà i là n ơi Hoàng t ửvà công chúa ở. T ớ
i nơ
i nàng nghe nói là s ắp t ổch ứ
c l ễc ướ
i hai ng ườ
i . Nàng li ền m ởh ộp
c ủa m ặt tr ời cho: trong h ộp có m ột cái áo sáng nh ưm ặt tr ờ
i. Nàng l ấy áo ra m ặc r ồi đi vào lâu đà i. T ất c ảm ọi ng ườ
i
k ểc ảcô dâu đều tr ốm ắt ra nhìn. Cô dâu thích chi ếc áo quá, mong sao l ấy được làm áo c ướ
i . Cô dâu h ỏi nàng có
bán áo không. Nàng tr ảl ời:
- Tôi không bàn áo l ấy ti ền b ạc, ch ỉ đổi l ấy x ươ
n g th ịt thôi. Cô dâu h ỏi ý nàng định nói gì. Nàng đá p:
- Tôi xin ng ủm ột đê m trong phòng chú r ể. Cô dâu không mu ốn th ế, nh ư
ng l ại thích chi ếc áo. Cô c ũng thu ận, nh ư
ng
b ắt ng ườ
i h ầu c ẩn th ận cho Hoàng t ửu ống thu ốc ng ủ. Đê m đến , chàng đã ng ủ, ng ườ
i ta d ẫn nàng vào phòng. Nàng
ng ồi bên gi ườ
n g b ảo:
- Em theo chàng đã b ảy n ăm tròn, em đã đi tìm m ặt tr ờ
i, m ặt tr ăng và b ốn ng ọn gió để h ỏi tin chàng, em đã giúp
chàng th ắng được con r ồng, chàng n ỡlòng nào l ại quên em?
Hoàng t ửng ủsay, ch ỉ c ảm th ấy nh ưcó ti ếng gió rì rào bên ngoài trong đá m lá thông. Đến sáng, ng ườ
i ta d ẫn nàng ra
kh ỏi phòng. Th ếlà nàng m ất không chi ếc áo vàng. M ất công vô ích, nàng ra cánh đồn g c ỏng ồi khóc.
Nàng ch ợt nh ớđến qu ảtr ứng c ủa m ặt tr ăng cho. Nàng đập tr ứ
ng ra thì th ấy m ột con gà mái ấp và m ườ
i hai con gà
con tuyền bằng vàng, chạy tung tăng kêu chiếp chiếp, rồi lại rúc vào cánh mẹ, nom th ật đẹp. Nàng liền đứng dậy xua
gà đến cánh đồng cỏ cho đến lúc cô dâu nhìn qua cửa sổ thấy đàn gà con thích quá, xu ống h ỏi mua. Nàng đáp:
- Tôi không bán gà lấy tiền bạc, chỉ đổi lấy xương thịt thôi. Tôi xin ngủ trong buồng chú rể một đêm.
Cô dâu đồng ý, lại định đánh lừa nàng như tối hôm trước. Nhưng khi Hoàng tử đi nằm thì chàng h ỏi ng ười h ầu xem
tiếng rì rào đêm trước là gì. Người hầu kể lại hết: hắn phải cho chàng uống thuốc ngủ vì có m ột cô gái đáng th ương
đã lén vào ngủ trong phòng và đêm nay hắn sẽ lại phải cho chàng uống thu ốc ngủ n ữa. Hoàng t ử bảo:
- Ngươi hãy đổ thuốc ngủ xuống bên giường ta. Đến đêm, người ta lại dẫn nàng vào phòng chàng. Nàng v ừa b ắt đầu
kể lại cuộc tình duyên đau khổ thì chàng nhận ra ngay tiếng nói của người v ợ hiền. Chàng ng ồi nh ỏm d ậy kêu lên:
- Bây giờ anh mới thật được giải khỏi phù phép. Anh đã sống như trong giấc mơ vì công chúa kia phù phép anh để
anh quên nàng.
Đến đêm, chàng và nàng lén ra khỏi lâu đài vì họ sợ bố công chúa là một người phù thủy. Hai v ợ ch ồng c ưỡi chim
ưng, vượt bể Hồng hải, tới quãng giữa thì nàng thả hạt dẻ xuống. Một cây dẻ lớn liền mọc lên làm chỗ đậu nghỉ ng ơi
cho chim. Chim đưa họ về nhà, họ lại gặp con, con đã khôn lớn đẹp đẽ. Họ sống với nhau sung s ướng cho đến khi
chết.
TRUYỆN CỔ TÍCH: QUẢ BẦU TIÊN
Ngày xửa, ngày xưa có một chú bé con nhà nghèo, nhưng vô cùng tốt bụng. Chú luôn luôn s ẵn lòng giúp đỡ, ch ăm
sóc mọi người, mọi vật xung quanh mình. Vì thế cứ mỗi độ xuân về, chim chóc lại ríu rít kéo nhau tới làm t ổ, hót vang
quanh nhà chú bé.
Một hôm có một con Cáo ở đâu mà tới bắt chim Én ở đầu nhà chú bé. Con Én non n ớt bị rơi xuống đất gãy cánh.
Chú bé vội lao ra cứu con chim. Chú ôm ấp vỗ về con Én nhỏ, làm cho nó một cái tổ khác và chăm cho con Én ăn.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của chú bé, con Én đã khỏi đau. Mùa thu đến khi nhìn lên trời thấy từng đàn Én hối h ả bay
đi tránh rét ở phương Nam, con Én nhỏ phân vân nửa muốn bay theo đàn, nửa lại lưu luy ến không n ỡ r ời chú bé.
Hiểu được lòng Én, chú bé âu yếm bảo:
- Én cứ bay theo đàn đi kẻo mùa đông lạnh lắm. Đến mùa xuân ấm áp thì Én lại trở về với anh.
Nói xong chú bé tung con Én nhỏ lên trời. Con Én đang chấp ch ới bay lên n ền tr ời xanh bi ếc c ủa mùa thu. Nó nh ập
vào một đàn Én lớn đang trên đường di cư về những xứ sở ấm áp ở phương Nam. Con Én nh ỏ mau chóng tìm được
niềm vui giữa bạn bè, nhưng nó không thể nào quên chú bé.
Mùa xuân tươi đẹp đã tới. Con Én nhỏ tìm về ngôi nhà đơn sơ nhưng đầm ấm tình th ương của chú bé. Nó kêu lên
thành tiếng mừng vui khi thấy chú bé đang ngồi đan sọt giữa sân. Đôi cánh Én chao liệng sà xu ống và Én th ả tr ước
mặt chú bé một hạt bầu.
Chú bé vùi hạt bầu xuống đất. Chẳng bao lâu hạt bầu đã nảy mầm thành cây. Cây bầu lớn nhanh nh ư thổi, ra hoa,
kết quả. Nhưng lạ chưa, quả bầu to khổng lồ, cả nhà chú bé mới khiêng về được một quả, khi b ổ ra… Ôi! Thật kì
diệu! Trong quả bầu đầy vàng bạc, châu báu và thức ăn ngon!
Tên địa chủ trong vùng nghe được chuyện ấy. Hắn cũng muốn được chim Én cho nhiều quả bầu tiên. Hắn bèn tìm
cách bắt một con chim Én con rồi bẻ gãy cánh. Sau đó hắn giả vờ thương xót con Én rồi đem về nuôi.
Đến mùa thu, khi nhìn lên trời thấy đàn Én đầu tiên xuất hiện, hắn vội vàng ném con Én lên trời và bảo:
- Bay đi Én con! Mau đi kiếm hạt bầu tiên về đây cho ta!
Con Én khốn khổ bay đi. Mùa xuân năm sau nó cũng trở về và đem theo một hạt bầu. Tên địa chủ hí h ửng đem gieo
và ngày đêm canh giữ. Khi quả bầu đã già, hắn bảo mọi người khiêng về rồi đuổi tất cả ra. Hắn đóng cửa lại r ồi m ột
mình hắn bổ quả bầu tiên. Quả bầu vừa được bổ ra, vàng bạc chẳng có, chỉ có rắn rết. Rắn rết t ừ trong quả bầu xông
ra cắn chết tên địa chủ tham lam độc ác.
TRUYỆN CỔ TÍCH: NGƯỜI THỢ SĂN TÀI GIỎI
Xưa có một gã con trai học nghề thợ khóa. Một hôm anh thưa cha, muốn ra ngoài thiên hạ để thi th ố tài năng. Ng ười
cha bảo:
- Được con ạ, cha cũng bằng lòng thôi. Ông đưa con lên đường và cho con một ít tiền. Anh con trai đi tìm vi ệc làm.
Nhưng chỉ ít lâu sau, anh thấy chán nghề và thích đi săn. Đang lang thang, anh gặp m ột bác th ợ s ăn m ặc qu ần áo
màu lục, hỏi anh từ đâu đến và định đi đâu. Anh bảo anh là thợ khóa, giờ không thích ngh ề ấy n ữa, mu ốn học săn
bắn, không biết bác có sẵn lòng nhận anh làm học trò không. Bác th ợ săn đáp:
- Ồ, có chứ! Nếu chú thích thì cứ đi với tôi.
Anh đi theo, ở với bác mấy năm liền và được bác truyền nghề cho. Ít lâu sau, anh lại xin đi để tìm d ịp th ử tài. Bác th ợ
săn trả công cho anh một khẩu súng hơi. Súng này đặc biệt là bắn gì trúng nấy. Anh đến chỗ kia có khu r ừng r ậm, đi
cả ngày vẫn chưa hết. Tối đến, để tránh thú dữ, anh leo ngồi trên ngọn cây cao. Khoảng n ửa đêm, anh thấy ở xa có
ánh lửa le lói. Anh nhìn kỹ qua đám cành lá, cố nhớ chỗ ấy. Anh lại lấy mũ ném về phía ánh l ửa, đánh dấu đường.
Xong anh tụt xuống nhặt mũ rồi cứ hướng ấy thẳng đường đi tới. Càng đi tới, ánh lửa càng rõ. Lúc đến gần, anh th ấy
một đống lửa rất to, ba gã khổng lồ đương xiên một con bò nướng.
Bỗng một gã bảo:
- Tớ phải nếm xem sắp chín chưa.
Gã xé một miếng, sắp đưa vào miệng thì bị anh thợ săn bắn một phát, thịt văng đi mất.
Gã nói:
- Ôi chao, thế mà gió cũng thổi bay được miếng thịt mình cầm đấy!
Gã xé miếng khác. Gã ghé răng vừa định cắn, lại bị anh thợ săn bắn luôn phát thứ hai, thịt văng mất nốt. Gã cáu quá,
tát gã ngồi bên quát:
- Cậu giằng của tớ à?
Gã kia cãi:
- Tớ có giằng đâu, chắc tay thiện xạ nào bắn văng đi đấy.
Gã khổng lồ xé miếng thịt thứ ba, nhưng gã cầm chưa chắc tay đã lại bị bắn văng luôn nốt. Mấy gã bảo nhau:
- Người bắn rơi miếng ăn của ta nhất định phải là tay thiện xạ. Thật là cần được một ng ười như thế!
Cả ba gã gọi ầm ĩ:
- Này nhà thiện xạ ra đi nào! Ra đây sưởi ấm ăn no, bọn tớ không làm gì cậu đâu! Nhưng n ếu cậu không ch ịu ra, để
bọn tớ phải đi tìm thì lúc ấy xong đời cậu.
Anh bèn bước ra, nói anh là tay thợ săn lành nghề, bắn gì trúng nấy. Chúng bảo n ếu anh muốn đi v ới chúng, chúng
sẽ cho đi. Chúng kể cho anh biết, ở trước cửa rừng có một nàng công chúa xinh đẹp, chúng đang mu ốn c ướp nàng
ấy. Anh nói:
- Được, việc ấy dễ thôi!
Chúng lại bảo:
- Nhưng còn điều này: ở đấy có con chó nhỏ, cứ thấy người đến gần là nó sủa. Mà hễ nó sủa là kinh động cả tri ều
đình. Cậu có bắn chết con chó ấy được không?
Anh bảo:
- Được chứ, có khó gì cái trò mọn ấy.
Sau đó anh xuống thuyền qua sông. Lúc thuyền vào gần bờ, con chó chạy ra định sủa. Anh bắn nó ch ết ngay. B ọn
khổng lồ thấy thế mừng lắm, chắc mẩm phen này sẽ cướp được công chúa. Nhưng anh muốn vào xem tình hình ở
trong động tĩnh thế nào đao. Anh bảo chúng cứ đứng đợi, chờ anh gọi. Anh vào trong lâu đài, thấy thật yên t ĩnh. Anh
mở cửa phòng đầu tiên, thấy trên tường treo thanh kiếm bạc, có đính ngôi sao vàng và khắc tên vua. Trên bàn c ạnh
đấy, có lá thư niêm phong gắn xi. Anh xé thư đọc. Thư viết: "Ai lấy được kiếm thì chém ai cũng chết".
Anh lấy kiếm đeo rồi lại đi. Sang đến căn phòng công chúa ngủ, thấy nàng đẹp quá, anh nín th ở ngắm mãi, bụng
nghĩ: "Người con gái ngây thơ thế, sao ta nỡ để vào tay mấy người khổng lồ hung bạo và nham hiểm?". Anh nhìn
quanh, thấy một đôi hài dưới gầm giường. Hài bên phải đính một ngôi sao có tên vua. Hài bên trái c ũng đính m ột ngôi
sao có tên công chúa. Cổ nàng quấn chiếc khăn lụa lớn thêu kim tuy ến, vạt bên phải thêu tên vua v ới m ột ngôi sao,
vạt bên trái thêu tên nàng với một ngôi sao, chữ vàng rực rỡ. Anh lấy kéo cắt vạt khăn bên phải b ỏ túi. Anh b ỏ túi c ả
chiếc hài bên phải thêu tên vua.
Trong lúc ấy, người con gái vẫn ngủ say, người như vùi trong áo. Tiện tay anh cắt m ột mảnh áo đút n ốt vào túi kia.
Anh làm rất nhẹ nhàng, không động đến người nàng. Xong anh ra đi, để nàng ngủ yên. Lúc anh đến cổng, b ọn kh ổng
lồ đợi ở ngoài tưởng anh đem công chúa ra. Anh gọi chúng vào bảo: người thiếu n ữ đó ở tay anh rồi. Anh không m ở
được cổng, nhưng cổng có lỗ hổng, chúng phải chui mà vào. Đợi gã thứ nhất lại, anh túm tóc kéo đầu nó, chặt một
nhát, đoạn kéo cả người nó vào trong nốt. Xong anh gọi đứa thứ hai, chặt đầu nó rồi đến đứa thứ ba và rất mừng là
cứu được công chúa khỏi tay kẻ thù. Anh xẻo lưỡi mấy đứa, bỏ túi.
Khi ấy anh nghĩ bụng: "Hay ta về cho cha biết những việc ta làm đã, rồi ta lại đi quanh thiên hạ, nhất định sẽ gặp
vận". Vua ở trong lâu đài thức dậy thấy xác ba đứa khổng lồ, vội chạy sang phòng công chúa h ỏi ai đã gi ết l ũ gi ặc.
Công chúa thưa:
- Tâu vua cha, con ngủ say nên không biết. Công chúa tỉnh dậy, định mang hài thì chiếc bên ph ải đã m ất. Nàng nhìn
khăn thấy mất vạt bên phải, nhìn áo cũng thấy mất một mảnh. Vua cha hội cả triều thần, binh tướng, hỏi ai đã gi ết lũ
khổng lồ, cứu công chua. Có tên đại úy chột mắt, xấu trai đứng ra nhận liền. Vua bèn phán gả công chúa cho gã để
thưởng công.
Công chúa thưa:
- Tâu vua cha, thà con bỏ nhà ra đi, chứ con không thể lấy tên ấy được!
Vua truyền nếu nàng không vâng lời thì bắt nàng cởi trả hoàng y, mặc quần áo nông thôn r ồi đuổi đi. Nàng ph ải t ới
một hàng nồi kia để ngồi bán nồi đất. Công chúa trả hoàng y, đến nhà hàng nồi hỏi m ượn trước một số nồi, hẹn chi ều
bán xong sẽ trả tiền. Vua lại bắt nàng phải dọn hàng ngay ở góc đường. Xong vua thuê mấy chiếc xe, sai đánh ch ạy
qua giữa đám nồi đất cho vỡ hết. Công chúa vừa dọn hàng thì đoàn xe kéo đến, cán v ỡ tất. Nàng khóc nói:
- Trời ơi, giờ biết lấy gì đền nhà hàng!
Vua muốn dùng cách ấy để buộc nàng lấy viên đại úy. Nhưng nàng lại đến hàng nồi, h ỏi mượn thêm chuyến hàng
nữa. Nhà hàng không chịu, bắt nàng phải nộp lại đủ số tiền lần trước đã. Nàng về kêu khóc v ới cha, nói nàng mu ốn
đi xa. Vua phán:
- Ta sẽ cho dựng một cái lán nhỏ trong rừng, ngươi vào đó mà ở. Ngươi sẽ phải nấu ăn cho bất kỳ ai mà không được
lấy tiền. Lán dựng xong, ngoài cửa treo tấm biển đề: "Hôm nay không lấy tiền, mai sẽ lấy".
Công chúa đến đấy ở. Tin truyền đi chỗ nọ có người con gái nấu ăn không lấy tiền, biển treo ngoài cửa đề rõ ràng
như thế. Tin đồn đến tai anh thợ săn. Anh nghĩ bụng: "Đấy là dịp tốt cho mình, mình nghèo xơ xác, m ột xu không có".
Anh khoác súng, đeo túi đi. Trong túi còn nguyên những thứ đã lấy ở lâu đài làm vật chứng.
Vào rừng, anh tìm thấy cái làn có biển đề: "Hôm nay không lấy tiền, mai s ẽ lấy". Anh vẫn đeo thanh ki ếm dùng để gi ết
ba gã khổng lồ, bước vào xin ăn. Anh mừng rỡ thấy người con gái đẹp quá, cứ như tranh v ẽ. Nàng h ỏi anh t ừ đâu l ại
và định đi đâu. Anh đáp:
- Tôi ngao du thiên hạ.
Nàng thấy tên cha mình trên đốc kiếm, hỏi anh đã lấy nó ở đâu. Anh hỏi nàng có phải là công chúa không. Nàng
đáp:
- Đúng. Anh bảo:
- Chính tôi ngày ấy đã chặt đầu ba đứa khổng lồ bằng thanh kiếm này.
Anh lấy xâu lưỡi trong túi ra làm chứng, lại cho nàng xem cả chiếc hài, vạt khăn và mảnh áo. Nh ận ra ng ười c ứu
mình, công chúa vui mừng khôn xiết. Sau đấy, hai người về gặp vua. Công chúa dẫn vua về phòng riêng c ủa mình
ngày trước, đoạn tâu để vua rõ: Chính anh thợ săn mới là người đã cứu mình và giết lũ kh ổng lồ. Vua thấy vật chứng
rành rành, không ngờ gì nữa mới phán: "Giờ mọi sự đã rõ ràng là điều rất tốt. Ta thuận cho chàng th ợ săn làm phò
mã".
Công chúa nghe phán mừng vô hạn. Sau đấy người ta cho anh thợ săn ăn mặc gi ả làm khách lạ. Vua truy ền bày ti ệc
cưới. Khách vào bàn tiệc, tên đại úy ngồi bên trái công chúa, anh th ợ săn ngồi bên phải công chúa. Tên đại úy c ứ
tưởng anh là khách mời đến. Ăn uống xong, vua phán người có điều muốn hỏi để tên đại úy thử đoán xem: "Có k ẻ
dám nhận đã giết ba đứa khổng lồ, người ta mới hỏi lưỡi mấy đứa ấy đâu, nó ra tìm thấy đầu lâu không có lưỡi, thì
thế nào?"
Tên đại úy tâu:
- Tất mấy đứa kia không có lưỡi.
Vua phán:
- Nói sai rồi. Phàm động vật, giống nào lại không có lưỡi.
Vua hỏi tiếp:
- Với kẻ nói sai, nên xử lý thế nào?
Tên đại úy đáp:
- Tâu, phải đuổi nó ra ngoài cõi.
Vua phán: "Thế là nó tự kết án nó rồi".
Người sai đuổi tên ấy ra ngoài cõi. Công chúa lấy anh thợ săn. Phò mã cho đón cha m ẹ đến để ph ụng d ưỡng. C ả
nhà đoàn tụ êm ấm. Sau khi vua mất, phò mã lên nối ngôi. Câu chuyện kể về anh chàng th ợ săn tài gi ỏi và tấm lòng
trung thực của nàng công chúa. Những kẻ gian dối rồi cũng bị lôi ra ánh sáng, người có công, trung th ực s ẽ được
đền bù xứng đáng.
TRUYỆN CỔ TÍCH: CẬU BÉ TÍCH CHU
Ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu ở v ới bà.
Hàng ngày bà phải làm việc quần quật kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức gì ngon bà cũng dành cho Tích Chu. Ban
đêm, khi Tích Chu ngủ thì bà thức quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người bảo:
- Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Tích Chu sẽ không khi n ào quên ơn bà.
Thế nhưng lớn lên, Tích Chu lại chẳng thương bà. Bà thì suốt ngày làm việc vất vả, còn Tích Chu suốt ngày rong
chơi. Vì làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. Tích Chu mãi
rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến bà đang ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn s ốt lên cao, bà khát n ước quá
liền gọi:
- Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát khô cổ rồi!
Bà gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp lại. Mãi sau Tích Chu thấy đói m ới chạy v ề
nhà kiếm cái ăn. Tích Chu ngạc nhiên hết sức thấy bà biến thành chim và vỗ cánh bay lên tr ời. Tích Chu ho ảng quá
kêu lên:
- Bà ơi! Bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi!
- Cúc cu … cu! Cúc … cu cu! Chậm mất rồi cháu ạ, bà khát quá không th ể chịu n ổi ph ải hóa thành chim để bay đi
kiếm nước. Bà đi đây, bà không về nữa đâu!
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi.
Tích Chu hoảng quá chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang u ống
nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi:
- Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ giúp đỡ bà, cháu s ẽ không làm bà bu ồn n ữa!
- Cúc …cu…cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe chim nói, Tích Chu òa khóc, Tích Chu thương bà và hối hận. Giữa lúc đó, có m ột bà tiên hi ện ra, bà b ảo Tích
Chu:
- Nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu u ống. Đường lên su ối Tiên
xa lắm, cháu có đi được không?
Nghe bà Tiên nói, Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng m ột phút chần chừ, Tích
Chu hăng hái đi ngay.
Trải qua nhiều ngày đêm lặn lội trên đường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng Tích Chu đã l ấy được n ước
suối mang về cho bà uống. Được uống nước suối Tiên, bà Tích Chu tr ở lại thành người và v ề ở với Tích Chu.
Từ đấy, Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà.
TRUYỆN CỔ TÍCH: TRÍ KHÔN CỦA TA ĐÂY
Một con cọp từ trong rừng đi ra, thấy một anh nông dân cùng một con trâu đang cày dưới ruộng. Trâu c ặm c ụi đi t ừng
bước, lâu lâu lại bị quất một roi vào mông. Cọp lấy làm ngạc nhiên lắm. Ðến trưa, mở cày, Cọp liền đi lại gần Trâu
hỏi:
- Này, trông anh khỏe thế, sao anh lại để cho người đánh đập khổ sở như vậy?
Trâu trả lời khẽ vào tai Cọp:
- Người tuy nhỏ, nhưng người có trí khôn, anh ạ!
Cọp không hiểu, tò mò hỏi:
- Trí khôn là cái gì? Nó như thế nào?
Trâu không biết giải thích ra sao, đành trả lời qua quýt:
- Trí khôn là trí khôn, chứ còn là cái gì nữa? Muốn biết rõ thì hỏi người ấy!
Cọp thong thả bước lại chỗ anh nông dân và hỏi:
- Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí có được không?
Anh nông dân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trí khôn tôi để ở nhà. Ðể tôi về lấy cho anh xem. Anh có cần, tôi sẽ cho anh một ít.
Cọp nghe nói, mừng lắm.
Anh nông dân toan đi, lại làm như sực nhớ ra điều gì bèn nói:
- Nhưng mà tôi đi khỏi, lỡ anh ăn mất trâu của tôi thì sao?
Cọp đang băn khoăn chưa biết trả lời thế nào thì anh nông dân đã nói tiếp:
- Hay là anh chịu khó để tôi buộc tạm vào gốc cây này cho tôi đượ c yên tâm.
Cọp ưng thuận, anh nông dân bèn lấy dây thừng trói cọp thật chặt vào một g ốc cây. Xong anh lấy r ơm ch ất chung
quanh Cọp, châm lửa đố t và quát:
- Trí khôn của ta đây! Trí khôn của ta đây!
Trâu thấy vậy thích quá, bò lăn ra mà cườ i, không may hàm trên va vào đá, răng gãy không còn chi ếc nào.
Mãi sau dây thừng cháy đứ t, Cọp mới vùng dậy ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào rừng không dám ngoái nhìn l ại.
Từ đó, cọp sinh ra con nào trên mình cũng có những vằn đen dài, vốn là dấu tích những vết cháy, còn trâu thì ch ẳng
con nào có răng ở hàm trên cả.
Sự tích cái yên ngựa
Ngày xưa có một vị quan tên là Hồ Lưu rất hung ác. Năm 62 tuổi, ông ta ch ết. Diêm v ươ ng l ật s ổ ra th ấy t ội
trạng còn quá nặng nên bắt buộc ông ta đầ u thai làm con ngựa. Ông H ồ Lưu (tức là con ng ựa), l ớn kên b ị tên
nài bạc đãi, thúc đầ u gối vào hông, cỡi không cần yên. Hồ Lưu buồn bã quá, nhịn đói không ăn cỏ, ba bốn ngày
sau thì chết.
Diêm vươ ng nổi giận:
– Thằng này trốn tội! Phải đề n tội cho đủ mới đượ c trở về đây. Tự vận như thế là ăn gian!
Bèn cho Hồ Lưu hoá thai lần nữa, đầ u thai thành con chó. Hồ Lưu tủi phận nhưng không dám tự vận như trướ c.
Anh ta nghĩ ra một kế: “Mình cứ cắn ông chủ mình, ông chủ nổi quạu, sẽ đậ p mình chết”. Hồ Lưu thi hành như ý
định. Chủ nhà ngỡ là chó điên nên đập chết. Diêm vương hay được, bèn sai quỷ sứ đánh vong hồn Hồ Lưu 50
hèo rồi phán:
– Mày phải đầ u thai trở lại. Tội mày chưa trả hết mà mày đòi tr ốn hoài. L ần này, ph ải đầ u thai tr ở l ại làm con
rắn.
Hồ Lưu liền bị nhốt trong ngục, bò tới bò lui. Sau rốt anh ta khoét hang vượ t ngục. Biết rằng tự tử hay cắn ngườ i
đều là trọng tội, anh ta bèn giả bộ bò ra ngoài, nằm giữa đường mà ngủ. Tình chờ một chiếc xe ngựa chạy qua,
cán rắn đứ t làm đôi.
Diêm vương phán:
– Bấy lâu nay mi cực khổ nhìêu quá rồi. Ta không nỡ hành tội nữa. Vậy thì mi đựơ c phép đầ u thai về dươ ng thế
để làm quan mà cai trị dân, lấy tên là Lưu Công.
Lưu Công lớn lên, học hành rất giỏi, đậ u thủ khoa. Ông thườ ng răn các ngườ i tuỳ thuộc, mu ốn c ưỡ i ng ựa thì
phải mang yên, mang nệm. Ý của ông là khuyên răn các ngườ i bên dướ i nên t ử t ế đố i v ới dân, đừ ng hà l ạm
quyền hành thúc ép mà đau khổ dân lành.
(Truyện cổ tích Trung Quốc)
Nàng công chúa chăn ngỗng
Truyện cổ tích Nàng công chúa chăn ngỗng
Ngày xưa có một bà hoàng hậu tuổi đã cao. Đức vua chết đã lâu. Bà có một cô con gái rất xinh đẹp. Khi lớn lên,
nàng được hứa hôn với một chàng Hoàng tử con vua một nước xa xôi.
Đến ngày tổ chức lễ cưới, nàng công chúa sửa soạn đi đến nước xa lạ. Mẹ nàng gói ghém cho nàng những vật
quí giá: đồ trang sức, vàng, bạc, cốc, châu ngọc, tóm lại là tất cả những gì xứng đáng làm của hồi môn cho một
công chúa, vì mẹ nàng rất mực thương nàng. Mẹ nàng gửi gắm nàng cho một thị nữ có nhi ệm vụ dẫn nàng đi
đến chỗ ở người chồng chưa cưới. Mỗi người cưỡi một con ngựa. Ngựa công chúa cưỡi tên là Phala đa, bi ết
nói.
Đến lúc chia tay, bà hoàng vào trong phòng ngủ, lấy một con dao nhỏ trích ngón tay, để chảy ba gi ọt máu. Bà
cho máu thấm xuống một cái khăn trắng nhỏ, đưa cho cô gái và dặn: “Con thân yêu, con hãy gi ữ gìn c ẩn th ận
cái khăn này, nó sẽ có ích cho con trên đường đi”.
Hai mẹ con buồn bã từ biệt nhau. Công chúa áp cái khăn lên ngực, nh ảy lên yên ng ựa để đi đến n ơi ở c ủa
người yêu. Sau khi đã đi một tiếng, cô cảm thấy khát khô họng, bèn bảo thị nữ:
– “Em hãy xuống ngựa, lấy cốc của ta múc nước suối kia và mang lại đây cho ta, ta khát nước lắm”.
– “Nếu cô khát, thị nữ trả lời, thì hãy tự nhảy xuống, rồi v ươn người ra trên mặt n ước mà u ống. Tôi không ph ải
là đầy tớ của cô”.
Công chúa khát lắm, bèn xuống ngựa, cúi xuống dòng nước suối để uống n ước. Nàng không dám uống n ước
bằng cốc vàng. “Trời ơi!” nàng kêu to. Ba giọt máu bảo cô: “Nếu mẹ cô biết sự tình thế này, thì hẳn tim bà sẽ tan
nát trong ngực”.
Nhưng công chúa là người can đảm. Nàng không nói gì và lại nhảy lên ngựa. Ngựa phi được vài d ặm. Tr ời thì
nóng nực, chẳng mấy chốc nàng lại khát nước.
Tới một con sông, nàng bảo thị nữ: “Em hãy xuống ngựa và cho ta uống nước bằng cái c ốc vàng”. Cô đã quên
đứt những lời độc ác của thị nữ. Nhưng thị nữ lại trả lời ngạo mạn hơn: “Nếu cô khát thì t ự đi u ống n ước m ột
mình, tôi không phải là đầy tớ của cô”.
Công chúa khát quá, nhảy xuống ngựa, cúi xuống dòng nước chảy xiết, khóc và kêu lên: “Tr ời ơi!” Ba gi ọt máu
liền đáp lại: “Nếu mẹ cô biết sự tình thế này, thì hẳn tim bà tan nát trong ng ực”. Trong khi cô cúi xu ống để u ống
thì cái khăn có thấm ba giọt máu, tuột khỏi ngực cô và trôi theo dòng n ước mà cô không hay bi ết, vì lúc đó cô
rất sợ hãi.
Thị nữ thì lại trông thấy hết và nó rất vui mừng từ giờ trở đi công chúa sẽ bị nó trả thù. T ừ lúc đánh m ất ba gi ọt
máu, công chúa trở nên yếu đuối, không đủ sức tự vệ nữa. Khi nàng định trèo lên con ngựa Phalađa thì thị nữ
bảo: “Tôi sẽ cưỡi con Phalađa, còn cô, cô hãy cưỡi con ngựa tồi của tôi”.
Công chúa đành làm như vậy. Tiếp đó thị nữ ra lệnh, lời lẽ gay gắt, bắt nàng phải cởi quần áo hoàng cung ra và
mặc quần áo của nó vào. Cô lại phải thề với trời đất là khi đến cung điện sẽ không nói l ộ ra. N ếu cô không ch ịu
thề thì nó sẽ giết cô tại chỗ. Nhưng con Phalađa đã quan sát tất cả và ghi nhớ tất cả. Thị n ữ c ưỡi con Phalađa,
còn công chúa thì cưỡi con ngựa tồi. Nó lại tiếp tục đi, cuối cùng đến lâu đài nhà vua. Ở đấy, mọi ng ười r ất vui
mừng khi họ tới, và Hoàng tử vội chạy tới tận nơi đón họ, đỡ thị nữ xuống ngựa, vì t ưởng rằng đó là v ợ ch ưa
cưới của mình. Thị nữ đi lên bậc thềm lâu đài, còn nàng công chúa thì phải đứng lại ngoài sân.
Vua cha nhìn ra, qua cửa sổ thấy nàng duyên dáng và tuyệt đẹp. Người vào trong cung h ỏi cô gái được coi là
vợ chưa cưới của Hoàng tử xem cô gái đứng ngoài sân là ai. “Tâu vua cha, con đã gặp cô gái đó trên đường đi
và con đưa cô ta đi cùng để đỡ lẻ loi một mình. Xin vua cha cho cô ta làm vi ệc để cô ta kh ỏi ph ải vô công r ồi
nghề”. Nhưng vua cha không có việc gì giao cho cô làm cả.
Người bảo: “Ở ngoài kia, ta có một anh chàng chăn ngỗng, hãy để cô ta giúp việc vậy”. Chàng trai tên là Cu ốc.
Vợ chưa cưới của Hoàng tử phải giúp anh chăn ngỗng.
Ít lâu sau, vợ chưa cưới giả tâu với hoàng tử: “Chàng thân yêu ơi, em muốn m ột điều, chàng hãy làm vui lòng
em”. Hoàng tử nói: “Được thôi!” “Chàng hãy cho gọi người thợ lột da đến đập ch ết con ng ựa em đang c ưỡi đến
đây, vì trong khi đi đường nó làm em bực tức”.
Thật ra thì nó sợ con ngựa kể lại cách nó đã đối xử với công chúa. Đến lúc con ngựa trung thành Phala đa phải
chết thì công chúa được tin. Nàng hứa với người thợ lột da là sẽ bí mật biếu anh m ột đồng ti ền b ằng b ạc n ếu
anh giúp nàng một việc nhỏ. Trong đô thị có một cái cổng to rất t ối, hàng ngày, s ớm t ối nàng ph ải d ẫn đàn
ngỗng đi qua. Nàng xin người thợ lột da hãy đóng đanh treo đầu con Phalađa vào cái c ổng ấy để nàng có th ể
luôn luôn trông thấy nó.
Người thợ lột da hứa sẽ làm và bác đóng chặt đanh treo đầu ngựa vào d ưới cái c ổng t ối om. Sáng s ớm, khi
cùng Cuốc đi qua cổng, cô bảo cái đầu: “Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!” Cái đầu trả l ời: “Ôi! Nàng công chúa
của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành”. Lặng lẽ, cô đi kh ỏi đô thị, d ẫn
đàn ngỗng ra cánh đồng.
Đến đồng cỏ, cô ngồi xuống và rũ tóc ra. Tóc cô óng ánh như vàng nguyên chất và Cuốc rất thích nhìn mớ tóc
ấy lóe sáng. Anh muốn nhổ vài sợi tóc. Công chúa bèn nói: “Ta khóc đây, ta khóc đây! H ỡi làn gió nh ẹ. Hãy
cuốn cái mũ của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải và t ết xong”. T ức thì gió th ổi
mạnh cuốn đi cái mũ của Cuốc. Anh ta chạy theo ngay. Khi anh trở về thì công chúa đã chải đầu xong và anh
không nhổ được sợi tóc nào. Anh rất bực và không nói năng gì với cô nữa.
Họ lại tiếp tục chăn ngỗng đến chiều, rồi cùng về nhà. Sáng sớm hôm sau, khi lùa ngỗng qua cổng, cô gái nói:
“Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!”
Cái đầu trả lời: “Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết nông nỗi này, tim m ẹ s ẽ v ỡ tan
tành”.
Đi ra khỏi đô thị, cô lại ngồi trên đồng cỏ và lại rũ tóc ra chải. Cu ốc mu ốn n ắm l ấy m ớ tóc. Cô v ội vàng nói: “Ta
khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái m ũ cho đến khi
nào tóc ta chải và tết xong”. Gió nổi lên, cuốn cái mũ đi. Cuốc phải chạy theo. Khi anh tr ở v ề thì công chúa đã
chải đầu xong từ lâu và anh không nắm được mớ tóc ấy. Và rồi hai người lại cùng chăn ngỗng đến chiều.
Nhưng chiều hôm ấy, về tới nhà, Cuốc đến gặp vua cha và tâu: “Kính thưa hoàng thượng, con không thể ch ăn
ngỗng cùng cô gái này nữa” – “Tại sao vậy?”, vua hỏi. “Suốt ngày, cô ta làm con b ực mình!” – Vua cha bảo anh
kể lại sự việc đã xảy ra. Cuốc nói: “Buổi sáng, chúng con dẫn đàn ngỗng qua cái cổng t ối om, ở đấy có m ột cái
đầu ngựa treo trên tường. Cô ta nói với nó: “Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!” Cái đầu tr ả l ời: “Ôi! Nàng công
chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành.” Và Cuốc kể các s ự việc
đã xảy ra ở cánh đồng chăn ngỗng và tại sao anh ta lại phải chạy theo cái mũ. Vua cha dặn anh ta ngày hôm
sau cứ đi chăn ngỗng như thường lệ.
Sáng sớm ngài thân chinh đến dưới cái cổng tối om và nghe được những câu cô gái nói với cái đầu Phalađa.
Ông theo ra cánh đồng và nấp vào một bụi cây. Chính mắt ngài trông thấy anh thanh niên và cô gái lùa ng ỗng
thế nào và sau một lúc, cô gái ngồi xuống gỡ mớ tóc vàng lóe sáng. Rồi cô l ại nói: “Ta khóc đây, ta khóc đây!
Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái m ũ cho đến khi nào tóc ta ch ải và t ết
xong”. Một cơn gió thổi mạnh, cuốn cái mũ đội đầu của Cuốc đi. Anh phải chạy theo rất xa. Cô gái ch ăn ng ỗng
chải tóc và cuốn thành từng búp. Vua cha nhìn thấy tất cả. Không ai nhận ra ngài khi ngài rời khỏi đó.
Chiều đến, cô gái về nhà, ngài cho gọi cô đến và hỏi tại sao cô lại làm nh ư th ế. “Tâu b ệ h ạ, con không th ể nói
được”, – cô trả lời. – “Con không thể kể nỗi khổ của con với bất cứ ai trên th ế gian này, con đã th ề nh ư v ậy để
khỏi bị người ta giết”. Vua cha cô ép cô nói, nhưng ngài không biết được gì thêm bèn nói: “Nếu con không muốn
nói với ta, thì con hãy kể nỗi khổ của con với cái bếp lò này”. Rồi ông bỏ đi.
Cô đến ngồi gần cái bếp lò, than khóc, thổ lộ tâm can: “Ta ngồi đây, bị cả th ế gian ru ồng b ỏ, dù ta là con vua.
Một tên thị nữ độc ác đã áp chế ta, bắt ta đổi cho nó quần áo hoàng cung. Nó thay th ế ta để làm v ợ ch ưa c ưới
của người yêu ta, và ta bắt buộc phải làm công việc bình thường của ng ười chăn ng ỗng. Nếu mẹ ta bi ết nông
nỗi này, tim bà sẽ tan nát”.
Vua cha đứng ở phía tường bên kia gần ống thông hơi, ngài đã nghe thấy hết. Ngài tr ở về và g ọi cô hãy r ời cái
lò đến gặp ngài. Người ta mang đến cho cô quần áo hoàng cung, cô mặc vào đẹp như là có phép l ạ. Vua cha
cho gọi con trai đến và bảo cho con biết về cô vợ chưa cưới giả mạo. Cô người yêu thật đứng trước chàng, đấy
là cô gái chăn ngỗng.
Hoàng tử thấy cô rất đẹp và phúc hậu nên lòng tràn ngập niềm vui. Một bữa tiệc được s ửa so ạn để m ời t ất cả
các bạn bè thân thuộc. Hoàng tử và công chúa ngồi ở đầu bàn, trước mặt họ là con thị nữ. Nó bị choáng ng ợp
và không nhận ra cô chủ trang sức lộng lẫy. Khi họ đang ăn uống vui vẻ, vua cha ra một câu đố cho th ị n ữ. Nó
phải trả lời là một người đàn bà lừa dối chủ thì sẽ bị xử tội như thế nào. Ngài kể các sự việc đã xảy ra và h ỏi nó:
“Như thế sẽ xứng đáng với hình phạt gì”. – “Nó xứng đáng phải đuổi đi khỏi đất nước” – “Kẻ ấy chính là mày,
mày sẽ bị xử tội như mày nói”. Sau khi hình phạt được thi hành, Hoàng tử cưới nàng công chúa làm vợ và họ trị
vì đất nước trong hòa bình và hạnh phúc.
Con lừa và con chó nhỏ:
Ngày xưa, có một người đàn ông sống trong một ngôi nhà nhỏ ở nông trại. Ngôi nhà của ông có rất nhiều bàn ghế đẹp
còn nông trại thì trồng rất nhiều loại rau củ ngon. Ông rất tự hào về ngôi nhà và nông trại của mình.
Ông có nuôi một con lừa và một con chó nhỏ. Cả hai con vật này được chủ chăm lo theo những cách rất khác nhau.
Hàng ngày, con lừa làm việc ở nông trại. Nó làm v
Quả thật, con chó nhỏ suốt ngày chơi đùa ở nhà. Nó rất thích chơi đùa và chơi đùa rất khéo. Chính vì thế, mọi người
trong nhà đều thích nựng nịu nó.
Sau một ngày nô đùa, tối đến, con chó nhỏ lại được ngủ trong căn phòng ấm áp ngay bên cạnh chủ nhân.
Trong bữa ăn, con chó nhỏ thường làm những trò mà nó giỏi nhất. Nó ngồi trong lòng ông bà chủ và ăn những thức ăn
thật ngon. Nó thật là một con chó may mắn!
Con lừa nhìn qua cửa sổ và cảm thấy rất ganh tỵ.
“Con chó đó phải rất khôn ngoan đế được ông bà chủ chú ý, cưng chiều và được ăn ngon mà chẳng phải làm gì cả như
thế. ” – Nó nghĩ.
Con lừa thầm ước: “Ước gì mình có thể giống con chó đó. Ông bà chủ sẽ cưng chiều mình và mình chẳng cần phải làm
gì ngoài việc chơi đùa cả”
Thế là một ngày nọ, nó chạy vào trong nhà và bắt đầu nô đùa giống như con chó nhỏ.
Nó nhảy chồm khắp phòng. Nhưng vì quá to lớn và vụng về nên nó liên tục va vào đồ đạc, khiến căn phòng trở nên bề
bộn vô cùng.
“Không sao ” – Con lừa nghĩ và cố sủa giống như con chó nhỏ. Thế nhưng,tất cả những gì nó phát ra được chỉ là tiếng “BE
BE” mà thôi.
Khi nhìn thấy những thức ăn thơm ngon trên bàn, nó bèn nhảy chồm lên lòng ông chủ giống như con chó nhỏ kia.
Nó thầm nghĩ: “Đây có thể là bí quyết”.
“Giờ thì ông chủ sẽ đế ý đến mình, cưng chiều mình và cho mình ăn những thức ăn ngon giống như con chó nhỏ ranh
mãnh kia. ” — Con lừa nhủ thầm.
Nhưng người chủ lại tỏ ra rất tức giận. Ông nhảy lên và hét lớn:
– Đồ con vật vụng về! Mày nghĩ mày đang làm gì hả? Mày là con lừa chứ không phải con chó nhỏ đâu!
Ông vớ lấy cây chổi và đuổi con lừa trở về chuồng. Bà vợ chạy sau, tay cầm cái chày cán bột còn con chó nhỏ chạy sau
cùng!
– BE BE! BE BE! – Con lừa vừa kêu vừa chạy về chuồng của mình.
Con lừa cho rằng nó thật ngu ngốc khi giả bộ làm con chó nhỏ. Tốt hơn hết, nó nên trở về là con lừa, làm những việc mà
một con lừa nên làm, ăn thức ăn dành cho lừa và ngủ trong cái chuồng của lừa
Thỏ con dời đá:
Thỏ đen ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta hãy dùng thanh gỗ chuyển hòn đá này ra chỗ khác, giống như chơi trò bập
bênh ấy.” Sau đó, nó tìm một khúc gỗ, Thỏ trắng và Thỏ đen kê một đầu của khúc gỗ dưới hòn đá, Thỏ xám đi tìm một
hòn đá nhỏ khác kê vào giữa khúc gỗ. Sau đó, ba chú Thỏ cùng ngồi lên một đầu của khúc gỗ và nhún xuống, quả nhiên,
hòn đá đã chuyển động. Cả ba lại cùng nhún một lần nữa, thật là thích!
Con khỉ và người đánh cá:
Ngày xưa, có một con khỉ sống trong một khu rừng gần bờ sông nọ. Như những anh em khác của mình, khỉ con rất thích
sống trên cây để có thể đu từ cành này sang cành khác.
Trong các loại cây trong rừng, nó thích nhất là cây dừa. Mỗi ngày, nó trèo lên cây hái những trái dừa và ném mạnh
chúng xuống đất cho đến khi vỡ ra. Lúc đó, khỉ con có thể uống nước dừa thơm ngon và ăn cơm dừa trắng ngọt.
Một ngày nọ, khỉ con nằm trên cây ngắm dòng sông đang chảy phía dưới. Nó nhìn lũ cá đang bơi trong nước và nghĩ sẽ
thật tuyệt vời nếu có vài con cá cho bữa tối của mình.
“Ước gì mình bắt được vài con cá. ” — Nó nghĩ. — “Nhưng mình không biết phải làm sao. Lũ cá không đứng yên trên cây
như những trải dừa
Đúng lúc ấy, con khỉ nhìn thấy hai người đàn ông đi dọc bờ sông. Cả hai đang vác một cái lưới lớn.
“Ô! Hay đây. Không biết họ làm gì với cái lưới nhỉ? ” — Con khỉ thắc mắc.
“Có lẽ cái lưới này dùng để chơi một trò chơi nào đó, chẳng hạn như đá bóng hoặc quần vợt chăng? ” – Con khỉ chăm chú
quan sát hành động của hai người đàn ông.
Một người lội xuống sông và kéo cái lưới sang bờ bên kia.
Khi nhìn thấy cách làm này, con khỉ nhận ra đây chẳng phải là một trò chơi gì cả.
Cái lưới được dùng để bắt cá. Thật là một ý hay!
Người đàn ông đã băng qua sông cột một đầu lưới vào một cái cây. Sau đó, ông quay trở lại bên này sông, nói với người
bạn của mình:
– Chúng mình sẽ bắt được nhiều cá. – Rồi họ cùng đi đến bóng râm gần đó để nghỉ chân.
“Mình cũng nên thử mới được! ” — Con khỉ nhủ thầm và nhảy khỏi cây. “Tại sao mình lại không nghĩ ra trước nhỉ? Tất cả
mình cần chỉ là một cái lưới thôi mà. Rồi mình sẽ có cá cho bữa tối ngay thôi! ” . Thế là nó đi tìm cái lưới.
Con khỉ nhớ đến túp lều cũ ở gần bờ sông và quyết định chạy tới đó tìm. Một lúc sau, nó tìm thấy một chiếc lưới cũ và kéo
chiếc lưới về cái cây của mình. Dù cái lưới rất nặng nhưng khỉ con chẳng bận tâm vì nó đang rất háo hức về việc bắt cá cho
buổi tối.
Khi trở lại cái cây của mình, nó cố làm theo những gì hai người đàn ông đã làm. Nó cột một đầu lưới vào cành cây và rồi
nhảy xuống nước cùng với đầu còn lại của chiếc lưới.
Thật là một con khỉ tội nghiệp! Nó không thể bơi với cái lưới nặng trĩu trong tay. Cái lưới quấn khắp người nó. Khỉ con cố
sức vùng vẫy nhưng không được.
Đúng lúc ấy, hai người đàn ông lúc nãy quay lại.
– Nhìn kìa! – Một người kêu lên. – Có con cá lông lá to đùng đang bị mắc vào lưới kìa! Anh có thấy con nào giống như thế
không?
Họ phì cười rồi kéo khỉ con tội nghiệp lên bờ.
Một người nói:
– Hãy nhớ này, có nhiều cách để bắt cá lắm đấy. Nhưng ngươi hãy học trước rồi hãy thử nhé.
Nói đoạn, họ bước đến kiểm tra cái lưới của mình.
Khỉ con quay trở lại cái cây của mình, tự nhủ:
“Mình không thạo bắt cá. Từ nay mình sẽ chỉ hái những trái dừa thôi!
Và kể từ ngày ấy trở đi, nó chẳng bao giờ bắt cá nữa!
Chú thỏ và núi củ cải:
Một chú Thỏ con thích nhất là được ăn củ cải. Vậy nên khi mùa xuân đến, chú ta đã gieo rất nhiều hạt giống củ cải
xuống đất. Chẳng mấy chốc củ cải nảy mầm, ngày nào Thỏ con cũng chăm chỉ nhổ cỏ, tưới nước và bón phân cho củ cải.
Củ cải ngày càng lớn nhanh, chưa đến mùa thu mà đã to như một ngọn núi nhỏ. Thỏ con thích thú gọi đó là núi củ cải.
Thỏ con đào một cái hang trên núi củ cải và ở luôn trong đó, coi đó như nhà của mình. Khi đói, nó liền cắt một miếng củ
cải để ăn; ăn no rồi, nó lại đi tìm các loài động vật khác để chơi đùa. Núi củ cải thật là to! Thỏ con đã ăn cả mùa thu mà
vẫn không hết, ăn cả mùa đông mà cũng vẫn chưa hết.