Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Chuyển thể bài thơ Lượm thành một câu chuyện

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.67 KB, 3 trang )

Bμi 19: Hãy chuyển thể bμi thơ L−ợm thμnh một câu chuyện.
Chuyện về cậu bé thiếu niên L−ợm dũng cảm đã hi sinh vì đất
n−ớc mãi lμ kỉ niệm không phai trong lòng ng−ời dân Việt Nam. Lần đó
tôi có dịp vμo Huế vμ vô cùng may mắn, tôi đ−ợc nói chuyện với một
ng−ời đồng đội của L−ợm. Lúc đó L−ợm lμm liên lạc cho đơn vị Mang
Cá của bác. Nhắc đến L−ợm, đôi mắt bác ánh lên niềm tự hμo pha lẫn
niềm tiếc th−ơng một cậu bé vô cùng can đảm, anh hùng.
Bác nhớ lại, ngμy đó khi đ−ợc phân công về công tác ở đồn Mang
Cá, bác đã nghe mọi ng−ời hay nhắc đến cậu bé lμm liên lạc rất gan dạ
vμ anh dũng. Những lời nói đó đã khiến bác rất l−u tâm vμ muốn đ−ợc
gặp cậu bé. Hôm ấy, gặp một chú bé dáng nhỏ bé, nhanh nhẹn bác liền
gọi lại vμ hỏi:
- Cháu bé, cháu đ−ợc phân công lμm nhiệm vụ gì?
- Cháu lμm liên lạc viên chú μ.
- Thế có phải tên cháu lμ L−ợm không?
- Dạ th−a chú cháu tên lμ L−ợm. Sao chú biết ạ?
- μ ra vậy!- Thế cháu có sợ nguy hiểm không?
Chú bé nhún vai lém lỉnh trả lời:
- Cháu không sợ chú ạ, cháu luôn nghĩ lμ lμm thế nμo để hoμn thμnh tốt
nhiệm vụ.
- Cháu có thích công việc nμy không?
- Cháu thích hơn ở nhμ ạ.


- Chú chúc cháu luôn hoμn thμnh nhiệm vụ.
Chú bé b−ớc đi thoăn thoắt, đầu nghênh nghênh, trông rất đáng
yêu, vμ trông chú cμng đáng yêu hơn, ngộ nghĩnh hơn khi trên đầu đội
chiếc mũ calô với chiếc sắc đeo bên hông. Chú bé chμo tôi rất nhanh vμ
khuất dần chỉ còn tiếng huýt sáo rộn vang.
Sau lần gặp gỡ đó, do bận nhiều công việc tôi quên cũng không có
dịp gặp lại cậu bé. Cho đến một hôm, trở về đơn vị tôi, nhìn mặt ai tôi


thấy cũng có vẻ buồn buồn, một đồng chí hỏi tôi:
- Đồng chí có nhớ cháu L−ợm không, cậu bé liên lạc đó?
- Có! Tôi nhớ. Xảy ra chuyện gì hả đồng chí?
- Cậu bé hi sinh rồi. Hôm đó, L−ợm nhận nhiệm vụ đem công văn đi,
mọi ng−ời đều cảnh báo với chú rằng đó lμ quãng đ−ờng rất nguy hiểm,
có thể gặp địch phục kích, nh−ng chú không hề tỏ ra sợ hãi, còn nói: Em
không sợ đâu. Chúng nó mμ xông ra em sẽ đánh cho tơi bời. Nói xong
chú thản nhiên đút công văn vμo sắc thoăn thoắt b−ớc đi, mồm lại huýt
sáo vang rộn. Không ngờ hôm đó quân địch lại đánh hơi thấy chú nhỏ,
chúng bí mật nằm phục kích ở giữa cánh đồng lúa, nên nhìn bề ngoμi rất
khó phát hiện. L−ợm cũng đã rất tinh khi đi qua đi qua cánh đồng, linh
cảm đến điều gì đó bất trắc nên chú nhanh tay xé vụn tμi liệu vμ vứt vội
ra xa. Có lẽ bọn địch đã trông thấy hμnh động đó, chúng liền xả đạn vμo
nó. L−ợm đã anh dũng hi sinh, giữa cánh đồng, tay vẫn còn nắm chặt
bông lúa, miệng còn nở một nụ c−ời.


Đồng chí nọ kể xong bỗng oμ khóc. Tôi ngỡ ngμng, đau đớn vμ
cũng không thể cầm đ−ợc n−ớc mắt, vừa cảm phục vừa th−ơng tiếc.
Trong tôi bỗng lại hiện lên hình ảnh chú bé nhỏ nhắn, g−ơng mặt nhanh
nhẹn, thông minh, nụ c−ời luôn nở trên môi.
Câu chuyện về sự hi sinh anh dũng của chú bé L−ợm đ−ợc mọi
ng−ời ở khắp nơi kể cho nhau nghe. Chú còn trở thμnh tấm g−ơng sáng
để các cháu bé noi theo, vμ cho đến tận ngμy hôm nay tấm g−ơng ấy vẫn
còn toả sáng.



×