Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Văn mẫu hay lớp 5 tả con vật

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (760.31 KB, 10 trang )

TIẾNG VIỆT LỚP 5
NHỮNG BÀI VĂN MẪU HAY NHẤT
Chủ đề: Tả con vật

Mục lục

Đề bài: Em hãy viết về một loài chim mà em cho là đẹp, là
đáng yêu
Mùa xuân là mùa của chim én.


Giêng hai, trời ấm dần. Cây cối nẩy mầm xanh, đâm chồi xanh. Lúa mỡ màng xanh ngắt trên cánh
đồng quê, cỏ non dệt thảm chân đê. Trời xanh. Sông xanh. Mờ sáng, tiếng gà gáy râm ran hơn, chim
chóc hót véo von hơn, chuông chùa ngân nga hơn... Và trong ánh hồng binh minh, chim én bay đầy
trời. Lũ trẻ con tung tăng đến trường bỗng reo lên: "A, mùa xuân đến rồi !". Chim én chính là "người
đưa tin" mùa xuân đấy, các bạn ạ !

Đầu mùa thu, chim én bay về phương Nam tránh rét suốt 3 tháng mùa đông. Hơi ấm đầu năm báo
cho chim én biết mùa xuân ấm áp đã đến. Én bay về từng đàn, từng đàn. Tiếng kêu "chiu... chiu". Én
khoác màu áo xanh đen bóng mượt. Đôi cánh xòe rộng, chiếc đuôi dài bắt chéo lúc én bay. Bụng én
phủ một lớp lông mịn, trắng phau như tuyết. Cái đầu tròn nhỏ, chiếc mỏ bé xinh, đàn én chuyên cần
đưa thoi bắt côn trùng cho cây cỏ, cho đồng què khoai lúa. Mầm xanh hé mắt nhìn én bay. Hoa xuân
mỉm cười chào cánh én lượn.

Mẹ em nói: "Năm nào én bay về nhiều là năm ấy được mùa to. Mùa xuân năm 1975, én bay về rợp
đồng dưới bãi trên. Năm ấy, miền Nam được giải phóng...". Chim én là sứ giả mùa xuân. Chim én còn
là sứ giả của hòa bình. Trên đường đi học, nhìn chim én bay, em bâng khuâng nghĩ thế..

Đề bài: Tả con vật nuôi nhà em
Y là một chàng mèo mướp. Giống đó, nhà quê người ta nuôi nhiều.



Cái bộ lông mèo mướp thực là dị ki. Nó vừa trắng màu lụa, vừa xám màu tro, lại vừa đen xỉn. Khắp
mình, ba màu ấy trộn lẫn với nhau, hoà hợp lại thành màu đặc biệt như màu cùa cái chăn da của các
chú lính tập. Chỉ ở dưới bụng mới có một mảng lông trắng mềm mềm. Bộ lông ấy, ngắm thì không
đẹp mắt, nhưng nếu sờ tay vào, nó nuốt như sờ tay trên tấm nhung tơ óng mượt.

Hai mắt mèo tròn và quắc như đôi hòn bi ve để dưới ánh mặt trời. Hắn không có môi, song hắn có
cái mũi đo đỏ, đẹp như cặp môi son hồng của cô gái mười tám đương thì. Hai bên mép hắn có hai
hàng ria cứng nhắc như ria làm bằng thép nước.
Gã mèo mướp ăn ở thì giờ như một người đứng tuổi. Ban ngày hắn ngủ hoài; cái dáng mèo nằm,
dáng êm, dáng thanh, dáng lân, đẹp biết bao! Lúc bấy giờ, cái thán hắn nhẹ muốt, chỉ như một chút
gợn gió phẩy bay một nắm bông gạo nõn.

Mà giá ban ngày hắn có thức cũng không làm gì, hắn chỉ nằm gù gù. Để đến đêm, trong cái bóng tối
mông lung, hắn mới ra tay hoạt động. Hắn đi rà rà thâu canh như người trương tuần.
Gã mèo có cái vẻ đạo mạo như một ông đứng tuổi, đương bắt đầu để râu. Hắn hiền hiền mà lại ang
ác. Nghĩa là trông hắn thì không tài nào đoán được trong óc hắn nghĩ ngợi gì. Mà chừng hắn chăng
tư tưởng chi ráo! Hắn chi là một người rong chơi lông bông.

Đề bài: Tả một con vật nhà nông


Trên bãi cỏ non ven đê có một đàn trâu hiền lành gặm cỏ. Những con trâu đen nhánh, béo tròn. Một
vài con nghé lon ton trông thật ngộ. Em ngắm nhìn không chán mắt.
Con nghé của nhà chị Tâm gọi là con nghé hoa mới đáng yêu nhất. Nó mới chỉ được ba tháng tuổi.
Trẻ em phải "chín tháng lò dò tập đi" nhưng chị Tâm nói con nghé nhà chị đẻ sáng hôm nay thì sáng
hôm sau đã biết đi rồi. Nó to bằng con chó béc-giê, lông trắng mượt lưa thưa. Cái mõm bằng nắm
tay đứa bé lên ba; hai cái lỗ mũi đen đen, tròn xinh đáo để. Hai cái tai như hai chiếc lá bạch đàn
khum khum lúc nào cũng vểnh lên cùng cái đuôi cong nhún nhảy. Lông bụng trăng trắng óng ánh. Cái
bụng nghé thon thon. Bốn cái chân rất xinh, nếu đi giày cao gót trông khác nào cặp chân của nghệ sĩ

trượt băng mà em đã có lần nhìn thấy trên màn hình ti vi.

Hai cái sừng như hai cái núm điện nhú lên. Lúc nào nó cũng quẩn bên mình trâu mẹ. Nó chạy ra
trước đầu trâu mẹ như ăn tranh mẹ vài ngọn cỏ non, rồi lại rúc đầu nhay vú mẹ. Nó nhởn nhơ hồn
nhiên, nó ngây thơ hiền lành khác nào một em bé dễ thương. Chốc chốc trâu mẹ lại liếm lông nghé
con, như vuốt ve, như chải chuốt trìu mến đứa con thơ yêu quý. Có lúc nghé con cong đuôi nhảy cỡn
lên đi về cuối bãi xa ngắm bóng mình trong nắng chiều vàng soi xuống dòng nước xanh của con
mương nhỏ. Như một thi sĩ mơ màng trong tiếng chuông chùa Và ngân buông. Trâu mẹ mải miết
gặm cỏ non, bỗng ngước mắt kiếm tìm con,'"ợ” lên mấy tiếng, rồi chậm rãi đi tới. Lại "ọ" lên như
một bà mẹ hiền cất tiếng gọi: "Con ơi ỉ". Nghé con cong đuôi vừa chạy vừa nhảy về phía trâu mẹ, lại
rúc đầu vào bầu vú. Trâu mẹ quay lại liếm lưng, liếm đầu, liếm cổ nghé con như người mẹ hiền đang
nựng đứa con thơ yêu quý. Hai mẹ con đứng tách xa đàn trâu đang gặm cỏ.
Trên cái thảm xanh của đồng quê dưới bóng vàng chiều xuân, trâu mẹ và nghé con cứ đứng vậy tận
hưởng hạnh phúc cuộc đời. Có bức tranh màu nào về tình mẫu tử đẹp như thế !


Cái Yến con chị Tâm đang học lớp Hai khoe với em là mẹ nó đang tháo những chiếc áo len cũ đan cho
nghé con một chiếc áo ngự hàn trong mùa đông tới. Và chỉ sang nãm thôi, trâu mẹ lại mang bầu; lúc
nó lên học lớp Bốn thì gia đình nó sẽ có một đàn trâu 3 con.
Con nghé hoa hiền lắm, đáng yêu lắm. Mai kia, nó sẽ lớn lên, biết kéo cày bừa giúp trâu mẹ. Nó sẽ
lớn lẽn cùng tuổi thơ của em, của cái Yến. Trong báo tường "Chim Họa Mi" của lớp 5E, em có bài thơ
về con nghé hoa như thế này:
"Nghé ơi, ta bảo nghé này,
Nghé ăn no có mai ngày lớn lên.
Đồng sâu dưới, dồng cạn trên,
Nghé cày giúp mẹ, nghé nên thân người...".
Bọn thằng Lục, thằng Bé, cái Liễu, cái Thu... báo là em "ăn cắp ca dao". Thế mới ức, mới buồn cười
chứ ! Thầy Tuấn khen bài thơ có ý vị. Còn cả lớp thì tặng em danh hiệu nghệ sĩ nghé hoa".



Đề bài: Tả con gà trống nhà em
Nếu nói chú gà trống của nhà em là thủ lĩnh của đàn gà thì cũng không phải lá quá đáng.
Đứng giữa đám đông nào các chị mái, các cô cậu tơ choai, các chị vịt xiêm…, chú cao lớn hơn hết với
bộ lông óng ánh, đầy vẻ hùng dũng.
Trên đầu của chú mang một cái màu đỏ chét hình răng cưa nằm ngả sang một bên. Cổ chú được phủ
một lớp lông màu đỏ chói rủ dài xuống tận vai. Đuôi thì vắt cầu vồng lên những chiếc lông màu tím
thẳm tuyệt đẹp. Ôi, cái mỏ chú sao mà dễ sợ! Đã nhọn lại còn khoằm xuống. Rồi lại thêm đôi chân
mập ú, có mang hai cựa dài sác bén chẳng khác hai thanh kiếm của các võ sĩ thời xưa.

Mỗi sáng, khi mẹ em mở cửa chuồng là chú liền phóng ra ngoài, nhảy tót lên cành khế sau nhà. Chú
rướn cổ lên, ưỡn ngực tới, vỗ cánh phành phạch mấy cái rồi ò ó o vang dậy cả một góc vườn. Chú
chẳng biết nhường một ai. Từ cậu chó Mi - Mi, cô mèo Mun đến các anh gà trống lân cận. chú đều
tung bộ vó của mình ra thị oai. Thế nhưng, mỗi lần tìm được một miếng mồi ngon nào, chú luôn mời
các chị mái tơ đến đãi hết.
Vậy mà em thích chú gà trông ghê. Đi học về, em cứ lén mẹ xúc gạo rải cho chú ăn. Nên hễ thấy em
là chú lịch phịch chạy theo sau.


Đề bài: Tả cảnh gà mái và đàn con đi kiếm mồi
Em đang thơ thẩn dạo chơi giữa vườn, bỗng nghe có tiếng gì sột soạt mới quay nhìn. Ô, mẹ con chị
gà mái xúm xít kiếm mồi dưới gốc cây.
Thật là hai hình ảnh trái ngược nhau. Mẹ thì xơ xác lông xù ra, chẳng khác người đàn bà vì quá bận
bịu con cái mà quên chải chuốt để quần áo xốc xếch. Còn đàn con thì mơn mờn, óng ánh như cuộn
tơ vàng. Chị mái có vẻ gầy đi, bên cái nét mượt mà của thời son trẻ cũng bị tàn phai. Có lẽ, đó là dấu
vết của những ngày nằm ấp trứng chờ con nở quên uống quên ăn.

Chị mái đi trước, đàn con theo sau. Miệng chị luôn “cục cục”, sợ con mình lạc lối. Đôi chân chị bới
tung từng đống lá khô để tìm mồi. Hễ gặp con sâu, con dế nào, chị gắp bỏ ra rồi lại “cục cục” gọi con.
Lũ con tham ăn rối rít chớp đôi cánh bé nhỏ lông mới lú, lăn xả tranh mồi, miệng “chiếp chiếp”. Vài
chú bị kẹt giò vấp ngã, chị mái lật đật quay lại như âu yếm:

- Con mẹ có sao không nào!
Cứ thế, chị mái, hết đống lá khô này rồi bụi cỏ kia, luôn chịu khó cặm cụi chăm sóc đàn con thơ đại
của mình mà chẳng hề biết mệt mỏi là chi.


Đề bài: Tả con voi trong vườn bách thú
Mùa hè năm ngoái, ba mẹ cho em ra Hà Nội chơi nhà cậu và được cậu dẫn đi chơi vườn bách thú. Và
em đã tận mắt chứng kiến hình ảnh một chú voi khổng lồ. Em mới chỉ biết đến voi qua những bức
ảnh, những bài thơ, bài hát. Hôm nay em đã có thể ngắm nhìn nó một cách đầy ngường mộ như vậy.
Chú voi này là voi cỡ vừa, thân hình cao to, được nhốt trong một chiếc chuồng rộng lớn, đủ để nó
sinh hoạt và đi lại. Em chỉ dám đứng từ xa mà nhìn vào. Cặp mắt của no to và tròn, cứ chăm chăm
nhìn vào những người xung quanh. Cái vòi thun thun to và dài, tưởng chừng như một con đỉa khổng
lồ đang ngoe ngẩy trên thân hình to lớn của chú voi này.

Thân hình của chú voi không biết nặng bao nhiêu nhưng em có cảm chừng nó như một cái nhà thu
nhỏ, đồ sộ, sừng sững. Da của nó rất dày, chắc và bóng nhẫy. Cái ngà voi màu trắng ngà, uốn cong
vút lên, chắc chắn. Nó dùng để húc con mồi hoặc húc những vật xung quanh làm cản đường nó.
Đặc biệt 4 cái chân to như bốn cái cột nhà không lồ, đi đi lại lại ở trong chuồng. Những bước đi nặng
nề, khập khiễng bởi trọng lượng của voi quá lớn. Bốn cái chân này sẽ dẫm nát những thứ ở xung
quanh như cây cỏ hoặc những thứ mà nó không thích.
Hai cái tai cứ ve vẩy xua đuổi ruồi muỗi, thi thoảng lại nằm im lìm. Cái tai đó y hệt như chiếc mo cau
của bà nội ở nhà, ra và tròn, có vẻ chắc chắn nữa. Người ta bảo tai voi rất thính, có thể nghe được
những âm thanh ở rất xa.Cái đuôi cứ quật bên này quật bên khác, dài như một cái chổi khồng lồ mà
không ai dám động vào.Voi là động vật to lớn nhưng nó không hung dũ, em vẫn thấy có nhiều người
vào sờ ngà voi và vòi voi. Bởi họ thân thiết và tiếp xúc hằng ngày với nó nên không sợ.Voi ăn thức ăn
rất nhiều, vì như thế mới đủ nuôi cơ thể khổng lồ như nó. Thức ăn chủ yếu mà nó ăn là các loại cỏ,
rau, củ quả. Hình như nó không chừa bất cứ loại thức ăn nào.
Nhìn chú voi đi lại thong dong ở trong chuồng em thấy mình được mở mang tầm mắt vì lần đầu tiên
chứng kiến một con voi ở ngoài đời thực chứ không phải qua những tấm ảnh nữa.



Đề bài: Tả con cún mà em yêu quý nhất
Gia đình em có nuôi một con cún con xinh xắn và đáng yêu. Nó do một chú chó được ba em mang về
từ miền Nam về nuôi sinh ra nhưng vì dịch bệnh nên sau khi sinh chú cún này được hai tháng thì
chết. Bởi vậy chú cún con này chỉ có một mình, làm bạn với mèo con và các thành viên trong gia đình
em.
Cả nhà vẫn gọi cún con là Tũn, cái tên thật ngộ nghĩnh, đáng yêu. Ôm nó vào long thật thích thú,
không muốn bỏ. Chú cún tròn vo như một cục bông màu ghi nhạt, bộ long của nó mềm mềm, thi
thoảng mới dựng đứng lên trông ngộ ngộ. Đôi mắt của chú chăm chú nhìn mọi vật xung quanh, rồi
lại lim dim, cuộn tròn nằm ngủ.
Mỗi khi nhớ về chú cún nhỏ này, em lại nhớ đến kỉ niệm mà em không bao giờ quên. Hồi đó em bị
điểm kém, mẹ la em, em vùng vằng bỏ đi. Mẹ tức giận nên cứ để mặc em bỏ chạy. Em biết mình làm
như vậy là không đúng nhưng mà mỗi lần nước mắt rơi thì lại bỏ chạy như vậy.

Em không ngờ khi em chạy thì chú cún con cũng đuổi chạy theo em. Nhưng em lại không ngoái nhìn
đằng sau nên không để ý đến nó. Khi em mệt quá, ngồi bệt xuống bãi cỏ ở chân đê gần nhà, mới
thấy đằng xa chú cũn ục ịch chạy theo. Lúc đó em thương Tũn lắm, nó đã phải một mình chạy theo
em tới một nơi xa như thế này.
Em nhìn nó, nó nhìn em âu yếm và chạy đến rúc vào chân em dụi dụi cái đầu và nằm im lìm. Nó cứ
mở mắt nhìn bầu trời cao và xanh, chốc chốc lại nhìn em. Không sủa vang một tiếng, chỉ nghe tiếng
kêu rên rất bé của nó mỗi khi em vuốt long.
Em và Tũn ngồi cạnh nhau, em không nói gì, chỉ thấy nhớ mẹ, vì mình làm sai nhưng lại bỏ đi như thế
này. Không biết Tũn chạy theo em một quãng đường xa như thế này có mệt lắm không.
Có lẽ nó ra đây để bảo em về, mẹ đang chờ mà. Em ngồi một lúc và sau đó cũng ôm nó về nhà. Em
không để nó đi bộ nữa mà ôm nó vào long vỗ về âu yếm. Nó cũng im lặng theo em về nhà.
Về nhà, em thấy mẹ đứng ở cổng ngóng trông em và nở nụ cười dịu khi thấy em bế Tũn về nhà. Mẹ
không mắng nữa, Tũn reo vui nhảy phốc xuống sân chạy nhảy. Có lẽ đây là điều làm em nhớ nhất
mỗi lần nhớ đến Tũn.



Đề bài: Tả con vật nuôi nhà em
Ba em rất thích nuôi các con vật trong gia đình. Cách đây hai năm ba đi công tác và mang về một chú
chó màu vàng rất đẹp, nằm lọt thỏm giữa vòng tay của ba. Ba bảo rằng được ông chủ nhà tặng. Từ
khi chú chó đó về ở với gia đình em, càng ngày nó càng lớn và ai cũng yêu quý nó.
Gia đình em thường gọi chú chó màu vàng đó là Mi lu, mỗi lần có ai gọi đến tên là nó cứ nhảy cẫng
lên, chờn vờn xung quanh chân người đó, trông thật ngộ nghĩnh.

Nó có bộ lông màu vàng, óng mượt và dày, đến mùa rụng lông ba mẹ đã phải tắm để lấy sạch lông
bẩn trên người nó, trách đám rận làm tổ ở người nó. Mỗi lần ba vuốt vuốt lông là nó lại ngoan ngoãn
nằm im, lim dim đôi mắt và ngủ lúc nào không hay.
Chú chó nhà em rất nhanh nhẹn, đùa nghịch với con mèo mướp rất dễ thương, nhưng bao giờ nó
cũng nhường phần thắng cho con mèo đó. Khi con mèo gầm gừ lên ở xó bếp, nó nằm im, không nhúc
nhích và nhìn đi chỗ khác.
Đôi mắt sáng, màu đen huyền, mẹ bảo rằng mắt nó là mắt khôn, giữ nhà được. Nhưng nó hiền lắm,
có người lạ đến chỉ sủa vang vài tiếng rồi lại quay về cái tổ mẹ làm cho nó nằm im và nhìn như thế.
Đôi chân của Milu tuy bé nhưng khỏe lắm, có lần nó chạy rất xa để đuổi theo mẹ em ra tận ngoài
đồng. Lúc nó chạy và đuổi theo mấy con chó khác thường hì hục, thở hổn hển và bắt đầu nằm lim
lim.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, mẹ chỉ cần gọi Mi lu! Mi lu là nó nghoe nguẩy cái đuôi, lũn cũn chạy đến bên
bát cơm mẹ mang đến và ăn ngon lành. Nó ăn rất ngoan, rất khéo không để rơi bất cứ một hạt cơm
nào ra ngoài đất. Vì thế mà mẹ rất thích cho nó ăn, không phải quét dọn cơm thừa.
Mi lu của gia đình em rất ngoan, không bao giờ ăn những thứ nhặt được ngoài đường, cũng không
bao giờ căn nhau với những chú chó khác trong xóm.
Mỗi lần đi học về, chỉ cần thấy em ở ngoài cổng, nó đã ngoe nguẩy đuôi, mừng rỡ chạy ra và đón em,
nhìn lúc đó nó rất hiền. Khi em ôm nó vào lòng, nó nằm ngoan ngoan và lim dim ngủ lúc nào không
biết.
Em còn nhớ năm ngoái có dịch, nhiều chú chó trong làng chị chết, Mi lu cũng bị ốm một tuần, chỉ ăn
cháo, không ăn cơm. Gia đình em ai cũng lo lắng nó cùng chung số phận với những chú chó kia,
nhưng may sao mẹ tiêm thuốc và chăm sóc cẩn thận nên nó dần hồi phục. Cả gia em ai cũng vui
mừng và càng ngày càng yêu quý nó hơn.

Em rất yêu chú chó gia đình em, mong sao nó hay ăn chóng lớn.



×