Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Đề bài anh chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về tình mẫu tử

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (240.93 KB, 6 trang )

Đề bài: Anh chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về tình mẫu tử 
Công cha như núi Thái Sơn 
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” 
Vâng đúng là như vậy. Mọi nguời sinh ra đếu mang trong mình một tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả. 
Tình mẹ ấm áp, bao dung dành cho con hay tình cảm kính trọng yêu quý của những đứa con dành cho mẹ 
mình củng bao điều tốt đẹp. 

 
“ Mẹ! “­ thật thiêng liêng và cao đẹp biết bao. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho ta 
những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không 
gì có thể sánh bằng. Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những 
ngày đầu, mẹ là người nâng đõ , yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta 
trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử caoquý ấy không gì có thể sánh bằng. 
Và cũng chính vì vậy mà những đứa con luôn trân trọng điều ấy. Chúng ta phải đáp lại những tình cảm mà 
mẹ dành cho mình qua những biểu hiện cụ thể. Chúng ta phải siêng năng học hành, nghe lời cha mẹ. Như 
vậy, tình mẫu tử càng trở nên cao cả hơn. Tình mẫu tử được thể hiện trong các câu hát, câu thơ mượt mà 


và sâu lắng. Có câu hát nói rằng “ Tình mẹ bao la như biễn Thái Bình dạt dào…” ,tình mẹ bao la, vô tận 
được so sánh như biển Thái Bình rộng lớn. 
Nếu thử tưởng tượng một ngày chúng ta không có mẹ sẽ ra sao ? Lúc ấy, cuộc sống này thật tẻ nhạt, vô 
vọng. Mẹ là nguồn ánh sáng, soi lói, dẫn đường cho chúng ta. Mẹ là tấm gương sáng cho chúng at noi 
theo. Mẹ là niềm hi vọng, nguồn động viên mỗi khi ta vấp ngã. Mẹ là tất cả cuộc sống của những đứa con. 
Tình mẫu tử của mẹ và con là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân 
trọng. Dù “ tung cánh muôn phương”, con vẫn sẽ mãi mang theo tình mẫu tử cao đẹp mà mẹ dành cho con. 
Những ai đang và đã được nhận tình mẫu tử thiêng liêng ấy, hãy cố gắng trân trọng và giữ gìn vì nếu như 
một ngày nào đó nếu tình cảm ấy không còn thi` cuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt. Ôi ! Tình mẫu tử thật 
cao đẹp biết bao. 
Bài làm 2 
Tôi viết về một tình cảm thiêng liêng nhỏ bé vô cùng. Tôi viết lên câu thơ về hình ảnh một vầng trăng 
khuyết, vầng trăng khuyết như một dáng nằm nghiêng, giữ cái khuyết cho mình nhưng là để ôm vòng lấy 


yêu thương, vầng trăng tuy khuyết nhưng đối với tôi, đó sẽ mãi là vầng trăng đẹp nhất, sáng nhất, và cái 
ánh sáng nhẹ nhàng, hiền dịu như tình Mẫu tử ấy sẽ mãi mãi soi sáng cho tôi trong suốt cuộc đời này. Với 
tôi, bất cứ những điều thuộc về tình Mẫu tử, dẫu bình thường nhưng cũng rất thiêng liêng. 
Tình Mẫu tử là tình thương yêu, là sự hi sinh, sự chở che và bao dung của người mẹ đối với 
con của mình. Với tôi, tôi không thật sự hiểu sâu sắc về tình Mẫu tử, nhưng tôi có thể cảm nhận được 
những tình cảm thiêng liêng và sâu sắc của nó. Nếu như bạn hỏi tôi tình Mẫu tử như thế nào thì có lẽ tôi sẽ 
không thể trả lời bạn được, nhưng tôi có thể dùng cả cuộc đời của mình để nói cho bạn biết về sự thiêng 
liêng của tình mẫu tử, tôi sẽ kể về câu chuyện của tôi cũng như câu chuyện của người khác, tôi sẽ biểu đạt 
cho bạn biết được tình cảm của tôi cũng như tình cảm của người khác…Đối với tôi, tình Mẫu tử là thiêng 
liêng hơn cả! 
Mẹ sẽ mãi mãi là người đi cùng bạn trong suốt những cuộc hành trình trong đời bạn. Khi bạn bước chân 
vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay, bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử. Và rồi 
một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa làm sụp đổ tan tành. “Hãy ru con ngủ, ru con 
suốt đêm dài. Bàn tay đưa nôi…có thể cai trị cả thế giới”. Ta hãy dành một giây nào đó để báo hiếu và tỏ 
lòng kính trọng với người ta gọi là Mẹ, dù rằng một số người có thể sẽ không nói điều đó thẳng thắn với 


mẹ mình. Chẳng điều gì có thể thay thế mẹ được. Hãy trân trọng từng giây phút, dẫu rằng đôi khi mẹ 
không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ 
của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ bạn!!! 
Mẹ sẽ luôn ở bên bạn; lắng nghe những phiền muộn, niềm vui cũng như những nỗi thất vọng của bạn. Hãy 
tự hỏi chính mình: ” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn và buồn chán của 
một người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không???” 
Suốt cuộc đời tần tảo nuôi con, một người mẹ không trông mong gì ở con mình sự báo đáp, 
niềm hạnh phúc lớn lao nhất nhất của một người mẹ là được nhìn thấy con mình hạnh phúc. Mẹ sẵn sàng 
bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh 
tính mạng để cứu sống con! Người mẹ đã dành hết cuộc đời cho con, đế cuối cùng, các bà không nhận 
được gì cả, các bà mẹ sẽ trở nên già nua và nhăn nheo nhưng các bà sẽ mãi mãi không bao giờ xấu xí. 
Một bông hồng cho em/ Một bông hồng cho anh/ Và một bông hồng cho những ai/ Cho 
những ai đang còn mẹ/ Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn/ Rủi mai này mẹ hiền có mất đi/ Như đóa hoa 

không mặt trời/ Như trẻ thơ không nụ cười/ Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm/ Như bầu trời thiếu ánh 
sao đêm/ Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền/ Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên/ Là bóng mát trên cao/ Là mắt sáng 
trăng sao/ Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối/ Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào/ Mẹ, mẹ là nải chuối buồng cau/ 
Là tiếng dế đêm thâu/ Là nắng ấm nương dâu/ Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời… Lời bài hát nghe 
thật buồn, nó đã thể hiện được sự quan trọng của người mẹ đối với người con cũng như là sự thiếu thốn, 
mất mát không gì bù đắp được khi không còn mẹ. Một cuộc sống hạnh phúc không hẳn phải là một cuộc 
sống có đầy đủ tiền tài, vật chất. Đôi khi, cho dù bạn là một người giàu sang, của cải đếm không hết, 
nhưng từ tận sâu trong con tim mình, bạn có cảm thấy thật sự hạnh phúc không, đặc biệt là khi mẹ của bạn 
đã không còn. Tôi nghĩ có lẽ bên ngoài vỏ bọc hạnh phúc ấy, vào một thời khắc nào đó, sẽ có lúc bạn cảm 
thấy mình rất cô đơn. Niềm hạnh phúc lớn nhất của một con người là được trải qua một tuổi thơ bên cạnh 
mẹ, được mẹ yêu thương, chăm sóc, bảo bọc. Đối với mẹ, bạn sẽ mãi chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé luôn cần có 
mẹ chăm nom, những kí ức về mẹ sẽ mãi là những kí ức vĩnh cửu và nếu như thời gian như một cuốn băng 
quay ngược dòng thời gian và cả không gian để trở về với tuổi thơ xinh đẹp ấy thì liệu bạn có còn trân 
trọng những thời khắc tuyệt đẹp đó nữa hay không? 


Hãy nhớ, yêu thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ. Khi mẹ ra đi, những 
kỉ niệm yêu mến của quá khứ và cả nuối tiếc sẽ ở lại, cũng như cái tình Mẫu tử bị 
đứt đoạn. Bạn hãy nhớ rằng, dù bạn đi đến đâu hay ở bất cứ nơi nào, mẹ sẽ luôn là người quan tâm, yêu 
thương, lo lắng cho bạn nhất. Đừng xem những điều gần gũi với trái tim bạn là hiển nhiên. Yêu mẹ hơn 
bản thân mình, vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không có Người. 
 
 
Trong mỗi chúng ta ai cũng đã biết vai trò của người phụ nữ trong gia đình đã được hình thành từ rất lâu đời. Họ 
vừa làm đóng vai trò làm mẹ, làm vợ, đảm đang quán xuyến tất cả những việc nội trợ trong gia đình và sẵn sàng 
chấp nhận hy sinh mọi thứ để giữ gìn mái ấm của chính họ. Điển hình như Bà Trưng Trắc là một người phụ nữ 
bình thường, chân yếu tay mềm nhưng đã vì sự an nguy của chồng mà xông pha ra trận giết giặc…Cho đến một 
người phụ nữ xấu xí như Thị Nở cũng biết nấu “bát cháo hành” chăm sóc Chí Phèo lúc bị bệnh, đánh thức lòng 
trắc ẩn trong Chí Phèo khiến cho một người suốt ngày chỉ biết “rạch mặt và ăn vạ” cũng phải hoàn lương. Điều 
đó cho ta thấy được vai trò người phụ nữ trong gia đình là hết sức quan trọng, nhưng có lẽ phẩm chất làm mẹ, 

làm vợ của người phụ nữ đã được lưu truyền từ rất lâu đời nên trong mỗi chúng ta ngày nay đều cảm thấy rất 
đỗi bình thường khi nhận được sự chăm sóc từ mẹ mà quên đi vai trò thiêng liêng ấy. 
Ngay đến chính bản thân tôi từ thuở nhỏ cũng đã ngộ nhận điều đó. Lúc còn thơ dại, mỗi khi nhận được những 
cử chỉ quan tâm chăm sóc từ mẹ, tôi chỉ nghĩ đây là trách nhiệm của mẹ đối với tôi. Lớn lên một chút, khi đã có 
những cách suy nghĩ của riêng của chính mình. Tôi luôn bất đồng ý kiến với mẹ trong mọi vấn đề mà chúng tôi 
thảo luận và nghĩ rằng mẹ hoàn toàn không hiểu tôi. Với lý lẽ đó, tôi thản nhiên đổ tất cả lỗi cho người đã sinh 
thành ra tôi thay vì đứng ở vị trí của mẹ để hiểu được là mẹ làm tất cả những  điều đó vì mẹ quan tâm tôi không 
muốn tôi lầm đường lỡ bước, bị vấp ngã trước những sóng gió của cuộc đời. Thời gian tôi ở bên mẹ thấm thoát 
trôi qua, những xung đột, những trách cứ, giận hờn cứ diễn ra và cũng như mọi lần tôi không bao giờ cảm thấy 
mình là người có lỗi. Ở bên tôi, mẹ luôn nói “Đối với mẹ con mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn” lúc đó tôi nghĩ câu 
đó thật không đúng chút nào, vì tôi đã lớn rồi, đã có cách suy nghĩ riêng, tôi đâu còn là một đứa trẻ ngây ngô 
chưa biết gì nên tôi hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Cho đến khi tôi lập gia đình, 
trách nhiệm xây dựng và bảo vệ gia đình nhỏ của chính mình đã được hình thành trong tôi. Khi lần đầu tiên 
mang sinh linh bé nhỏ trong bụng, tôi có cảm giác thật khó tả, tôi cảm nhận được dòng máu đang chảy trong 
người tôi đang nuôi lớn dần hình hài bé bỏng ấy. Chính lúc đó tôi mới biết được tình mẫu tử thiêng liêng là như 
thế nào và những lúc như thế tôi lại càng nghĩ đến mẹ nhiều hơn. Chăm sóc một đứa con nhỏ hoàn toàn không 


dễ chút nào,đặc biệt là đối với người lần đầu làm mẹ như tôi. Mỗi khi con tôi bệnh thì tôi cũng đứng ngồi không 
yên, lo đến mất ăn mất ngủ. Tuy vai trò của người mẹ đối với tôi vất vả là thế, nhưng khi nhìn thấy con tôi ngày 
một khôn lớn, khỏe mạnh thì mọi sự vất vả đều tan biến. Thế nhưng, con tôi ngày càng lớn khôn thì mâu thuẫn 
hai mẹ con tôi thường xuyên xảy ra vì con tôi luôn có cách nghĩ của riêng nó. Những lúc như vậy tôi cảm thấy 
giận lắm, đau lòng lắm và trách rằng “Tại sao con tôi đã không đứng ở vị trí của mẹ nó để hiểu rằng mẹ nó làm 
như vậy là quan tâm đến nó thôi”. Khi nghĩ đến điều đó, bỗng nhiên khóe mắt tôi cay cay, những giọt nước mắt 
cứ thi nhau lăn dài trên má, và tôi đã khóc…khóc rất nhiều…tôi khóc không phải vì con tôi không chịu hiểu cho 
tôi mà tôi khóc vì tôi cảm thấy hối hận khi nghĩ đến mẹ tôi. Bây giờ tôi mới biết tâm trạng của mẹ thế nào mỗi khi 
tôi cãi lời mẹ và luôn cho mình là đúng. Tôi thấy mình đã sai, sai rất nhiều… nhưng tôi luôn biết rằng mẹ vẫn 
luôn tha thứ cho đứa con thơ dại này vì bây giờ trong thâm tâm tôi cũng đang tha thứ cho lỗi lầm của con tôi. 
Những lúc như vậy tôi lại cười và nói với con tôi rằng “Đối với mẹ con mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn” tôi lại 
nhận được cái nhìn đầy bất ngờ của con tôi. Đương nhiên tôi biết chắc rằng con tôi cũng sẽ mãi mãi không bao 

giờ hiểu đúng nghĩa của câu nói ấy cho đến khi bản thân nó ở vai trò vị trí như tôi.  
Bây giờ tôi mới hiểu vai trò của mẹ, người phụ nữ trong gia đình là thiêng liêng, quan trọng như thế nào. Nó 
không đơn thuần là công việc chăm sóc con cái, chăm lo cho gia đình hằng ngày mà nó còn chứa đựng cả tình 
mẫu tử thiêng liêng, tình yêu của của một người vợ đối với chồng. Chính vì những thứ tình cảm đó đã làm mẹ 
tôi,cho tôi hay nói đúng hơn là cho những người phụ nữ  khác trong gia đình có đủ nghị lực để chấp nhận hy 
sinh tất cả để bảo vệ tổ ấm của họ.  
Trần Thị Út 
Có lúc tôi gặp những khó khăn trong tình yêu hay trong cuộc sống, khi trở về nơi gọi là nhà đó, khi được bố mẹ 
quan tâm dù chỉ gắp thức ăn cho cũng làm tôi cảm động muốn khóc. Khi đó tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có 
khắc nghiệt đến mấy thì nơi này vẫn luôn hoan nghênh tôi. 
 
Khi bạn là một người cha hay một người mẹ, bạn không bao giờ thực sự cô đơn trong suy nghĩ của mình. Một 
người mẹ, một người cha luôn phải nghĩ hai lần, một lần cho bản thân và một lần cho con cái. 
Dường như trong con mắt của bố mẹ, tôi chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm, ngang bướng, chưa nói xong đã cãi 
xong, đứa đủ khả năng biết trước được sắp bị ăn cuống chổi là chạy nhanh nhất...Khi còn nhỏ, tôi là người chịu 
trận đòn nhiều nhất trong gia đình và khi lớn dần lên lại trở thành người khiến mọi người lo lắng nhất. Có lẽ bởi 
vì tôi quá khép kín ngay cả với gia đình của mình, nên bố mẹ luôn thắc mắc không biết cái đầu nhỏ của tôi chứa 
những thứ gì, những suy nghĩ gì. Để rồi có những chuyện họ thường cho tôi tự do chọn lựa con đường mình đi. 
Có lúc tôi đã từng trách cứ gia đình vì cảm thấy mình không nhận được tình yêu thương nhiều nhất. Rồi lại tự an 
ủi rằng, không phải không quan tâm mà họ cho rằng tôi có khả năng độc lập, họ tin tôi không thích những câu 
tình cảm, nhưng tất cả không nghĩa là họ không yêu thương tôi, họ bỏ mặc tôi phải không? 


Có những lúc tôi lang thang ngoài đường, không có việc gì để là, sự ồn ào, sự bụi bặm của đường phố mang lại 
làm tôi khó chịu. Lúc đó chữ " nhà " luôn được hiện lên trong trí nhớ của tôi. Ở đó cho tôi sự thoải mái, sự yên 
bình, đôi lúc chỉ một mình với 4 bức tường nhưng cũng đủ làm tôi thỏa mãn rồi. 
Có lúc tôi gặp những khó khăn trong tình yêu hay trong cuộc sống, khi trở về nơi gọi là nhà đó, khi được bố mẹ 
quan tâm dù chỉ gắp thức ăn cho cũng làm tôi cảm động muốn khóc. Khi đó tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có 
khắc nghiệt đến mấy thì nơi này vẫn luôn hoan nghênh tôi. 
Có lúc tôi oán trách bố mẹ suốt ngày bắt tôi làm cái này làm cái kia chỉ với lí do muốn tốt cho tôi, nhưng sau một 

thời gian nữa tôi thấy sự oán trách đó là thừa. Tôi có thể không làm theo lời bố mẹ và cũng chỉ có bố mẹ dù có 
mắng nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua khi tôi mắc lỗi. 
Tôi thì cứ luôn thích cách xưng hô bố/ mẹ ­ mày, bởi tôi cho rằng nó còn thân thiết hơn kiểu bố/ mẹ ­ con. Có khi 
thấy bố mẹ xưng như vậy tôi nghĩ bố mẹ hôm nay bị làm sao ( thực ra là tôi đã từng như thế, cũng đã từng hỏi: 
mẹ xưng như thế làm con phát sợ, cuối cùng bị nghe vài bài hát của mẹ ) 
Hôm trước tôi đọc được 1 đoạn trong 1 câu chuyện: 
" Mẹ, vì sao tình yêu của con đều không thành công?" 
" Bởi vì...Nếu hiện tại thành công, vậy sau này đâu còn tình yêu để dành cho người chân chính thuộc về con 
nữa?" 
"Thế nhưng nếu tình yêu chân chính của con Vĩnh viễn không đến thì phải làm sao? 
"Vậy thì yêu chính mình, yêu bố mẹ, để bố mẹ yêu con." 
Đúng vậy, khi chúng ta bị tình yêu bỏ rơi, đôi lúc bạn cho rằng thế giới đã sụp đổ, bạn không còn ai yêu, cũng 
khó có thể yêu ai tiếp nhưng bạn không hề nghĩ đến rằng bên cạnh bạn vẫn luôn có người yêu bạn. Tình yêu đó 
đôi khi không được thể hiện rõ ràng, nhưng không có nghĩa là nó không hiện hữu. Đó là tình yêu của những ông 
bố, bà mẹ.Gia đình đối với ai cũng quan trọng, vậy nên nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận yêu một người bắt tôi 
lựa chọn giữa người ta với gia đình. Với tôi,người đó không xứng đáng để yêu. 
Và tôi muốn hỏi bạn 
1 ngày, 24 giờ bạn ở đâu nhiều nhất 
liệu bạn có chọn là ở nhà giống tôi 
" Nhà " ­ nơi cho phép bạn ở lại lâu nhất 
Ở đó bạn thích làm gì thì làm 
Ở đó bạn muốn bộc lộ cảm xúc thì bộc lộ 
Ở đó bạn luôn nhận được tình yêu thương 
Ở đó bạn không phải cố gắng cho đi để đền đáp cái tình yêu của gia đình mà bạn phải cố gắng để xứng đáng 
với tình yêu đó 
Ở đó bạn có chỗ dựa để bước vào đời 
Ở đó bạn mới có ngày hôm nay, mới có thể có kiến thức, có bạn bè, có người yêu, có tất cả. 
Quan trọng, ở đó bạn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. 
 
 

 
 



×