VIẾT BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2 – VĂN TỰ SỰ
Dàn ý bài viết số 2 lớp 9 đề 2
Gợi ý: Đặt ra giả định: người thân đi xa (đi công tác? chuyển chổ tới nơi khác? Đã
mất ?)
- Người thân: người có kỉ niệm găn bó sâu nặng quen thuộc và thân thiết…
- Hình thức kể:
Một giấc mơ, trong giấc mơ gặp lại ai? Quan hệ như thế nào với mình? Người đó
hiện đang ở đâu ? làm gì? Khi gặp lại: hình dáng? cử chỉ? nét mặt? động tác? lời
nói…ra sao? (Tả người và hành động)
- Kết thúc buổi găp gỡ như thế nào?
Dàn ý
1. Mở bài:
- Em đi vào giấc mơ như thế nào? Lúc đó tâm trạng em như thế nào?
- Em gặp lại người thân là ai? Quan hệ với em như thế nào? Cách xa bao lâu? Lí
do gì xa cách em lâu thế? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?
2. Thân bài:
- Giới thiệu chung về người thân: Người thân bây giờ ở đâu? Làm gì? Tình huống
nào em gặp lại người thân?
- Khi gặp lại quan sát thấy người thân như thế nào? Diện mạo? Hình dáng? Y phục?
Cử chỉ? Nét mặt? Động tác? Lời nói…(Chủ yếu tả người và hành động)
- Người thân có những nét gì khác so với lúc trước khi xa không? ( So sánh từ hình
dáng bên ngoài với tính cách bên trong trước đó và bây giờ?)
Nhận xét và suy nghĩ của em.
- Nhớ và kể lại những kỉ niệm gắn bó với người thân.
- Em và người thân đã trò chuyện như thế nào? Nói với nhau những gì? (Kể lại
sinh động và lồng vào cảm xúc)
- Cuối buổi gặp gỡ những việc gì xảy ra? Cảm xúc của em?
- Cái gì đã đánh thức em dậy? Tâm trạng em như thế nào? Cảm xúc lâu lắng?
3. Kết bài:
- Giấc mơ tan biến_trở về hiện thực_ấn tượng sâu sắc nhất của em và người thân là
gì?
- Cảm xúc của em ra sao, khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?
- Em có cảm nghĩ gì? Sẽ làm gì để người thân vui lòng?
Gợi ý bổ sung:
Có thể người thân đã qua đời: (ông, bà, cô….)
+ Nhắc nhở em: sống tốt, phấn đấu có tương lại sáng lạng hơn.
+ Là anh (hoặc chị) chết sớm (do lầm lỗi… hoặc tai nạn…) nhắc nhở em biết suy
nghĩ chính chắn để có hành động đúng để người thân vui lòng ở cõi hư không.
Đề 2: Trong giấc một giấc mơ, em được gặp lại người thân xa cách đã lâu.
Hãy kể lại giấc mơ đó.
Bài văn mẫu 1
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm
bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát.
Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong
giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em
mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã
gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói
ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy
thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông.
Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra
chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu
lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng
ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi
tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn
thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông
nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ
vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông
rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động
lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân,
không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy
cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí.
Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi
người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm,
không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà
ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và
tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay
nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về
thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu
để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh
mọi người”. Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy
theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm
biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình
vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không
có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên
trong cuộc sống.
Bài văn mẫu 2
Ông ngoại là người rất thân yêu đối với em. Trong suốt quãng đời thơ ấu của
mình, hình ảnh ông là hình ảnh thân thương yêu quý nhất trong tâm trí em. Ông
cho em ăn, ru em ngủ, dạy em vẽ nhà, chơi trò chơi với em. Vậy mà giờ đây, ông
không còn bên em nữa. ông ra đi trong một chiều chủ nhật thật lặng lẽ. Tuy ông đã
mất nhưng em vẫn mong phép lạ xảy ra, ống có thể trở về và em đã gặp lại ông
trong một giấc mơ của mình.
Hôm đó, em học rất mệt nên đi ngủ sớm. Sau khi nhắm mắt lại, em thấy mình
chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng trước mắt em hiện ra khu vườn thân thương của nhà
ông ngoại. Đúng là khu vườn ấy rồi. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho
em ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế nho nhỏ, xanh
xanh. Còn giữa vườn là cây hồng xiêm là cây mà ông ngoại cưng nhất. Rồi hai cây
bưởi mẹ con, chỗ rau ngải cứu mọc sát đất, cả cày liễu lá dài đến cây xoài đang trổ
hoa vẫn nguyên như lúc em còn bé, ở dưới quê với ông ngoại. Trong khu vườn này,
ông đã cùng em chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. ông dạy
em biết giá trị khi làm việc, đó là niềm vui, niềm Tự hào khi thấy cây mình bỏ
công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỉ niệm
với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí em. Em thấy nhớ ông quá và đột nhiên em cất
tiếng gọi – một tiếng gọi từ trái tim, em gọi thật to: Ông ơi! Bỗng òng từ từ hiện ra.
Vì không tin vào mắt mình, em đưa tay lên dụi mắt. Và ông cất tiếng gọi: Bó cún
của ông, ông đây mà. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Cái giọng nói đã
từng mất đi bây giờ lại trở lại bên em. Em chạy thật nhanh ra chỗ ông. Lúc ấy
không hiểu sao miệng em thì cười còn mắt lại đầy nước mắt. Em nhào vào lòng
ông, khóc thật to. Ông xoa đầu em thật nhẹ: Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa,
ông ở đây mà. Em ngửng mặt lên nhìn ông. Tóc ông vẫn bạc trắng như ngày xưa.
Em còn nhớ hồi bé mỗi lần nghịch tóc ông, em lại ngô nghê hỏi: Sao tóc ông trắng
thế?
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng em cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông
đã để lại cho cháu hai món quà. Món quà của sự trí thức, ông ra đi nhưng cháu vẫn
thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà nữa đó là khu vườn nhỏ mà ông
đã chăm chút khi còn sống. Và em luôn tin rằng: Dù ông không còn nữa nhưng
linh hồn ông vẫn sẽ còn hiện diện ngay ở bên cạnh tôi, với vườn cây đầy hoa trái
mà ông trồng.
Bài văn mẫu 3
Cầm đề bài tập làm văn trong tay, tôi thật sự lo lắng vì không biết làm bài tập
đó như thế nào. Cô giáo cho đề bài Kể về bà của em và hẹn ngày mai phải nộp. Bà
tôi ra đi từ lúc tôi chưa lọt lòng mẹ nên bà tôi ra sao, tính tình thế nào, giọng nói ra
làm sao,… tôi đều không biết. Cơn gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong xanh, ngồi
trước bàn học tôi cứ miên man suy nghĩ đến hình phạt mà bố mẹ sẽ dành cho tôi
khi bị điểm kém. Thế rồi, không biết từ lúc nào, tói ngủ thiếp đi mất và có một
giấc mơ tuyệt đẹp. Trong mơ, tôi thấy mình được gặp lại bà và được nghe bà kể rất
nhiều chuyện mà tôi chưa biết.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang ở trong ngôi nhà của bà ngày trước. Tất cả
đồ đạc đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy,
xương xương, lưng cũng đã còng thế nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi
chạy vội ra sân và không biết đó là ai. Nghe thấy tiếng chân chạy, người đó quay
lại. Điều bất ngờ nhất là khi quay người lại, tôi chợt reo lên vui sướng: Bà, bà ơi.
Đúng, đó là bà tôi, người bà mà tôi luôn yêu quý cho dù chưa một lần gặp mặt. Tôi
chỉ biết bà qua tấm ảnh mà bố cho tôi xem. Bà thấp, nhỏ người, khuôn mặt rạn vết
chân chim của bao thời gian vất vả. Đôi mắt đã không còn vẻ sáng ngời mà nó đã
trở nên mờ nhoà. Mái tóc bà bạc trắng, được vấn lên gọn gàng. Khi nghe thấy
tiếng reo của tôi, bà xoa đầu tôi và bảo: Vào trong nhà đi cháu, ngoài này nắng to
lắm., vào đi không lại ốm. Giọng bà mang đậm chất của quê tôi – vùng quê Nam
Định nhưng ấm áp lạ lùng. Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời bà, chạy vào trong nhà.
Một lát sau, bà cũng vào và bảo: Lâu lắm rồi cháu mới về chơi với bà được một
hôm nhỉ? Tôi cười và nói: Cháu cũng muốn về lắm nhưng chẳng có thời gian. Bà
cười hiền từ, đôi mắt nhìn tôi âu yếm: Cô học cho giỏi rồi sau này bà sẽ lên chơi
với cháu thường xuyên hơn . Tôi dựa đầu vào vai bà mà cảm thấy trong lòng mình
một niềm vui khôn xiết. Giọng bà chợt ngậm ngùi: Thời gian trôi qua nhanh thật,
mới ngày nào còn bé tí cứ khóc suốt ngày nhưng được cái nhanh nín. Thế mà bây
giờ đã… Bà bỏ lửng câu nói rồi thở dài. Tôi bỗng thầm ước mình có thể bé đi
được để bà có thể dẫn đi chơi, được bà mua kẹo cho sau mỗi lần bà đi chợ về.
Nước mắt tôi chợt chảy ra giàn giụa. Bà cười, lau nước mắt cho tôi rồi nói: Lớn
tướng rồi mà còn khóc nhè như trẻ con thế. Tôi ôm chặt lấy bà mà thấy chưa bao
giờ hạnh phúc như lúc này.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ bám lấy bà như cái đuôi. Bà đi xuống bếp tôi
cũng di theo, bà ra vườn tôi cũng chẳng rời nửa bước, ớ ngoài vườn, cây cối xum
xuê, trĩu trịt quả. Tôi với một quả ổi, gặm thấy ngon hơn những quả ổi mà mẹ mua
ở chợ. Bà cười nheo nheo mắt và nói: Cả vườn cây này bà trồng dành cả cho cháu.
Người ta cũng tới mấy lần muốn mua hoa quả đấy nhưng bù không muốn vì sợ
cháu về lại không có cái gì ăn… Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được tình yêu
thương của bà dành cho tôi. Lúc đó tôi chỉ muôn nói thật to: Bà ơi, cháu yêu bà
lắm nhưng lại thấy nghẹn ngào không nói được thành lời. Trong lòng tôi, tôi chỉ
muốn thời gian ngừng trôi để cho tôi luôn được sống trong sự chở che, yêu thương
của bà dành cho tôi. Lúc ăn cơm, bà chẳng ăn mấy, chỉ chăm chăm gắp hết cho tôi.
Vừa gắp cho tôi, bà vừa nói: Món này bà biết cháu thích ăn nhất nên bà làm. Ăn
nhiều vào cho chóng lớn.
Tôi ước rằng tuần nào mình cũng được gặp lại bà trong giấc mơ. Những người
thân đã xa ta, có thể là xa mãi mãi nhưng họ vẫn luôn hiện hữu bên ta. Dù chỉ là
trong những giấc mơ thì ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, có một sự động viên, an
ủi lớn lao. Bà ơi, bà có nghe thấy cháu nói gì không? Dẫu bà có ở chốn thiên
đường hay hư vô cháu vẫn luôn muốn nói rằng: Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm! Bà
sẽ mãi mãi là thiên thần hộ mệnh tuyệt vời và thân thương nhất của cháu!
Bài văn mẫu 4
Những giấc mơ là những phút giây tuyệt vời nhất giúp ta được sống trong
những gì mà cuộc sống đời thường không đem lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều,
nhưng giấc mơ có thể để lại một giá trị tinh thần to lớn cho tôi chỉ có thể là khi tôi
được gặp lại người ông thân yêu của mình. Đó là một giấc mơ thần tiên, tuy ngắn
ngủi nhưng đầy xúc động.
Đầu tiên, tôi cảm thấy như đang lạc bước vào một thế giới hư vô, vô tận.
Những vòng xoáy sâu hút làm cho tôi bối rối, hoảng hốt. Bỗng một tia sáng chói
loà đã bao phù tất cả và đã đưa tôi đến một gian nhà, ở đó có một cô bé đang nũng
nịu đòi ông kể chuyện, bế đi chơi. Tôi giật mình khi biết cô bé đó chính là mình
khi bé, còn người ông chiều cháu đó chính là ông nội tôi, người đã làm tôi oán
giận rất nhiều khi đã lìa bỏ tôi dể đi sang thế giới bên kia. Toàn thân tôi mềm nhũn,
bồng bềnh, lặng dõi theo những kí ức ngày xưa bỗng ùa về trong khoảnh khắc.
Nào là lúc tôi ngã, khóc; ông đã nhẹ nhàng bế tôi lên, đập tay xuống đất mà mắng
rằng: Á à, đất hư nhé, làm Chuột Nhắt của ông ngã à! Hay những lúc mẹ trốn đi
làm lúc tôi đang ngủ, khi dậy, tôi khóc đòi mẹ; ông đã đặt tôi ngồi lên yên sau xe
đạp, lọc cọc đèo tôi đi chơi, mua kẹo, mua bóng bay, làm tôi mải vui quên luôn cả
nhớ mẹ. Nào là những lúc tôi hư, tôi bướng; dù thương nhưng ông vẫn nghiêm
nghị bắt tôi úp mặt vào tường, đánh cho tôi mấy cái thành ra tôi giận ông mất mấy
ngày trời nhưng lại lon ton theo sau làm lành với ông trước. Tất cả, tất cả đả hiện
lên thật sống động trong tôi. cổ họng tôi dường như nghẹn lại khi định cất tiếng
gọi ông; nước mắt tôi bỗng trào ra khi bỗng những hình ảnh đó mờ nhạt dần đi,
nhỏ dần lại, tôi đưa tay ra như muốn níu kéo lại nhưng không được, bởi tất cả đã
thuộc về quá khứ, về kí ức, là điều thiêng liêng mà không gì có thể mua được.
Tiếng khóc của tôi giờ đã thành tiếng nấc. Một màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy tôi,
chung quanh lặng im như tờ, chỉ có tiếng khóc, hơi thở của tôi. Và một lần nữa,
một ánh sáng mờ ảo lại bao trùm lấy tôi. Từ xa thấp thoáng bóng một người đang
tiến lại gần. Tôi thu mình, cất tiếng hỏi: Ai đó? Một khuôn mặt xương xương rất
thân quen, một đôi mắt dịu hiền sưởi ấm cả màn đêm xung quanh lạnh lẽo. Ông
đây, cháu không nhận ra sao? Đó chính là ông tôi.
Bài văn mẫu 5
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy
lâu nay sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất
tin vào điều đó và rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ
giấc mơ kì diệu mới đem đến cho tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.
Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông
mà tôi hằng kính yêu đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã
vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một cai tết có ông bên cạnh nữa.
Mấy năm sau vào lúc sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lòng tôi lại bâng
khuâng nhớ đến cái tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng
cháy bỏng được nhìn lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như
hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào cái năm buồn bã ấy,
ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để ngày mai còn theo mẹ đi chợ. Lòng tôi
chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi.
Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến khi
mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.
Một lúc sau có tiếng bước chân bên giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay
mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa cách tôi bấy lâu nay. Ông bảo
tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao
ông đi lâu thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn ông
không chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc
hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ lúc ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm
đốrn bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu ghi, tuy cũ mà phẳng phiu, trông ông thật
đẹp lão. Tôi chưa được ngồi cùng ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi
chợ với mẹ, Tết đến rồi mà còn ngủ à?” - Tôi dạ và vội nói với ông: “Ông ơi ông ở
nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi
kẻo mẹ chờ.
Sau khi đi chợ xong, tôi chạy ù té vào phòng quên cả đặt thức ăn vào bếp.
Nhìn thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi
chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm trong nhà. Tôi mừng rỡ, tíu tít giục
ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý thích của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên
chiếc xe đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông
đèo tôi đến nhà trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố
phường, cảm thấy Tết năm nav nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn
nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết.
Rồi hai ông cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy
tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô gái đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải
một lúc lâu sau, ông tôi mới gửi được xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa
ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loài hoa rực rỡ khoe sắc. Nào là hoa lay-ơn,
hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi ô- lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, có
những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học nên chỉ
cho tôi biết bao nhiêu là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm các loại
hoa, tôi bỗng thấy mở mang thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ
hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi tựa như những bông hoa ngày càng tươi tắn, đầy
sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý.
Tôi rất thích cành đào với đầy hoa màu hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một
cành đào mới chớm nở vài ba bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt và
những lá non. Ông bảo với tôi rằng, tuy bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ
một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp và lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào
ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu
tất cá những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho
tôi bao điều lí thú để tôi khám phá. Và ông đã thay mẹ tôi dạy tôi học khi còn tiểu
học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe về đến
nhà, tôi khoe ngay cánh đào, bà bảo có cành đào nhiều lộc này, Tết năm nay sẽ vui
lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia
đình tôi sum họp quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi
có ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giao thừa,
tôi chỉ mong được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá
nhanh để luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm
hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như hôm nay để ông khỏi phiền lòng. Vậy
mà sao ngày hôm nay qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi. ông vuốt lên mái tóc tôi,
bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông
về.
Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp hai mí
mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng
lịch kịch. Tôi mở mát choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá.
Tôi nháo nhác tìm ông mà không thấy đâu Thật kì lạ, mới lúc trước tôi còn mường
tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi xem lại lịch, hôm nay là
ngày ba rnươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ quá thực
khiến tôi hụt hẫng và buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ không về lại với tôi như
tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi
thức chờ ông, tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi
nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ cùng mẹ. Tôi có kể lại cho mẹ giấc mơ, mẹ
chỉ im lặng, chắc tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.
Giấc mơ chỉ là sự mong ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích.
Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc
mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng và cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính
mình.
Bài văn mẫu 6
"Một năm mới lại về rồi, mẹ à!" Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ
về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại
hồi mẹ còn ở đây, mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới
gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ.
"Hồng ơi!", tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình
đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi.
Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ
lẫm. "Phải chăng là mẹ?" - Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ!
Đúng là mẹ rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc
động, tôi gọi thật to: "Mẹ, mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cũng dang
rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Mẹ nghẹn ngào nói: "Hồng!Con của
mẹ!" Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao
ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi
bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên
khóe mắt của mẹ. Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là
nụ cười. Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình,
hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng
mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:
- Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi mẹ con mình không được
nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
- Vâng ạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và
hỏi:
- Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
- Mọi người vẫn khỏe mẹ à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các
bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ mẹ
nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
- Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở
thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
- Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là
năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng
cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn
đều đặn gửi bài cho báo đấy, mẹ à. Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng
đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:
- Ừ! Mẹ tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui,buồn
gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rẳng
ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, mẹ vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng
bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm
được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ. Tình yêu thương mà mẹ truyền
cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời.
Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình
ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ, thật hạnh phúc làm sao!
Tôi thầm nghĩ: "Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con
nữa,mẹ nhé..." Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân
hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần, nhạt dần...
"Hồng ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có
dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?" Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp
chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước
mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.
Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân
gửi lời đến mẹ: "Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con, mẹ
nhé!"
Bài văn mẫu 7
Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát
hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu
trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi
của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường
đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen
và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do
nước mắt , mồ hôi,hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất
thần và tái xanh của cô.Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối
hẳn,trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con ngừơi sắp ngã gục vì thể xác và
tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô
cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ, đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa
thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng
truớc mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn
ấy mà rặng ra chữ: “Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé..Đừng buồn Nâm ơi…chú
Tín nói đã thấy xác…cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, ko ai
khác…nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng.. rồi òa khóc… cả hai người như
chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con ngừơi mà họ
đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn
“Hức..hức…” tiếng nấc xé lòng của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm
khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là
hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng
vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại
len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cửu cha mà than thở:
- Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ
của người nghèo, cái khổ của ngừơi nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái
giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức..anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được
thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì
em thay anh em gánh…em sẽ gánh tất cả..một mình em gánh…hư..hư..
Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi
nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa,
tôi cảm thấy…
...
Căn nhà này thật ngột ngạt,
Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.
Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi mẹ là một người phu nữ nhiều nước mắt và hay than vãn.
Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con
người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.
Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt
nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao
không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò
được cái quat tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp
điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải
cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu,
đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất
ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi
cúp điện.
Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có
tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có
ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,
Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng
cái cốp vào chân như thường lệ. Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuỵện
ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn
rụng rời. Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã
xuống:
- Á..á…á…! Cứu con với mẹ ơi. Cứu! Cứu con! Cứu con mẹ ơi…
Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh
khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du
hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hy vọng. Thế mà ánh sáng
đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng
nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khịếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến
giờ. “Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít
máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn
ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi. Thật
điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp
trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ
quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả
sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi.
Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một
mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Bàn
tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất. Cha của tôi đây sao? Mười hai năm sống
bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giậy
phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau
những giây phút hoàng hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm
vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha
thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa, ánh sáng mỗi
lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa
ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và
lạnh tanh,đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã
chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất
nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi
phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn
và rất buồn.Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha,
khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh.Người ta nói tình phụ tử là một tình
cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể
cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó
giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con
ngươi` “chẳng có gì” như tôi? Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt
và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha
nói :
- Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con. Con nói với mẹ như thế, con nói với
mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già”
này đến “thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé! Cha nghe chán quá rồi! - nói
đến đây, cha tôi khúc khích cười
Thật hạnh phúc khi được nghe laị cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế,
tôi thấy cha dễ thương quá, và thóang nghĩ “trên đời này không ai có được cha như
cha của mình”,bỗng, cha đổi giọng trầm xuống:
- Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con?
Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và
mẹ sẽ cáu lên! Con thấy mẹ cáu chưa? Ôi cha sợ lắm đấy. Ha ha. Này con, cha thật
là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ:
“sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp
hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”. Rồi mọi thứ sẽ lại như bình
thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao
không để xảy ra thêm sự mất mát khác. Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên
mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công
việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào?
Thật dễ dàng cho tôi trả lời: “Dạ vâng ạ!”
Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống
đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi. Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc:
“Sao không bật đèn vậy con gái?”. “A !Mẹ mẹ.”- nguời tôi lảo đảo, đến ôm me
một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc. Tôi nói với mẹ:
- Mẹ này, con yêu mẹ lắm! Mẹ có mệt không con lấy cho li nước?
Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm!Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho
mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất bùôn đó
ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa
nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó
khăn. “Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự
tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba?
Bài văn mẫu 8
Trong gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách
đây hai năm, anh Hai tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng
biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng
viết thư cho gia đình. Khi còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm
tôi học, giúp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi vô cùng thắm
thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn và thấy cô đơn nhiều lắm.
Ngày mai có bài thi môn toán nên tôi cố gắng giải các đề ôn tập để làm bài thi
thật tốt. Tôi đã giải gần hết các bài toán, chỉ còn duy nhất một bài rất khó, tôi suy
nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh Hai bên cạnh tôi
để giảng bài cho tôi. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ
xung quanh tôi mờ dần, mờ dần…
Bỗng, có tiếng gõ cửa với tiếng gọi quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!”
A, đó chính là anh Hai! Anh Hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa
anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống đất rồi xoa đầu tôi:
_ Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta!
Rồi anh kéo tôi cùng ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi.
Tôi hào hứng khoe với anh về những thành tích học tập của mình. Anh nghe xong,
cười đắc chí:
_ Thế mới là em của anh chứ!
Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe hàng tá
chuyện vui của đời quân ngũ. Lúc chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy
rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, có lẽ do anh luôn phải dãi nắng dầm
sương. Cả người anh trông cũng to lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe
hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên
giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng và tinh anh như ngày nào. Anh vẫn nhìn tôi thật
dịu dàng và trìu mến.
_ Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà có nhớ anh nhiều không? Không có anh
giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với các bài toán khó phải không? Dù anh
không giúp em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn cổ vũ cho em.
Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thiệt giỏi để anh còn khoe em gái ngoan
của anh với các đồng chí chứ.
_ Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh Hai thất vọng đâu. Em phải thật
xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo ba lô và bước ra cửa. Anh
vẫy tay chào:
_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh.
Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Dù chỉ gặp được anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi
tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải
bằng được bài toán khó này để không phụ lòng mong mỏi của anh tôi. Ngày mai,
sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh Hai
sẽ vui lắm.
Bài văn mẫu 9
Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. và bụi thời gian cứ phủ lên, cứ
muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc
đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và có thể: ta đã lãng quên
quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại, bỗng gặp lại bản thân ta, khi mọi kí ức
bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.
"Hẹn gặp cậu trong mơ"- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành
hiện thực. Phải chăng vì tôi đã quá vô tâm, đã tụ tha hóa bản thân, tự thay đổi
mình? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm
tôi, tìm lại kí ức.
Trong mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn phòng lớn, rông thênh thang, thẫm một
màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu tâm hồn
mình đã hóa thành cát bụi.
Trong mơ, tôi co người vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá tâm can. trong mơ,
lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi nao dừng lại??
Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi trong căn phòng kín của tâm hồn
mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!
Trong mơ, bạn xuất hiện. Trong mơ, Sử - bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nước ra
ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay khô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn dôi mắt
đày tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười vẫn chưa hề nở trên môi tới một lần. Tôi chạy
tới, muốn ôm chạt lấy bạn, muốn được bạn trở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời
không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.
Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong vòng tay ấm áp của mẹ, của cha.
Tôi luôn nghe lời, luôn biết : không được chơi với thằng Sử chăn trâu. Và cứ thế,
cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi chạy xa. "Phải "cạch" thằng Sử". Cuộc đời tôiphẳng lặng.
Bạn- một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay từ cái tên: thằng không cha. Bạn
bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruông đất. Bạn bất hạnh vì con
mắt người đời: "Bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù". Cuộc đời bạn- đầy bão tố.
Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử
thần dưới dòng ông Hồng đục đỏ. Tại tôi ham chơi, ham hái hoa rau muống tím
biếc mọc sát bờ sông. Tin con bé sém bị chết đuối khi cả vùng ai cũng biết. Còn
bạn- vị anh hung thì mãi mãi vô danh.
Và tôi lần đầu tiên cãi lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là
cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến,
tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu hơn biết bao điều giản dị quanh
mình.
Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội,
lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao đượcniềm vui khi chạy trên triền đê,
khi cỏ may bám đầy áo, và hét to: "Tôi yêu quê tôi"
Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bác Bộ đâu chỉ có vậy. Bạn tối ngày đi
làm thuê cho cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn
không thể hiện chút cảm xúc nào trên nét mặt. Xã cho con trâu, bạn làm bạn với
nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm toán. Nhưng biết không Sử ơi: bạn
cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyên dài. bạn
kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi có thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé 12
tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. bạn ước được như tôi, mong một lần được
cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu có được. "Đời là vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu."
Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu
giọt nứơc mắt cay khóe mi cha hơn, biết cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi "2
cô vịt giời" khôn lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu
hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hân, tôi giận mình vì đã trốn học đi
chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi khao khát lớn của bạn.
Nhưng đúng thật: "Sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu". Do làm ăn tốt, cả nhà
tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Và hôm tôi đi, tôi không gặp
lại bóng dáng thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên:
mình có một người bạn.
Trong mơ - bạn gặp tôi. Vẫn vậy. Tôi bỗng ngưộng ngùng, bẽn lẽn, xấu hổ..
Vẫn cái nhìn ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Và tôi bừng tỉnh.
Hôm nay, trên chuyến xe này, tôi trở lại quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại
một người bạn. Và tìm lại một miền kí ức.