Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

tập làm văn kể về người bạn mới quen

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.24 KB, 9 trang )

Đề: Kể về người bạn mới quen
Tôi đã đi nhiều nơi và hầu hết là đi biển. Nhưng hè năm nay,
bố lại có một đề nghị khác. Để mừng lần đầu tiên con gái đạt
giải học sinh giỏi, gia đình ta sẽ đi nghỉ mát ở Tam Đảo hai
ngày. Không giấu nổi niềm vui, mẹ tôi võ tay tán thưởng vui
mừng. Còn tôi và thằng Tí thì chạy ào đến quàng lên vai, lên
lưng bố cảm ơn rối rít.
Ngày hôm trước khi đi đúng là một ngày bận rộn của mẹ. Mẹ
chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ nhưng lại có thêm cả mấy
chiếc áo thu đông. Thấy lạ, tôi liền hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Sao đi nghỉ hè mẹ lại chuẩn bị cả áo thu đông như
vậy?
Mẹ trả lời bí ẩn:
Cứ lên đó! Con sẽ hiểu tại sao.
Câu trả lời của mẹ dường như làm tăng thêm sự thú vị của
Tam Đảo trong tôi.
Sáng hôm sau, mới sáu giờ, chiếc xe bố thuê ở ngoài phố đã


sẵn sàng đưa cả gia đình em đi suốt cuộc hành trình. Chiếc xe
băng nhanh ra khỏi nội thành. Phía sau cửa kính, cả tôi và
thằng Ti cứ mải miết nhổm lên mà ngắm những cánh đồng
lúa mênh mông bát ngát. Loáng cái, xe đã đến Nội Bài, Phúc
Yên rồi rẽ Vĩnh Yên, xe vào đường Tam Đảo (tên những địa
danh tôi đọc được trên biển chỉ đường). Thấy biển đề Tam
Đảo, tôi bỗng reo lên:
- A! Đến nơi rồi!
Nhưng bố nói! Chưa đến đâu con ạ! Còn mấy chục cây nữa
cơ! Bây giờ bắt đầu đến đoạn đường đi khó, hai con phải ngồi
ngoan và cẩn thận. Bố vừa nói dứt lời thì tôi chợt nhận ra con
đường trước mặt ngoằn ngoèo như con rắn và dường như cứ


hun hút đi lên. Ngồi trong xe mà cả nhà tôi cứ lắc qua lắc lại
đến chóng cả mặt. Để rồi khi bố nói đã đến nơi, bước chân
xuống xe mà tôi vẫn không tưởng tượng nổi đó là . Một vùng
đồi núi mờ mờ ẩn hiện khác hẳn với trí tưởng tượng trước đó
của tôi.
Về khách sạn nhận phòng rồi ăn xong bữa sáng nhẹ nhàng
nhờ sự khéo tay của mẹ, gia đình tôi bắt đầu hành trình
"chinh phục tháp truyền hình". Ngọn tháp cao hun hút đến
nỗi mẹ và em Ti phải bỏ cuộc giữa chừng còn tôi và bố dù đã
lên tới đỉnh nhưng lúc xuống cũng phải nghỉ không dưới
mười lần. Buổi sáng, cả gia đình tôi còn kịp đi thăm thêm vài


điểm nữa trước khi về khách sạn chân tay ai cũng thấy mệt
nhoài.
Đầu giờ chiều mẹ nói, hôm nay gia đình sẽ đi sắm một ít đồ kỉ
niệm. Lúc ấy tôi mới chợt nhớ ra lời dặn của Hùng "nghệ si,
cậu bạn thân nhất của tôi. Chả là Hùng thổi sáo rất hay. Biết
tôi lên Tam Đảo, nó đã dặn kỹ, thế nào cũng phải mua cho nó
một cây sáo trúc.
Ôi! Cơ man nào là đồ kỷ niệm, lại có không biết bao nhiêu đồ
làm từ tre trúc. Tôi đi qua một lượt trong tiếng mời chào
không ngớt rồi dừng lại trước quán hàng của một cậu bạn
xem chừng trạc tuổi tôi.
- Bạn mua sáo đi, mang về xuôi tặng bạn bè thổi làm kỷ niệm.
Cậu bán hàng mời!
Tôi bị ấn tượng ngay vì quán của cậu chỉ bán sáo. Cây nào
cũng đề chữ "Hà Vinh " chứ không phải "Kỷ niệm Tam Đảo"
như những quán tôi đã đi qua. Thấy tôi có vẻ thắc mắc, người
bán hàng đoán được ý liền giải thích ngay:

- Hà Vinh là tên của mình. Ở đây người ta bán sáo chủ yếu để
làm kỉ niệm. Còn sáo mình vừa để làm kỉ niệm vừa tặng
những ai chơi được, thậm chí chơi sáo hay. Mình nghĩ tặng


quà cũng nên như vậy.
Tôi ngớ người, người bán nói trúng ý của mình. Tôi bèn nói:
- Mình ở dưới xuôi lên lại chẳng biết gì về sáo, thấy cậu có vẻ
cũng trạc tuổi mình nên đánh bạo ra mua.
- Thế cậu học lớp mấy, Hà Vinh hỏi:
- Năm nay mình lớp sáu.
- Vậy cậu ít hơn mình nhưng chúng ta cứ gọi nhau là bạn bè
thôi. Nhà mình vất vả nên mình vừa học, mình vừa làm thêm
giúp mẹ bằng nghề này.
- Em là Minh, người Hà Nội, rất vui được làm quen với anh.
Nhờ anh chọn giúp em một cây sáo để tặng một người bạn
của em. Bạn ấy chơi sáo được.
Hà Vinh chọn rất nhanh và lại còn thử cho tôi nghe vài tiểu
khúc nữa. Tiếng sáo của Hà Vinh chẳng kém gì Hùng nghệ sĩ
- cậu bạn được đào tạo bài bản từ lúc nhỏ. Anh Vinh nói:
- Mình tặng Minh một cây làm kỉ niệm, không lấy tiền đâu!


- Thế thì không được. Anh còn phải giúp mẹ cơ mà. Em
không dám nhận đâu.
- Không sao Minh ạ! Thứ nhất mình chưa tặng ai bao giờ.
Thứ hai, mình muốn có thêm một người bạn mới và rất vui vì
biết có người chơi sáo hay và có sở thích giống mình.
Chiều đã muộn, tôi đành nhận cây sáo rồi ra về trong lòng
cảm thấy cảm kích vô cùng. Anh Hà Vinh sâu sắc nhưng thật

thà, giản dị và tốt quá.
Hôm sau tôi về mà không gặp anh Vinh (chắc buổi sáng anh
ấy đi học). Mấy hôm sau tôi theo địa chỉ gửi cho Hà Vinh mấy
cuốn sách hay. Anh thích lắm và rất cảm ơn tôi trong lá thư
đáp lại. Chuyến đi Tam Đảo đã cho tôi một tình bạn khó phải
từ ngày ấy. Còn Hùng nghệ sĩ thì mỗi lúc gặp tôi lại cảm ơn
rối rít vì không biết mua thế nào lại được cây sáo trúc vừa đẹp
vừa hay.


Đề bài: Kể về một người bạn mới quen

Lớp chúng tôi mới có thêm một thành viên mới đó chính là
Lan một người bạn đến từ miền Nam và bạn mới chuyển
ra đây sống cùng với ông bà. Lan là một người bạn mới
của tôi, bạn là một người bạn mới khá thú vị của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ như in đó là một ngày thứ hai đầu tuần
đó là lần đầu tiên tôi gặp Lan. Cô giáo giới thiệu lan mới
chuyển từ miền Nam ra đay sinh sống ,bạn sẽ học cùng
với chúng tôi và cô đã sắp cho bạn ý ngồi cạnh tôi. Lan là
một đứa con gái khá xinh,tôi nghĩ thế. Bạn có vầng trán
cao và rộng lộ ra vẻ thông minh của Lan khi bạn làm bài
tập. Đôi môi đỏ tươi của bạn luôn nở nụ cười với tôi. Mỗi
khi bạn cười bạn đều để lộ hàm răng trắng như ngọc trai
và đều như hạt bắp vậy, Thân hình bạn mảnh mai dong
dỏng mỗi sáng đi học bạn lại mặc bộ đồng phục của
trường mà không hề cầu kì trong cách ăn mặc nhưng vẫn
thể hiện được sự sạch sẽ của. Bạn ấy có một đôi mắt to
tròn long lanh như hai hòn bi,đôi mắt ấy nhiều lúc khiến
cho tôi cảm thấy giật mình vì nó rất đẹp. Mỗi khi được nói

về những tạp chí những ngôi sao thù đôi mắt ấy lại sáng
bừng lên hạnh phúc. Lan có mái tóc đen nhánh dài đến
ngang lưng. Cậu ấy không thích để tóc dài như thế nhưng
mẹ bạn ấy lại không cho cắt. Đây là một nỗi bận tâm của
nó mà lúc nào nó cũng than phiền về điều đó khiến tôi
nhiều lúc muốn cắt ngay mái tóc ấy hộ nó. Nhưng phải
công nhận là mái tóc nó đẹp,chẳng hiểu sao nó lại muốn
ắt nữa. Cái mũi hơi to là một điều đặc biệt trên gương mặt
nó. Đôi môi chúm chím hình trái tim và đỏ mọng khiến tôi


phải ghen tỵ. Nó là một đứa con gái khá giản dị không cầu
kì không sang chảnh và đó là lí do tôi cũng thấy ấn tượng
khi lần đầu tôi nói chuyện với nó.
Tưởng chừng như tình bạn giữa chúng tôi sẽ ngày càng
tiến triển thì không bao lâu đó một chuyện đã khiến tình
bạn ấy của chúng tôi không còn được thân thiết nữa và
chúng tôi không thèm nhìn mặt nhau. Chuyện đó cũng bắt
nguồn từ một đứa không hiểu chuyện như tôi. Chuyện bắt
đầu vào một lần kiểm tra mười lăm phút môn văn phần
tiếng Việt. Tối hôm trước do tôi mải xem phim quá nên tôi
không học bài cũ. Khi cô giáo nói cô sẽ kiểm tra nên tôi
thấy rất run không biết nên làm sao. Tôi với lên hỏi xem
Lan đã học bài chưa thì Lan trả lời là học rồi. Thế là tôi
bớt run hơn tôi có thể nhờ vả vào Lan, tôi yên trí đợi Lan
làm xong rồi sẽ giúp tôi thôi.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi là nó tuy đã làm xong
nhưng vẫn không cho tôi chép. Tôi nghĩ chắc nó quên nên
tôi nhắc nó nhưng nó vẫn không có thái độ gì. Cơn tức
của tôi khi ấy lên đến đỉnh điểm tôi tức nó và tức cả mình

sao lại kết bạn với một đứa không giúp đỡ bạn bè khi bạn
gặp khó khăn như. Tôi tức lắm tự nhủ với mình không
thèm nói chuyện với nó nữa. Thế là tôi không thèm nói
chuyện với nó cho đến một ngày tôi bị ngã gãy chân
không thể đi học được. Biết chuyện nó đén nhà tôi nới
nguyện làm xe ôm cho tôi. Tôi vẫn chưa nguôi giận bảo nó
lúc cần giúp thì không giúp giờ thì đến làm gì. Nó bảo việc
gì tốt cho cậu tớ sẽ làm. Nghe đến đây tôi cảm thấy ngại
ngùng không dám nói gì. Thế rồi nó bắt chuyện với tôi như
hồi chúng tôi mới quen nhau vậy. Dặn mình không được
nói chuyện với nó nhưng rồi không biết tại sao tôi tiếp lời
nó một cách vô thứ. Một tuần tôi bị gãy chân cũng là một


tuồn nó chở tôi di học và đối với tôi đó la những ngày
tháng tôi không bao giờ quên được.
Rồi cứ thế dần dần chúng tôi lại nói chuyện bình thường
như trước đây. Chúng tôi quên những chuyện cũ không
nhắc tới nó nữa. Tôi cũng thầm thấy vui vì mình bị đau
chân vì nếu không có chuyện đó thì tôi cũng sẽ không
thèm nghe tất cả mọi điều nó nói và đương nhiên chúng
tôi cũng sẽ không thể có được một tình cảm thân thiết
như bây giờ. Biết tôi bị đau chân nên khó tiếp thu việc học
nhanh được cộng thêm việc những buổi đi viện khám lại
tôi không lên lớp được nên mỗi buổi chiều nó thường đến
nhà tôi để giúp tôi việc học nên chúng tôi càng thân nhau
hơn. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình thật là trẻ con so
với nó. Kỉ niệm đó để lại cho cả hai chúng tôi những bài
học rất khó quên. Chúng tôi tự hứa với nhau dù sau này
có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng tôi sẽ không bao giờ

tránh mặt nhau mà sẽ đối diện để giải quyết mâu thuẫn
giữa chúng tôi.
Khi vui có nó khi buồn có nó,cuộc sống của tôi màu sắc
vui vẻ hơn rất nhiều từ khi có nó. Tôi sẽ trân trọng tình
bạn này,trân trọng những giây phút chúng tôi được ở bên
nhau và tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể nào quên
được nó quên được tình cảm trong sáng giữa chúng tôi
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi là nó tuy đã làm xong
nhưng vẫn không cho tôi chép. Tôi nghĩ chắc nó quên nên
tôi nhắc nó nhưng nó vẫn không có thái độ gì. Cơn tức
của tôi khi ấy lên đến đỉnh điểm tôi tức nó và tức cả mình
sao lại kết bạn với một đứa không giúp đỡ bạn bè khi bạn
gặp khó khăn như. Tôi tức lắm tự nhủ với mình không
thèm nói chuyện với nó nữa. Thế là tôi không thèm nói


chuyện với nó cho đến một ngày tôi bị ngã gãy chân
không thể đi học được. Biết chuyện nó đén nhà tôi nới
nguyện làm xe ôm cho tôi. Tôi vẫn chưa nguôi giận bảo nó
lúc cần giúp thì không giúp giờ thì đến làm gì. Nó bảo việc
gì tốt cho cậu tớ sẽ làm. Nghe đến đây tôi cảm thấy ngại
ngùng không dám nói gì. Thế rồi nó bắt chuyện với tôi như
hồi chúng tôi mới quen nhau vậy.

Dặn mình không
Đôi môi đỏ tươi của bạn luôn nở nụ cười với tôi. Mỗi khi
bạn cười bạn đều để lộ hàm răng trắng như ngọc trai và
đều như hạt bắp vậy, Thân hình bạn mảnh mai dong dỏng
mỗi sáng đi học bạn lại mặc bộ đồng phục của trường mà
không hề cầu kì trong cách ăn mặc nhưng vẫn thể hiện

được sự sạch sẽ của. Bạn ấy có một đôi mắt to tròn long
lanh như hai hòn bi,đôi mắt ấy nhiều lúc khiến cho tôi cảm
thấy giật mình vì nó rất đẹp. Mỗi khi được nói về những
tạp chí những ngôi sao thù đôi mắt ấy lại sáng bừng lên
hạnh phúc. Lan có mái tóc đen nhánh dài đến ngang lưng.
Cậu ấy không thích để tóc dài như thế nhưng mẹ bạn ấy
lại không cho cắt. Đây là một nỗi bận tâm của nó mà lúc
nào nó cũng than phiền về điều đó khiến tôi nhiều lúc
muốn cắt ngay mái tóc ấy hộ nó. Nhưng phải công nhận là
mái tóc nó đẹp,chẳng hiểu sao nó lại muốn ắt nữa. Cái
mũi hơi to là một điều đặc biệt trên gương mặt



×