Tải bản đầy đủ (.docx) (29 trang)

Inchoen chiều mưa buồn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.86 KB, 29 trang )

Trời về chiều ở Inchoen thật lạnh lẽo. Tr
xuống sân bay, ánh mắt hào hứng nhưng
không giấu được vẻ mệt mỏi sau chuyến
bay dài từ Việt Nam. Trời âm u không có
chút nắng, chỉ có những cơn gió nhè nhẹ
thổi liên tục, mang theo hơi lạnh đặc
trưng của xứ sở Kim Chi. Tr co rúm
người lại, lặng lẽ đứng một góc nhìn
những chiếc lá khô bay lòng vòng rồi rơi
xuống mặt đường. Ngước lên bầu trời,
những đám mây đen dày đặc như đang
chờ được lệnh là trút những cơn mưa ồ
ạt tưởng chừng chắc không bao giờ có
thể dừng lại được. Đón mình bằng bầu
không khí u ám này, Tr ngao ngán, kéo
tay áo len lên nhìn đồng hồ - chiếc đồng
hồ hiệu Omega có nút vặn thật to mà Tr
rất thích khi được tặng vào dịp sinh nhật
vừa rồi- đã 5h15 chiều nhưng vẫn chưa
thấy anh Tuấn có mặt. Anh Tuấn là phiên
dịch viên tiếng Hàn, vừa là quản lí của Tr
ở bên này. Chỉ những lúc làm giấy tờ hay
có chuyện gì quan trọng anh Tuấn mới
dịch, còn đa số Tr đều giao tiếp bằng
tiếng anh. Anh Tuấn tốt nghiệp hạng ưu
vừa có thời gian làm việc ở đây đã 3
năm, nên anh tỏ ra rất rành rỏi. Dù đã
hơn 30 tuổi nhưng trông anh vẫn không
lớn hơn Tr là bao. Anh không cao lắm,
người hơi mập nhưng bù lại khuôn mặt
lanh lợi cùng nụ cười tươi luôn thường


trực trên môi khiến người đối diện dễ bị
lôi cuốn theo. Gặp anh một lần lúc kí
hợp đồng ở Sài Gòn, Tr được nghe kể rất
nhiều chuyện bên này, từ chuyện xa xưa
của con người Hàn Quốc đến chuyện
quan hệ phức tạp trong câu lạc bộ mà Tr
chuẩn bị qua, làm đầu óc non nót đang
ở tuổi hai mươi còn đang ngập ngừng
mơ tưởng về tương lai, chóc lát lại bị
dừng đột ngột. Tr rướn người vươn vai
thở dài một cái thì bỗng giật mình bởi
cái vỗ vai khá mạnh, quay giật người lại,
người đàn ông mặc áo khoác đen, đội
mũ len nở nụ cười tươi rói :
- Chờ lâu không em ? Anh Tuấn hỏi.


- Dạ, em cũng mới ra thôi. Tr vui vẻ nở
nụ cười chào anh.
- Uh, anh kẹt xe ngoài kia gần cả tiếng
đồng hồ. Em thông cảm, em đưa hành lí
đây anh cất cho rồi vừa đi xe mình vừa
nói chuyện. Anh Tuấn vừa nói vừa kéo
vali Tr bỏ vào cốp xe. Chiếc xe hiệu
Camry đen bóng có gắn logo của câu lạc
bộ Inchoen United được cấp riêng cho Tr
để tiện đi lại bên này.
Xe vừa lăn bánh rời sân bay thì trời
cũng bắt đầu đổ cơn mưa ào ạt, hai
người lâu ngày gặp lại trò chuyện thật

rôm rả. Từ sân bay về câu lạc bộ cũng
phải mất hơn 1 tiếng.
- Thời tiết kiểu này chắc em qua hai ngày
là ốm mất thôi anh ? Tr lo lắng hỏi.
Anh Tuấn cưỡi khẽ, mắt vẫn chăm chú
nhìn đường:
- Không sao đâu em, lúc trước anh mới
qua cũng vậy thôi. À mà câu lạc bộ cho
em nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi, làm quen
khí hậu. Sáng mai chỉ phải lên chào ông
huấn luyện viên trưởng thôi em à. Lo gì
cho xa, chú cứ nghỉ ngơi đi rồi anh chở
chú mày đi thăm thú cho khuây khỏa.
Nghe đến huấn luyện viên trưởng Tr tò
mò hỏi thêm, vì Tr là người rất giỏi giao
tiếp và hiểu biết nên những chuyện
quan hệ với cấp trên đối với Tr là rất cần
thiết, đặc biệt trong trường hợp này vì Tr
là cầu thủ nước ngoài mới tới.
- Ông huấn luyện viên trưởng là người
như thế nào vậy anh?
- Anh cũng mới vào làm ở câu lạc bộ
được hơn tháng nay, gặp ông được mấy
lần thấy cũng bình thường thôi em, ít nói
nhưng thẳng thắng và quyết đoán lắm.
Mà nghe đồn ông có đứa con gái xinh
lắm mới mười tám hay sao ấy. Tên là
Jani, chú mày nhắm có sức thì ráng mà



cua, dẫn em ấy đi cafe cho đỡ buồn. Anh
Tuấn vừa nói vừa đá mắt một cái đầy
hàm ý làm hai người bật cười lớn.
- Vậy hả anh? Chắc em cũng ráng thử.
Cua được chắc em kiếm suất đội trưởng
luôn quá chớ chẳng đùa!
- Mà hình như con đó chảnh lắm, chả
thấy nói chuyện hay cười đùa gì cả,
không dễ ăn đâu ông tiên.
Cuộc nói chuyện trở nên thân mật hơn,
Tr cũng vui vẻ đáp:
- Chảnh thì cho nó ăn chanh, càng chảnh
em càng thích anh à.
- Ông giỏi, chừng đó bắt chuyện rồi nó
cho ăn cái ống bơ vào mặt thì ra đường
nhớ kiếm cái chăn theo mà che.
Ở Việt Nam Tr có nhiều người theo lắm,
vừa nổi tiếng vừa đá bóng hay. Cao hơn
mét bảy, khuôn mặt đẹp trai lại cộng
thêm đôi mắt híp đặc trưng của người
Hàn nên rất dễ hút hồn phái nữ. Đối với
Tr việc tán gái chưa bao giờ là khó cả,
nhưng anh không xem việc đó quan
trọng vì anh muốn tập trung vào sự
nghiệp của mình là trên hết. Những câu
trêu đùa về con gái của huấn luyện viên
chỉ để đỡ buồn trên quãng đường về câu
lạc bộ, Tr cũng chẳng bận tâm gì về Jani
cả. Nói xong vài câu rồi anh thiếp đi mà
không hề hay biết rằng người con gái ấy

lại đi qua cuộc đời anh một cách đầy bất
ngờ. Ngoài trời thì mưa càng ngày càng
nặng hạt hơn.
Bíp!!! Bíp!!!
Tiếng còi xe cho bảo vệ mở cổng làm Tr
giật mình dậy. Trước mặt anh là dãy nhà
hai tầng, được sơn màu trắng với rất
nhiều phòng, ở trước có các bãi cỏ chạy
dọc hai bên đường nhìn rất sang trọng.
Khu bên phải có hồ bơi, phía trước còn
có những cây to thêm hai ba cái ghế đá.


Thật tuyệt khi ngồi đó đọc sách hay lướt
face, đọc báo. Tr coi bộ rất thích chỗ này,
khuôn mặt anh sáng hẳn lên, lộ rõ vẻ
thích thú lắm. Tr được bố trí ở tầng hai,
anh khá hài lòng, phòng đầy đủ tiện nghi
như những khách sạn ba hay bốn sao mà
anh thường hay ở. Có cửa sổ lớn nhìn ra
hai sân tập xanh rờn màu cỏ, xa hơn còn
có sân tennis và sân bóng rổ. Đang mải
mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh Tr
bỗng khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn
vào cô gái đang ngồi một mình trên hàng
ghế khán đài của sân tập. Khán đài rộng
lớn cộng thêm nhìn từ xa nên cô gái
trông khá nhỏ bé, đang ngồi đeo tai
phone nghe nhạc, tóc màu vàng nhạt
bay nhẹ theo gió, khuôn mặt trắng trẻo

trông bộ rất xinh gái. Đang tò mò chưa
biết là ai thì nghe tiếng cười của anh
Tuấn:
- Xinh gái đúng không? Jani đó, mà có
cần phải nhìn chăm chú vậy không?
- Gái xinh như vậy mà không nhìn chắc
chỉ có Đường Tăng thôi anh à. Tr nói vui
nhưng mắt vẫn nhìn vào cô gái.
Anh Tuấn cười rồi vỗ vai Tr bảo đi tắm
nhanh còn xuống ăn tối kẻo muộn. Tr với
tay đóng hai cửa sổ vào, bỗng anh thấy
cô gái hình như đang khóc, lâu lâu lại lấy
tay lau những giọt nước mắt của mình,
cô ấy ngồi nghe nhạc mà nước mắt cứ
chảy xuống hai gò má, làm Tr thấy tò mò
vô cùng. Anh quay vào phòng tắm mà
trong lòng còn bồi hồi suy nghĩ, dù là xa
lạ nhưng trước cảnh tượng đó, trong
lòng không thể không dâng lên những
niềm xúc cảm.
7h tối, Tr một mình xuống nhà ăn. Anh
Tuấn bận công việc nên đã đi ra ngoài.
Nhà ăn nằm bên trái đi xuống cầu thang
là tới, mọi người tập trung ở đây khá
đông. Có cả đội lớn và đội nhỏ cùng ăn.
Tr bước vào, mọi người cùng quay lại
nhìn rồi tiếp tục ăn, chẳng ai bận tâm


hay tò mò anh là ai cả, khác hẳn với sự

quan tâm mà ở Việt Nam Tr đi đâu cũng
được đón nhận. Anh lặng lẽ bước vào,
ăn theo kiểu buffet nên mọi người tự đi
lấy thức ăn rồi trở về bàn ngồi. Không
còn bàn nào trống cả, chỉ có một bàn hai
người đã ngồi ăn từ trước. Tr tiến tới,
theo phép lịch sự, anh đặt nhẹ khây
thức ăn xuống và nói "hello", hai người
đó chỉ ngước lên rồi tiếp tục ăn, không
thèm đáp lại dù chỉ một nụ cười. Tr bất
ngờ vô cùng, có một cảm giác gì đó như
tự ái chạy nóng khắp người anh. Anh
lặng lẽ đẩy ghế im lặng ngồi ăn, cơm
chẳng thấy ngon vì vừa bực mà vừa lạ
miệng, trong đầu anh miên man suy nghĩ
nhiều hơn là việc thưởng thức vị ngon
của các món ăn ở đây.
Ăn tối xong, Tr lang thang dạo bộ khắp
khu. Không khí thật im ắng, mọi người ai
cũng về phòng nấy, với lại trời lạnh thế
này cũng chả ai muốn ra ngoài làm gì.
Tham quan hết các nơi, anh ngồi lại
hàng ghế đá trước hồ bơi. Ban đêm ở
đây thật đẹp, các ngọn đèn chiếu sáng
xuống hồ bơi, ánh nước long lanh rọi lên
nhìn thật huyền ảo. Bỗng cảm giác nhớ
nhà tự dưng ào tới, Tr lấy điện thoại ra
gọi về nhà. Trò chuyện với người thân
hồi lâu, anh ngước nhìn lên thì thấy một
cậu bé tầm khoảng mười bốn hay mười

lăm tuổi, tiến tới bắt chuyện với anh.
Cậu bé nói tiếng anh khá tốt.
- Chào anh, anh tên gì vậy? Cậu bé mở
lời.
- Chào em, anh tên Tr. Còn nhóc?
- Em tên là Jay. Anh tới từ Việt Nam à?
Em có nghe thông báo sẽ có một cầu thủ
Việt Nam sang đây thi đấu 2 năm. Chắc
là anh rồi?
Tr cười gật đầu để xác nhận trước ánh
mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm vào
anh.


Cậu bé rất mạnh dạn và gần gũi, khác
hẳn với hai người hồi chiều ăn cơm cùng
anh. Người Hàn không khô khan và khó
gần như anh nghĩ. Hai người trò chuyện
thêm lúc lâu. Cậu bé nói về mọi thứ ở
đây, từ việc mấy giờ đi ăn, mấy giờ phải
tắt điện đi ngủ, cả những nội quy ở đây.
Tr rất vui vì mới qua có người trò chuyện
với mình, còn chỉ mình thêm cả những
điều chưa biết. Cậu bé nói thêm:
- Hai người anh ăn chung hồi chiều là hai
ngôi sao ở đây đó. Họ thường ăn riêng
và rất khó gần. Một người da trắng, tóc
dài tên là Jinwoo, đội trưởng ở đây được
ba năm rồi. Còn người cao cao kia là vua
phá lưới năm vừa rồi, tên là Junho. Họ

luôn luôn lạnh lùng và chỉ chơi với nhau
thôi.
Tr thầm nghĩ lúc ở Việt Nam mình cũng
từng là ngôi sao của đội. Việc có khó gần
hay dị thường cũng là điều dễ hiểu, biết
đâu có thể mình mới qua họ cố làm nổi
như thế thôi, chứ cùng đội với nhau
không lẽ họ khó khăn với mình. Tr cười
với vẻ chẳng lo âu gì cả. Cậu bé nói xong
gật đầu chào anh rồi chạy ù lên phòng,
bắp chân cậu nhỏ xíu nhưng săn chắt,
chạy rất nhanh nên Tr đoán cậu bé này
chắc đá ở biên thôi. Ngồi thêm tí nữa, Tr
cũng đứng dậy về phòng của mình. Hôm
nay anh cảm thấy khá mệt, muốn lên
giường sớm. Trước khi ngủ trong đầu
anh vẫn không quên hình ảnh cô gái ngồi
khóc hồi chiều. Nó có cái gì đó cứ theo
anh suốt từ tối tới giờ. Nằm trằn trọc
một lúc anh tắt điện rồi chìm vào giấc
ngủ. Cửa vẫn không khóa để chờ anh
Tuấn về.
Đã hơn 6h sáng mặt trời vẫn chưa lên
cao, anh Tuấn lắc nhẹ vai Tr dậy chuẩn bị
đi ăn sáng. Anh Tuấn mới tắm xong còn
quấn cái khăn trên người. Theo thói
quen, sáng nào anh cũng dậy từ sớm
chạy mấy vòng quanh khu cho vã mồ



hôi, rồi lên tắm xong mới đi ăn sáng. Tr
lò mò ngồi dậy, đánh răng xong theo anh
Tuấn xuống nhà ăn. Các món ăn sáng ở
đây khá khó ăn, Tr chỉ ăn được vài cái
sandwich với phô mai. Anh Tuấn thì đã
ăn quen, anh ăn khá nhanh một cách
ngon miệng. Chắc phải cần vài tuần Tr
mới ăn quen được. Bỗng có tiếng la toán
lên bằng tiếng Hàn ở phía cuối nhà ăn. Tr
nhận ra hình như là người ăn cùng mình
hôm qua, Jay có nói đó là là Junho- mùa
trước vừa giành danh hiệu vua phá lướivừa đang chỉ tay dưới đất vừa quát một
cậu nhóc. Cậu khóc ầm lên rồi vội vàng
cuối xuống đất nhặt lên mẫu bánh mì,
cuối đầu xin lỗi lia lịa. Chắc là do không
cẩn thận nên vô tình làm rơi mẫu bánh
mì của Junho.
-Chuyện cũng có đáng gì đâu mà làm ầm
lên. Tr nói nhỏ với anh Tuấn.
Anh chỉ lắc đầu cười trừ rồi hai anh em
trở lên phòng.
Đang nằm trên giường lướt face, anh
Tuấn bỗng hỏi mấy giờ thì mới nhớ từ
hôm qua giờ chưa cài giờ Hàn Quốc.
Cũng chả biết mấy giờ nữa, còn anh
Tuấn điện thoại bị hư sửa ngoài tiệm vẫn
chưa lấy về.
- Chắc cũng gần 8h rồi đó anh à? Tr đoán
với vẻ không chắc lắm.
Anh Tuấn vung chăn bật dậy, vẻ mặt hốt

hoảng:
- Thay đồ lẹ đi em, hẹn 8h gặp ông huấn
luyện viên trưởng. Coi trễ giờ là xác định
đó.
Tr cũng vội vàng đứng dậy thay quần áo
rồi xuống văn phòng. Hai người hồi hộp
bước vào, ngước lên tường nhìn đồng
hồ đã 8h5 phút. Trước mặt hai người là
một người đàn ông tầm trung niên, tóc
cũng đã lốm đốm trắng, thân hình vạm


vỡ- chắc vì lúc trước cũng là dân thể
thao, ánh mắt nghiêm nghị đang tập
trung vào chiếc máy tính đặt trước mặt.
Hai người vừa cuối đầu chào xong ngẩng
lên, ông phang ngay một tràng tiếng
Hàn, thấy vẻ mặt anh Tuấn căng thẳng
lắm. Đoán biết là vì đến trễ, Tr liền nói
một vài lời tiếng anh xin lỗi. Ai ngờ ông
mắng thẳng luôn:
- Các cậu hẹn gặp tôi mấy giờ? Các cậu là
ai, bắt tôi phải chờ các cậu à? Người Việt
Nam luôn làm việc như vậy à? Ông nói
với một sự tức tối kèm theo ánh mắt
lạnh như tiền ném vào mặt Tr.
Nghe đến đây Tr không còn vẻ sợ sệt mà
thay vào đó là sự bực tức khi nghe đụng
chạm đến người Việt Nam, có lẽ niềm tự
ái dân tộc nổi lên trong anh. Nhưng

chưa kịp cho Tr giải thích gì, ông lại tiếp
tục:
- Làm việc là phải tôn trọng lẫn nhau. Tôi
cũng vậy, các cậu cũng vậy. Đi về đi, ngày
mai tới gặp tôi. Ông nói xong rồi lại tập
trung nhìn vào máy tính, chả thèm chú ý
tới hai người nữa.
Chả ai nói với ai câu nào, cả hai chỉ biết
im lặng bước ra. Đi được một đoạn thì
gặp cô gái hôm qua- Jani- đang đi về
hướng văn phòng. Gặp đối diện mới
thấy cô ấy thật sự rất xinh, từ vóc dáng
cho đến khuôn mặt, làn da, không chê
vào đâu được. Nhưng sao ánh mắt cô ấy
rất buồn, như có một nỗi niềm tâm sự
đã kiềm nén bấy lâu nay. Tr ngước nhìn
cô gái, hai người đi lướt qua nhau, Tr
cũng chẳng màng chào một tiếng. Tâm
trí anh đang rối bời vì vừa bị huấn luyện
viên trưởng la một trận trong lần đầu
gặp mặt.
Cả ngày hôm đó đầu óc Tr cứ lờ đờ. Mới
qua đây chưa kịp tạo ấn tượng gì tốt đã
bị phang ngay. Khó khăn lại càng khó
khăn, chẳng biết làm sao. Tr cứ nằm suốt


trong phòng chơi điện thoại, mặc cho
anh Tuấn mấy lần rủ ra ngoài uống cafe.
Sáng nay, Tr tự dậy sớm mà không cần

anh Tuấn kêu. Ăn sáng xong anh sẽ lên
gặp ông huấn luyện viên và ra sân có
buổi tập đầu tiên vào lúc 9h. Thay bộ đồ
thun màu xanh mới được phát hôm qua,
hai người vào văn phòng sớm hơn năm
phút trước giờ hẹn. Tới bắt tay ông huấn
luyện viên- mà sau này ông bảo gọi là
Coach cho thân mật. Lần này khác hẳn
với hôm qua, ông nở nụ cười chào và
hỏi:
- Qua đây chắc chưa ăn ngủ gì được phải
không? Sáng nay cậu chỉ cần ra sân chạy
nhẹ là được. Ngày mai cậu sẽ chính thức
tập luyện cùng đội.
Tr khẽ gật đầu hai, ba cái rồi trả lời:
- Vâng. Chuyện hôm qua em xin lỗi, em
sẽ cố gắng luyện tập hết mình ạ!
- Cậu phải biết mình tới từ đâu? Cậu
phải biết mình cần phải làm gì? Tôi
không quan tâm ở Việt Nam cậu là ai?
Bây giờ, đối với tôi vị trí của cậu sau hai
người nữa tôi mới nghĩ tới cậu. Liệu đó
mà cố gắng.
Tr nghe vậy trong lòng cũng lo lắm,
nhưng như vậy cũng tốt rồi. Không phải
bị mắng như ngày hôm qua. Đang đi ra
sân tập, trong đầu còn đang suy nghĩ,
không biết phải nói gì lúc ra chào cả đội
thì Tr nghe tiếng kêu lớn ở phía sau:
Hey, man!!!

Tr quay lại, là đội trưởng Jinwoo đang
kêu anh. Tiến tới thì anh thấy một giỏ
banh và mắc- cơ trước mặt. Tên đội
trưởng chỉ tay và nói:
- Người mới phải không? Từ nay ra sân
cậu phải lo đem mấy dụng cụ này!


Tr cũng biết là người mới thì thường
phải chịu những việc như thế này. Vài
ngày một tháng thì được nhưng chẳng lẽ
một mình anh trực nhật miết thế này
hay sao.
- Không có ai cùng trực với em à? Tr vừa
cầm giỏ bóng lên vừa hỏi.
- Cứ làm đi! Jinwoo trả lời lạnh lùng rồi
quay đi.
Chỉ biết làm theo chứ biết làm sao bây
giờ. Ra tới sân thì Coach cũng vừa ra tới
nơi. Còn có Jani đi cùng nữa. Cô ấy mặc
áo len với quần jean dài, đi giày sport đỏ
trông rất nổi bật. Gặp mọi người cô ấy
chỉ cười nhẹ xã giao, còn bọn cầu thủ thì
hí hửng lắm. Chắc ai cũng muốn làm
quen vì cô vừa xinh và là con gái của
huấn luyện viên trưởng nữa.
- Mọi người tập trung! Giọng Coach vang
lên thật dõng dạc.
Lập tức mọi người tập trung thành một
nhóm nhỏ chắc khoảng tầm hơn 20

người trước mặt Coach. Tr chắc cũng
hiểu và di chuyển theo mọi người.
- Hôm nay toàn đội tập trung tập luyện.
Một tháng nữa là chính thức khởi tranh
giải đấu. Ai cũng phải tự cố gắng hết
mình nếu muốn có một suất chính trong
đội hình. Coach nói to với vẻ cương nghị,
ánh mắt nhìn thẳng.
Nhưng hôm nay mắt ông đỏ hơn hôm
qua, chắc là do tối qua mất ngủ. Còn Jani
thì ngồi im, tai đeo phone, vẫn ánh mắt
buồn nhìn xa xăm trong ca-bin. Coach
chỉ vào Tr và giới thiệu:
- Đây là cầu thủ mới đến từ Việt Nam, cả
đội vỗ tay chào mừng và cố gắng giúp đỡ
Tr.
Anh cuối đầu cảm ơn nhưng chưa kịp
nói gì thì cả đội đã tan ra khởi động.


Không biết mọi người có chào đón mình
thật lòng không, có vẻ ai cũng lạnh nhạt,
Tr buâng khuâng. Anh bắt đầu chạy nhẹ
khoảng 20 phút rồi nghỉ. Chạy qua chỗ
ca-bin, mấy lần Tr cố nhìn thẳng vào Jani,
nhưng cô nàng vẫn ánh mắt buồn nhìn
xa xăm không đáp lại cái nhìn của anh. Tr
gặp một cô gái xinh như vậy chắc ít
nhiều trong lòng cũng có chút rung
động. Mà lại càng tò mò, vì sao cô gái

đẹp như vậy mà sao ánh mắt lúc nào
cũng buồn rầu, tưởng chừng như những
giọt lệ đang chực sẵng, có thể rơi bất cứ
lúc nào. Tr chạy một vòng nữa rồi nghỉ,
lần này anh quyết định chạy qua chỗ Jani
sẽ nở một nụ cười để chào cô, có thể là
để làm cô chú ý. Còn mấy mét nữa là tới,
sao Jani vẫn chưa nhìn mình, Tr cố gắng
chạy chậm hơn, chậm hơn tí nữa. Gần
tới nơi thì bất ngờ cô đưa mắt tới chỗ Tr,
cơ hội tới anh liền nở nụ cười chào
nhưng Jani lờ đi như không thấy. Tr
ngượng đỏ cả mặt. May mà lúc đó anh
Tuấn không nhìn thấy, chứ không thì
chắc đi đâu phải đem cái chăn theo che
là được rồi.
Ngày hôm sau, Tr chính thức tập cùng
đội. Anh được chia cùng đội Jinwoo và
Junho. Họ đá rất hay, đúng là hai ngôi
sao của đội, kĩ thuật rất tốt. Họ thường
chuyền với nhau, Tr ít được nhận bóng
dù anh di chuyển rất năng nổ. Có đôi lúc
họ thường cáu gắt với đồng đội khi họ
mất bóng, nhưng không ai dám phản
kháng gì. Trường nghĩ ai cũng cố gắng vì
đội, có sai thì động viên nhau chớ có gì
đâu. Hôm nay Tr cũng không thể hiện gì
được nhiều. Có một tình huống anh có
cơ hội ghi bàn nhưng lại dứt điểm trượt
cầu môn. Bên ngoài, Coach vẫn chăm

chú nhìn mà không nói một lời nào.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, giải
đấu chính thức gần tới nên việc chuẩn bị
càng gấp rút hơn. Cả đội bước vào tập
chạy sức bền, dù bên Việt Nam đã được


tập luyện nhiều nhưng so với môi
trường bên này anh còn phải cố gắng rất
nhiều hơn nữa. Chạy gần hết thời gian,
Tr đột nhiên ngã gục xuống sân, chắc vì
anh quá sức. Người chạy gần vội dừng
lại đỡ anh dậy, anh nhìn không rõ mặt
nhưng thấy lờ mờ số trên áo, số mười
bốn. Bác sĩ cũng chạy vào dìu anh ra.
Ngồi nghỉ một hồi anh dần tỉnh lại, bác sĩ
nhờ Jani đem khăn lạnh tới. Tr thấy thật
là ngại khi được Jani chú ý trong hoàn
cảnh này. Cô đem tới đưa khăn cho bác
sĩ, rồi cô đưa mắt nhìn Tr vẻ hơi lo lắng.
Tr cười nhẹ không sao, Jani lại trở về cabin ngồi.
Cuối cùng, Tr cũng có thể tìm được
người kết thân bên này, Sumin- người
mang số mười bốn. Tr rất thích trò
chuyện với Sumin, dù tiếng anh không
phải là giỏi nhưng cách diễn đạt của anh
rất dễ hiểu và hài hước. Nhiều lần không
biết từ, anh còn dùng cả tay chân để
diễn tả, làm Tr nhiều phen phải bật cười
thích thú. Hai người càng ngày càng thân

nhau hơn. Vì có lẽ Tr cũng đã quen dần
cuộc sống bên này nên anh Tuấn thường
ít đi theo Tr, anh cũng thường có công
việc riêng bên ngoài nên Tr cũng phải tự
xoay sở tìm thú vui cho mình.
Tối tối, Tr và Sumin thường lang thang
rồi tới ghế đá ngồi ngắm cảnh, nói
chuyện.
- Muốn được tôn trọng ở đây trước tiên
cậu phải thể hiện mình trước đã. Chả ai
quan tâm tới cậu đâu nên đừng bao giờ
mong chờ sự giúp đỡ của ai cả. Sumin
tâm sự.
- Tớ biết chứ, tớ sẽ tự luyện tập thêm.
Thời gian ở bên này ít, với lại còn trẻ
phải cố gắng phấn đấu thôi. Nhưng mọi
người ở đây thường vậy à? Có vẻ rất
lạnh nhạt. Đặc biệt là... Bỗng Tr khựng
chốc lát rồi không nói nữa.


Sumin tò mò:
- Đặc biệt là ai, sao cậu không nói tiếp?
Tr chỉ cười vẻ vờ đi như không có gì. Có
lẽ Sumin không đoán được người anh
muốn nói là ai. Ấn tượng đầu tiên khi
thấy Jani ở khán đài đã đem đến cho Tr
sự tò mò vô cùng. Có thể đúng hơn là sự
thương cảm, dù chưa từng nói chuyện
hay nhìn nhau quá năm giây, nhưng sao

người con gái ấy lại có sức hút mãnh liệt
đối với Tr như vậy. Dù rất muốn biết
nhiều hơn về cô, nhưng chưa có lí do gì
để hỏi cả. Nếu tự dưng nhắc tới thì
không biết Sumin lại nghĩ gì. Tr còn đang
phân vân chưa biết mở lời thế nào thì
thật trùng hợp, Jani đang từ cổng bước
vào. Anh đoán chắc cô vừa đi chơi về vì
mặc đồ rất đẹp, còn trang điểm nhẹ
nữa. Thấy cô Tr vui lắm, anh khẽ nở một
nụ cười mản nguyện, như vừa đạt được
một điều gì đó mong chờ từ lâu. Nhưng
đúng như người ta thường nói, niềm vui
ngắn chẳng tày gang. Xuất hiện sau Jani
vài bước, dáng người không cao lắm,
đeo chiếc đồng hồ vàng phản chiếu ánh
đèn sáng lên trong đêm, là Jinwoo. Ăn
mặc rất bảnh bao, Jinwoo đứng lại nói gì
đó vài câu rồi hai người mỗi người đi
một hướng. Jani trở về căn phòng của
bố cô ở cuối hành lang. Lúc này trong
đầu Tr có rất nhiều câu hỏi. Mà chắc câu
hỏi lớn nhất là tại sao anh lại cảm thấy
không vui khi Jani đi cùng với Jinwoo.
Anh quay sang hỏi Sumin:
- Hai người đó đang hẹn hò à?
- Cậu cũng biết Jani à? Nghe nói Jinwoo
đang tán tỉnh cô, nhưng không biết có
thực sự hai người có đang yêu nhau
không nữa hay mới chỉ làm quen thôi.

Sumin trả lời không chút bận tâm.
Mà sao cô ta không ở nhà với mẹ mà
toàn ở với bố thế? Mẹ cô ta ở nhà một
mình à? Tr hỏi vô tư.


Mặt Sumin có vẻ buồn, ánh mắt lờ đi
không còn lanh lợi như thường ngày
nữa. Anh nói giọng chùn xuống:
- Mới chỉ hơn hai tháng trước thôi, Mẹ
Jani không may bị tai nạn giao thông qua
đời. Cả đội đi dự đám tang mà không tài
nào cầm nổi nước mắt, Jani thì khóc
ngất bên quan tài mẹ cô. Bà ấy tốt lắm,
tuần nào cũng làm bánh mời cả đội ăn.
Thế mà... Sumin ngập ngừng, anh xúc
động như nhớ về người thân quen của
mình.
Tr cũng lặng đi, vỗ vai Sumin vài cái,
cũng không biết nói gì hơn. Bây giờ thì
anh đã hiểu được vì sao người con gái có
ánh mắt buồn ấy thường ngồi khóc một
mình. Vì sao cô thường ở lại câu lạc bộ,
chắc có lẽ cô không muốn về nhà, không
muốn phải nhìn thấy những hình ảnh
quen thuộc của mẹ cô ở đó. Một cô gái
xinh xắn, chưa đôi mươi đã phải chịu
mất mát lớn như vậy. Lòng Tr nặng trĩu,
vốn đã đồng cảm bây giờ còn thương cô
nhiều hơn, tình thương giữa con người

với nhau trước những đau đớn mà tạo
hóa sắp đặt. Cũng là cái nôi để tình
thương yêu đôi lứa nãy nở sau này.
Cuộc sống của Tr cứ thế tiếp diễn, chỉ có
một điều khác là từ hôm đó ngày nào
phòng anh cũng vang lên bài hát bất hủ "
Khúc Thụy Du".
" Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn
nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế
giới ngoài trống vắng mà thôi, Thụy ơi và
tình ơi... "
Có thể với những người khác ở lứa tuổi
của anh, những ca từ, giai điệu của bài
hát này không phải dễ để cảm nhận.
Nhưng với Tr thì khác, anh thường nghe
những bài hát trữ tình, những bài sâu
lắng về cuộc đời, nên anh thường nhạy
cảm với mọi thứ xung quanh. Đã bao lần
Tr rơi nước mắt khi những ca từ được


này cất lên, nỗi đau tưởng chừng rất nhẹ
nhàng nhưng cứ ray rứt, âm ỉ mãi không
thôi. Chắc bây giờ Jani cũng vậy, dù một
cơn gió vô tình thổi qua hay một chiếc lá
nhẹ rơi cành cũng dễ dàng lấy đi những
giọt nước mắt của cô. Chỉ biết mong
rằng rồi thời gian sẽ xoa dịu đi nỗi đau
này.
Dù là đã quen với tất cả mọi thứ,

nhưng cuộc sống của Tr cũng không dễ
dàng gì. Nhất là với Jinwoo và Junho.
Đỉnh điểm nhất là lúc thi đấu giao hữu
với đội bóng cùng thành phố. Tr được
thay vào hiệp hai, có cơ hội ngon ăn, Tr
đứng ở vị trí khá thuận lợi, nhưng Junho
không chuyền mà dứt điểm ra ngoài.
Quá bực vì lối chơi cá nhân của Junho, Tr
phang một tràng tiếng Việt ra. Không
biết Junho hiểu không nhưng đứng lại
nhìn Tr chằm chằm, anh mắt như muốn
ăn tươi nuốt sống anh, chắc phản ứng
của Tr làm Junho rất khó chịu. Hết trận,
vừa bước vào phòng thay đồ, Tr giật bắn
người lùi lại né một chiếc giày bay vụt
qua mặt anh, Junho xông vào, tính cho
anh một trận. Mọi người lao vào can ra,
tiếng chửi rủa ầm ỉ vang lên cả một phía.
Tr còn chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ:
Bịchhhhhhhh!!!!!!!! Jinwoo từ phía sau
lao tới đấm Tr một cái như trời giáng.
Tr ôm mặt nằm xuống sàn, máu từ trong
miệng anh chảy ra dính ướt cả vai áo.
Jinwoo chỉ thẳng mặt anh quát lớn:
- Giỏi lắm nhóc con! Cứ thái độ nữa đi
rồi biết tay tao!
Tr vùng dậy thì Sumin lao vào can anh
ra. Không khí căng thẳng hơn bao giờ
hết. Junhoo và Jinwoo cũng còn đang ức
lắm. Nhưng ai cũng bị hai, ba người giữ

chặt không cách nào thoát ra được.
Jinwoo còn với chân đá bể cái thùng
nước lạnh, nước chảy ướt cả sàn nhà.


Tiếng ồn ào, bàn tán xôn xao. Bất ngờ
Coach xuất hiện. Mọi thứ đều im bặt. Sự
im lặng đáng sợ bao phủ cả căn phòng,
ai cũng toát hết cả mồ hôi.
- Cái chuyện quái gì đang xảy ra ở đây
vậy? Coach lườm lườm đôi mắt hỏi.
Không một tiếng trả lời, tất cả đều cuối
đầu. Liếc qua thấy Tr máu đang chảy ở
miệng. Hỏi Tr có chuyện gì thì anh bảo
không sao. Coach không nói gì nữa,
trước khi bỏ ra ngoài ông hẹn Tr ăn cơm
xong rồi gặp ông ở văn phòng, chỉ riêng
mình anh thôi.
Sự căng thẳng dần hạ nhiệt, mọi người
bỏ ra ngoài hết. Tr vẫn còn nán lại, ngồi
một mình ở góc phòng, tay vẫn còn đặt
lên chỗ bị đánh, mắt nhìn đăm đăm,
răng cắn nghiềng lại. Tr cũng không phải
là người dễ bị bắt nạt, chuyện đánh đấm
đối với anh không hay ho gì nhưng cũng
không phải là anh chưa từng trải qua.
Anh đang rất tức giận nhưng cũng phải
đành cam chịu. Có tiếng bước chân vào
phòng nhè nhẹ, một cánh tay mềm mại,
nhỏ nhắn đặt lên vai anh. Ngẩng đầu lên,

Tr bất ngờ có túi đá trước mặt, là Jani.
Không biết vì sao cô biết chuyện, tới đưa
anh túi đá rồi lẳng lẽ bước ra khỏi
phòng. Tr quá bất ngờ, lúng túng không
biết làm gì rồi nói với theo thật to: "
thank you". Tr cầm túi đá quên luôn cả
đau đớn, lòng anh thấy vui hơn, đặt lên
vết thương, anh khẽ mỉm cười.
Tr im lặng tiến vào văn phòng sau buổi
ăn trưa. Coach ngồi yên nhìn ra cửa chứ
không còn nhìn vào máy tính làm việc
nữa. Chắc ông đang chờ anh.
- Ngồi xuống đi! Coach chỉ tay xuống cái
ghế salon màu trắng đặt cạnh tường.
Mặt Tr giờ bị xưng lên nhẹ, có miếng
băng cá nhân che đi vết thương ở
miệng.


- Giờ cậu kể tôi nghe có chuyện gì được
chưa?
Tr im lặng một lát rồi nói, giọng vẫn giữ
được sự điềm tỉnh:
- Em xin lỗi, mới qua đây không lâu
nhưng lại có chuyện ồn ào như thế này.
Nhưng đây chỉ là chuyện hiểu lầm giữa
những người đàn ông thôi. Không có gì
nghiêm trọng lắm đâu Coach. Em hứa sẽ
không có một lần nào tương tự như vậy
xảy ra nữa đâu.

- Ai? Cậu cho tôi cái tên đi? Coach quát
ầm lên.
- Mùa giải cũng sắp bắt đầu. Đội mình
đang tập luyện rất tốt. Em không muốn
chỉ vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng cả
đội đâu. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng
không nghiêm trọng như Coach nghĩ đâu
ạ. Tr cố gắng thuyết phục.
Trầm tư một lúc, giọng Coach nhẹ
nhàng hơn, chắc ông rất bất ngờ trước
suy nghĩ của Tr. Còn trẻ mà đã biết suy
nghĩ cho người khác, suy nghĩ cho đội,
rất chín chắn.
- Tôi biết cậu mới qua phải chịu nhiều
khó khăn. Môi trường ở đây không phải
là dễ sống, tôi muốn bảo vệ cậu thôi.
Nếu cậu đã quyết như vậy thì tôi cũng
không làm lớn chuyện này. Trên sân tập
tôi có thể quan sát cậu rất có kĩ thuật và
tư duy. Bây giờ tôi còn biết là cậu là
người rất bản lĩnh. Tôi thích những
người như vậy. Cậu cứ tập luyện thêm về
thể lực và chờ đợi đi, cậu còn trẻ rồi cơ
hội sẽ tới thôi dù là ở đây hay ở Việt
Nam.
Mùa giải cũng bắt đầu, những trận đầu
tiên Tr không được thi đấu. Anh cũng
hơi buồn. Mọi sáng anh đều dậy sớm tập
thêm thể lực, tập thêm gym. Ngày nào
cũng vậy dù mưa hay nắng anh cũng đều



đặn tập luyện như thế. Anh đang rất
chăm chỉ, chuẩn bị cho mình đầy đủ
nhất để chờ cơ hội tới. Nhưng chắc cũng
phải một thời gian nữa anh mới sẵng
sàng cho những điều đó.
Thời gian trôi qua nhanh với những cơn
mưa rả rích, những ngày tuyết rơi trắng
cả con đường, sân bãi. Mùa đông đi qua
để lại những kỉ niệm khó quên trong
cuộc đời anh về những ngày đầu sang
đây. Sau tất cả những khó khăn, bỡ ngỡ
anh chào đón mùa xuân tới với những hi
vọng mới, những khát khao mới. Ba
tháng, đó là quãng thời gian không quá
dài để thử thách một con người, nhưng
cũng không quá ngắn để anh thích nghi,
để anh nhận thức được rằng mình cần
phải làm gì nếu muốn tồn tại ở đây. Một
thời gian dài rèn luyện thể lực và tập
thêm, thân hình anh bây giờ đã săn chắt,
to lớn hơn nhiều. Khả năng tranh chấp
và mọi thứ đều tốt lên cả. Đồng đội đã
chơi với anh, Coach cũng nhắc nhở anh
nhiều hơn. Bây giờ anh thực sự là một
thành viên của đội. Chỉ có mối căng
thẳng của anh và hai ngôi sao kia là chưa
dấu hiệu hạ nhiệt. Đặc biệt là với Jinwoo,
Tr bước vào cuộc chiến giữa hai người

đàn ông chinh phục trái tim của Jani. Khi
Tr bắt đầu nhận ra rằng mình đã có cảm
tình với cô ấy.
Coach rất thích Jinwoo nên thường tạo
điều kiện cho Jani và hắn gặp gỡ nhau.
Những bữa ăn trưa hay buổi tiệc, Coach
đều dẫn hắn theo cùng. Nhưng Jani
thường rất ít nói, ánh mắt cô tỏ vẻ
không quan tâm lắm. Tính ra thì Jinwoo
là đội trưởng, đá hay lại nổi tiếng. Bề
ngoài anh cũng không kém Tr là bao.
Cũng có lắm fan sẵng sàng chờ đợi hàng
giờ để được chụp hình cùng anh sau
buổi tập. Việc này đối với Tr ở Việt Nam
thì quá bình thường, nhưng ở đây mọi
người thật sự còn chưa biết anh là ai cả.
Để tạo được sự chú ý kiểu này với Jani


thật khó, mà mấy lần liếc qua cũng chả
bao giờ anh thấy cô để ý tới việc này cả.
Cơ hội cho Tr bắt chuyện với Jani rồi
cũng đến. Mấy buổi sáng gần đây anh
thấy cô đều có mặt ở sân tennis. Lúc thì
tập với Coach, lúc thì với chị nào quen
quen-hình như làm ở nhà bếp- lúc thì
đánh một mình với máy tập bóng. Tr
quyết định nếu có cơ hội cô tập một
mình sẽ tới bắt chuyện. Hôm ấy anh dậy
thật sớm, mặt bộ đồ thể thao màu xanh

khá nổi bật, anh còn vuốt gen, nhìn đẹp
trai hẳn lên. Nhưng trời còn lất phất
mưa phùn làm anh hơi thất vọng. Nghĩ
là Jani không ra sân tập, nghĩ là thế
nhưng cứ khoảng mười phút anh lại
chạy ra nhìn thử một lần. 5h30, trời sáng
hơn, những đám mây bắt đầu tan ra
nhường chỗ cho những ánh nắng yếu ớt
len lói khắp ngõ ngách, tán cây. Nước
đọng trên những chiếc lá nhỏ từng giọt
rơi xuống thật đều, khung cảnh thật bình
yên. Jani đã xuất hiện. Tr vào phòng
gym, anh tập khá nhanh khoảng hơn hai
mươi phút rồi cầm chai nước lạnh tiến
ra sân tennis. Sao càng tới gần anh càng
thấy chân mình như cứng đờ, mỗi bước
đi thật khó khăn. Trong đầu nghĩ đủ cách
để mở lời nhưng không biết cách nào
cho thật ấn tượng, còn chưa biết cô ấy
có biết tiếng anh không nữa. Tr thở
mạnh một cái rồi bước vào, cũng vừa
đúng lúc Jani đang ngồi nghỉ ở hàng ghế
đặt ngay cạnh sân.
- Chào em, anh ngồi đây được chứ? Tr
nở nụ cười thân thiện.
- Vâng, tất nhiên. Giọng cô nhẹ nhàng,
từng chữ phát âm ra rõ ràng, chuẩn xác.
Tr nghĩ chắc cô phải giỏi tiếng anh lắm.
Tr đưa chai nước lạnh mời Jani, cô gật
đầu nhẹ cảm ơn rồi uống một cách tự

nhiên.
- À mà anh cảm ơn túi đá hồi bữa nha.


Sao em biết mà đem cho anh vậy? Tr
tiếp tục câu chuyện một cách thận
trọng, vì Tr thật sự chưa biết tính cách
của Jani như thế nào.
- Không có gì đâu anh. Em đi phía sau
mọi người nên có nghe họ bàn tán. Nghĩ
anh cần nên em đem tới vậy thôi.
- Vậy mà anh cứ tưởng em theo dõi anh
không hà?
- Ở Việt Nam chắc cũng có nhiều người
giỏi tưởng tượng giống anh à? Jani trả
lời một cách tinh nghịch.
Dù cô không nở nụ cười nào nhưng sắc
mặt của cô có vẻ vui và thoải mái hơn. Tr
cứ nghĩ rằng cô sẽ lạnh nhạt và khó gần
lắm nhưng khi tiếp xúc rồi cô tỏ ra khá
thân thiện và lanh lợi. Có lẽ nỗi buồn của
mẹ cô đã khiến cô trầm tính hơn, chứ
con người thật của cô hoàn toàn không
phải vậy. Tr cũng mạnh dạn hơn:
- Ngày nào em cũng tập thế này à? Anh
cũng thích đánh tennis lắm nhưng chả
có ai chỉ cả?
Tr nói để cố bắt chuyện vậy thôi chứ
không có ý chơi thật, không hiểu Jani
hiểu thế nào, cô đứng dậy lấy một cây

vợt nữa trong túi đưa cho Tr. Cây vợt
màu đỏ thẩm, khá nặng, nếu cầm không
quen tay sẽ rất khó đánh và di chuyển. Tr
chỉ nói đùa mà không ngờ Jani lại làm
thật. Thật sự hồi giờ Tr có xem chứ chưa
thử đánh bao giờ. Không nhận cũng
không được, Tr đánh liều đứng dậy cầm
vợt rồi hai người tiến ra sân.
Jani cầm bóng đập xuống đất mấy cái
rồi tung lên cao. Bóng vừa rơi xuống
đúng tầm.
- Vútttttt!!!!! Tiếng bóng bay nhanh phát
ra, rơi xuống ngay góc sân bên trái rất
hiểm. Jani liền móc trong túi quần thể
thao một trái bóng nữa đập xuống đất


chuẩn bị phát tiếp, trong khi Tr thì vẫn
đang cầm cây vợt đứng yên tại chỗ ngơ
ngác.
Chưa kịp nói lời nào thì liên tiếp ba, bốn
trái bay vút tới góc sân. Chắc cô ta đang
chơi mình đây mà, phải cho cô ta biết
tay-Tr nghĩ thầm. Anh đang rất chăm chú
chờ một đường bóng nữa qua sẽ đỡ lại
cho cô ta không kịp phản ứng, nghĩ tới
nét mặt cô ta lúc đó Tr hả hê lắm. Jani
tung bóng lên, Tr đoán cô sẽ đánh bên
trái liền nhanh chân chạy sang. Xui quá,
hôm nay trời vừa mưa xong sân khá

trơn, Tr trượt chân ngã nhào xuống,
bóng bay vút tới trúng ngay vào bụng
anh. Anh ôm người tỏ ra đau đớn lắm,
anh còn giậm chân xuống đất mấy cái
nữa. Làm vậy cứ ngỡ Jani sẽ chạy tới dìu
anh dậy, Tr sẽ có cơ hội gần cô hơn.
Nhưng chờ một hồi lâu không thấy, Tr lò
mò ngồi dậy tính trách cô thì Jani đã đi
ra khỏi sân được một đoạn. Tr cay lắm.
Tính ra làm quen với cô mà chưa nói
được gì đã quê thế này, mặt mũi đâu mà
gặp cô nữa. Vừa đau vừa bực, Tr chửi
đổng lên bằng tiếng Việt. Jani quay lại,
nét mặt đắc chí lắm. Kêu anh cứ giữ cây
vợt, sáng mai ra sân cô sẽ chỉ anh đánh.
Nghe vậy anh trở về phòng, trong lòng
hí hứng lắm. Vừa tắm anh còn vừa huýt
gió nữa. Ra sân anh tập luyện cũng rất
tốt, có lẽ là đang thăng hoa. Chia khác
đội Jinwoo, anh ghi liên tiếp hai bàn và
có một kiến tạo, nhận được rất nhiều lời
khen từ mọi người và Coach. Riêng chỉ
có Jinwoo là lầm lầm lì lì không nói gì,
chắc hẳn là đang cay cú vì đội mình thua.
Trước khi đội giải tán, anh có nghe
Coach kêu riêng Jinwoo ra nói chuyện gì
đó, còn đưa thiệp mời nữa chắc là đi dự
tiệc. Tối đi ăn cơm, anh thấy ba ngườiCoach, Jinwoo và Jani đi ra ngoài trên
chiếc xe mới bóng, hiệu Toyota của
Jinwoo. Làm cả tối đó anh cứ chờ mãi,

chắc là đang tò mò xem mấy giờ họ về.


Nói chuyện với Sumin rất lâu, đi lang
thang qua qua lại lại trước hồ bơi tới gần
10h mà cũng chưa thấy họ về. Tr đành
lên phòng đi ngủ, trong giấc mơ mập mờ
xuất hiện hình anh Jani mặc bồ đồ thể
thao màu trắng tinh, đang cầm tay anh
chỉ cách cầm vợt. Chắc chắn một điều,
bây giờ Tr đã rất thích cô ấy.
Trời khá đẹp, mây trong xanh còn nghe
tiếng chim hót xa xa. Tr cầm vợt ra sân
từ khá sớm. Vẫn chưa thấy Jani, anh
chạy mấy vòng quanh sân khởi động.
Khua tay khua chân mấy cái, Jani cũng
xuất hiện. Mà không phải đi một mình,
còn có Coach và Jinwoo nữa. Quái đảng,
Tr vừa thắc mắc vừa cảm thấy bất ngờ.
Kêu mình sáng ra đây mà dẫn theo hai
người đó ra làm gì không biết.
- Cũng chơi tennis hả? Tí ra thử mấy hiệp
lấy mồ hôi chơi? Coach nở nụ cười hỏi
Tr.
Tr gật đầu chào toan nói là mới tập chơi
thôi thì Jinwoo quăng một rổ bóng vào
người anh. Tr không chụp lấy mà vứt
luôn xuống đất. Jinwoo bất ngờ, mặt
căng lại, đôi mắt gườm gườm như đang
đe dọa anh. Tr nở một nụ cười nhẹ

không quan tâm rồi tới bắt chuyện với
Jani. Từ trước tới giờ, Tr chưa bao giờ sợ
một thế lực nào cả. Anh sống rất tình
cảm nhưng không kém phần bản lĩnh,
mấy chuyện hù dọa hay ép bức này
không dễ dàng gì làm cho Tr run sợ.
Trước mặt Coach, Jinwoo không thể làm
gì hơn, đành cuối xuống nhặt rổ bóng
vào sân. Coach và Jinwoo đánh trước,
hai người đánh rất hay, những pha đánh
bóng, cứu bóng khiến trận đấu rất hấp
dẫn dù là một trận đấu vui. Coach không
còn nhanh nhẹn nữa nhưng những cú
đánh bóng của ông rất uy lực, làm
Jinwoo nhiều lần phải khổ sở. Coi được
một lát, Jani kêu Tr ra góc sân tập cho
anh. Tr không biết cầm vợt sao cho đúng


cả, Jani cầm tay anh đặt từng ngón, từng
ngón vào đúng vị trí. Cô còn chỉ thêm về
cách vung tay phát bóng, đứng vị trí ra
sao nữa. Cô tỏ ra rất chuyên nghiệp,
chắc cô đánh cũng không phải là dạng
vừa đâu.
- Nè! Nhìn động tác đây này, sao cứ nhìn
mặt em hoài vậy? Jani nhắc khéo khi
thấy Tr không tập trung.
- Ai biểu em xinh quá chi! Tr táo bạo.
Cô nở nụ cười nhẹ, rất duyên. Lần đầu

tiên Tr thấy cô cười, trông cô càng xinh
hơn- như là một ánh nắng mặt trời đang
bừng sáng sau những ngày đông lạnh
lẽo. Jani đánh nhẹ cây vợt vào người
anh:
- Đẹp trai mà còn khéo miệng nữa, chắc
ở Việt Nam tối nào cũng bận rộn lắm
hở?
- Làm gì mà bận rộn? Tr tỏ vẻ ngây thơ.
- Thôi đi ông, tán gái bận chứ làm gì nữa.
Không ngờ trai Việt Nam nhìn cũng ok
đấy.
Tr cười tươi chặc lưỡi: - Chuyện!!!!!
- Em tập đánh từ lúc mười lăm tuổi, năm
nào cũng tham gia giải với bố. Nhưng giờ
gối ông không còn khỏe nữa, đánh vui
thì được chứ đánh giải thì...
Jani bỏ ngỏ, Tr cũng hiểu ý gật đầu. Cô
hỏi Tr muốn tham gia giải nam nữ khắp
quận cùng cô không. Giải phong trào chỉ
diễn ra có một ngày thôi.
- Tính chơi tui hả? Phát bóng còn chưa
xong mà vô đó đánh, làm bia thì được.
Jinwoo đó! Đánh hay mà lại là người yêu
em nữa. Hai người tham gia là hợp đó.
Tr nói như để thăm dò cô.
- Ủa? Ai nói với anh Jinwoo là người yêu


em thế? Jani có vẻ bất ngờ hỏi lại.

Tr chỉ cười không trả lời.
- Em chỉ nó làm gì phí thời gian, nhìn là
không biết đánh rồi. Jinwoo vừa đi tới
vừa nói.
- Kệ! Anh ấy sẽ tham gia giải cũng tôi.
Jani nói với vẻ khiêu khích.
Nhìn mặt Jinwoo khá bất ngờ, chắc anh
đã nghĩ nếu Coach không tham gia được
thì người thay thế chắc chắn sẽ là anh.
Nhưng giờ nghe vậy mặt anh hơi đỏ lên.
Quan sát cuộc nói chuyện Tr chắc cũng
đoán được là hai người không hề yêu
nhau. Nhiều khi chỉ bố cô muốn vậy thôi.
Hai người ra sân tập phát bóng. Cả buổi
trời mà anh phát không chết Jani trái
nào cả. Jinwoo thì cứ ngồi ngoài cười lớn
sau những pha phát bóng yếu ớt của
anh. Hai người cứ tập mà chẳng thèm
quan tâm tới ai cả. Để rồi từng ngày,
từng ngày với năng khiếu bẩm sinh thể
thao của mình, anh đánh đã dần tốt lên.
Mối quan hệ hai người cũng dần tốt lên
theo, đến nỗi mỗi sáng nếu hai người
không tập cùng nhau sẽ cảm thấy thiếu
vắng một điều gì đó.
Tối tối họ còn gặp nhau đi dạo khắp khu
nữa. Có lẽ nổi buồn của mẹ cô đã vơi đi
phần nào. Bây giờ cô cười nhiều hơn
trước, mở lòng nhiều hơn. Cô đi dạo với
Tr khá nhiều ở đây, tối nào cả hai không

bận đều gặp nhau cả. Jinwoo cũng nhiều
lần rủ cô nhưng cô chỉ đi vài lần rồi thôi.
Có lẽ cô không thích tính cách của
Jinwoo. Đêm ấy Tr và Jani cũng gặp
nhau.
- Ở Việt Nam anh có người yêu chưa?
Qua đây lâu vậy không nhớ người yêu à?
- Anh chưa. Đang thích một người mà
chưa biết phải nói sao cho người đó biết
nữa. Sợ người ta không thích mình nữa


thì khổ.
- Ai mà làm anh phải khổ sở vậy?
- Người đó rất xinh. Anh thích người ấy
vì đôi mắt buồn mang nhiều tâm sự. Lần
đầu tiên nhìn thấy cô ấy khóc, tự dưng
anh có cảm giác muốn che chở cho cô ấy
lắm.
Tr chỉ nói loáng thoáng vậy thôi, chắc
anh cảm thấy còn quá sớm để thổ lộ rõ
với cô.
Anh Tuấn giờ cũng phải khâm phục Tr
tài giỏi thật. Mới đó mà đã thân thiết
Jani vậy rồi. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Anh
Tuấn còn báo cáo tình hình của Tr về câu
lạc bộ bên Việt Nam, trận ra quân sân
nhà tuần này tiếp Gwang Ju Fc , Tr sẽ
được thi đấu chính thức. Có thể nói với
những nỗ lực đáng khen ngợi của mình

Tr đã dần thể hiện được ở Inchoen.
Một thời gian dài chơi tennis cùng nhau,
nói chuyện với Jani nhiều, nhưng chưa
một lần nào anh mời cô ra ngoài chơi cả.
Đánh liều gần tới ngày thi đấu giải
tennis, anh mời cô đi ăn tối. Jani coi bộ
đăm chiêu lắm rồi gật đầu đồng ý. Tối đó
anh mặc quần jean đen, đi với đôi giày
thể thao rất năng động, còn cái áo thun
thật nổi bật có in dòng chữ " will you..."
to đùng trước ngực. Đúng giờ hẹn anh
chạy xe ra đón Jani ở cổng. Bộ đầm màu
vàng nhạt làm Jani trở nên quyến rũ hơn
bao giờ hết. Khổ nỗi anh không biết
quán nào ở đây cả, đành phải để Jani chỉ
đường đến một quán ăn khá sang trọng
gần Chinatown. Quán thắp rất nhiều
lồng đèn, ánh sáng màu vàng sau lớp vải
mờ vừa sang trọng vừa tạo cảm giác rất
ấm cũng. Bên dưới còn có hòn non bộ,
kèm theo tiếng nước chảy róc rách, róc
rách. Hai người tiến vào bàn, Trường galăng kéo ghế mời cô ngồi:
- Cảm ơn anh, quán này em thường hay


Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×