Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bài tập làm văn số 1 tự sự lớp 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (92.12 KB, 3 trang )

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có những kỉ niệm để nhớ, để thương, để lưu lại cả một thời quá
khứ tuổi thơ đẹp đẽ. Tôi cũng vậy. Và trong số những kỉ niệm ấy thì những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học là
những kỉ niệm mà tôi bao giờ có thể quên. Năm nay tôi đã lên lớp 8, tôi đã 8 lần được dự lễ khai giảng của
trường nhưng tôi chưa bao giờ có lại được cái cảm giác bồi hồi, vui mừng và háo hức như ngày khai trường đầu
tiên vào lớp 1.
Đêm trước ngày khai trường đầu tiên, tôi có một cảm giác đến lạ lùng, háo hức và lo lắng. Tôi cảm thấy
mọi thứ xung quanh tôi đang dần dần thay đổi. Tôi trằn trọc, không ngủ được khi nghĩ tới ngày mai, ngày tôi
chính thức vào lớp 1. Dường như cả đêm tôi chỉ nằm suy nghĩ triền miên với những câu hỏi “Không biết ai sẽ
dạy mình nhỉ? Bạn bè có nhiều không?”....Và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Từ tối, mẹ đã
chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho tôi. Những quyển vở, quyển sách giáo khoa mới tinh được mệ tôi bọc
dán rất cẩn thận. Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… cũng được chuẩn bị đủ cả. Mẹ giúp tôi
xếp gọn từng thứ ấy trong chiếc ba lô nhỏ xinh, món quà mà ông bà tặng tôi nhân ngày khai trường đầu tiên.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa thu, trời trong xanh, gió thu thổi nhè
nhẹ đủ để cuốn đi cái nóng của nắng mùa thu. Hôm đó, tôi thức dậy từ rất sớm, tự đánh răng, rửa mặt và ăn
sáng. Khoác trên mình bộ đồng phục mới, tôi thấy mình như đã chững trạc hơn rất nhiều. Sau đó, mẹ đưa tôi
đến trường. Ngồi đằng sau xe của mẹ, tôi có một cảm giác là lạ đến khó hiểu. Đây cũng không phải là lần đầu
tiên tôi đến trường. Vì mẹ tôi dạy ở trường này nên trước đây tôi cũng đã đến vài lần nhưng chưa lần nào tôi lại
có một cảm giác hồi hộp như vậy.
Từ đằng xa tôi đã thấy thoáng thấy bóng của ngôi trường núp hiền hòa dưới bóng cây xanh. Chẳng mấy
chốc, ngôi trường Tiểu học Phùng Văn Trinh đã hiện ra trước mắt tôi. Đứng trước 1 ngôi trường to lớn, tôi thấy
mình mới nhỏ bé làm sao! Giăng ngang cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: Chào mừng
năm học mới. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh
đang vẫy vẫy. Khi tôi đến, trước cổng và trong sân trường đã đông nghìn nghịt những bậc phụ huynh dẫn con
em mình đến trường. Sự ồn ào, náo nhiệt đã vượt xa so với tầm tưởng tượng của tôi. Niềm vui tràn ngập nơi nơi,
từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá lóng lánh sương thu; từ những
gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Mẹ dẫn tôi đến trước cửa lớp 1A. Một cô giáo trẻ trong bộ áo dài mùa xanh lam nhạt dường như đã đứng
chờ tôi ở cửa lớp. Cô âu yếm dắt tay tôi vào lớp. Chẳng hiểu sao tôi không thấy cô xa lạ mà lại thấy cô có 1 sự
ấm ấp giống như mẹ tôi vậy. Cô đưa tôi đến bàn thứ hai ở dãy giữa. Cô xếp cho tôi ngồi bên cạnh một bạn nữ
rất dễ thương. Tôi cố gắng đưa mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm một ai đó mà tôi quen nhưng dường


như không có ai cả. Chợt có một giọng nói vang lên bên tai tôi: “Cậu này, chúng ta làm quen nhé! Cậu tên gì.
Tớ tên Trang.” Tôi bất giác quay sang bên cạnh, hóa ra là cô bạn ngồi bên cạnh tôi. Tôi đã đồng ý lời kết bạn và
từ đó chúng tôi thân nhau như hình với bóng.
Sau khi chúng tôi nhận lớp và nghe cô giáo dặn dò, lễ khai giảng bắt đầu được tổ chức. Lễ khai giảng
năm ấy cũng là ngày mà trường tôi đạt trường chuẩn Quốc Gia mức độ 2 nên rất long trọng. Cô hệu trưởng lên
đọc lá Thư của chủ tịch nước mở đầu cho buổi lễ. Tiếp đó là các tiết mục chào cờ, văn nghệ, tặng hoa, trao
thưởng… Buổi lễ kết thúc bằng một hồi trống dõng dạc vang lên, thúc dục những người học sinh cố gắng, say
mê học tập, rèn đức luyện tài.
Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường
thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Giáo viên và học sinh đứng trang
nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng…
Trên đường về nhà, trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên những hình ảnh của buổi tựu trường đầu tiên. Dù đã 8
năm trôi qua rồi nhưng ngày hôm đó vẫn luôn khắc sâu trong kí ức của tôi. Mỗi khi nhớ lại ngày đầu tiên đi học
lòng tôi lại văng vẳng câu hát:
“Ngày đầu như thế đó,
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên
Em bây giờ khôn lớn,
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về...”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Người ấy (bạn, thầy, người thân,…) sống mãi trong lòng tôi.


Hẳn trong tất cả chúng ta, ai ai cũng giữ cho mình những hình ảnh những kỉ niệm đẹp của 1 người nào
đó trong sâu thẳm trái tim. Và tôi cũng vậy, tôi dành tất cả trái tim mình để khắc sâu hình ảnh đáng kính người
mà tôi yêu thương nhất trong đại gia đình thân yêu của tôi - bà tôi. Dù giờ bà đã đi xa thật xa nhưng từ sâu thẳm
trong trái tim tôi, hình ảnh của bà sẽ không bao giờ phai nhạt.
Tôi thương bà lắm! Cả đời bà tôi đã hi sinh vì con vì cháu rất nhiều nên nước da của bà đã nhăn nheo,

bàn tay cũng bị thô ráp lên. Nhưng trong kí ức của tôi, nụ cười và khuôn mặt phúc hậu của bà đối với thì y như
bà tiên trong truyện cổ tích vậy. Từ khuôn mặt trái xoan phúc hậu đến mái tóc của bà tất cả đều toát lên vẻ hiền
dịu đến lạ kì. Nổi bật trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt hiền từ, chứa những ánh mắt yêu thương của bà dành
cho mọi người. Bà có một nụ cười mà không ai có được, một nụ cười đôn hậu lại vô cùng ấm áp, ẩn chứa biết
bao tình yêu thương.
Bà là người chăm sóc tôi từ thuở lọt lòng vì từ nhỏ bố mẹ tôi đi làm cả ngày nên tình cảm của tôi đối với
bà là không gì sánh được. Người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời, tiếng nói ngượng
nghịu của tôi chính là bà. Bà luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn tôi đi, luôn chỉnh sửa lời nói cho tôi. Và
người đầu tiên tôi gọi là :''Bà". Lúc đó, bà rất vui. Người đầu tiên dạy cho tôi biết yêu thương mọi ngừơi, người
đầu tiên đã mang cả thế giới đến bên tôi bằng những câu chuyện cổ tích, ngừơi đã nâng đỡ, chở che cho tôi
trong sự bỡ ngỡ lạ lẫm khi tôi tự bước những bước đi đầu đời chính là bà. Chính vì lẽ đó hình ảnh bà đã chiếm
chọn trái tim thơ ngây của tôi. Tôi đã lớn lên trong thế giới cổ tích ngập tràn những câu chuyện đầy ý nghĩa của
bà. Giọng bà ấm áp, cho tôi cảm giác ấm áp và an toàn nên tôi dễ dàng đi vào giấc ngủ một cách ngon lành bởi
những câu chuyện, những điệu hát du êm ái của bà.
Các cô, các bác đều nói: Trong tất cả các cháu bà thương tôi nhất. Bà luôn dành những điều tốt đẹp nhất
cho tôi. Từ hộp sữa bà được biếu cho đến ly nước ấm bà tự pha, tất cả bà đều dành phần cho tôi. Bà luôn quan
tâm về sức khoẻ của tôi và chưa bao giờ bà hỏi về tình hình học tập cả! Không phải vì bà không quan tâm đến
việc học của tôi mà bà nói rằng bà tin tưởng tôi sẽ làm tốt.
Không chỉ đối với tôi mà bà đều yêu thương, quan tâm đến tất cả mọi người trong gia đình. Bà luôn nhắc
nhở mọi người phải giữ gìn sức khỏe! Với tất cả mọi người bà đều đối xử tốt. Dù chân hay đau nhưng bà luôn
sẵn sàng chống gậy đến nhà hàng xóm khi hàng xóm có chuyện vui hay buồn để chia sẽ và giúp đỡ. Chính vì thế
mà ai cũng quý bà cả! Bà đối với tôi thật sự là một bà tiên phúc hậu nhất! Tôi luôn hiểu rõ thói quen và sở thích
của bà. Bà luôn biết tiết kiệm điện và luôn nhắc nhở mọi người trong nhà phải tắt đèn quạt khi không dùng. Bà
luôn dậy từ rất sớm và có thói quen nấu nước chè vào buổi sáng. Chiều chiều, niềm vui của bà là ngồi nhâm nhi
vài miếng trầu, nói chuyện với những ông bà ở cùng xóm. Sở thích của bà đơn giản vô cùng! Bà chỉ thích ngồi
rãi ít thóc ra sân rồi ngắm nhìn những con chim bay đến mổ từng hạt. Bà nói với tôi đó là lúc bà cảm thấy bình
yên nhất. Không biết nơi chân trời xa ấy bà có còn ngồi ngắm những chú chim nữa hay không!
Người ta nói người càng già thì càng khó tính nhưng bà tôi lại hiền hậu và dễ chịu vô cùng! Bà rất
thương tôi, từ khi tôi còn nhỏ và cho đến sau này bà chưa từng đánh tôi một roi nào cả khi tôi lầm lỗi, những lần
như vậy tôi được bà dạy cho những đều hay lẽ phải, những cách sống làm người. Tôi nhớ nhất bà đã dạy mình

làm người phải biết yêu thương, phải biết quan tâm đến người xung quanh mình, khi đến nhà bất cứ ai thân quen
đừng ngại giúp đỡ họ làm bất cứ những đều mình có thể làm, cầm 1 cây chổi quét nhà, lau 1 cái bàn bẩn, hay chỉ
đơn giản là sắp xếp lại một vài cuốn sách đang bề bộn trên bàn. Bà thường hay bảo rằng hãy biết giúp đỡ mọi
người, như vậy mọi người sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình.
Tôi nhớ vào sinh nhật lần thứ 6 của tôi, bà đã tặng tôi một con lật đật. Tôi vẫn còn nhớ như in những lời
bà nói hôm đó: “Cháu có thấy lật đật khóc bao giờ chưa? Chưa đúng không, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ
lật đật khóc. Lật đật luôn mỉm cười, luôn luôn lạc quan và đặc biệt là lật đật không bao giờ ngã. Dù cháu có kéo,
đẩy, đánh, ném… nó ra sao thì nó cũng sẽ bật dậy ngay lập tức. Bật dậy mà miệng vẫn cười. Dù ngã đau đến thế
nào đi nữa lật đật cũng vẫn đứng ngay dậy, miệng vẫn cười và không bao giờ trách móc điều gì. Lật đật luôn sẵn
sàng đón nhận thử thách trong niềm hy vọng. Lật đật nhỏ bé mà vững vàng, mạnh mẽ biết bao nhiêu. Cháu
khâm phục nó chứ? Những lúc cháu té ngã, cháu phải tập đứng dậy trên chính đôi chân của mình giống như lật
đật vậy vì sau này lớn lên rồi chẳng ai có thể đỡ cháu dậy đâu.” Tôi đâu ngờ rằng bà tôi lại rời khỏi tôi sớm như
vậy. Căn bệnh ung thư quái gở đã cướp đi người bà mà tôi yêu thương nhất. Tôi còn chưa kịp để nói câu “Con
yêu bà nhiều lắm! Con cảm ơn bà vì tất cả những điều mà bà đã làm cho con và con cũng xin lỗi bà những lúc
con làm bà buồn.” Đến khi mất đi rồi bà cũng chưa một lời trách cứ, sự vị tha của bà làm tôi càng buồn hơn,
mong rằng ở nơi xa bà sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà bà đã mang đến bên tôi. Ngày nào tôi cũng
nhớ và cầu nguyện cho bà luôn hạnh phúc vui vẻ. Nếu có kiếp sau, tôi ước gì tôi lại được làm cháu của bà
nhưng tôi chắc một điều rằng: khi đó tôi sẽ không làm bà buồn nữa đâu, tôi sẽ làm một đứa cháu ngoan của bà.
Trong trái tim tôi trước đây, bây giờ và mãi mãi bà sẽ luôn là bà tiên đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính
nhất. Sự yêu thương niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa xung quanh làm rạng ngời tâm hồn tôi. Giờ đây tui muốn hét
lên và nói thật to:" Con yêu bà. Con sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng hi vọng của bà" để mọi người
biết rằng bà luôn sống mãi trong trái tim tôi.


Tôi thấy mình đã lớn khôn
Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và
chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian
cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.
Con người tôi đang dần lớn lên theo năm tháng. Tôi đã thay đổi. Tôi đã không còn là một đứa bé mới lọt
lòng mẹ cách đây 12 năm năm nữa, tôi cũng không phải là con bé 4 tuổi mà suốt ngày hay chạy lăng xăng khắp

nhà. Tôi bây giờ đã trở một học sinh Trung học cơ sở. Tôi cao lớn thêm rất nhiều, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có
phần chững chạc. Tôi đã có thể tự làm được nhiều việc với sức của mình và giúp đỡ bố mẹ vài công việc lặt vặt
chứ không còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc và bao bọc nữa.
Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Hồi xưa, tôi là 1 con bé nhút
nhát, phải nói là rất nhút nhát. Nhưng giờ, sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã không còn rụt rè như trước nữa. Tôi
đã có thêm nhiều người bạn tốt, tôi đã biết hỏi thăm người khác khi mình không biết nên làm gì, tôi đã bớt sợ
hơn khi phải làm 1 việc gì đó mới lạ, tôi đã thoải mái cho mọi người thấy sở thích của mình. Tôi đã biết nói
chuyện với mọi người, chứ không phải chỉ là 1 cái bóng như trước kia nữa. Tôi đã tự tin hơn khi đứng trước
nhiều người. Tôi cũng không giống trước, chỉ nghe theo sắp đặt của người khác, tôi đã biết tự quyết định cho
cuộc sống của mình và biết mơ ước…
Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến
riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ luôn hành động theo bản năng và ý muốn của
riêng mình, tôi hiếu rằng không thế không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không
phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ
theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người
khác hiểu mình.
Từ sự khôn lớn ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn
ấy đã không còn chỉ là nhũng ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn
trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, khi người ta hỏi về ước mơ của tôi là gì, tôi không biết trả lời
ra sao hoặc chỉ trả lời đại lấy lệ. Nhưng giờ, tôi đã có 1 ước mơ về tương lai của mình. Đó là trở thành 1 luật sư
nhân quyền vì tôi muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn khi phải đối diện với những người có quyền
lực. Tôi đã biết cách cố gắng hết sức trong mọi việc mình làm. Và dù có được thành công hay thất bại, ít nhất
tôi cũng không hối hận vì đã cố gắng. Đó là cách sống của tôi, tôi mang điều đó vào trong học tập và cuộc sống.
Tôi học bằng chính sức lực của mình, vì tương lai và ước mơ của chính tôi. Tôi cũng đã biết trân trọng con
người mình hơn. Hồi bé, tôi luôn nghĩ mình thật kém cỏi, tôi chỉ ao ước trở thành một người nào đó khác, giỏi
giang hơn mình. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn là chính bản thân mình, tôi biết cách hài lòng với bản thân, phát
huy những gì mình làm tốt, chấp nhận khuyết điểm của mình, vì tôi biết mình có những giá trị riêng, và cũng có
những điều mà người khác không có. Tại sao phải trở thành ai khác trong khi bạn đã rất tuyệt rồi?
Nhưng tôi vẫn có tính cách trẻ con. Hoặc có chăng là tôi muốn tính cách mình trẻ con 1 tí. Tôi luôn nghĩ
và luôn muốn nghĩ mọi chuyện theo cách đơn giản, lạc quan nhất, và, theo như lời của vài đứa bạn, nghĩ mọi

chuyện theo cách thật “ngây thơ”. Thôi, sao cũng được. Nói chung trong cái thế giới bon chen này, ta sống đơn
giản chẳng phải là dễ thở hơn sao… Học được sự ngây thơ, sự thật thà, không biết sợ hãi của con trẻ, ta sẽ trở
nên sáng tạo hơn, và đặc biệt hơn trong cuộc sống này.
Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn độc lập, muốn tự mình làm tất cả mọi thứ… Và tôi tự hào khi nói
mình đã lớn khôn. Dĩ nhiên tôi vẫn còn bé và non nớt lắm. Nhưng tôi vẫn lớn lên từng ngày, về cả ngoại hình
lẫn tâm hồn, và tôi tin, những người xung quanh tôi sẽ giúp tôi lớn lên 1 cách không lệch lạc, để trở thành 1 con
người mà mình mong muốn, trở thành con người có ích cho gia đình và xã hội.



×