Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Hãy kể về một lần em trót xem trộm nhật kí của bạn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.51 KB, 5 trang )

Hãy kể về một lần em trót xem trộm nhật kí của bạn.
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ. Đó có
thể là kỉ niệm vui hoặc buồn. Nhưng đó đều sẽ là những bài học quý báu, đi theo
chúng ta suốt cả cuộc đời. Tôi cũng vậy. Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tôi có lẽ là
một lần trot xem trộm nhật kí của bạn. Cảm giác ân hận, day dứt và lo lắng khi đó
đến giờ tôi còn nhớ rõ.
Tôi còn nhớ hôm ấy là chủ nhật năm tôi học lớp Năm. Sáng đó, như thường
lệ, tôi đến nhà cô bạn thân tên Linh để học nhóm. Vì ở cùng làng, lại là bạn thân từ
thuở còn đi học mẫu giáo nên chúng tôi rất hiểu nhau và chơi rất thân. Hai đứa
chưa bao giờ giận nhau quá lâu, chỉ quá một buổi là sẽ nói chuyện lại như thường.
Nhưng lỗi lầm lần này tôi gây ra không ngờ lại khiến cô bạn thân giận lâu đến vậy.
Đến nhà Linh, vừa bước vào cổng tôi đã nghe thấy giọng mẹ bạn văng vẳng:
-

Hà đến à? Vào nhà đi cháu, Linh đang đợi trên tầng đấy.

Tôi bước thật nhanh vào nhà, vừa tháo dép để ở bậc cửa vừa chào to:
-

Cháu chào cô ạ. Cháu xin phép lên tầng với Linh ạ.
Ừ, cháu lên đi.- Mẹ Linh đáp lại.

Tôi bước lên từng bậc thang một cách ung dung, chậm rãi. Mở cửa phòng,
tôi bước vào.
-

Hello! Tớ đến rồi đây, xin lỗi nhé vì hơi muộn chút.- Tôi nói.
Không sao. Câu nệ gì chứ? Vào đây nhanh lên đi!- Linh vui vẻ đáp lại.

Tôi bước nhanh vào phòng. Căn phòng đã quá quen thuộc với tôi. Phòng bạn


tôi rộng rãi, sáng sủa và đồ đạc được bày trí gọn gàng. Để cặp sách xuống, tôi ngồi
xuống bàn và chúng tôi bắt đầu học. Hai đứa cùng thảo luận, cùng làm bài tập rất
vui vẻ. Được tầm 20 phút thì có tiếng mẹ Linh dưới nhà gọi:
-

Linh ơi, xuống đi chợ giúp mẹ với, mẹ đang bận chút.

Linh đáp lại mẹ, xin lỗi tôi rồi vội vã đứng dậy. Linh cao hơn tôi, bạn ấy có
khuôn mặt trong, làn da hơi sạm và mái tóc đen dài. Khi đi ra khỏi bàn để xuống
nhà, tay Linh vô tình chạm vào chồng sách và một quyển sổ rơi xuống. Có lẽ vì đi


quá vội nên bạn ấy không để ý đến quyển sổ mà vẫn tiếp tục đi. Tôi nhặt quyển sổ
lên.Vẻ ngoài của nó làm tôi chú ý. Đó là một quyển sổ có bìa hồng với những hoa
văn trang trí đẹp mắt. Tò mò, tôi mở ra xem. Ở trang đầu có dòng chữ được viết rất
to, cách điệu và đánh bóng màu bút nhũ long lánh trông rất đẹp: “Nhật kí”. Xung
quanh dòng chữ ấy có rất nhiều ngôi sao và hoa lá. Ở cuối trang giấy có dòng chữ:
“Đặng Thị Ngọc Linh 5C”
Hiểu ra rằng đó là quyển nhật kí của Linh, tôi vội vàng gập lại và để vào
chỗ cũ. Trong đầu tôi nghĩ: “không được xem! Không được xem!”. Nhưng đâu chỉ
có ý nghĩ ấy, trong tôi như diễn ra một “cuộc chiến nội tâm”. Tôi phân vân. Nếu
mở ra, bị bạn phát hiện thì mình sẽ không biết phải giải thích như thế nào, chắc
chắn bạn sẽ giận lắm. Nhưng rồi tôi lại nghĩ hay là cứ mở ra, còn lâu bạn mới về.
Nhìn đồng hồ, thấy 5 phút đã trôi qua. Không hiểu lúc ấy nghĩ thế nào tôi lại cầm
quyển nhật kí lên tay. Nhịp tim đập nhanh, chư bao giờ tôi thấy lo sợ và thấp thỏm
đến vậy. Tôi đã nghĩ: “Hay là thôi vậy. Mẹ thường dặn mình không nên tò mò, tự ý
xem đồ của người khác”. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định mở quyển nhật kí ra. Đầu
tiên, tôi thấy dòng chữ: “Ngày… tháng… năm…”
Lấy hết can đảm, đọc tiếp tôi thấy những dòng chữ được ghi nắn nót, cẩn
thận. Đúng là nét chữ cô bạn thân của tôi.

“Hôm nay mình thấy vui lắm vì được điểm mười môn toán. Mình nhận thấy
ánh mắt thán phục nơi các bạn và niềm tự hào của cô giáo. Về nhà, mình khoe với
mẹ, mẹ vui lắm. Mình lại càng vui hơn”
Đến đây, tôi định gấp quyển sổ lại và cất đi, nhưng lại nghĩ hay là cứ đọc
tiếp, còn lâu bạn mới về.
Lật trang tiếp theo, tôi thấy những dòng chữ:
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình về nhà thì thấy bố mẹ cãi nhau, mình rất buồn. Chạy lên
phòng, mình đã khóc rất nhiều. Mình nghe thấy mẹ bảo mẹ sẽ đi Hải Phòng mấy
hôm. Sẽ sao đây? Mình tự hỏi. nếu mẹ đi thì ai sẽ lo cho bố con mình? Còn cả bà
nữa”…


Tôi đang tập trung đọc thì thấy cánh cửa phòng mở nhẹ. Tôi quay lại, thấy
Linh bước vào phòng.Nhìn thấy cuốn nhật trên tay tôi mắt Linh mở to ,mồm mở
rộng ngạc nhiên. Có vẻ như bạn ấy đang muốn nói với tôi điểu gì đó.Vẻ mặt của
bạn làm tôi lo sợ, “trống ngực” đập liên hồi.
Linh tiến nhanh về phía tôi với vẻ mặt tức giận dữ. Giật lấy quyển nhật kí
trên tay tôi, Linh tiến tới bàn học và đập mạnh quyển sổ xuống bàn. Tôi giật thót,
cả người nóng ran. Tôi cảm nhận được vẻ thất vọng, giận dỗi và cả bực tức trong
đôi mắt cô bạn thân. Cầm quyển vở trên bàn, tôi vội nhét vào cặp. Tôi nói một
cách nhỏ nhẹ:
-

Thôi, tớ về đây. Tớ xin lỗi chuyện khi nãy nhé, tớ không cố ý đâu. Tớ…
tớ… - Tôi ấp úng không nói thành lời.

Cầm cặp sách, tôi bước vội ra khỏi cửa, xuống cầu thang. Có lẽ mẹ Linh
thấy hôm nay tôi về sớm hơn ngày thường và có vẻ khác lạ. Cô chỉ hỏi:
-


Sao về sớm thế cháu? Ở lại chơi với bạn chút nữa!

Nhưng lúc ấy tôi không mấy để ý đến lời cô nói, chỉ nói được một câu thành
tiếng:
-

Thôi, cháu chào cô ạ, cháu về đây ạ!

Khép cánh cổng lại, tôi cúi đầu bước đi. Tôi bước thật nhanh như trốn chạy,
trong đầu nghĩ rằng: “Chỉ là một quyển nhật kí thôi mà. Có sao đâu, làm gì mà
giận mình dữ vậy?”. Nhưng sau đó tôi bước chậm dần. Vừa đi tôi vừa nghĩ vẩn vơ.
Tôi cảm thấy ân hận, áy náy vô cùng. Giá như tôi đừng quá tò mò, vô phép tắc như
vậy tì mọi chuyện đâu có xảy ra. Giá như chúng tôi không quá thân, không quá quý
mến nhau thì Linh có lẽ sẽ không giận tôi đến vậy. Và giá như bạn cứ nói với tôi
chứ không im lặng như vậy thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vơi bớt cảm
giác tội lỗi hơn. Giá như… Giá như… Hàng câu hỏi như vậy cứ xuất hiện, xâm
chiếm đầu óc tôi. Tôi không còn quan tâm đến cảnh vật bên đường, không ngẩng
cao mặt mà bước đi được. Và khác với ngày thường, gặp mọi người trong làng tôi
không nhanh nhảu chào nữa. Cảnh vật xung quanh như nhòa đi. Hình như tôi đã
khóc. Khóc bởi tôi đã quá ân hận, day dứt vì những hành động của mình. Về đến
nhà, tôi thay quần áo và nằm vật xuống giường. Cảm giác ân hận, day dứt cứ mãi


xâm chiếm tâm hồn tôi. Mọi người trong nhà thấy tôi ủ rũ khác ngày thường thì
gặng hỏi, nhưng tôi không đáp lại.
Hôm sau là thứ hai, đến lớp như mọi khi nhưng tôi không còn ríu rít tâm sự,
cười đùa, không còn lang thang ở sân trường nữa. Linh chắc vẫn giận tôi lắm. Bạn
ấy không để ý đến tôi. Nhưng tôi không trách bạn ấy, chỉ thấy mình có lỗi hơn.
Nếu là tôi, bị cô bạn thân xem trộm nhật kí có khi tôi còn phản ứng mạnh mẽ hơn.

Tôi muốn tới gần nói lời xin lỗi với bạn nhưng lại không đủ can đảm.
Vài hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn vậy, hai chúng tôi vẫn không nói chuyện,
cũng không nhìn nhau. Một tuần sau đó tôi biết tin Linh sắp chuyển trường ra Hà
Nội học. Khác với mọi khi, lần này tôi lại là người biết sau cùng. Vậy là hai chúng
tôi sắp xa nhau. Tôi bỗng giật mình nghĩ rằng nếu lần này không tới xin lỗi thì
không biết tới bao giờ tôi mới nói được ra lời xin lỗi của mình. Vậy là tôi quyết
định đến nhà Linh. Tôi đi từng bước thật chậm và nghĩ cách để mở lời với Linh.
Cuối cung tôi cũng bước tới cánh công xanh quen thuộc của nhà bạn. Tôi mở cửa
bước vào.
Mẹ Linh hỏi tôi đến có việc gì. Cô nói Linh đã rời nhà được một lúc. Tôi
chợt sững người lại, không biết nói gì. Sau đó, tôi xin phép cô được gọi điện cho
Linh. Cô nhận lời ngay. Ở đầu dây bên kia, tiếng nói quen thuộc của cô bạn thân
vang lên. Tôi hỏi Linnh rất nhiều điều. Tôi muốn biết có phải vì quá giận tôi nên
bạn mới đi không, bạn đã tha thứ cho tôi chưa. Và câu trả lời tôi nhận được là sự
tha thứ chân thành từ Linh. Vậy là chúng tôi đã giảng hòa, lại trở lại là đôi bạn
thân. Chỉ khác là chúng tôi không còn gặp nhau mỗi ngày, cười đùa tinh nghịch
nữa.
Có thể nói tôi đã rút ra cho mình những kinh nghiệm đầu đời quý báu. Đừng
bao giờ để những lỗi lầm xâm chiếm cuộc đời bạn. Nếu đã mắc lỗi thì nên chân
thành công nhận và sửa sai. Và nên biết quý trọng những người thân bên cạnh
mình, biết mói ra những lời xin lỗi đúng lúc.




×