Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Cuộc thi viết thư UPU lần 44 ( năm 2015 )

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (199.52 KB, 9 trang )

Cuộc thi

viết thư UPU lần 44 ( năm 2015 )
Chủ đề:
“Hãy viết một bức thư nói về thế giới bạn muốn được lớn lên
trong đó”
*************************

Giải nhất Quốc tế ( Huy chương Vàng )

Tác giả: Sara Jadid (Liban) tại Berne với chứng nhận giải Nhất cuộc thi
quốc tế (Ảnh: Marcel Bieri/keystone)

[ Bản tiếng Anh ]
Tripoli, Lebanon, 14 February 2015
To all those people working to destroy my dreams and to all those, who
have decided to kill the joy in my heart, I send a greeting soaked with the
tears of despair, a greeting filled with both pain and hope, a pain I suffer
and a hope for a better future.


From here, this world in which I suffer, I write words that paint a world I see
in my imagination, words that I will set down as a letter, so that this picture
may come true. From here, this dark world, I dream of living in a bright
world, even if it is beyond the horizon.
From here, through these words, I seek to knock on the doors of terrorists’
consciences, whose humanity sleeps, while war is awake within them.
From here come my words, from this war-soaked atmosphere in which we
live.
My world is different. It is far from hatred, spite, war and sectarianism. The
flag of excellence flutters over my world and united under the skies are the


moon of openness and the sun of freedom. Every time I close my eyes, I
dream of a world where doves fly and the lights of mountainside villages
shine every evening.
My world is a dream that has travelled all roads without exception to reach
the boats in the harbour and travel with the sun, sinking with it behind the
horizon and touching the rainbow, to travel with the moon on the road
returning from the places where people stand under fireworks and fingerlike clouds to celebrate their festivals. It is a world where we find
civilizations, old markets and houses with rose-coloured windows.
In my world, minarets and church bells sing lullabies together, and one
elegant star shines bright, with many little stars dancing around it every
night. It is a world that opens its arms to everyone, black and white, without
discrimination.
I do not want my world to be a gunpowder factory and I do not want its
children to be victims of division. I want the world to be a factory that
produces humans as purveyors of science, knowledge and culture. I want
the world to be a dove carrying an olive branch in a world battered by
storms, a lighthouse that guides boats in need of refuge from afar. I want to
see the world’s light in the clouds and laughter in its tears.
I want my world to be powerful in its eternity, fabulous in its expanse, great
through the peaks of its proud mountains. I want the world to be a place
where children would not worry, a world that will not be disturbed by the
impact of bombs, the crackle of gunfire or the piercing of knives.
I want my world to be a strong fortress whose stones are the arms of its
children, their heads held high. I want my world to be proud, refusing to
bend and lower its arms, an eternal world that would make me feel that
daybreak is near.


I dream of one day living in a world where all seasons are spring, in a
green world, alive, generous, good and loyal, a world where children seek

to do good.
I want a world without equal, where men have no equal, a world where
mountaintops are hope, air is love, earth is good, water is generous. I want
the best land for planting shoots to feed off its goodness, that breathe its
kindness and drink its sense of generosity, to engender better generations
for the promising future of our dreams.
I want loyalty in the sky of my world because my land is missing loyalty. I
dream of governing a world where love is the emblem and loyalty the
foundation, a world where neither treachery nor hatred have meaning.
I do not want conflicts between the people of my world. I want people to be
unified and united forever, one with the earth like a mother with her
newborn.
I want my world to stand for good, to be refreshed by each drop of water,
sweet fruit, warm shadow, lily-scented breeze, song of the river, fresh
spring, exciting twilight, scarlet sunset, brilliant stars and healing moon. In
my world, the seasons pass uninterrupted, organizing the systems of each
living being.
I want my world to be a second mother, warming me in her bosom filled
with love, hope and protection. I want it to be a world where bitterness
hides behind the doors of the forgotten so that the doves of the future fly
through its air, a world that meets moments of paradise in the depths of
light, a world that cares for each generation with tenderness, not
blasphemy and anger, that puts it to sleep on a mattress of hope, while
telling stories of eternity, refreshing them with the rules of the future, and
that watches over it before it is too late and all opportunities are lost. This is
a powerful world, lofty in its eternity, which guarantees a noble future for its
glories. I want my world to be like a father, large and gentle, whom we can
be hard on, but who is tender towards us. We are now required to face the
divisions and wars that worked to destroy our dreams and wishes.
Everyone dreams of you, world, but I feel you like warmth in the middle of

a winter storm, and I see you like a sun in a hazy sky. You are my world,
my refuge, the warm bosom where I take refuge from the cold.
The roads, the squares, the buildings and the large streets of my world will
not be polluted by concrete, its families will not be homeless, and nothing
will disrupt its union. The day of independence will not lead to
disappointment.


I see you, my World, as a rainbow that appears after crises, in which no
religion will conquer another and no skin colour will be superior to another.
You are a world that transcends human conflict.
Finally, I say to you, now that these words are drawing to a close and my
letter is at its end, unlike my dreams which have not ended and will not
end, since my world is not Saturn or Venus or Mercury or Jupiter – it’s a
world that knows no sectarianism or racism. It is safe, stable, and
characterized by compassion and the recognition of the rights of others
everywhere.
A long life to you and your wishes and desires.
From a citizen who dreams,
Sara Jadid

[ Dịch sang Tiếng Việt ]
Tripoli, Lebanon, ngày 14/2/2015
Đối với tất cả những ai đang hủy hoại bao ước mơ của tôi cũng như với tất
cả những người đã dập tắt niềm vui trong trái tim tôi, tôi xin gửi một lời
chào đẫm nước mắt của tuyệt vọng, một lời chào chứa đầy yêu thương lẫn
hy vọng, một nỗi đau khiến tôi phải chịu đựng và một niềm hy vọng vào
một tương lai tươi sáng.
Từ nơi đây, chính tại thế giới này, nơi tôi sống trong đau khổ, tôi viết ra
những lời này để vẽ nên một thế giới đang hiện lên trong trí tưởng tượng

của tôi, những gì tôi viết ra đây sẽ giống như một lá thư, vì vậy mà hình
ảnh tưởng tượng ấy biết đâu sẽ trở thành hiện thực. Từ nơi đây, từ chính
thế giới tối tăm này, tôi mơ ước được sống trong một thế giới tươi sáng,
thậm chí thế giới ấy vượt ra ngoài chân trời.
Từ nơi đây, bằng lá thư này, tôi tìm đến gõ cửa lương tâm những kẻ khủng
bố, những kẻ luôn để nhân tính ngủ say, và để chiến tranh luôn thức tỉnh.
Từ nơi đây vang lên lời nói của tôi, từ bầu không khí đẫm mùi chiến tranh
này chính là nơi chúng ta đang sống.
Thế giới của tôi thật khác lạ. Thế giới ấy không hề có hận thù, chiến tranh
và chủ nghĩa bè phái. Lá cờ của hoàn hảo tung bay trên khắp thế giới của
tôi và đoàn kết dưới bầu trời là mặt trăng của thân thiện và mặt trời của tự
do. Mỗi lần nhắm mắt lại, tôi mơ về một thế giới nơi có chim bồ câu bay
lượn và ánh đèn bừng sáng từ làng mạng ven sườn núi mỗi khi màn đêm
buông xuống.


Thế giới của tôi là một giấc mơ, giấc mơ ấy đưa tôi đi du ngoạn trên mọi
nẻo đường, trên những con thuyền nơi cảng biển và chu du cùng ánh nắng
mặt trời, đắm mình cùng ánh nắng phía chân trời và chạm vào cầu vồng,
giấc mơ lại đưa tôi ngao du cùng mặt trăng trên đường trở về từ những xứ
sở nơi người dân tưng bừng chào đón lễ hội bằng pháo hoa tỏa hình sao
lấp lánh. Đó là một thế giới mà chúng ta tìm thấy nền văn minh, chợ cổ và
những ngôi nhà có cửa sổ rực rỡ sắc hoa hồng.
Trong thế giới của tôi, tiếng chuông thánh đường Hồi giáo và chuông nhà
thời cùng gióng lên khúc hát ru, và một ngôi sao duyên dáng tỏa sáng rực
rỡ giữa muôn vì sao nhỏ nhảy múa xung quanh mỗi khi đêm về. Đó là một
thế giới luôn giang rộng cánh tay của mình cho tất cả mọi người, không hề
phân biệt màu da.
Tôi không muốn thế giới của tôi là một nhà máy thuốc súng và tôi không
muốn con cái của mình trở thành nạn nhân của sự chia ly. Tôi muốn thế

giới này là một nhà máy sản xuất những điều thiện, là nơi cung cấp khoa
học, tri thức và văn hóa. Tôi muốn cả thế giới là một chú chim bồ câu
mang một cành ô liu trong thế gian đầy bão tố, là một ngọn hải đăng
hướng dẫn tàu thuyền cần ẩn náu nơi xa. Tôi muốn nhìn thấy ánh sáng
của thế giới trong những đám mây, thấy tiếng cười trong nước mắt.
Tôi muốn thế giới của tôi trường tồn bất diệt, hoành tráng tựa thiên đường
cổ tích với những dãy núi trùng điệp và hùng vĩ. Tôi muốn cả thế giới là
một xứ sở nơi trẻ em không hề biết đến âu lo, một thế giới yên bình không
biết đến bom rơi, đạn nổ hay gươm dao.
Tôi muốn thế giới của tôi trở thành một pháo đài vững chắc, mỗi tảng đá
của pháo đài chính là những cánh tay của trẻ em luôn ngẩng cao đầu. Tôi
muốn thế giới của tôi luôn kiêu hãnh và hiên ngang, một thế giới bất diệt sẽ
khiến cho tôi cảm thấy bình minh đang hé sáng.
Tôi ước mơ tới ngày được sống trong một thế giới nơi bốn mùa đều là mùa
xuân, một thế giới rợp màu xanh cây lá, một thế giới đầy sức sống, khoan
dung và nhân ái và trung thành, một thế giới nơi trẻ em luôn cố gắng làm
điều thiện.
Tôi ước muốn một thế giới không gì sánh bằng, một thế giới nơi mọi người
không chỉ có bình đẳng, một thế giới nơi những đỉnh núi là hy vọng, không
khí là tình yêu, đất là lòng nhân ái, và nước là lòng vị tha. Tôi muốn có một
xứ sở thần tiên để ươm những mầm xanh của lòng nhân hậu, của lòng vị
tha, để tạo ra những thế hệ xuất chúng cho một tương lai đầy hứa hẹn như
chúng ta hằng mơ ước.
Tôi muốn lòng chung thủy luôn bao trùm trên thế giới của tôi, vì nơi tôi
sống đang thiếu đức tính này. Tôi ước mơ được làm chủ một thế giới mà


tình yêu trở thành biểu tượng và lòng chung thủy là nền tảng, một thế giới
nơi mà cả phản bội lẫn hận thù đều chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi không muốn xảy ra các cuộc xung đột giữa người dân trong thế giới

của tôi. Tôi muốn mọi người được thống nhất và đoàn kết mãi mãi, mọi
người cư xử với Trái đất như một người mẹ ân cần với đứa con mới lọt lòng
của mình.
Tôi mong muốn thế giới của tôi đại diện cho những điều tốt lành, thế giới
ấy như tươi sáng hơn nhờ những giọt nước, trái cây ngọt ngào, hàng cây
rợp bóng, cơn gió ngát hương hoa, khúc hát của dòng sông, mùa xuân
trong lành, rạng chiếu rực rỡ, hoàn hôn đỏ rực, những ngôi sao lấp lánh và
vầng trăng tròn vành vạnh. Trong thế giới của tôi, bốn mùa trôi qua không
ngừng nghỉ để nuôi dưỡng mọi chúng sinh.
Tôi ước muốn thế giới của tôi trở thành một người mẹ thứ hai luôn sưởi ấm
tôi bằng tấm lòng tràn đầy tình yêu thương, hy vọng và chở che. Tôi muốn
thế giới ấy là nơi mà đau khổ ẩn sâu phía sau những cánh cửa của lãng
quên để các chú chim bồ câu của tương lai bay liệng trên bầu trời; một thế
giới hội tụ những khoảnh khắc của thiên đường sáng chói; một thế giới
quan tâm tới mỗi thế hệ bằng sự dịu dàng, không hề báng bổ hay giận dữ;
một thế giới được ru ngủ trên tấm nệm của hy vọng bằng những lời kể về
sự bất từ và làm mới những câu chuyện kể ấy bằng các quy tắc của tương
lai; một thế giới luôn được quan tâm để không bao giờ tiếc nuối vì tuột mất
cơ hội. Đấy là một thế giới mạnh mẽ, cao cả và bất diệt, thế giới ấy cam
kết một tương lai huy hoàng và phồn thịnh. Tôi ước muốn thế giới của tôi
tựa như một người cha vạm vỡ nhưng hiền lành, một người cha nghiêm
khắc nhưng đầy dịu dàng. Hiện nay, chúng tôi đang phải đối mặt với sự
chia rẽ và chiến tranh - những hành động cốt để hủy hoại những giấc mơ
và ước muốn của chúng tôi.
Mọi người đều có ước mơ về một người bạn mang tên Thế giới, nhưng tôi
cảm thấy bạn luôn ấm áp giữa một cơn bão mùa đông, và tôi thấy bạn tựa
như mặt trời trong bầu trời âm u mờ mịt. Bạn là thế giới của tôi, là nơi
nương tựa ấm áp như lòng mẹ mỗi khi cô quạnh.
Đường phố, quảng trường, các tòa nhà và những đại lộ trong thế giới của
tôi sẽ không bị ô nhiễm bằng bê tông cốt thép, người dân không lâm vào

cảnh vô gia cư, và không thể phá vỡ nổi sự đoàn kết của cộng đồng. Ngày
độc lập sẽ không dẫn đến nỗi thất vọng.
Bạn Thế giới thân mến, tôi thấy bạn giống như một cầu vồng xuất hiện sau
những cơn khủng hoàng, trên chiếc cầu vồng ấy không hề có tôn giáo này
chinh phục tôn giáo khác, không hề có màu da nào được coi là thượng
đẳng. Bạn là một thế giới vượt qua xung đột của con người.


Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn rằng, lá thư vẽ nên những gì tôi
tưởng tượng sắp đến đoạn kết tuy rằng lá thư này không giống như những
giấc mơ của tôi: không có hồi kết và sẽ không bao giờ có hồi kết; Vì thế
giới của tôi không phải là sao Thổ, sao Kim, sao Thủy hay sao Mộc cho
nên đó là một thế giới không có chủ nghĩa bè phái hoặc phân biệt chủng
tộc. Thế giới ấy an toàn, ổn định, và được đặc trưng bởi lòng nhân ái và
các quyền của con người ở khắp mọi nơi luôn được công nhận.
Chúc bạn mãi trường tồn và gửi bạn những lời chúc cùng mong ước tốt
lành!
Sara Jadid
Một công dân – người mơ ước

Giải nhất Quốc gia

Em Trương Hải Nam, học sinh lớp 8B, Trường THCS Lê Hữu Lập, huyện
Hậu Lộc, Thanh Hóa.
Xứ sở tình thương, ….
Nhà văn Andersen kính mến!
Ông còn nhớ cháu chứ? Cháu là “ Cô bé bán diêm” trong truyện ngắn cùng
tên của ông đây ạ, cô bé nghèo khổ phải dò dẫm lê bước trên tuyết giữa
mùa đông lạnh giá và từ giã cuộc sống trong một đêm Giáng Sinh – đêm
mà ai ai cũng đều cầu chúc những điều tốt lành.



Nếu được gặp ông trước đêm ông đặt bút viết nên câu chuyện kể về cháu,
cháu đã xin ông đừng tạo nên một nhân vật đáng thương đến vậy. Cháu
muốn được lớn lên trong một thế giới đẹp đẽ hơn, sống một cuộc sống yên
bình hạnh phúc nhưng ngặt nỗi số phận và chính ông đã chẳng cho cháu
quyền lựa chọn. Cháu đã phải sống trong cảnh mồ côi mẹ, không lâu sau
người bà thân thương nhất cũng đã qua đời, gia sản tiêu tán bởi người cha
nghiện ngập, suốt ngày đánh đập, hành hạ con gái, nhất là khi cả ngày
cháu chẳng bán được bao diêm nào. Không chỉ nuôi ước mơ về một gia
đình hạnh phúc, cháu còn muốn được đi học, được vui chơi như biết bao
bạn bè cùng trang lứa; không phải mang bên mình chiếc túi đầy những
bao diêm và canh cánh nỗi lo rằng sẽ không bán hết, bị mắng, bị chửi, bị
đánh đập… Cháu buồn và tủi thân lắm ông ạ. Giá như năm ấy, ông tặng
cháu một mái ấm trọn vẹn, một cuộc sống đầy đủ để cháu được học, được
đến trường cùng bạn bè thì hay biết mấy!
Thực lòng, thế giới cháu luôn mơ về trong những đêm say giấc không hẳn
là một thế giới hiện đại, văn minh bậc nhất; cháu chỉ cần một cuộc sống
mà ở đó con người chẳng bao giờ phải đối mặt với chiến tranh, hận thù,
bệnh tật, đói nghèo, tệ nạn xã hội, … Chính người bà mà cháu yêu quý đã
rời xa cháu vĩnh viễn chỉ vì bệnh tật và nghèo khổ đấy ông ạ! Những cánh
chim bồ câu trắng khẽ bay lượn trên bầu trời trong lành, thoáng đãng,
chẳng chút bụi bặm, ô nhiễm, bên dưới là mái nhà có dây thường xuân bao
quanh, có tiếng mẹ, tiếng cha ấm áp, dịu dàng. Đó mới là cuộc sống mà
cháu hằng mong ước, ông có biết?
Điều mà cháu tiếc nhất ở câu chuyện của ông đó là giữa những con người
còn có một khoảng vô hình tồn tại, ngăn cản sự chan hòa của tình thương.
Ông cũng biết đấy, trông thấy một bé gái nhỏ, lạnh co ro vì rét giữa đêm
giao thừa giá buốt chào diêm mà chẳng ai dừng lại mua giúp một bao. Để
rồi khi cô bé ấy “nắm tay bà bay lên”, bay về một thế giới khác, người ta

cũng chẳng buồn quan tâm, họa chăng chỉ là đôi lời bàn tán để thỏa mãn
cho sự hiếu kỳ của họ. Ông ơi, trước khi chết vì cái đói, cái rét, cô bé kia
đã chết vì sự lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn và ích kỷ cả người đời. Càng
ngẫm nghĩ, cháu lại càng thấm thía câu nói tuy đơn giản, ngắn gọn nhưng
lại vô cùng ý nghĩa của Loilla Cather: “Nơi nào có tình thương yêu thì nơi
đó luôn có những điều kỳ diệu”. Giá như con người biết quan tâm đến
nhau nhiều hơn thì có lẽ điều kỳ diệu đã xảy ra và cháu đã chẳng trở về với
Thượng đế. Tình thương, sự sẻ chia, giúp đỡ đồng loại, chỉ mơ ước nhỏ bé


ấy thôi mà chẳng ai giúp cháu, giúp những em bé có hoàn cảnh như cháu
thực hiện được, ông nhỉ?
Ông ơi! Chắc hẳn ông ngạc nhiên lắm! Cô bé của ông ngoan ngoãn ngày
nào, nay lại viết thư để phiền trách ông với lý do ông chưa cho nó được
một cuộc sống như nó vẫn mơ ước. Không đâu ông, cháu hiểu vì nỗi lòng
trăn trở, lo lắng cho những số phận trẻ em bất hạnh trên khắp thế giới nên
ông mới viết nên một câu chuyện buồn như thế; ông viết nó bằng cả tâm
huyết của mình với hi vọng có thể thức tỉnh được trái tim vô cảm của một
số con người, để chúng cháu có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Phải rồi ông ơi, từ ngày “Cô bé bán diêm” được xuất bản và phát hành
nhiều nước trên thế giới, có rất nhiều fan hâm mộ viết thư cho cháu. Bức
thư gần nhất mà cháu nhận được là những dòng tâm sự đầy cảm xúc của
một cậu bé giấu tên, đến từ Việt Nam. Trong thư, cậu có nhắc đến một
cuộc thi với chủ đề rất hay: “Hãy viết một bức thư nói về thế giới bạn muốn
được lớn lên trong đó”. Vậy là cháu quyết định viết và gửi thư cho ông, với
mong muốn qua những chuyến xe bưu chính UPU, lá thư này sẽ đến được
tay ông, giúp ông hiểu được nhiều hơn những ước mơ, hoài bão của cháu
cũng như bao trái tim bé bỏng khác về một thế giới mà mọi đứa trẻ đều
muốn lớn lên và phát triển ở đó.
Ông ơi, hi vọng ông sẽ nhớ về cháu, về truyện ngắn mang tên đứa bé này

hơn 166 năm về trước. Luôn ấp ủ một niềm tin là ông vẫn khỏe mạnh, luôn
ấp ủ một tình yêu đối với Andersen của cháu. Chúc ông một buổi tối thật
nhiều niềm vui!
Cô bé bán diêm



×