Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Cảm nghĩ về một người thân yêu trong gia đình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.7 KB, 2 trang )

Cảm nghĩ về một người thân yêu trong gia đình
Thuở nhỏ, em đã sống cùng với bà nội. Gia đình em đông anh chị em, bố mẹ làm
lụng vất vả, em lại đau ốm thường xuyên nên ở cùng với bà nội. Từ nhỏ, bà đã rất
thương yêu em, có gì cũng chiều chuộng và nhường nhịn em. Bà chính là người
mẹ thứ 2 của em, người dành hết tình cảm cho đứa cháu bé bỏng.
Bà nội năm nay đã 80 tuổi, lưng nội đã còng, tóc đã bạc đi mấy phần, hàm răng
cũng không còn nữa. Nội hay ngồi ở bậc thềm quệt lá trầu không với vôi, gọt mấy
quả cau bà hàng xóm vừa mamg sang biếu. Nội bảo rằng con gái ngày xưa hay ăn
trâu nên giờ rang mới đen nháy này. Nội ngày xưa rang cũng đen nháy nhưng giờ
già yếu nên đã rụng hết rồi. Nội nhai trầu cứ móm món, mắt nhìn xa xăm ra
khoảng không ngoài kia. Có lẽ bà đang nhớ ông. Ông nội mất đã được hai năm,
nhưng dường như đối với bà ông vẫn còn hiển diện hằng ngay trong ngôi nhà này.
Nội có 7 người con nhưng mỗi người đều ở một phương trời khác nhau, chỉ có dịp
lễ Tết thì mọi người mới quay quần bên cạnh nhau. Có lẽ đó chính là những giây
phút em cảm nhận được niềm vui hiện rõ trong đôi mắt và nụ cười của nội.
Bao nhiêu năm nội sống một mình, bấy nhiêu năm nội già đi rất nhiều nhưng tình
thương yêu của nội dành cho con cháu vẫn luồn nồng nàn và da diết.
Em ở với bà nội từ năm học lớp 1, đi học về, nội nấu cơm sẵn, hai bà cháu lại vui
vẻ ăn cơm. Ngày qua ngày như thế, mỗi lần thiếu vắng nội em lại thấy buồn và nhớ
nội nhiều. Em vẫn thích nhất là món canh cá nấu chua do nội nấu. Vị chua chua
của khế, vị cay cay của ớt và vị mềm thơm của thịt cá khiến em xuýt xoa khen
ngon. Những lúc như thế nội chỉ cười bảo “Cha mi, lớn nhanh nhanh sau ni còn
nấu canh cho nội ăn”. Những bữa cơm bình dị, ấm áp bên nội luôn là những
khoảnh khắc neo giữ thật sâu trong trái tim một đứa trẻ như em.
Có nhiều lúc trái gió trở trời, chứng đau lưng của nội tái phát, nội phải nằm một
chỗ, không đi lại được. Lúc đó em thương nội lắm, chỉ mong mùa gió chướng


đừng về, đông bớt lạnh để nội bớt đau. Nhưng lúc đó, nội chỉ cười và bảo sẽ nhanh
khỏe lại. Em biết nội không muốn để con cháu phải lo nhưng thực sự em rất
thương và lo cho nội.


Nội luôn ân cân, chu đáo không chỉ với con cháu mà còn đối với tất cả mọi người
xung quanh. Có gì nội cũng mang đi cho người ta hết, nội bảo phải chia sẻ thì tình
cảm giữa người với người mới trở nên gắn bó chân thành và sâu sắc nhất. Những
năm tháng ở với nội em đã học được rất nhiều điều quý giá. Đó chính là tình
yêu thương, sự quan tâm và sẻ chia chân thành nhất.
Nội là người mẹ hiền thứ 2 tần tảo nuôi em khôn lớn, cho em những bữa cơm,
những giấc ngủ ngon và cả những bài học làm người.
Em mong sao nội mãi mạnh khỏe để em được sống bên cạnh nội như thế này, bình
yên và ấm áp.



×