Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

Con gái Mác đã có lần hỏi: Cha hiểu hạnh phúc là gì? Các Mác đã trả lời con gái: Hạnh phúc là đấu tranh. Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về câu nói trên.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.68 KB, 5 trang )

Đề bài: Con gái Mác đã có lần hỏi: Cha hiểu hạnh phúc là gì? Các Mác đã trả lời con
gái: Hạnh phúc là đấu tranh. Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về câu nói trên.
Thanh niên chúng ta ai cũng khao khát một cuộc sống hạnh phúc nhưng hạnh phúc là gì?
Hiểu hạnh phúc như thế nào cho đúng? Điều băn khoăn của chúng ta cũng là điều băn khoăn
của con gái Mác. Con gái Mác đã có lần hỏi cha: "Cha hiểu hạnh phúc là gì?" Các Mác vị
lãnh tụ vĩ đại của giai cấp công nhân thế giới, suốt đời mình đấu tranh cho quyền lợi của giai
cấp vô sản, đã trả lời con gái: "Hạnh phúc là đấu tranh". Câu nói gắn gọn của Mác đã giúp
chúng ta hiểu đúng đắn về hạnh phúc.
Mỗi người sẽ có một quan niệm khác nhau về hạnh phúc. Mỗi xã hội, mỗi giai cấp quan niệm
về hạnh phúc cũng không giống nhau. Đối với giai cấp bóc lột, hạnh phúc của chúng là tiền
tài, địa vị, hạnh phúc của chúng được đánh đổi bằng máu và nước mắt của những người dân
lương thiện. Tiếng cười của Nghị Quế, Bá Kiến… sau khi đẩy được người dân lương thiện
vào con đường bần cùng hoá và lưu manh hoá mãi mãi ám ảnh ta. Hình ảnh chị Dậu phải bán
con, bán chó… trong sự hạnh phúc vì mua được món hàng giá rẻ của bà Nghị làm lòng ta
nhói đau. Hình ảnh Chí Phèo để tuột mất hạnh phúc với thị Nở để lại cho ta bao băn khoăn
suy nghĩ. Từ một chàng trai khoẻ mạnh, hiền lành, có lòng tự trọng, Chí đã biến thành con
quỷ dữ, Chí mất tất cả, quyền được làm người và quyền được hạnh phúc trong cơn phẫn uất.
Chí đã đâm chết Bá Kiến và tự kết liễu đời mình. Bi kịch của Chí cũng chính là bi kịch trên
con đường đấu tranh tìm hạnh phúc của những người thấp cổ bé họng trong xã hội cá lớn nuốt
cá bé, xã hội của những kẻ chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả miễn là
chúng được hạnh phúc.
"Hạnh phúc là đấu tranh", điều Mác trả lời con gái vô cùng giản dị nhưng đó là một chân lý.
Đúng vậy, những người sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình, xã hội. Với họ: Hạnh
phúc của một người là làm cho nhiều người hạnh phúc, họ tìm thấy hạnh phúc trong đấu
tranh, đấu tranh gạt bỏ những trở ngại để con người thực hiện ý nghĩa cao đẹp của đời mình.
Đấu tranh với thiên nhiên, với xã hội, với chính bản thân để loại bỏ cái ác, cái xấu, cái lạc hậu
phát triển cái tốt, cái tiến bộ. Qua đấu tranh, con người sẽ trưởng thành và đặc biệt họ sẽ tìm
được ý nghĩa cuộc đời, niềm vui cuộc sống khi họ đưa lại được hạnh phúc cho nhiều người.
Chính vì lẽ đó, họ đã không ngại ngần khi tham gia cách mạng đã tự xác định:
"Đời cách mạng từ khi tôi đã hiểu
Dấn thân vô là chịu tù đày


Là gươm kề tận cổ, súng kề tai
Là thân sống chỉ coi còn một nửa".
(Trăng trối - Tố Hữu)
Những người chiến sĩ cách mạng đó đã sống, đã chiến đấu, máu họ đã đổ xuống để bảo vệ
từng tấc đất của Tổ quốc, sự hy sinh của họ đã đưa lại hạnh phúc cho chúng ta, đưa lại nụ
cười, sự bình yên cho mỗi mái nhà.
Hạnh phúc là đấu tranh, đấu tranh để có được hạnh phúc là một chặng đường không đơn giản.
Hạnh phúc không tự đến, muốn có hạnh phúc, mỗi cá nhân phải tự đấu tranh với bản thân
mình, đấu tranh với những vật cản, những trở ngại trong cuộc sống, trong xã hội. Là một
thanh niên thời đại mới, chúng ta không thể quan niệm:
"Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn"
(Người đi tìm hình của nước - Chế Lan Viên)
Cũng không thể cho rằng: hạnh phúc là được vui chơi thoả thích, hạnh phúc là tìm được cảm
giác mạnh trong các trò chơi mạo hiểm, hạnh phúc là quay cuồng trong rượu mạnh, thuốc lắc
và những điệu nhảy điên loạn. Nếu quan niệm, hạnh phúc chỉ bó hẹp trong thú vui cá nhân,
trong sự thoả mãn những dục vọng thấp hèn thì cuộc đấu tranh vì độc lập, tự do, hạnh phúc
của bao thế hệ cha anh sẽ trở nên vô nghĩa. Thế hệ thanh niên 8X, 9X hãy đấu tranh với


những tệ nạn tiêu cực, đấu tranh những lực cản của xã hội, đấu tranh với chính bản thân, để
tìm được hạnh phúc cho mình và đưa lại hạnh phúc cho mọi người.
"Hạnh phúc là đấu tranh" là một chân lý, nhưng cuộc sống vô cùng phức tạp, đã có không ít
cuộc đấu tranh bị dìm trong nước mắt, đã có không ít người vì đấu tranh tìm chân lý, tìm lẽ
công bằng nhưng lại bị mắc vào vòng oan khuất, chính vì vậy, đã nảy sinh tâm lý ngại đấu
tranh vì cho rằng đấu tranh thì tránh đâu, hạnh phúc đâu không thấy, chỉ chuốc lấy bất hạnh.
Tuy nhiện, mọi oan khuất sẽ được hoá giải, miễn rằng chúng ta có niềm tin, niềm tin sẽ giúp
chúng ta tìm được chân lý, niềm tin sẽ giúp chúng ta đấu tranh để tìm lại hạnh phúc làm cho
đất nước ngày càng giàu đẹp, công bằng văn minh hơn.
Lời Các Mác nói với con gái không phải là những lời giáo huấn, lời Các Mác nói với con gái

đã giúp thế hệ trẻ hiểu rõ hơn về bản thân. Đúng vậy, xã hội càng phát triển, đời sống, vật
chất, tinh thần ngày càng được nâng cao, tuổi trẻ chúng ta cần phải biết đấu tranh chống và
loại trừ cái xấu để có được một ngày mai huy hoàng.
Có nhiều bạn đã từng hỏi Chap rằng làm sao để tâm họ được bình yên, làm sao để có được
hạnh phúc trong cuộc sống? Đối với người khác thì Chap không biết thế nào chứ với mình thì
đây là một câu hỏi thực sự khó. Cái khó không phải nằm ở chỗ mình không tìm được câu trả
lời thỏa đáng mà ở chỗ câu hỏi đó quá rộng và một câu trả lời đâu thể khiến người ta có thể
tìm được ngay sự bình an và hạnh phúc trong cuộc đời. Darwin đã từng nói với con gái rằng:
“Hạnh phúc là đấu tranh”. Thật vậy, chẳng có thứ hạnh phúc nào đến với ta một cách dễ dàng
mà không phải qua một quá trình ta rèn luyện, phấn đấu trong chính nội tâm, suy nghĩ của
mình. Nếu có thì họa chăng đó cũng chỉ là thứ hạnh phúc nhất thời, tạm bợ. Hạnh phúc chân
thật và sự an lạc tuyệt đối chỉ đến với ta khi ta biết đấu tranh với chính mình để đạt được nó.
Ơ hay, tưởng là đấu tranh với kẻ thù nào bên ngoài chứ sao lại là đấu tranh với chính mình
nhể? Có lẽ không ít bạn sẽ băn khoăn như vậy phải không? Đức Phật đã dạy: “Kẻ thù lớn nhất
của đời người là chính mình”. Đó, bạn muốn có kẻ thù để chiến đấu thì có rồi đó, là bản thân
bạn chứ đâu phải ai khác đâu. Con người ta xưa nay cứ nghĩ mình phải làm nọ làm kia để thỏa
mãn những điều mình mong muốn, yêu thích thì sẽ có được hạnh phúc. Hạnh phúc thật đó
nhưng sẽ chỉ là nhất thời mà thôi. Khi cảm giác thỏa mãn đó qua rồi thì chỉ còn lại sự trống
trải, thậm chí là hụt hẫng, rồi tụt dốc, buộc con người ta lại tiếp tục phấn đấu, tìm kiếm thứ
hạnh phúc khác. Vậy mà ít ai biết dừng lại và quan sát xem tại sao ta luôn cảm thấy thiếu thốn
hạnh phúc đến vậy? Chính do ta đã chạy đi quá xa, bỏ lại vườn tâm của mình trong sự lạc
lõng, bất an, không được quan tâm chăm sóc nên mới trở thành như vậy. Bạn có tin không khi
mà bạn biết quay về dọn dẹp khu vườn tâm hồn mình cho được sáng sủa, trong lặng thì sẽ là
lúc hạnh phúc dâng lên tràn đầy trong bạn mà khỏi bắt bạn phải mất công đuổi bắt, kiếm tìm?
Chap thì có tin đó, và đó cũng là lí do vì sao Chap lại khuyên các bạn hãy đấu tranh với chính
mình.
Mong cầu hạnh phúc chính là một thứ cảm giác ham muốn. Từ cảm giác ham muốn lớn lao
đó lại nảy sinh ra các cảm giác ham muốn khác nhỏ hơn để phục vụ nó, chẳng hạn như muốn
có nhiều tiền, muốn có nhà đẹp, muốn được yêu thương, muốn được nể trọng, tôn trọng…
Những ham muốn đó được ẩn bên trong là lòng tham lam, ích kỉ, tội lỗi và những dục vọng.

Từ các điều đó, con người tìm đủ mọi cách để đạt được điều mình muốn rồi đắm chìm trong
những u mê, ảo tưởng. Muốn có nhiều tiền ư? Anh phải lao vào cuộc sống mà bon chen, dành
giật, tìm đến các thủ đoạn, mánh lới để có được. Ngay cả khi làm ăn chân chính, anh cũng
phải đánh đổi thời gian, công sức và cả trí não của mình. Rồi khi mọi thứ không như ý muốn,
niềm khổ đau kèm sân hận nổi lên. Và rồi hạnh phúc cứ đi xa mãi. Bạn thấy đó, chung quy lại
thì đó đều là những thứ cảm giác, cảm xúc xuất phát từ chính mức độ thỏa mãn hay không
thỏa mãn mà hoàn cảnh ta đang có mặt mang lại. Vậy thì, điều ta nên làm trước nhất để tìm
được hạnh phúc, an lạc trong cuộc đời chính là phải đấu tranh ngay trong nội tâm mình là như
vậy đó.


Để có được cuộc sống như bây giờ và có thể chia sẻ những điều này với các bạn, Chap đã và
đang phải vật vã đấu tranh với chính các thói hư tật xấu từ trong mọi suy nghĩ, hành động, lời
nói của mình, những thứ phá vỡ sự bình yên trong tâm hồn mình.
Chap cũng từng như các bạn bây giờ thôi, có một cái tôi rất lớn và thường không chịu nhún
nhường, khuất phục trước ai. Ngay từ khi còn bé cho tới lúc trưởng thành, Chap luôn tâm
niệm rằng mình phải khác biệt và đứng cao hơn mọi người khác. Chap cũng chẳng bao giờ
chịu chấp nhận một cuộc sống mà theo Chap nghĩ là đi theo lối mòn, đó là đi học rồi tìm một
công việc ổn định sau đó thì lấy chồng, sinh con. Nghĩ đến tiến trình sống đó thôi mà mình đã
thấy ngán ngẩm lắm rồi. Và Chap chỉ muốn mình làm được điều gì đó to tát, lớn lao, khẳng
định được mình trong cuộc sống và khiến người khác phải nhìn mình bằng con mắt ngưỡng
mộ. Chính vì vậy, mình nuôi ước mơ trở thành một người thành đạt trong giới kinh doanh và
không ngừng lao vào tìm hiểu những kiến thức liên quan tới việc bán hàng, marketing, mở
rộng các mối quan hệ… Đó, cái tôi của Chap không hề nhỏ và kẻ thù của Chap không kém
nguy hiểm chút nào so với các bạn đâu nhé!
Rồi, những nhân duyên đưa Chap đến đạo Phật đã cho mình biết rằng, hóa ra, đa phần những
gì mình đã suy nghĩ trước đây đều là một sự tham đắm, u mê và thực sự chẳng mang lại cho
mình điều gì hay ho ngoài những khổ tâm luôn cuộn lên và ứ đọng nơi lồng ngực, rồi nhiều
lúc làm cho trí não mình điên đảo. Và Chap nhận ra mình phải giải tỏa mọi vướng mắc, bám
chấp của mình để cuộc sống không còn những khổ đau, phiền não quấy rầy. Chap đã bắt đầu

học cách đấu tranh với chính bản thân mình từ những gì mình hiểu ra khi đọc những cuốn
sách của các vị thiền sư, những câu chuyện Phật học để dần gỡ bỏ những bám chấp và tìm
được sự bình yên trong nội tâm mình. Phương pháp mình hay dùng đó là quán chiếu. Với tất
cả mọi chuyện, mình đều xem xét như vậy đã được chưa, mình có thấy bình yên không, nếu
không thì luôn tự nhắc nhở mình phải gỡ bỏ đi, phải nhìn nhận được điều nào là đúng với
những gì mình biết. Chap cũng biết rằng mọi thứ khiến mình điên đảo, khổ đau chỉ xuất phát
từ một cái tôi yếu ớt, vị kỷ và bám chấp. Chính vì vậy, mình luôn quán chiếu để dẹp bỏ đi cái
tôi đó của mình trong tất cả mọi chuyện.
Nghe thì có vẻ đơn giản vậy nhưng thực sự là một khó khăn lớn đấy các bạn ạ! Không chỉ
mình phải hiểu, phải nhớ được điều gì là tốt, là đúng, phân biệt rõ điều gì là bình yên thật sự
hay chỉ là việc thỏa mãn tính ích kỷ của cái tôi, rồi còn phải thẳng thắn chấp nhận những yếu
kém của bản thân để xóa bỏ những tham đắm, bám chấp. Mỗi vấn đề vướng mắc trong tâm
mình, nó như một căn bệnh vậy. Việc đấu tranh, quán chiếu thì như các loại thuốc chữa bệnh.
Song bệnh của tâm không phải chữa trị một hai lần là khỏi. Bệnh sẽ tái phát nếu rơi vào hoàn
cảnh tương tự và buộc lúc đó mình lại phải dùng những phương thuốc kia để chữa trị. Nếu các
bạn đã đọc qua bài viết: “Đừng biến yêu thương trở thành tập khí” thì sẽ thấy quá trình đấu
tranh của Chap trong việc gỡ bỏ sự dựa dẫm, bám chấp đối với một tình yêu thương vị kỷ là
như thế nào. Nhưng các bạn hãy tin tưởng một điều rằng, mỗi lần ta tìm cách điều trị căn bệnh
của mình như vậy thì lần sau dù nó có quay lại, sức mạnh của nó sẽ giảm đi đáng kể. Và bạn
lại tiếp tục đấu tranh, quán chiếu thì nó lại giảm cho tới khi hết hẳn và sẽ đến lúc bạn đón
nhận nó một cách nhẹ nhàng chỉ như một điều cần phải đến mà chẳng làm ảnh hưởng gì đến
tâm tĩnh lặng trong bạn.
Sự đấu tranh này phải luôn là một quá trình liên tục, không ngừng nghỉ từng giây từng phút
chứ không phải cứ khi bệnh tái phát ta mới tìm cách đấu tranh. Ngay cả khi tâm trạng của bạn
bình thường nhất thì đó cũng chỉ là lúc những căn bệnh đang âm ỉ cháy trong bạn và đợi cơ
hội tốt để bùng lên. Vì vậy, khi chưa đạt được sự an lạc tuyệt đối thì đó là lúc cuộc chiến của
ta chưa kết thúc, ta vẫn phải tìm đến những vấn đề trong mình để mà quán chiếu tới thâm sâu
gốc rễ của nó diệt trừ. Chap luôn lấy sự bình yên, tĩnh lặng trong mình làm cơ sở để biết được
mình đã hoàn toàn hết bám chấp, khổ đau chưa. Nếu chưa thì vì vấn đề gì, tại sao lại phải như
vậy rồi lại quán chiếu tới sự ích kỷ, yếu ớt của cái tôi này, luôn nhắc nhở nó phải tự mạnh mẽ,

đứng vững trên đôi chân của mình mà không cần dựa dẫm vào bất cứ điều nào cả. Cứ như thế,


Chap đã buông bỏ dần những điều trước đây mình luôn nắm giữ thật chặt và tâm mình đã
vững vàng hơn khi đối diện với một vấn đề, dù khủng khiếp thì cũng có thể chấp nhận và
vượt qua nó dễ dàng. Từ đó, mình luôn cảm thấy an lạc, một sự an lạc vững chãi chứ không
như những niềm vui nhất thời, qua đi thì khiến ta hụt hẫng.
Hiện giờ, không phải Chap không còn biết đến khổ đau, không còn điều gì có thể làm ảnh
hưởng tới sự an lạc của mình nhưng với Chap, cuộc chiến đấu với mọi thói quen chưa tốt từ
suy nghĩ, lời nói, hành động của chính bản thân mình vẫn chưa kết thúc. Chap biết rằng, sự
chiến đấu không ngừng nghỉ này đã, đang và sẽ mang lại những thay đổi tích cực trong mình,
đã biến mình trở thành một con người mới không còn nhiều phiền não, khổ đau như trước mà
đã vui tươi hơn, hạnh phúc hơn, thênh thang hơn và tĩnh lặng hơn. Hạnh phúc là cuộc đấu
tranh bền bỉ như vậy đó nên mong các bạn đừng hỏi Chap làm sao để có được hạnh phúc,
bình yên mỗi khi các bạn thấy bất an, đau khổ rồi mong mình có thể cho bạn câu trả lời thỏa
đáng ngay được. Nếu muốn có được hạnh phúc thực sự, bạn hãy đấu tranh ngay từ bây giờ,
với chính bản thân mình đi nhé! Bắt đầu thôi nào!
Bài văn ngắn nghị luận về hạnh phúc ,rất hay1. Cuộc sống không giống như cuốn truyện
đọc phần đầu đã biết phần cuối ,cuộc sống phức tạp và thú vị hơn nhiều.Chúng giống những
nốt nhạc lướt trên phím đàn có nốt thăng, nốt trầm và hạnh phúc chính là một nốt nhạc hay,
bay bổng hay một gam màu sáng trong bức tranh tổng thể của bản nhạc định mệnh cuộc đời.
Vậy hạnh phúc là gì ?Có lẽ mỗi người đều tự đặt trong đầu câu hỏi như vậy và mỗi người
cũng đều có quan niệm riêng về hạnh phúc.Nhưng chúng ta đều biết rằng hạnh phúc là biểu
thị thái độ sung sướng về một điều gì đó trong cuộc sống làm ta thấy thỏa mãn.Vậy hạnh phúc
là vô hình hay hữu hình mà con người ta vẫn luôn mỏi mệt tìm kiếm để đạt được nó?Mỗi
người một đáp án nhưng đối với nhiều người hạnh phúc đôi khi bắt nguồn từ những thứ đơn
giản nhất khi mỗi sớm mai thức dậy thấy mình còn sống trên cuộc đời.Hạnh phúc đôi khi
không phải tìm kiếm đâu xa xôi ,nó vẫn ở ngay trước mắt chúng ta đấy thôi, hạnh phúc khi có
cả cha lẫn mẹ, cả nhà cùng nhau quây quần ấm áp bên mâm cơm ,….Nhưng hạnh phúc không
chỉ là nụ cười ,niềm vui mà hạnh phúc còn có cả trong nước mắt.Đó là những giọt nước mắt

vỡ òa trong hạnh phúc của người mẹ khi thấy đứa con sinh ra được lành lặn ,khỏe mạnh , cảm
động khi đứa con của mình tự làm quà tặng mình dịp sinh nhật ,…Nói về hạnh phúc thì nhiều
vô kể nhưng làm thế nào để có thể đạt được thì đấy là câu hỏi mà ta vẫn luôn quanh quẩn tìm
lời giải đáp Hạnh phúc không phụ thuộc vào điều kiện bên ngoài, thái độ tinh thần của chúng
ta điều khiển nó.Đúng vậy chính bạn là người nắm giữ chìa khóa đi đến hạnh phúc chứ không
phải ai khác.Nhưng chướng ngại cản trở hạnh phúc là mơ ước về một hạnh phúc quá to
lớn.Hạnh phúc không đi liền với sự ích kỉ của cá nhân ,bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nếu chỉ
biết đi tìm hạnh phúc cho chính bạn.Hạnh phúc đích thực là được sống vì người khác.Vì vậy
hãy chia sẻ niềm vui của mình cho người khác ,bởi vì nỗi buồn khi san sẻ sẽ vơi bớt 1 nửa
,còn hạnh phúc sẽ nhân đôi.Thế nhưng sợi chỉ ranh giới giữa hạnh phúc và tự phụ rất mong
manh ,đôi khi quá đắm chìm trong hạnh phúc , ta vội quên mất những vẫn đề thực tế diễn ra
xung quanh.Có đôi khi ta vô tình không nhận thấy những giá trị đích thực của hạnh phúc, lại
mải miết tìm kiếm những điều xa xôi.Bởi thế hãy tập trân trọng những gì ta đang có - những
hạnh phúc giản dị nhưng nếu mất đi sẽ mãi chẳng thể lấy lại được. Vì vậy chúng ta phải dừng
lại đúng lúc phải biết biến hạnh phúc thành động lực giúp ta sống có mục đích ,lạc quan
hơn.Bởi lẽ tôi tin chắc rằng thành công và hạnh phúc nằm trong bạn. Quyết tâm hạnh phúc, và
niềm vui sẽ đi cùng bạn để hình thành đạo quân bất khả chiến bại chống lại nghịch cảnh.
Quan niệm về Hạnh Phúc là gì bạn biết không ???Hạnh phúc thật
Con người sinh ra ở đời để tìm hạnh phúc. Nhưng chính vì đi tìm hạnh phúc mà họ phải đau
khổ. Đau khổ vì tìm không thấy hạnh phúc. Đau khổ vì chưa tìm thấy hạnh phúc. Đau khổ vì
sợ mất hạnh phúc mình đang có. Đau khổ vì đánh mất hạnh phúc. Đau khổ vì muốn tìm lại
hạnh phúc. Vậy hạnh phúc thật là gì, và làm sao để được hạnh phúc mãi mãi?
Sở dĩ con người đau khổ như thế vì họ đã hiểu lầm về hạnh phúc và đã tìm một thứ hạnh phúc


chóng qua, tạm bợ, dễ đổ vỡ. Muốn có hạnh phúc thật, chúng ta phải biết hạnh phúc là gì và
làm sao để tìm được nó.
Hạnh phúc là khi biết rằng có những người luôn đứng sau bạn, dõi theo từng bước chân
bạn đi, nở nụ cười mãn nguyện mỗi lúc bạn thành công...
Hạnh phúc là những gì bạn thấy trên gương mặt một người mẹ khi thấy hình hài đứa con bé

bỏng khỏe mạnh chào đời.
Hạnh phúc là niềm vui của một ông bố trẻ khi dang rộng vòng tay đón lấy đứa con chới với sà
vào lòng sau những bước chân chập chững đầu tiên.
Hạnh phúc đó lớn dần theo từng ngày con khôn lớn, từng khoảng khắc sẻ chia và từng bước
chân con bước vào đời.
Hạnh phúc là mỗi lúc cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của bà, mộng mị trong những câu
chuyện cổ tích và bước vào xứ sở thần tiên bởi lời ru ngọt ngào.
Hạnh phúc là mỗi lần được lăng xăng chạy theo ông ra đồng câu cá hay ngồi nhìn ông tỉa tót
cây cảnh, chăm sóc từng mớ rau trong vườn. Để được ông kể những câu chuyện và lắng nghe
những chiêm nghiệm về cuộc đời. Để thấy rằng cuộc sống thì thật đẹp, thế giới thì thật bao la
và lòng người thì đầy tình thương mến.
Hạnh phúc là những giây phút thảnh thơi cùng bạn bè tụ tập sau mỗi giờ học căng thẳng.
Được nói những gì mình thích, làm những việc mình muốn và sống hồn nhiên với những gì
mình có.
Hạnh phúc là khi thấy thằng bạn thân hớt hải chạy đến trong cơn mưa chỉ để thấy rằng bạn
vẫn ổn. Là biết rằng có một người luôn lắng nghe, luôn đồng cảm, luôn sẻ chia và luôn bên
bạn mỗi lúc bạn cần bằng một sự quan tâm và tình cảm chân thành nhất.
Hạnh phúc là khi biết rằng có những người luôn đứng sau bạn, dõi theo từng bước chân bạn
đi, nở nụ cười mãn nguyện mỗi lúc bạn thành công, động viên mỗi lúc bạn vấp ngã và rơi
nước mắt khi bạn gặp phải những khổ đau trong đời.
Và hạnh phúc là khi có thể cầm tay một ai đó để cùng bước phía cuối con đường!
Có thể người đó không thể mang lại cho bạn một cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng bạn có thể
nhận được một tâm hồn giàu sang tình cảm.
Có thể đó là một không hoàn hảo nhưng bạn luôn nhận được một tình yêu trọn vẹn.
Có thể tình yêu của người đó không thể xóa tan mọi đau khổ và tổn thương bạn gặp phải
trong đời nhưng người đó chắc chắn người đó sẽ không bỏ rơi bạn lúc khó khăn, thất bại.
Nhưng đôi khi hạnh phúc cũng đơn giản chỉ là...
Là bữa cơm đầm ấm quây quần của một đứa con xa quê trở về với tổ ấm.
Là khi cho đi một tình yêu không vụ lợi.
Là khi được nhận một sự hi sinh không cần đền đáp.

Là khi bạn luôn có một mục tiêu phía trước để vươn đến.
Là khi bạn nỗ lực hết mình để vượt qua khó khăn và hài lòng với những gì mình đạt được.
Còn bạn, bạn có đang hạnh phúc không?



×