Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.15 KB, 3 trang )
Cảm nghĩ của em về bài thơ Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch
Lý Bạch là nhà thơ nổi tiếng của Trung Hoa với những vần thơ lãng mạn, trữ tình
bay bổng khiến người đọc như chìm đắm trong một không gian vừa thanh tịnh vừa
gần gũi nhất. Và trăng là biểu tượng chủ đạo trong thơ ông với vẻ đẹp viên mãn,
nhưng vương nhiều nỗi niềm, bởi nó gắn bó với những năm tháng ấu thơ của ông.
Bài thơ “Tĩnh dạ tứ” được sáng tác trong hoàn cảnh tha hương, bắt gặp một đêm
trăng đẹp khiến nỗi nhớ quê trong ông lại bùng cháy lên mãnh liệt. Bài thơ chính là
tiếng lòng nhẹ nhàng, sâu lắng và đầy âu lo.
Bài thơ được lấy cảm hứng từ một đêm trăng nơi đất khách quê người và một nỗi
nhớ quê da diết không thể diễn tả thành lời. Cảm xúc bỗng nhiên ùa về miên man
theo ánh trăng, đan xen vào đó là sự trằn trọc và thao thức khi ánh trăng rọi qua
khung của sổ:
Đầu giường ánh trăng roi
Ngỡ mặt đất phủ sương
(Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương)
Nhắc đến Lí Bạch, người ta thường nghĩ đến cảnh thưởng rượu dưới trăng, tức
cảnh sinh tình; nhưng hoàn cảnh này lại khác hẳn. Hai câu thơ đầu có đan xen giữa
hiện thực và tưởng tượng. Hiện tượng trăng rọi vào đầu giường xuyên qua khung
cửa sổ là cảnh tác giả có thể thấy. Có lẽ đêm trăng đó quá đẹp, quá ấn tượng trong
một đêm thanh tịnh như vậy khiến cho tác giả bồn chồn, trằn trọc không thể chợp
mắt được. Ánh trăng len lỏi vào đầu giường khiến tác giả có một phép so sánh đầy
tinh tế “Ngỡ măt đất phủ sương”. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất vào buổi tối
khiến tác giả có cảm giác như măt đất đang bị bao phủ bởi một lớp sương trắng và
mỏng tang. Có lẽ cam xúc trong trái tim của Lí Bạch đang tràn ra như chính ánh
trăng chiếu rọi xuống mặt đất như bây giờ.
Chỉ với hai câu thơ nhưng phần nào đã vẽ lên được một đêm trăng nhẹ nhàng,
trong không gian tĩnh lặng và sự lãng mạn, huyền ảo như bao trùm lấy. Cảm xúc
của tác giả cũng vì thế là tự bung ra, da diết, bâng khuâng về những điều thân quen