Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.41 KB, 3 trang )
Cảm nhận về bài thơ Đập đá ở Côn Lôn
Có những người anh hùng dù bị gông tù giam cầm nhưng vẫn hiên ngang, ngẩng
cao đầu hướng về tương lai. Có những người tù bị tra tấn dã man nhưng vẫn cất
cao lời ca yêu nước, yêu dân. Bài “Đập đá ở Côn Lôn” của Phan Châu Trinh là một
bài thơ tiêu biểu cho tinh thần như vậy, đồng thời khẳng định chí làm trai ở trên
đời cần phải sống có lý tưởng, có mục tiêu.
Nhắc đến đảo Côn Lôn, chúng ta lại nhớ đến nhà tù Côn Đảo, nơi đã giam giữ biết
bao nhiêu người con cách mạng. Nơi đó có máu, có nước mắt và có cả những khát
khao được đập tung cánh cửa nhà tù, ra với thế giới bên ngoài để kháng chiến
chống lại kẻ thù.
Bài thơ là tiếng hát, tiếng lòng của người anh hùng cách mạng được cất lên giữa
gông cùm Côn Đảo. Giọng thơ hào hùng, đanh thép tạo nên âm hưởng chủ đạo cho
cả bài thơ.
Hai câu thơ mở đầu đã khẳng định chí làm trai khi sống trên đời này cần phải hiên
ngang, bất khuất:
Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn
Lừng lẫy làm cho lở núi non
Hình ảnh một con người hiễn lên giữa nhà tù Côn Lôn thật hiên ngang, trong tư thế
ngẩng cao đầu. Dù bị giam cầm, bị khổ sai nhưng vẫn “lừng lẫy”, công việc đập đá
nặng nhọc, vất vả nhưng đối với người chiến sỹ cách mạng nó chỉ là việc “con
con”. Người tù bỗng trở nên hùng vĩ, to lớn, mang tầm vóc vĩ đại.
Như vậy ngay từ đầu bài thơ, tác giả như ném một tiếng thét, tiếng lòng đầy sức
sống vào giữa chốn ngục tù tăm tối; khắc họa thành công người con cách mạng.
Đây cũng chính là cảm hứng chính của bài thơ.
Hành động đập đá được Phan Châu Trinh tái diễn rất chân thực, sinh động và
không kém phần hào hùng. Nhịp thơ cứ thể dãn ra, dồn dập:
Xách búa đánh tan năm bảy đống
Ra tay đập bể mấy trăm hon