Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Tuyển tập Đam Mỹ ngắn hay chọn lọc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.52 KB, 5 trang )

1 Kết cục bất định :
Ngày ấy ngươi cưỡi ngựa mà đến, thải lạc một mảng hoa cỏ dưới chân, kinh ngạc sắc ráng chiều, tươi
đẹp bách hoa.
Ngày ấy ngươi tặng ta khuynh thành ngọc, cũng không so được với ngươi bạch ngọc không tỳ vết.
Ngày ấy ngươi kính ta thanh rượu một chung, tóc mai đã nhiễm sương hoa.
Đều nói giang hồ nam nhi tứ hải tiêu dao, làm sao biết ta chỉ nguyện cùng ngươi trụ nhà tranh đến
bạc đầu.
Phù hoa một đời, cuối cùng chỉ hư vô.
Tiếng tăm đều là mộng, sao bằng ta và ngươi dắt tay trong mưa gió?
****
2 Kết cục BE: ( theo ý ta là se cứ hem phải BE )
Chạng vạng, chỉ thấy cuối con đường hẹp quanh co , một thanh sam thiếu hiệp cưỡi một thượng cấp
tuấn mã, một thân phong trần hướng bên này đi tới, bởi vì đuổi thật quá cấp, vó ngựa liền mang hoa
xuân nở cực kì đẹp kia lún trong đất bùn .
Vài năm sau, ta cùng với thanh sam thiếu hiệp kia đã thành bằng hữu, người trong giang hồ, tất
nhiên là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Ai ngờ một ngày nào đó, hắn bất ngờ tặng một khối
bạch ngọc giá trị khuynh thành, xúc cảm ôn nhuận, đúng là một khối ngọc quý đông ấm hạ lạnh thật
là tốt . Ta cầm ngọc bội, nhìn hắn bởi vì đuổi đến quá mau mà trán nhiễm đầy mồ hôi , lại cảm thấy
được khối bạch ngọc giá trị khuynh thành trong tay không bằng một nửa chân tình của hắn đối đãi
với ta . Nắm chặt bạch ngọc trong tay, một nửa là vui, một nửa là cảm động, chung quy cái gì cũng
không nói, phần này cảm kích ghi tạc trong lòng cũng không sao.
Lại là hơn mười năm qua đi, hắn không còn là thiếu hiệp, ta cũng không còn là thiếu niên thần y
không thông tục sự kia nữa. Cùng nhau ngồi trong tửu lâu ven Tây hồ , ta khẽ nhấp một ngụm trúc
diệp thanh , cười nhìn hắn, chúng ta cũng đã nhiều năm chưa hề gặp mặt .
Hắn nâng chén kính ta, ta không có chối từ, ngửa đầu uống cạn chén đạm rượu. Đặt chén rượu
xuống, ta cười khẽ, chuyển mắt qua đi đúng là nhìn thấy hai bên tấn biên của hắn đã lấm tấm chỉ
bạc. Ta cười khổ, vài thập niên qua đi, thiếu niên phong lưu phóng khoáng khi xưa chung quy cũng
lão rồi.
****
3 Buồn nôn HE sến chúa:
Tên điên , kẻ có tiền thì giỏi lắm sao , giẫm lên sạp hoa của gia ta đã nghĩ chạy, rõ như ban ngày


lang lảnh càn khôn, làm loại chuyện thiếu đạo đức này, lão tử nguyền rủa ngươi thú không đến lão
bà!
Được chứ, ngươi có mã hảo, chạy trốn mau, gia ta đuổi không kịp ngươi, cấp lão tử chờ đó !
Sát, mấy năm trước ngươi giẫm sạp hoa rồi bỏ chạy, hiện tại bồi lão tử một khối kêu khuynh thành
ngọc bội là coi như xong sao ? Không có cửa đâu, lỗ chó cũng không lưu cho ngươi, đừng cho là ta
không biết ngươi là cái gì gì Thiếu chủ, tiền rất nhiều , liền một khối phá ngọc bội đã nghĩ lấy lòng
lão tử ? Tưởng bở , trong lúc lão tử còn đang suy nghĩ ngươi liền biến đi càng xa xàng tốt !


Làm minh chủ võ lâm thế nhưng chỉ mời lão tử uống hai chén rượu tạ tội như vậy, keo nó vừa vừa
thôi . Mà ngay cả xuất môn lại còn bày đặt dịch dung thành cái gì lão nhân, không biết đã làm cái
chuyện bậy bạ gì đây .
Đúng rồi, mau mang mấy cái cánh gà áp còn lại cấp lão tử đóng gói mang đi, đại hoàng nuôi trong
nhà thích ăn mấy thứ này . ( vừa ăn vừa chửi còn đóng gói mang về =)) – em thiệt là chính nghĩa )
Ngươi nói cái gì , lão tử và ngươi ở cùng một chỗ mấy năm nay, nhiều ít cũng có tình cảm với ngươi a
? Cút , nếu còn không có thu phục xong chuyện bên ngoài , đừng có mà vác mặt trở về nhìn lão tử !
Tên điên , lão tử kêu ngươi thu phục những chuyện kia, không phải bảo ngươi ở thâm sơn rừng già
dựng cái nhà tranh , cái đầu ngươi chứa là cái loại phá lý giải năng lực gì vậy ? !
Quên đi quên đi, ngụ ở nhà tranh liền nhà tranh vậy , dù sao bên ngoài đấu tranh cũng phiền toái.
Đúng rồi, đem ngân phiếu cùng bạc trên người ngươi toàn bộ lấy ra đây, đừng nghĩ giấu tiền riêng.
Còn có, ngươi nếu còn dám cùng mấy người nữ hiệp kia truyền ra cái gì, cẩn thận chân của ngươi!
Còn đứng ở ngoài cửa làm cái gì, tiến vào! Lạnh sinh bệnh , lão tử lười ngao dược cho ngươi, đừng
tưởng rằng lão tử là thần y ngươi sẽ liền sinh bệnh ăn theo .
Ai đau lòng ngươi tên hỗn đản , cút !

Hồ Duyên
Một ] Sơn gian tiểu lộ
Di? Vì sao nơi này vết máu loang lổ, chẳng lẽ phía trước có người bị thương? Chi bằng tiến đến xem
xét một phen mới được.
A, nguyên lai là một con dã hồ . Chớ sợ chớ sợ, tiểu sinh nhận biết một chút thảo dược, bây giờ liền

hái cho ngươi thoa thượng.
Ai ai, đừng cắn! Tiểu sinh một mảnh nhân nghĩa chi tâm, ngươi súc sinh này như thế nào lại không
biết phân biệt! Thôi, coi như Kỷ mỗ ta làm Lữ Đồng Tân một lần , không cùng ngươi kẻ không hiểu
sự so đo. Thuốc đã thoa hảo, ngươi nhanh chóng trở lại đi, nếu chậm chỉ sợ thợ săn đuổi tới .
…… Quả nhiên là súc sinh, ngay cả tạ ơn một tiếng cũng không hiểu được.
[ Hai ] Quan đạo.
Huynh đài dừng bước!
Không biết vị huynh đài này gọi tiểu sinh có chuyện gì?
Tại hạ họ Hồ danh Duyệt. Nhìn y phục của huynh, chắc cũng là người đọc sách đi. Lần này chính là
vào kinh đi thi , không bằng ta và ngươi kết bạn mà đi như thế nào? Cũng không sợ đường đi tịch
mịch.
A a, như vậy còn gì bằng . Tiểu sinh họ Kỷ danh Dực ,hạnh ngộ Hồ huynh .
[ Ba ] Kinh thành khách điếm.


Hồ huynh, đến, lại đến một ly!
Ngươi say.
Không có say! Không phải là thi rớt sao? Tiểu sinh không quan tâm! Huống chi đến Hồ huynh bậc
này nhân tài , còn không phải cùng ta đồng dạng sao . Có thể thấy được thiên đạo bất công .
Kỷ huynh nếu như một lòng muốn nhập quan trường , tiểu đệ cũng có biết một ít phương pháp, có
thể thay ngươi chuẩn bị, chỉ cần ngươi không hề……
Cái gì quan cũng không cần ! Ta đã triệt ngộ , phú quý chính là mây bay! Ta cùng Ngũ Liễu tiên
sinh là đồng dạng phẩm cách, sao có thể vi hồng trần mà vướng bận ! Ta muốn hồi hương, Mai thê
hạc tử mới là mơ ước nhân sinh.
Hiểu được
.
[ Bốn ] Quê hương, thư phòng.
Ô ô ô ô……
Kỉ Dực ngươi đừng khóc , tay áo ta đều dính ướt!
Ô ô ô ô……

Đơn giản là nhân gia tiểu thư chê ngươi thi rớt không chịu lấy ? Ngươi không phải muốn Mai thê hạc
tử? Ta đều cho ngươi bại nhất phiến mai tâm.
Ô ô ô ô……
Tốt lắm tốt lắm, ta sẽ đi tìm một người cho ngươi !
…… Muốn mỹ nhân.
Hảo.
…… Muốn cam tâm tình nguyện .
Ân.
Muốn như ngươi vậy .
…… Thành.
[ Năm ] Ba năm sau, thư phòng.
Di, chúng ta phải xuất môn sao? Thu dọn đồ đạc làm cái gì?
Không phải chúng ta, là ta.
Ngươi đi đâu vậy?
Trở về núi. Ngươi cũng hiểu được ta không phải người. Hôm nay ta và ngươi tiền duyên chấm dứt, ta
tự nhiên phải về núi phục mệnh.
Cái, cái gì?


Ngươi còn nhớ rõ ba năm trước t trên sơn đạo gặp qua một con hồ ly ? Đó chính là ta.
Ngươi, ngươi là đến báo ân ?
Đúng vậy .
Thì ra là thế. Ách, ta lại cho rằng…… Quả nhiên là có tiên gia khí độ, tích thủy chi ân cũng không
quên báo, thật sự khiến người ngưỡng mộ!
Nếu không có có người ngày đó nói súc sinh liền cá tạ ơn cũng không biết , ta cũng không cần phải
vất vả như vậy .
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Ngươi……
Hồ huynh đi thong thả, không tiễn!
[ Sáu ] Đêm, thư phòng.

Họ Kỷ , ta đã trở về! Nhường đường, ta đi một ngày mệt chết đi được, tranh thủ thời gian rót chén
trà cho tam au !
Ngươi không phải đi sao?
Đi về núi một chuyến mà thôi.
Báo ân xong không phải đều là không tiếp tục liên quan sao?
…… Nguyên lai ta tự mình đa tình , cáo từ!
Không cho phép!
[ Bảy ] Thư phòng.
Đủ rồi đi ? Ngươi đều ôm nửa canh giờ, nghẹn chết ta .
Không đi?
Mỗi ngày hầm canh gà cho ta ăn thì sẽ không đi.
Nấu ! Bất quá ngươi trước kia chưa bao giờ đề cập qua, còn có tính nết cũng……
Đó là! Một đám cáo già chằm chằm vào , ta bất quá cũng phải giả trang một chút .
Có người một mực chằm chằm vào? Vậy ngươi ta……
Hồ ly cũng biết phi lễ chớ nhìn. Tỷ như……
Ta hiểu được , tạm thời không nói đến chuyện này đi .
Nói cái gì? Mà nói đi cũng phài nói lại , vì sao trong nhà trở nên trống trải rất nhiều ? Ngươi cho là ta
không trở lại liền đem toàn bộ vật dụng của ta ném đi hết ?
Ách, hồ tiên nhân nhìn rõ mọi việc, biết ta một mảnh si tâm.
Si tâm ? Ta chỉ biết được có người tính toán chi li, có tâm thi ân mà cầu báo .


Hồ, nói bậy, ngươi còn cắn ta một ngụm !
Ta đắc tội ai ? Bất quá có người ăn vụng lại không có lau miệng mà thôi, còn mang thảo dược bậy bạ
đồ lên người ta , cắn ngươi là còn nhẹ ! Ngươi gặp qua cái bẩy kẹp thú nào là kẹp lấy mặt con mồi
chưa ? Nếu không phải ngươi một mực gào to muốn cho cái đám lão nhân trọng mặt mũi trong tộc
nghe được, việc gì họ phải bức ta rời núi báo ân!
Cáp, cáp…… Tiểu sinh đột nhiên cảm giác được trần thế mênh mông, người yêu khác biệt , ta và
ngươi chi bằng từ biệt là tốt nhất . Nguyệt hắc phong cao, Hồ huynh nên sớm đi trở về núi. Tiểu đệ
muốn an giấc , không tiễn.

Biết sợ? muộn rồi ! Những bút trướng ta đều nhớ rõ rất rõ ràng, chúng ta từng tấc từng tấc, lần lượt
tính toán rõ ràng !
Oan oan tương báo khi nào , Hồ huynh ngươi…… A!
***
Trên đời này 10 bạn hồ yêu đi báo ân thì hết 9 đứa gặp người kiểu Tô Phàm , tội bạn Duyệt gặp phải
con cáo con =))



×