Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Hãy kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.34 KB, 5 trang )

Đề bài: K ểv ềm ột l ần em m ắc khuy ết đi ểm
khi ến th ầy (cô) giáo bu ồn
Trong cu ộc s ống, m ỗi chúng ta không ít l ần m ắc l ỗi nh ưng có nh ững l ỗ
i lầ
m đã gây ra không bao gi ờ
chúng ta quên đ
ư
ợ c . Bây gi ờ, c ứm ỗi l ần nh ớđ
ế n cô giáo d ạy v ă
n n ăm l ớp b ả
y, tôi l ạ
i th ấ
y trong lòng
mình ray r ứt vì đã vô l ễv ới cô.
Tôi v ốn là m ột đ
ứ a tr ẻb ất h ạnh nh ất trên đ
ờ i – tôi luôn ngh ĩ v ềb ản thân mình nh ưv ậ
y. M ẹtôi sinh ra tôi
nh ưng tôi không có b ố. T ừbé tôi đã luôn b ị m ọi ng ư
ờ i xung quanh khinh mi ệ
t, gi ễ
u c ợt là “ đ
ồ con hoang”.
Nhi ều bà m ẹkhông cho con h ọch ơi v ới tôi. Tôi s ống thui th ủ
i nh ưth ếv ới m ẹtrong c ă
n nhà nh ỏt ồ
i tàn
cu ối xóm. T ừbé, tôi không th ấy ai t ốt b ụ
ng và th ư
ơ n g tôi ngoài m ẹtôi. Hai m ẹcon tôi s ố
ng tr ơtr ọ


i không
h ọhàng trong s ựkhinh mi ệt c ủa m ọi ng ư
ờ i xung quanh. Trong m ắt tôi, loài ng ư
ờ i th ậ
t xấ
u xa và đ
ộ c ác –
tr ừng ư
ờ i m ẹhi ền lành mà tôi h ết lòng th ư
ơ n g yêu và kính tr ọng. Đ
ế n tu ổi đi h ọ
c, tôi không ch ơi v ới b ạ
n
nào trong l ớp, luôn lãnh đ
ạ m , th ờơ v ới m ọi ng ư
ờ i xung quanh.
N ăm ấy , tôi h ọc l ớp b ả
y. Trong gi ờv ăn, hôm nay l ớp h ọc v ăn ngh ị lu ậ
n ch ứng minh. Cô giáo gi ả
ng đ
ề “Lá
lành đù m lá rách”. Cô đã dùng nhi ều l ập lu ận và d ẫn ch ứng g ần g ũ
i, c ụth ể, thi ết th ực đ
ể cho chúng tôi
th ấy đ
ấ y là lòng nhân ái c ủa ng ư
ờ i Vi ệt Nam ta. Gi ảng xong, cô cho l ớp vi ế
t bài, ti ế
t sau cô s ẽs ử
a. Ti ế

t
h ọc sau, cô g ọi m ột s ốb ạn n ộp bài cho cô s ửa – trong đó có tôi. Cô g ọi tôi lên và h ỏ
i: “Toàn, t ạ
i sao em
l ại không làm bài mà đ
ể gi ấy tr ắng? Em không hi ểu bài à? Không hi ể
u ch ỗnào cô s ẽgi ả
ng l ạ
i cho?”
Ph ản ứn g c ủa tôi b ất ng ờđ
ế n m ức làm c ảl ớp s ững s ờnhìn tôi. Tôi gân c ổlên tr ảl ời cô: “Em không làm
vì em không thèm làm ch ứkhông ph ải không hi ểu. Toàn là nói d ối, b ịa đ
ặ t , trên đ
ờ i này làm gì có lòng
nhân ái, ng ư
ờ i yêu th ư
ơ n g ng ư
ờ i . T ại sao em l ại ch ứng minh đi ều d ố
i trá nh ưth ếlà đú ng c ơch ứ
?” Tôi
nói mà không bi ết mình đa ng nói gì. Có l ẽđó là nh ững đi ều u ấ
t ức d ồn nén t ừlâu hôm nay b ộ
c phát. C ả
l ớp đ
ổ d ồn nh ững c ặp m ắt ng ỡngàng v ềphía tôi. Còn cô giáo thì m ặt tái xanh, tôi th ấ
y cô gi ậ
n đ
ế n run
ng ư
ờ i . Cô không nói l ời nào mà b ư

ớ c nhanh ra kh ỏi l ớp. Tôi bi ế
t cô r ấ
t gi ận. Cô s ợkhông kìm ch ếđ
ư
ợ c
c ảm xúc nên b ư
ớ c ra ngoài ch ăng? Tôi thoáng ân h ận vì quá l ời v ới cô nh ư
ng tôi không th ấ
y mình sai.
L ớp tr ư
ởng đ
ế n bên tôi nh ẹnhàng: “T ại sao c ậu vô l ễnh ưth ế? Đi theo xin l ỗi cô đi !” Tôi gi ậ
n dữ
: “T ớ
không nói sai. T ớkhông có l ỗi!”
Sau s ựvi ệc trên, tôi đi nh ninh mình s ẽb ị đu ổi h ọc ho ặc chí ít là m ời ph ụhuynh. Tôi ch ỉ lo m ẹs ẽbu ồ
n.
Cu ối gi ờ, cô g ọi tôi lên g ặp riêng cô. Tôi bi ết mình s ẽb ị khi ể
n trách r ất n ặ
ng. Tôi b ư
ớ c vào phòng giáo
viên, cô ng ồi đó v ẻm ặt bu ồn r ư
ời r ư
ợ i . Trên đô i m ắt đe n lay láy c ủ
a cô còn ngân ng ấ
n nư
ớ c . Tôi đo án
cô v ừa khóc và th ấy ng ạc nhiên. Tôi càng ng ạc nhiên h ơn khi cô không trách m ắng tôi mà nh ẹnhàng
phân tích cho tôi th ấy r ằng tôi ngh ĩ nh ưth ếlà l ệch l ạc. Các b ạn đã luôn g ầ
n gũ

i và giúp đ
ỡ tôi, cô đã luôn
quan tâm và yêu th ư
ơ n g tôi,… Tôi vô cùng ân h ận. Tôi lí nhí xin l ỗi cô. Cô d ịu dàng xoa vào đ
ầ u tôi và
b ảo: “Em hi ểu đ
ư
ợ c nh ưth ếlà t ốt và đ
ừ n g nên m ất ni ềm tin vào tình ng ư
ờ i nh ưth ế
! Cô không gi ậ
n em
đâ u”. Dù cô nói v ậy nh ưng tôi v ẫn th ấy mình th ật có l ỗi khi vô l ễv ới cô.
Tôi th ật bi ết ơn cô vì đã d ạy tôi bài h ọc v ềt ấm lòng đ
ộ lư
ợ n g và giúp tôi l ấ
y l ại ni ề
m tin v ềtình ng ư
ời .

Bài làm v ăn ti ết 36+37 th ời gian 90 phút đ

bài: K ểv ềm ột l ần em m ắc khuy ết đi ểm khi ến
th ầy (cô) giáo bu ồn.


Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao
nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần
không học bài cũ khiến cô giáo buồn.
Là một học sinh giỏi văn, là ban cán s ự l ớp, tôi được cô giáo tin t ưởng và quý mến, vậy mà…

Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Nh ững giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua
những kẻ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô t ư. Không khí thiên nhiên đầu thu
thật nhẹ nhàng, quyến rũ.
Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bướ c nhanh đến tr ường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài
cũ mà hôm qua mãi chơi, quên không học. Tôi hấp tấp gi ở t ừng cuốn v ở đọc l ướt…đọc l ướt…
Trống trườ ng vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ S ử đầu tiên… Tiết hai, ba trôi qua. May
thay, tôi không bị gọi lên bảng.
Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn….lại đến.
Cô giáo bướ c vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn t ươi c ười nh ư mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ.
Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nh ớ gì cả. Tặc l ưỡi cầu may, hy vọng tiếp
tục thoát nạn như nh ững tiết tr ước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm
nay dườ ng như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là s ự hồi hộp, căng thẳng.
Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng”- giọng cô giáo cất lên phá v ỡ không khí yên lặng của l ớp học. Tôi th ở
phào nhẹ nhỏm thấy mình thật may mắn.
Tôi chưa kịp sung sướ ng thì cô giáo lại hạ tay bút rà… rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn
gọn:
-Hiền – lên – bảng!. tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lòng ng ực. Thật bất ng ờ. Tôi nóng ran cả
ngườ i, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng.
Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. R ời rạc. Lung tung. Bối rối trong nh ững tiếng xì xào của các bạn. Tôi thấy
xấu hổ vô cùng.
Giọng cô chùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi
hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà N ữ Oa vậy. Tôi lo s ợ, t ự trách bản thân.Tiếc
nuối, xót xa, và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài ch ưa k ĩ – một cách nói giảm, nói tránh của
cô – khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn nh ư xoáy sâu vào tâm hồn tôi.
Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi v ới một dấu hỏi không giải thích, biện bạch
được…. Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành
cho tôi?
Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình nh ư cô biết vậy, cô hỏi và lại
gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình. Nét mặt t ươi c ười của cô khiến tôi nhận ra rằng
cô vẫn là ngườ i bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha th ứ cho tôi rồi…

Chuyện đã qua lâu rồi nh ưng lòng tôi vẫn dai dẳng nh ững buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói v ới cô một
lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.
Võ Thị Hiền – Lớp 81

Đề bài: M ột l ần m ắc l ỗi khi ến th ầy cô bu ồn
Tôi thường tự hào vì mình luôn “nổi tiếng” với những trò quậy phá của mình. Có khi tôi rúc đầu vào bãi
cát, chờ ai đi ngang qua là “hù” một cái. Cũng có lúc tôi treo mấy bịch nước lên cành cây, chỉ cần một
bóng dáng thân quen trên nẻo đường xa tiến lại là “ùm” một cái “mát lạnh tâm hồn”. Chính vì thế nên tôi
được tôn lên làm “hiệp nữ giang hồ”, oai như …cóc. Tuy vậy những trò quậy phá của tôi không làm ai
giận, đơn giản vì tôi biết “lựa người mà thí nghiệm” thôi. Vậy mà có lúc tôi không hề quậy phá nghịch


ngợm thì tôi lại gây ra những lỗi lầm khiến cho “nạn nhân” của tôi buồn vô hạn. “Nạn nhân” mà tôi nói tới
chính là cô giáo chủ nhiệm của tôi năm ngoái. Hễ mỗi khi nhớ lại là tôi thấy bứt rứt khó chịu trong lòng.
Đó là một câu chuyện buồn năm lớp bảy của tôi. Một năm rồi nhưng tôi nhớ rất rõ. Vào một buổi sáng
thứ hai, trời đẹp, cảnh đẹp, người cũng đẹp nhưng chỉ có tôi là không đẹp bởi vì tôi đang buồn rầu, lo
lắng và hồi hộp – bài viết khảo sát ra về nhà tôi chưa hoàn thành để nộp cho cô giáo. Giờ chào cờ hôm
ấy tôi chẳng nghe được gì và cũng chẳng vui vẻ gì. Đáng lẽ lúc đó tôi có thể “tranh thủ” lấy ra viết tiếp
nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không làm mà cứ ngồi thừ ra. Khi tiết chào cờ kết thúc, có lớp lũ lượt ra về,
có lớp vào học tiếp ca sau. Còn bảy đứa trong đội tuyển chúng tôi, gồm có Oanh, Vi, Nhi, Duyên,
Phương, Tú phải ở lại để học bồi dưỡng thêm. Chúng tôi chờ rất lâu mà cô vẫn chưa đến. Đứa than vãn:
“Bài của tui dở ẹc à!”, đứa thì thảnh thơi: “Tui làm cũng tạm ổn”. Chúng nó vui vẻ chuyền bài cho nhau
xem, bình phẩm tán loạn. Nhưng trong nhóm có nhỏ Oanh với tôi chưa làm bài. Tranh thủ nó xộc vào thư
viện và mở vở làm liền, tôi cũng vội lao theo. Nhưng vừa viết được dăm ba câu, tôi lại bị những câu
chuyện của mấy bạn làm bài rồi cuốn theo. Vui quá! Thế là bài vở lo lắng hay hồi hộp tôi đều dẹp sang
một bên… Trong suốt thời gian chờ đợi ấy chúng tôi đi lòng vòng quanh sân trường, rồi ngồi trên ghế đá
tán dóc đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, cười đùa ầm ĩ rồi chạy xuống căng tin mua quà ăn vặt.
Thỉnh thoảng nhớ lại vụ bài tập về nhà tôi cũng có lo có sợ nhưng những trò vui hấp dẫn quá nên nó
khiến tôi nhắm mắt làm ngơ, và tự nhủ: “Trễ quá rôi, chắc cô không đến đâu. Vả cô có đến thì cũng
không nhớ việc ra bài cho chúng tôi đâu mà lo.” Đến khi cái Oanh làm xong bài, hãnh diện đem ra khoe

với chúng tôi thì nỗi lo sợ của tôi đã thành nỗi buồn. Vậy là trong cả nhóm đứa nào cũng có bài, chỉ trừ
tôi, mà tôi lại là đứa học cũng khá và được cô đặt niềm tin lớn nhất trong đội chứ đâu phải bình thường

Đang lo buồn, thì kia rồi, bóng dáng quen thuộc của cô giáo đang xuất hiện ngoài cổng trường. Giờ “tử
hình” cũng đã đến. Cô giáo vội vã vào phòng học quen thuộc dành riêng cho đội chúng tôi. Cô xin lỗi vì
có việc nhà đột xuất nên đã đến trễ khiến chúng tôi phải chờ, rồi cô lặng lẽ ngồi vào bàn và nghiêm nghị
nhắc chúng tôi: “Nộp bài khảo sát đi các em!”. Các bạn lẹ làng chuyển bài cho cô. Khi cô xem sơ qua xấp
bài thì ngạc nhiên lên tiếng: “Sao chỉ có sáu bài vậy các em? Em nào chưa làm bài vậy?”. Và tôi cúi gầm
mặt rụt rè lên tiếng nghe hai má nóng bừng: “Thưa cô, em ạ!”. Cô chuyển hướng nhìn sang tôi không
bằng lòng. Những trách móc của cô lúc đó chẳng có gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi giận ngược
lại cô. Tôi bướng bỉnh lên tiếng: “Nhưng em bận lắm ạ! Đây đâu có phải là bài kiểm tra định kì quan trọng
đâu cô !”. Tôi nói là nói vậy thôi chứ tôi biết rất rõ đây là bài khảo sát năng lực đợt một cho đội chúng tôi,
và có thể thầy giáo hiệu trưởng sẽ kiểm tra kết quả ngay hôm sau. Chính vì vậy nên, sau khi câu nói
bướng vừa vọt ra khỏi miệng tôi, là một sự hối hận vây kín. Mặt cô tôi đanh lại, ánh mắt như có một đám
mây mờ thoáng qua đầy vẻ thất vọng và lạnh lẽo làm sao! “Lấy sách ra, hôm nay ta học thơ các em!”mãi đến năm phút sau cô giáo mới cất tiếng. “Ôi. Cô giáo muôn vàn kính yêu của em. Thật sự em đã quá
ngu dốt và hỗn xược khi khi mở miệng ra để nói với cô câu ấy.” Và tôi biết là cô đã giận tôi ghê gớm lắm
vì suốt buổi học hôm đó cô không nhìn tôi và không nói với tôi một câu nào. Sau đó cô vẫn còn buồn, dù
liền hôm sau đó tôi đã mang bài đến nộp cho cô. Tôi không dám xin lỗi cô vì thái độ lạnh lùng ấy nhưng
trong lòng luôn ray rứt rằng không biết cô có bị thầy hiệu trưởng khiển trách vì lỗi không quản lí tốt học
sinh không?
Từ hôm ấy, tinh thần tôi gần như suy sụp, cứ vẩn vẩn vơ vơ. Tôi không còn tinh nghịch trêu ghẹo chọc
phá mọi người như lời tôn xưng là “hiệp nữ giang hồ” nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến “chuyện ấy”.Tôi
vừa giận mình kinh khủng vừa hối hận tràn trề. Nhưng có hối cũng cũng đã muộn rồi. Người ta cho rằng
“Lời nói gió bay” nhưng với tôi thì lời đã nói ra rồi thì không sao rút lại được? Và dù tôi có cố cách mấy
cũng vẫn không dám lại gần cô để nói một lời xin lỗi và mong cô tha thứ cho tôi. Tôi biết cô bao dung lắm


nhưng nỗi day dứt ấy cứ bám theo tôi mãi (vì chỉ một tuần sau là cô lại vui vẻ trò chuyện cùng tôi như
không có gì xảy ra vậy).
Đến bây giờ, khi tôi đã là một học sinh lớp tám rồi, tôi vẫn chưa thể mở miệng nói lời xin lỗi cùng cô, vì tôi

quá rụt rè và ngại ngùng hay vì mặc cảm tội lỗi tôi cũng không phân biệt được. Tuy vậy trong lòng tôi lúc
nào cũng vang lên bốn tiếng: “Em xin lỗi cô!” với hi vọng điều thầm kín này sẽ đến với cô như một phép
màu tôi vẫn thường đọc thấy trong cổ tích để cô không còn phải buồn vì những đứa học trò vì ham chơi
mà phát ngôn vô tâm như tôi.
Các bạn ạ! Thầy cô là những người đã sinh ra chúng ta lần thứ hai, những con người ấy vĩ đại không
khác gì cha mẹ ta vậy. Vì thế ta không được làm những điều sai trái, mắc những lỗi lầm không đáng có
để thầy cô phải buồn. Ta phải biết kính trọng yêu quí thầy cô như cha mẹ chúng ta, đừng làm gì để phải
hối hận ray rứt suốt cuộc đời. Câu chuyện buồn của tôi sẽ là bài học đáng nhớ không những cho tôi mà
cho cả những ai là học trò. Hi vọng bài viết nhỏ của tôi sẽ bật lên được lời xin tha lỗi đến với cô –cô giáo
yêu quí của em. Như vậy tôi mới thôi day dứt về mình.

Đề: K ể v ề m ột l ần em m ắc khuy ết đi ểm làm
th ầy vô giáo bu ồn.
Trong cuộc đời mỗi con ngườ i, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nh ưng có nh ững khuyết điểm khiến ta
luôn ray rức mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây gi ờ tôi vẫn còn nh ớ nh ư in chuyện của ngày hôm
ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nh ưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và
tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm m ười. Mỗi lần, cô
gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả l ời rất rành rọt trước s ự thán phục của bạn bè trong l ớp. Một hôm, trong
giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo th ường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bnảg làm để lấy
điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì
vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn t ưởng t ượng đến trận kéo co mà đội l ớp tôi và
lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm l ớp tôi nhốn
háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây gi ờ? Tôi vẫn ch ưa ôn
bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo tr ướ c để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi
ngơ ngác nhìn quanh một lượ t và ch ợt b ừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay nvào s ườn nhắc tôi
chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi c ứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm
bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình t ĩnh và không thể suy
nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng c ứ thấp thỏm, không yên. Tôi ngh ĩ đến lúc
phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt tr ước l ớp, lại bị cô giáo khiển trách,

chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi
cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo
lắng hơn.
Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài
mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố gi ữ nét mặt thản nhiên. Vẻ
mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện ch ưa t ừng
có. Tôi biết ăn nói làm sao v ới cô, v ới bố mẹ, với bạn bè bây gi ờ ? Tôi lo nghĩ và bất ch ợt nảy ra một ý…
Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh x ướng to “Tám ạ!”. Cô giáo d ường nh ư không
phát hiện. Tôi th ở phào nhẹ nhõm và t ự nhũ : “Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém
cơ mà!” . Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét


chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả ng ười. Tr ời h ỡi, đúng nh ư
lời “tiên tri”, trời xuôi đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì đểm tám không kh ớp
vời con số cô tổng kết trướ c khi trả bài. Cả ngườ i tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi
lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng h ơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi s ửa điểm. Cô gọi tôi
lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi nh ư bị bao trùm b ởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy.
Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng s ợ và càng bối rối h ơn. Tôi không còn tâm trạng để học các
môn khác. Cô cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi m ới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha th ứ
cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. S ự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt
mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô h ơn…Và thế
là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra ch ơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi
quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô t ức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại
lớp tìm và thông báo cho cả l ớp. Nh ưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ng ờ đến nh ững
cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi d ự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà tr ường. Cô làm
mất sổ nên bị nhà trườ ng khiển trách. Trên môi cô không n ở được nụ c ười nào, trông cô buồn r ười r ượi.
Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.
Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. T ừng trang, t ừng trang là nh ững ghi nhận về công
việc, có cả những trang cô kỉ niệm của l ớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét` bạn này cần giúp đỡ
về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất ng ờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu th ương chúng

tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của l ớp. Tôi hết s ức ngạc nbhiên khi
có một đoạn nhỏ cô viết về tôi :“Không hiểu sao khôn ghiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? hay nó
gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Th ường
trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc nh ững dòng tâm tình của cô, tôi thấy
khóe mắt mình cay cay, lòng tôi nh ư thắt lại. Gi ờ đây tôi m ới boết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn
lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được ch ứ có ngh ĩ vì
tôi lườ i học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nh ở
mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha th ứ
cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang
bệnh nặng không có ngườ i chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một th ời gian… Cía tin ấy làm tôi
sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trongt cặp của tôi. Tôi không biềt làm thế nào để liên lạc v ới cô
đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi
lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray r ức nh ư bây gi ờ. Tôi chẳng biết làm gì h ơn,
chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn v ỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại
có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây gi ờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô n ữa
và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn gi ữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây
tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm l ời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi…
Thời gian không dừng lại. Gi ờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi gi ờ đã có ng ưới thầy khác. Tôi dẫu
biết ngườ i thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nh ưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của
cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha th ứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con
thật lòng xin lỗi cô….



×