Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

Bài tập làm văn số 1 lớp 7 đề 1 kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lí thú hoặc cảm động mà em gặp ở trường

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.56 KB, 7 trang )

Bài tập làm văn số 1 lớp 7 - Đề 1
Bài viết số 1 lớp 7 đề 1: Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú (hoặc cảm động,
hoặc buồn cười,…) mà em gặp ở trường.
Hướng dẫn lập dàn ý:
Mở bài:
- Thời gian kể chuyện cho bố mẹ nghe (sau bữa cơm tối, trước khi đi ngủ hoặc lúc
đang ngồi xem ti vi).
- Giới thiệu truyện mình sẽ kể (truyện biểu cảm, truyện cười hay cảm động).
Thân bài:
- Đưa ra thời gian, địa điểm chính xác câu chuyện em sắp kể (bao giờ, ở đâu).
- Những nhân vật trong câu chuyện là gi? Em có mặt trong đấy không hay chỉ chứng
kiến và kể lại?
- Diễn biến của câu chuyện. Trong truyện có các tình tiết cảm động, vui, buồn hoặc
gây cười hay không?
- Kết thúc câu chuyện em rút ra bài học gì? Em có suy nghĩ gì về câu chuyện đó
không?
- Ghi lại thái độ của bố mẹ? Bố mẹ có lời khuyên gì hay không?
Kết bài:
- Không khí gia đình sau khi nghe câu chuyện em kể.
- Nêu cảm xúc và suy nghĩ của bạn thân.
Bài viết tham khảo
Bài làm 1:
Vào một thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên của lớp em là tiết Văn. Cả lớp em ai cũng mong
là cô Tám sẽ vẫn dạy chúng em ở môn học này….. Nhưng có lẽ là không…. Một cô
giáo rất lạ bước vào lớp. Cả lớp em sững sờ nhìn cô và có một bạn ở phía cuối lớp hỏi:


“Cô ơi! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ?” Cô trả lời: “Cô của em đã chuyển trường
dạy rồi! Cô ấy sẽ không dạy trường này nữa! Từ hôm nay cô sẽ là giáo viên phụ trách
môn Văn của các em”. Lúc đó, cả lớp rất buồn! Khi về nhà, em chạy ngay vào phòng
kể cho mẹ nghe.


Tiết học hôm đó, đột nhiên lại buồn bã, không sôi nổi như lúc trước. Hết tiết học, có
bạn trong lớp khóc vì không biết cô dạy ở đâu, làm gì, có vui vẻ như ở đây không…
rất nhiều câu hỏi đặt ra. Nhưng sẽ không có câu trả lời…….! Mẹ ơi! Con có giác rất
khó chịu, mỗi khi nhớ đến cô, con lại không kèm được nước mắt!
Cô Văn của con là một người nhỏ con, tóc dài, uốn rất đẹp! Cô mặt áo dài rất xinh!
Mắt của cô hiền từ như bà tiên. Khi cô ngồi trên ghế đá, dưới góc “hoa học trò” cô tâm
sự với chúng con về những câu chuyện học hành, bạn bè, gia đình,….! Cô càng hiền
dịu hơn khi những lá phượng màu vàng rơi nhè nhẹ xuống!
Con nhớ những nhớ lúc cô giảng, giọng cô thật ấm áp, dịu dàng, làm cho các bài học
rất dễ đi vào lòng người khác. Khi học xong, cô lại kể những chuyện cổ tích, hài, hay
là chuyện của cô! Nhưng giờ đây sẽ không còn nghe được giọng nói ấm áp của lúc
trước nữa! Dù cô giáo bây giờ giảng rất hay nhưng không thể làm con quên được cô!
Con yêu cô lắm! Cô không làm cho chúng con run sơ mỗi khi làm bài kiểm tra! Cô lại
tuyên dương, khen thưởng những bạn có thành tích học tập tốt! Cô như một người bạn
mỗi khi trò chuyện cùng con, lại như một người mẹ khi con buồn! Cô đối xử với các
cô giáo cũng như học trò rất tốt, gần gũi và cũng được rất nhiều phụ huynh quí mến.
Con còn nhớ vào ngày sinh nhật của cô, chúng con góp tiền lại mua một chiếc bánh
sinh nhật nho nhỏ, chỉ mong cô vui. Chúng con còn viết lên bảng những câu chúc
mừng, vẽ những chiếc bánh kem, hoa, lá, có bạn còn vẽ chân dung của cô lên bảng
nữa nhưng vẽ xấu lắm! Khi biết cô sắp lên lớp, chúng con ra đón cô và bịt mắt cô lại!
Khi cô bước vào lớp, phòng học tối lắm, và những cây pháo nho nhỏ được thắp lên,
chúng con hát Chúc mừng sinh nhật cô! Cảnh lúc ấy thật đẹp, lung linh! Lúc đó cô rất
cảm động và… cô đã khóc….những giọt nước mắt hạnh phúc! Cô trò ta còn chụp hình
và trét bánh kem vào mặt nữa! Lúc đó thật vui……nhưng….bây giờ… sẽ không còn
cơ hội nữa!
Vào ngày khai giảng năm học, chúng con rất buồn, không ai nở nụ cười nào.


Nhưng….lúc ấy chúng con thấy được một bóng người quen thuộc - người mà chúng
con thường thấy khi giảng bài, trò chuyện……chính là cô….. cô giáo dạy Văn! Bấy

giờ không còn những giọt nước mắt buồn nữa thay vào đó là những nụ cười hạnh phúc
khi cô trở lại! Chúng con ùa ra, ôm cô, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống!
Cảm giác thật bất ngờ và hạnh phúc, một cảm giác mà không có lời văn nào diễn đạt
được!
Lúc trước, chúng con cứ ngỡ sẽ không nghe được giọng nói ấm áp của ngày xưa. Và
lúc ấy, chúng con lại nghe được giọng nói đó, những câu hỏi như Con có khỏe không?
Con học thế nào? Có quen với cô giáo mới không?......! Không chỉ chúng con, mà
những anh chị lớp lớn - những người mà gặp cô lâu hơn chúng con, cũng ra đón cô và
cũng…khóc! Chúng con còn định nâng cô lên nhưng cô không chịu! Sau khi gặp tụi
con, cô vào trong và gặp những thầy cô cũ! Thầy cô ở trường cũng rất bất ngờ!
Nguyên ngày khai giảng, đột nhiên lại có cảm giác vui vẻ lạ thường mà cô T. mang
đến! Khi hết chương trình chúng con lại ra ôm cô! Có bạn còn xách cặp giúp cô! Cô
chủ nhiệm lớp con còn lấy máy ra chụp tụi con và cô! Khi nói chuyện với cô thỳ mới
biết cô bị điều đi vào trường N.T.T- một ngôi trường thuộc loại khá giỏi! Chắc ngày
hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của chúng con! Cô còn hứa là ngày 20/11 cô sẽ về
trường để thăm tụi con! Chúng con rất mừng khi cô nói như thế!
Nhưng cuộc vui nào cũng có khi tàn, chúng con ôm cô như chưa bao giờ ôm - không
muốn buông tay ra! Sợ cô đi rồi sẽ không trở lại nữa! Và lúc ấy, người khóc là cô,
những giọt nước mắt yêu thương, không muốn rời xa chúng con! Giot nước mắt từ từ
lăn trên má cô, nhưng con không muốn cô khóc! Các bạn đã cố gắng cười khi cô đi!
Và…..cô đã đi……bóng của cô từ từ mờ dần và….khuất xa tầm mắt!
Khi kể xong mẹ em khuyên: “Con đừng buồn nữa và cũng đừng khóc, nếu cô T. biết
con buồn thì cô có vui không? Thôi, nín đi con! Cô sẽ trở lại mà! Nhưng cô đi, đâu
phải là do cô muốn đâu! Nhà trường điều đi mà! Theo mẹ biết thì cô con đã dạy
trường SD được 17 năm rồi! Đến lúc cô phải đi thôi! Con hãy thông cảm cho cô và
hãy cố gắng học tập nha con!” Nghe lời mẹ, em không khóc nữa, nhưng hình bóng của
cô sẽ in mãi mãi trong tim của em và các bạn! Cô ơi…..!
Bài làm 2:



Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên
con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về
nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được
kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở
trường mình.
Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của
cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các
ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu
da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi
có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế
nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm
phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm.
Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng
khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều
cảm thấy xúc động sâu xa.
Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú
trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi
nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả,
tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế
nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những
ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau,
mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm
thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những
nỗi đau đớn xót xa.
Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau
thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác
nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ,
lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của
những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả

người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và


để cùng hát lên những lời ca chia sẻ.
Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước
được sẻ chia. Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự
khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay
sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa
tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con
đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền
đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình”.
Bài làm 3:
“Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy ngay về nhà với hộp
quà cầm trên tay. Ôi! Con đường hôm nay sao mà dài quá, đi mãi một lúc tôi mới về
nhà. Tôi khẽ đi vào phòng khách, mẹ đang ngồi say sưa đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ
ngạc nhiên bảo;
- Ơ, sao hôm nay về trễ thế con? Còn quà gì đó?
- Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã cho chúng con một bất ngờ cảm động vào tiết sinh hoạt
lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé!
- Ừ, con kể đi!- Mẹ tôi vui vẻ trả lời.
- Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng thực hành
thì bỗng có vài bạn xin thầy cho về lớp trước. Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì
tiết tư kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp. Lớp học được trang trí rất đẹp: những quả
bong bong nhỏ xinh dược treo khắp các cửa sổ cùng những dải kim tuyến lấp lánh.
Trên bảng được viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” bằng phấn phấn màu rất đẹp.
Con vô cùng ngạc nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng
mười này lại có ngày sinh nhât của con.
- Chà, thú vị thật đó, con mau kể tiếp đi! –Mẹ tôi háo hức nói.
- Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy
birthday”. Cô và các bạn đồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho

tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn


Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh
nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên tập thể
lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các
bạn một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ
các bạn vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng để nhận quà sinh nhật từ lớp.
Rồi cả lớp ngồi thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng
con xúc động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi việc đều bất
ngời khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và
các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho
chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ
quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ long cô giáo và
các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú
vị và cảm động phải không mẹ?
- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình yêu thương mà cô
và các bạn đã dành cho con đấy!
- Vâng ạ! con xin hứa! Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô trò chúng tôi đã gắn bó với nhau
hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi nhất định sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và
giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt
vời và ý nghĩa./
Bài làm 4:
Sau bữa cơm, gia đình tôi quây quần trong phòng khách. Bỗng tôi chợt nhớ đến
chuyện sáng nay và muốn kể ngay cho bố mẹ nghe. Thế là tôi nhanh nhảu “Bố mẹ ơi,
lớp con có chuyện này vui lắm. Con kể cho bố mẹ nghe nhé”. Bố mẹ tôi mỉm cười gật
đầu, tôi hào hứng:
“Hôm nay, ở lớp con, cô giáo đã kể cho chúng con nghe một câu chuyện, vui và cảm
động lắm. Câu chuyện vừa xảy ra vào ngày chủ nhật, hôm 20-11. Ba bạn Nga lớp con
là bác sĩ, đồng thời là hội trưởng hội phụ phuynh của lớp. Chiều thứ 7, ngày 19-11, ba

của bạn Nga ghé thăm cô và tặng cô một chục cam sành. Cô giáo con cảm ơn bác hội
trưởng nhưng đã đem túi cam tặng lại cho thím Tư, một thím nghèo, sống cô đơn ở căn
nhà nhỏ đầu hẻm. Ai ngờ, lần này, thím Tư thấy chục cam lớn quá, một mình ăn không


hết, bèn mang đến tặng lại cho một người bà con đông con, nghèo hơn mình. Cả cô
giáo, cả thím Tư lẫn người bà con nghèo của thím đều không giở kỹ túi cam nên
không thấy một tấm thiệp nhỏ lọt giữa những quả cam sành to tướng, tấm thiệp do Nga
cắt và ghi vào đó lời chúc mừng cô thật tình cảm”.
Tôi dừng lại, nghiêng mặt nhìn bố mẹ, cười lém lỉnh “Bố mẹ đoán thử chuyện gì sẽ
xảy ra sau đó?” Chưa đợi bố mẹ trả lời, tôi nói luôn “Bố mẹ chịu rồi phải không?” Để
con kể tiếp nghe. Túi cam không dừng ở đó. Một lần nữa, nó lại “lên đường”, nhưng đi
đâu? Hay lắm bố mẹ ơi. Để con kể tiếp cho cả nhà nghe nhé! Người bà con của thím
Tư ai ngờ lại là bệnh nhân của ông bác sĩ, ba của Nga. Bà ấy rất biết ơn ông đã chữa
cho bà ấy khỏi bệnh nhưng vì nhà nghèo, con đông, bà chưa có tiền mua quà đến cám
ơn ông. May quá, thím Tư lại mang cho chục cam sành thật to. Thế là ngay sáng hôm
sau, 20-11, người bà con thím Tư đã mang túi cam đến tặng ông bác sĩ”.
Cả nhà tôi vỗ tay tán thưởng. Hành trình của túi cam, trong câu chuyện kể của tôi thú
vị quá. Nhưng, cái đáng chia sẻ nhất về túi cam giản dị, bé nhỏ, đó là nó trĩu nặng ân
tình.



×