Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

Kể về một tấm gương tốt trong học tập hay trong việc giúp đỡ bạn bè mà em biết

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (86.66 KB, 9 trang )

Bài viết số 2 Lớp 6
Đề 5: Kể về một tấm gương tốt trong học tập hay trong việc giúp đỡ bạn bè
mà em biết.
Dàn ý
Mở bài:
- Giới thiệu về người bạn tốt mà em sắp kể.
- Giới thiệu qua về thành tích học tập hay việc tốt của bạn.
Thân bài:
- Kể những điểm nội bật về người bạn của em.
+ Hoàn cảnh gia đình.
+ Thành tích học tập.
+ Lối sống.
+ Quan hệ bạn bè, thầy cô ra sao?
- Kỉ lại một kỉ niệm sâu sắc của người bạn đó để lại ấn tượng trong lòng em.
- Học được điều gì kho chơi với người bạn đó?
Kết bài:
- Viết ra những cảm nghĩ của em về người bạn đó (tự hào, thán phục).
- Nêu bài học về việc giao lưu với bạn (gần mực thì đen, gần đèn thì rạng).
Bài văn mẫu 1:
Về trường Trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm, thuộc phường Hoà Minh –
Quận Liên Chiểu, tôi được nghe những câu chuyện cảm động của các em học sinh
nghèo, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nhưng vẫn vươn lên học giỏi toàn diện.
Trong đó một em đã để lại ấn tượng cho tôi nhiều nhất là em Lê Hồng Ân, học
lớp 6/3. Mặc dù gia đình em có hoàn cảnh rất khó khăn, một mình mẹ em phải
bươn chải kiếm tiền nuôi hai chị em ăn học. Như cô Phan Thị Lệ, mẹ em tâm sự:
“Nhà cửa và mọi thứ đồ đạc trong nhà đều do người thân mua cho.Tôi làm công
nhân ở khu công nghiệp tiền lương rất ít, phải chi tiêu thật tiết kiệm mới có tiền để
hai con ăn học. Nhiều khi em Ân phải nhịn ăn sáng để dành tiền mua dụng cụ học
tập. Nhưng tôi hạnh phúc là có được một đứa con học giỏi và ngoan hiền đến như



vậy.”
Hoàn cảnh gia đình khó khăn là vậy nhưng em Ân trong sáu năm liền là học
sinh giỏi toàn diện của trường. Và hằng năm em luôn được thành phố trao học
bổng học sinh hiếu học, có tinh thần vượt khó trong học tập. Ngoài ra, em còn
được nhận học bổng từ các Hội khuyến học Quận, công ty bia Huế, công ty nhà
máy nhựa,…
Em không chỉ là một học sinh ngoan hiền, học giỏi mà còn là một HS tham gia
rất năng nổ các hoạt động của trường giao phó. Như cô Tổng phụ trách Hệ Thị Mỹ
Đức nhận xét: “Em là một liên đội trưởng xuất sắc nhất của trường Tiểu học Duy
Tân. Đến lớp 6 em vừa là một lớp trưởng, vừa là một chi đội trưởng rất năng động,
nhiệt tình. Và em là một học sinh có nhiều đóng góp trong những phong trào của
đoàn trường”.
Ân học giỏi toàn diện các môn, trong đó đáng biểu dương là em thi được giải
ba học sinh giỏi cấp thành phố năm lớp 5. Ngoài ra, em còn có tố chất năng khiếu
rất nhiều lĩnh vực như vẽ, đàn, sáng tạo dụng cụ học tập, các phong trao thể thao,
… . Đặc biệt là phong trào thể thao em đã được giải nhì bóng bàn năm lớp 4, đến
lớp 6 em được giải ba cấp quận.
Em đứng đầu trong việc làm báo tường của lớp với những hình vẽ rất đẹp và
có ý nghĩa.
Là một học sinh giỏi và có phẩm chất đạo đức tốt nên em rất được các thầy cô
giáo và bạn bè trong trường quý mến. Cô Phan Thị Mỹ Vân, chủ nhiệm lớp nhận
xét: “Em là một học sinh rất ngoan hiền, học giỏi tất cả các môn. Và là học sinh có
kết quả học tập trong học kì I năm học 2008- 2009 cao nhất trường (9,5). Ngoài ra,
em còn là một lớp trưởng rất năng động, nhiệt tình vì vậy mà tôi rất yên tâm khi
giao cho em công việc điều hành lớp”. Mặt khác, em là một học sinh rất giàu lòng
tương thân tương ái, sẵn sàng giúp đỡ những bạn học sinh yếu kém trong lớp vươn
lên trong học tập. Như em Nguyễn Quang Đạt, bạn cùng lớp em đã khen ngợi:
“Ân là một người bạn rất tốt, nhiệt tình giúp đỡ em trong học tập. Và từ việc học
nhóm với Ân mà em đã tiến bộ hơn rất nhiều”.



Ân là một học sinh không chỉ giỏi mà còn rất ham học và có tinh thần vượt
khó. Ở trường, em là một học sinh giỏi, ngoan hiền được thầy cô bạn bè quý mến.
Còn ở nhà em là một đứa con hết mực hiếu thảo, em luôn làm những công việc
nhà khi mẹ đi vắng. Dù là còn nhỏ tuổi nhưng em nhận thức được hoàn cảnh khó
khăn, thiếu thốn của gia đình vì thế mà em đã ra sức nổ lực học tập. Và em đã bộc
lộ ước mơ của mình: “Em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành một kiến trúc sư,
đáp ứng được lòng mong mỏi của gia đình, thầy cô và bạn bè. Và để mẹ em đỡ
khổ và vất vả hơn.”
Với khả năng học giỏi toàn diện và nổ lực “vượt lên trên hoàn cảnh” cùng với
sự dạy bảo của các thầy cô giáo, sự giúp đỡ của các cơ quan ban ngành, đoàn thể
… Tôi tin rằng Ân sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Tinh thần hiếu học và
nghị lực vươn lên không ngừng của Ân thật đáng khâm phục. Đó là tấm gương
sáng để cho các bạn học sinh noi theo…
Bài văn mẫu 2:
Ở năm học lớp 5, em có một người bạn thân. Bạn đó tên Tuấn. Bạn là 1 học
sinh giỏi, là một tấm gương tốt trong học tập và hay giúp đỡ bạn bè.
Tuấn là người mà cô và các bạn trông cậy nhất. Trong lớp, môn học nào Tuấn
cũng phát biểu và đóng góp ý kiến nhiều nhất. Bài làm của bạn ấy lúc nào cũng 9
với 10 điểm. Bài nào các bạn chưa hiểu rõ, Tuấn giảng giải từng li từng tí cho các
bạn hiểu. Giờ ra chơi, Tuấn bỏ ra 10 phút để dò lại các kiến thức của những bạn
học yếu.
Có một lần, em để quên cả hộp bút ở nhà. Tuấn biết, nhưng bạn ấy ko nói cô
và còn vui vẻ hi sinh cây bút duy nhất của mình để cho em mượn, nên 2 đứa đã lén
lúc thay phiên nhau cầm bút chép bài. Lúc đó, Tuấn làm cho em rất cảm phục và
cảm thấy mến bạn hơn.
Một lần khác, em bị sốt cao phải nghỉ học hết 2 ngày. Em định gọi điện thoại
nhờ Tuấn đến giảng bài. Vừa nhấc máy lên, chưa kịp bấm số, thì em nghe Tuấn
gọi: “Duy ơi! Bạn có nhà ko? Mình đến thăm bạn đây!”. Ko ngờ Tuấn đã tranh thủ
làm hết bài ở nhà, rồi đem vở đến giảng cho em. Tuấn còn chép phụ bài giúp em



nữa. Hôm ấy, em cảm động xuýt rơi nước mắt. Nhờ vậy mà tình bạn giữa em và
Tuấn càng thân thiết và gắn bó hơn.
Có một hôm, vào giờ ra chơi, em cùng Tuấn đang ngồi đọc truyện trên ghế đá,
thì thấy một người bạn khác lớp bị té trước mặt, ngồi ôm chân đau đớn. Tuấn liền
chạy tới đỡ bạn dậy, phủi quần áo cho bạn và hỏi: “Bạn có đau lắm ko? Để mình
giúp bạn”. Thế mà em vẫn ngồi trên ghế đá, cầm cuốn truyện, nhìn Tuấn. Tuấn
quay lại chỗ ngồi, vậy mà ko hề mở lời trách móc em mà vui vẻ cùng em đọc tiếp
cuốn truyện. Có lẽ Tuấn muốn giữ nguyên vẹn tình bạn giữa hai đứa.
Trên lớp, bạn ấy còn hay trực nhật phụ các bạn. Vào những cuộc thi đua của
khối năm, lớp em luôn đoạt giải nhất nhì là nhờ bạn. Cả lớp, ai cũng tự hào về
Tuấn.
Được cô giáo thương, các bạn trông cậy và tin tưởng như vậy mà Tuấn ko tỏ
ra tự cao, hóng hách, thật đáng khâm phục. Tuấn đúng là cháu ngoan của Bác Hồ.
Em rất tự hào vì có 1 người bạn thân như Tuấn. Em thấy mình còn phải học
hỏi thêm nhiều điều ở Tuấn. Qua những sự việc trên, em sẽ cố gắng phấn đấu để
được như Tuấn, luôn có trong mắt của cô và các bạn, để được trở thành con ngoan
trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ.
Bài văn mẫu 3:
"Bạn bè là nghĩa tương thân
Khó khăn, thuận lợi ân cần bên nhau"
Đó là suy nghĩ và hành động của tập thể lớp chúng em. Minh Hoàng là một
trong những tấm gương tốt của lớp. Em cùng Minh Hoàng đã kề cận bên nhau suốt
chặng đường tiểu học. Rồi lên lớp 6, chúng em lại cùng chung một lớp. Em hiểu
bạn ấy rất nhiều.
Hoàng thông minh, hiếu học. Vì nhà nghèo, Hoàng phải phụ mẹ bán bánh mì
ở hè phố. Tuy gian khổ nhưng Hoàng vẫn khắc phục mọi khó khăn để học tập.
Hoàng luôn quan tâm đến bạn bè, nhất là những bạn yếu, những bạn có hoàn cảnh
khó khăn trong cuộc sống. Hoàng không ngại kèm cặp để giúp đỡ bạn yếu cùng

tiến. Hàng ngày, sau khi giúp bố mẹ làm xong mọi việc, Hoàng tranh thủ học bài,


làm bài, thời gian còn lại Hoàng sang nhà các bạn yếu để động viên, giúp đỡ các
bạn vượt qua những bài toán khó. Đến lớp, Hoàng kiên nhẫn giảng lại cho các bạn
yếu từng bài tập làm văn, từng bài toán, lại hướng dẫn cả cách viết chính tả, cách
trình bày bài vở… Có lúc em thầm nghĩ: Lớn lên bạn ấy làm thầy giáo là hợp lí
nhất. Điều ấy đã khiến em càng mến phục Hoàng hơn.
Hoàng vẫn thầm lặng giúp cho bạn yếu vươn lên mỗi ngày, không cần đợi cô
giáo nhờ vả. Hoàng rất tận tâm với bạn. Hoàng vui khi bạn bè tiến bộ, Hoàng buồn
khi các bạn bị điểm kém hơn mình.
Lòng kiên nhẫn đã giúp Hoàng cùng cô giáo nâng được chất lượng của các
bạn yếu trong lớp. Hoàng kiên trì giúp các bạn cùng tiến. Bởi lẽ đó, cô giáo cùng
tập thể lớp rất quí mến Hoàng.
Noi gương Hoàng, tập thể lớp chúng em luôn nêu cao tinh thần đoàn kết,
tương thân tương ái giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ.
Chúng em yêu lớp, yêu trường, yêu thầy cô, bè bạn. Em lại càng tự hào khi có
người bạn như Hoàng.
Bài văn mẫu 4:
Ở lớp 6A, em thân nhất với Khoa. Bạn ấy là học sinh giỏi và ngoan nên được
nhiều người quý mến.
Hàng ngày đến lớp Khoa thường mặc bộ đồng phục quy định của trường:
Chiếc quần tây xanh đậm và chiếc áo sơ mi trắng. Khoa có làn da hơi ngăm đen,
dáng người cao thon thả, khuôn mặt hình trái xoan với chiếc mũi hếch ngộ nghĩnh
và đôi mắt lúc nào cũng như cười.
Khoa là người vui tính và hay nói chuyện vui đùa suốt ngày, với bạn bè thì
luôn nhiệt tình giúp đỡ. Điểm số các môn học, các bài kiểm tra thường kỳ của bạn
ấy lúc nào cũng cao. Học giỏi như vậy nhưng chẳng bao giờ thấy cậu có một hành
vi nhỏ nào biểu hiện của tính kênh kiệu. Bạn bè kể cả nam lẫn nữ đều mến và quý
Khoa. Cô giáo thường khen Khoa có tính tự lực cao và đó cũng là tính cách đẹp

của Khoa mà chúng em cần học hỏi.
Khoa không chỉ là một học sinh giỏi mà cũng là một người chăm làm. Việc gì


đến tay Khoa cũng được bạn làm chu đáo và cẩn thận. Ở nhà Khoa là một đứa
ngoan. Ngoài việc học, Khoa còn giúp cha mẹ làm một số việc vặt để cha mẹ có
thời gian nghỉ ngơi. Góc học tập của Khoa cũng rất gọn gàng và ngăn nắp. Sách
vở đồ dùng học tập thứ nào ra thứ nấy…
Khoa là một người bạn tốt, một tấm gương sáng, xứng đáng là hội viên Thiếu
niên tiền phong Hồ Chí Minh.
Bài văn mẫu 5:
Trước đây, em thường nghĩ rằng trong cuộc sống hằng ngày, không phải ai
cũng có cơ hội để làm việc tốt. Nhưng rồi một chuyện xảy ra tuần trước đã khiến
em hiểu là không phải như vậy. Em đã được chứng kiến một tấm gương người tốt
việc tốt ngay trên đường phố.
Hôm ấy, trên đường đi học về, ngang qua một ngã tư, em đứng chờ ở phần
đường dành cho người đi bộ. Vừa đói, vừa mệt, em chỉ mong đèn đỏ bật lên cho
dòng xe cộ dừng lại để qua đường. Chăm chú nhìn vào cột đèn tín hiệu, em chẳng
để ý gì đến những người xung quanh. Bỗng có tiếng: Bà ơi, khoan đã, chưa sang
được đâu bà ạ! Em quay lại thì thấy một bà cụ đang định bước xuống lòng đường.
Dòng xe cộ vẫn ào ào lướt tới. May quá, một bàn tay đã kịp kéo bà đứng lại. Đèn
đỏ bật lên, em bước nhanh qua.
Ngoái lại, em thấy một bạn thiếu niên đang dắt bà cụ qua đường. Sang đến
nơi, bạn ấy chỉ đường cho bà cụ đi xuôi xuống cuối phố. Bà cụ chống gậy dò dẫm
từng bước. Còn bạn thiếu niên ấy đã hòa lẫn trong dòng người đông đúc.
Việc làm của bạn ấy đã đánh thức trong em sự quan tâm đến mọi người, dù là
những người mình thoáng gặp trên đường. Em chợt hiểu ra rằng ai cũng có cơ hội
để làm việc tốt, chỉ cần mình có một trái tim nhân hậu.
Bài văn mẫu 6:
Đến bây giờ, dù hai đứa học hai trường khác nhau nhưng tôi vẫn đến nhà và

chơi với Sinh. Tôi rất cảm phục Sinh vì những việc mà Sinh đã làm cho Mai
-người hàng xóm và cũng là bạn học của tôi và Sinh hồi tiểu học.
Ngày ấy tôi lên lớp Năm. Lớp tôi học có nhiều bạn chuyển đến lắm, nên lớp


không được đoàn kết. Giờ ra chơi, ai mới chuyển đến, không quen biết bạn thì
phải chơi một mình, còn những người học lớp cũ thì có bạn cũ để chơi. Tôi chơi
thân với Mai từ hồi học mẫu giáo. Hai đứa nhà đều gần nhau, bố mẹ lại là bạn thân
nên tôi coi Mai như em. Gia đình hai nhà khá giả nên tôi và Mai được đi học thêm
ở nhiều nơi và tham gia nhiều câu lạc bộ thể thao, văn hóa. Lúc nào hai đứa cũng
liền với nhau. Trong số những bạn mới vào lớp có bạn tên là Sinh, vừa ở quê ra.
Chắc vì hay đi chơi nên da bạn đen nhưng khỏe. Sinh lầm lì, ít giao tiếp nhưng học
rất giỏi và có tài. Sinh biết đánh đàn oóc-gan. Cứ đến giờ hát là Sinh lên đánh đàn,
lại hát mẫu cho cả lớp. Chúng tôi phục Sinh lắm. Một lần tôi và Mai ra HồTây
chơi. Thấy nước mát, Mai đi xuống những bậc thang dưới hồ múc nước rửa tay.
Mai cuối xuống bỗng trượt chân ngã. “Mai không biết bơi”. Tôi nhớ ra. Tôi định
trèo xuống, bơi cứu Mai thì chân tôi bị chuột rút. Tôi sợ quá, kêu to: “Cứu, cứu
với, có người chết đuối”. Chưa kêu hết câu, tôi thấy có bóng đen lao xuống nước.
Tôi lết ra, Sinh, đúng cậu ấy. Sinh dìu Mai vào bờ. Mai ngất đi. Tôi phải hô hấp
nhân tạo cho Mai và hét to: “Đi gọi bác sĩ”. Sinh vù đi. Năm phút sau, bác sĩ đến...
Mai nằm khóc, bốmẹMai cũng thế. Tôi ngồi nắm chặt tay Mai. Mẹ Mai dựa đầu
vào vai bố Mai nấc lên từng tiếng rõ rệt. Bác sĩ đã cố hết sức, nhưng cánh tay phải
của Mai đã vĩnh viễn không cử động được. Từ đó Mai lầm lì, mặc cảm với chính
mình. Chỉ có tôi và Sinh - ân nhân của Mai -là có thểlại gần Mai. Làm sao Mai có
thểđi học? Tôi hỏi Sinh, Sinh trảlời ngay: Tập viết lại bằng tay trái. Hằng ngày,
dưới sựhướng dẫn của Sinh và góp ý của tôi, Mai phải tập viết. Năm tháng trôi
mau, Mai phục hồi nhanh chóng và chẳng bao lâu đã thích ứng với hoàn cảnh. Tôi
luôn bên Mai an ủi và Sinh luôn có mặt kịp thời, khi có kẻ nào chế giễu Mai hay
trêu chọc hai chúng tôi. Mai vui dần lên, cười nhiều hơn và học vẫn giỏi như xưa.
Cho đến cuối năm học, tôi và Sinh được nêu gương tốt toàn trường. Tất nhiên cả

ba đứa đều là học sinh xuất sắc. Vài hôm sau đó, Sinh hớt hải chạy đến nhà Mai,
vui mừng giơ tờ giấy vẫy vẫy, hét to: “Có tin mừng, Mai, Lan ơi!”. Tôi giật giấy,
đọc lướt nhanh và hét lên: “Mai ơi, Bác sĩ bảo nếu cố gắng luyện tập, tay phải của
cậu sẽ cử động được đấy”. Khỏi nói bạn cũng biết sự vui mừng của tôi và Mai, cả


Sinh nữa. Tôi cảm ơn Sinh, cảm ơn bác sĩ là ba Sinh. Mai cố bóp tay, động tác đơn
giản nhất. Rồi dần dà, Sinh cho Mai tập gập tay, cử động ngón tay và cuối cùng
là cầm bút viết. Mai đã thành công.
Qua năm lớp 6, Mai đã hoàn tất bình phục. Bây giờ, tuy không học cùng Mai,
Sinh nữa, nhưng tôi sẽ nhớ mãi kỷ niệm đẹp của ba đứa chúng tôi.
Bài văn mẫu 7:
Hôm đó, tan học tôi và Linh còn rủ nhau ởlại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ
về nhà không có người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi trường đã gần
12 giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi
vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp.
Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi mải miết đi về phía nhà
mình. Bỗng từ xa, tôi thấy một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc đó
quên cả mệt và đói tôi lại gần và hỏi:
-Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ởgiữa trời nắng như vậy?
Đứa bé càng khóc to hơn, trong tiếng khóc nó nói:
- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ cơ.
Tôi thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai mà đưa về bây giờ. Tôi
hỏi:
-Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đưa về?
Nghe tôi nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn còn mếu máo:
- Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa...
- Thế em không nhớ nhà em ở xóm gì à?
- Em không nhớ đâu.
Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: Mẹ ơi! Mẹ ơi!Tôi lại phải dỗ dành:

- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa
hỏi vậy.
Tôi dẫn em bé đi về phía em vừa chỉ, trong lòng lo lắng bởi biết nhà em ở đâu
mà tìm. Hai chị em tôi đi lòng vòng mất gần một tiếng thì thấy một người phụ nữ
tất tả đi vềphía tôi, dáng như tìm kiếm một ai đó, tôi hỏi em:


- Kia có phải mẹ em không?
Đúng lúc đó cô đã nhận ra con trai mình đang ở trước mặt, cô mừng rỡ chạy
lại ôm đứa bé vào lòng. Thằng bé vui sướng reo lên:
- Mẹ! Mẹ ơi!
Nhìn hai mẹ con cô vui mừng tìm thấy nhau, tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh
phúc. Cô quay sang bảo tôi:
- May quá, cháu đã đưa em về cho cô, cô cám ơn cháu. Cháu hãy vào nhà cô
chơi đã!
- Dạ, cháu xin phép cô cháu phải về để chiều còn đi học.
Tạm biệt mẹ con cô tôi vội vã về nhà, đến bây giờ tôi mới thấy bụng đói thế
nhưng tôi lại cảm thấy vui vì đã làm được một việc có ý nghĩa.
Về đến nhà, mẹ tôi chạy ra đón và hỏi:
- Sao con về muộn thế? Mẹ lo quá.
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện xảy ra vừa rồi, mẹ ôm tôi vào lòng và nói:
- Con gái của mẹ ngoan quá. Con đã biết giúp đỡ người khác lúc gặp khó khăn
là điều rất tốt con ạ. Chắc con đã đói lắm, hãy vào ăn cơm đi!
Các bạn có biết không, chưa bao giờ tôi lại ăn một bữa cơm ngon như hôm ấy.



×