Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Hãy miêu tả bố hoặc mẹ của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (108.94 KB, 6 trang )

Hãy miêu tả bố hoặc mẹ của em
BỐ TÔI
Tôi nhớ một câu tục ngữ: “Con có cha như nhà có nóc”. Quả thật, gia đình là một
ngôi nhà, bố là mái nhà vững chắc che chắn cho cả gia đình. Mẹ tôi, chị em tôi bao
giờ cũng cảm thấy bình yên khi có bố, hệt như đứng dưới gốc cây lớn ngay cả khi
mưa nắng.
Bố tôi là công an điều tra. Điều đó làm tôi hết sức tự hào. Tôi yêu bố vô cùng. Tuy
đã bốn mươi lăm tuổi nhưng trông bố vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn như thanh niên.
Khuôn mặt bố lúc nào cũng rạng rỡ vui tươi. Nhớ có lần bố bị ốm, mẹ tôi cứ khóc
sụt sịt vì lo lắng, vậy mà bố vẫn tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bố tôi da
ngăm đen. Đôi mắt sáng, linh hoạt, chỉ thoáng nhìn ai là biết ngay về người đó như
thế nào. Có lần tôi mắc khuyết điểm bị cô phê bình. Tôi định về nhà mới nói với
bố, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm khắc của bố, tôi đã phải khai hết ngay ở
cổng trường. Dáng người bố cao to. Mẹ tôi đi bên bố trông thật bé nhỏ. Bố tôi
thích mặc áo kẻ. Nhung khi đến cơ quan, bố bao giờ cũng mặc quân phục. Bố tôi
mặc quân phục trông oách lắm. Lúc đó trông bố oai nghiêm như một vị tướng.
Tính bố tôi hóm hỉnh vô cùng, Bố được mệnh danh là trung tâm vui vẻ của cả nhà.
Dường như có bố ngôi nhà mới thực sự sống động. Bố xả nước ào ào để rửa mặt
rồi hỏi người này hỏi người khác. Có lần mẹ tôi đang tức giận điều gì đó, bố chỉ
cần nói vài câu là mẹ tôi bật cười. Những hôm bố đi công tác, ngôi nhà yên ắng
hẳn đi. Tiếng nói ít hơn, tiếng cười ít hơn, ngay cả bữa ăn mẹ cũng nấu ít món. Đến
gần ngày bố về mọi người đều háo hức chờ đợi. Mẹ nấu cơm, chị lau nhà, tôi sắp
sẵn quần áo chờ bố tắm. Rồi bố về như nắng mới, sáng ấm cả căn nhà nhỏ bé.
Không chỉ mang lại bình yên cho gia đình tôi mà bố còn mang lại bình yên cho bao
gia đình khác. Bố tôi đã từng phá nhiều vụ án, đến những nơi cực kì nguy hiểm. Có
lần đêm khuya cả nhà đang ngủ, bỗng tiếng điện thoại reo lên. Bố vội vàng bật dậy,
mặc quần áo rồi đi ngay, chẳng kể đêm đông giá ỉạnh. Nhiều đêm, bố phải đi làm
đột xuất, tôi biết bố phải đến chỗ nguy hiểm. Chẳng thể mà ngay từ khi bé tí tẹo,
tôi đã biết: “gác cho dân vui chơi, thức cho dân ngủ ngon” chính là bố – người
chiến sĩ công an.
Tôi yêu bố tôi lắm! Tôi tự hào vì bố là công an điều tra đang đâu trên mặt trận


thầm lặng song đầy nguy hiểm để bảo vệ cuộc bình yên cho mọi người. Tôi muốn
sau này cũng được làm công an như bố.


Mẹ tôi
Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ trẻ trung như các cô người mẫu, xinh đẹp
như diễn viên Hàn Quốc hay thành đạt và nổi tiếng như Nữ Tổng thống In- đô-nêxia, nhưng đối với tôi mẹ bao giờ cũng là người phụ nữ đẹp nhất, tuyệt vời nhất!
Đó chính là vẻ đẹp của lòng yêu thương, sự gắn bó thân thiết suốt cuộc đời mà mẹ
dành cho những đứa con mình. Và dù tôi có để quên đôi “mục kỉnh” ở một xó xỉnh
nào đó, thì chỉ cần nhìn thấy cái dáng gầy gầy, nhỏ nhắn vương chút vội vã thân
thuộc là tôi có thể cất lên tiếng gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”.
Trên khuôn mặt mẹ tôi, dấu ấn thời gian đã bắt đầu hằn lên những nếp nhăn nho
nhỏ. Nhưng có lẽ, thời gian cũng phải cúi mình không sao xóa nhòa được nét dịu
dàng, phúc hậu nơi người mẹ của tôi. Những bức ảnh thời con gái hiếm hoi của mẹ
là hình một cô thiếu nữ khá ưa nhìn, có thể nói là xinh xắn.
Đôi mắt của mẹ thật đẹp. Một đôi mắt trong trẻo, thấm đượm sự bao dung, âu yếm.
Đôi mắt từng đỏ hoe lo lắng những lần tối ốm nặng Đôi mắt sáng bừng hạnh phúc
khi thấy chúng tôi vui, thiết tha an ủi, đông viên mỗi| lần con va vấp… Khi còn
nhỏ, tôi chẳng bao giờ dám nhìn thắng vào đôi mắt ấy mỗi lần mẹ mắng. Nhưng
rồi, tôi lớn lên, can đảm hơn, tôi đã dám rụt rè ngước nhìn lên, và thấy có ánh gì rất
lạ trong đôi mắt ây… Không phải là sự giận dữ, mà là ngọn lửa của lòng yêu
thương, những ánh lấp lánh niềm hi vọng…
Mẹ tôi rất thích nghe nhạc, những bản hòa tấu không lời trầm bổng, thiết tha. Khi
đó, mẹ thường ngồi suy tư lặng lẽ, đôi mắt hướng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi
có những bông cẩm chướng rung rinh vui đùa trong gĩó và một khoảng trời cao
xanh thăm thẳm… Có lẽ, chính điều ấy đã gieo mầm trong tâm hồn tôi một chút
những rung động thi vị, lãng mạn nhẹ nhàng…
Còn biết bao nét đẹp gần gũi, thân thương nữa nơi người mẹ của tôi, làm sao có thể
nói hết trong mấy trang văn. Màu áo tím dịu dàng như một đóa bằng lăng, giọng
nói dịu dàng mà nghiêm khắc, nụ cười hiền hậu như bà tiên trong cổ tích, đôi tay

gầy nhỏ nhắn mà ấm áp lạ thường… Tôi yêu tất cả những nét đẹp ấy, song ánh mắt
bao dung, yêu thương của mẹ thì sẽ theo tôi suốt cuộc đời này
Mẹ là người gần gũi, thân yêu và cũng là người mà em quý trọng nhất.
Là một kiến trúc sư, mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng mẹ được coi là một người có
năng lực trong môt công ti xây dựng của thủ đô. Khuôn mặt của mẹ khắc khổ,
người thấp đậm, vững chắc. Mẹ nói những cô gái ở vùng chiêm trũng như mẹ đều
phải gánh và đội nặng từ rất sớm. Cuộc sống của họ là sự vật lộn với đất đai và


nước úng của quê hương. Có lẽ vì vậy mà me sớm rèn được sự rắn rỏi và tự chủ
cao. Bù lại đó, mẹ em có cái miệng nhỏ và tươi tắn, đôi mắt đen chan chứa tình
cảm. Ở mẹ toát ra sự gần gũi và tin yêu. Nơi em ở ai cũng quý mẹ vì mẹ rất sẵn
lòng giúp đỡ và chia sẻ với mọi nguời từ sự thiếu thốn về vật chất hay nỗi buồn
khổ về tinh thần.
Có một điểm rất trái ngược với dáng vẻ bên ngoài là giọng nói nhỏ nhẹ, hiền từ của
mẹ em. Chưa bao giờ em thấy mẹ nói to hay quát mắng. Bố thường vừa cười vừa
nói: “Nghe giọng bà ai mà biết được đây là cô gái nông thôn đã từng cầm cày thay
anh trai đi bộ đội”. Nhờ giọng nói đó mà mẹ nói ai cùng nghe theo. Em càng hiểu
sự chinh phục của con người đâu phải ở sức mạnh.
Mẹ nấu ăn rất ngon, đến nỗi bố em làm công tác đối ngoại phải tiếp khách liên
miên mà gần như chẳng bỏ cơm bữa nào. Bố rất chừng mực trong những buổi giao
tiếp, ngay bia rượu cũng chỉ nhấp môi vì bố không quen ăn cơm người khác nấu.
Mỗi lần đi nước ngoài về là bố cứ xuýt xoa, tấm tắc khen những bữa ăn dân dã
nhưng ngon lành của mẹ., Cũng lạ thật, vẫn chỉ vậy thôi mà sao cả nhà em lúc nào
cũng say sưa, vui vẻ trong bữa ăn. Hay là nhờ không khí gia đình ấm cúng nhỉ?
Mẹ dạy em cầm bút vẽ, cách căn tỉ lệ giữa khuôn mặt và cơ thể người, dạy cả cách
vẽ mặt người nhìn nghiêng nữa. Mẹ đặc biệt quan tâm tới việc học hành của em.
Học từ lâu, thế mà bây giờ mẹ giảng toán và lí cho em rất dễ hiểu. Nhờ đó mà kiến
thức của em trở nên vững vàng, mẹ chỉ tự học thôi mà tiếng Anh mẹ rất tốt. Mẹ
thường xuyên uốn nắn cho em khi phát âm và khuyên em nên tập nghe đài, nghe

băng cho quen. Em thích nhất là mẹ tỉa hoa rất giỏi, từ bất cứ thứ hoa trái gì mẹ
cũng làm thành những bông hoa tươi thắm, những nụ hoa e ấp, những chiếc lá
thanh tú… ngay đến quả ớt cay xè mà mẹ cũng biến thành bông hoa râm bụt đỏ
chói, mềm mại. Sinh nhật em năm nào cũng có một lẳng hoa tươi đẹp và độc đáo.
Mọi người ai cũng xuýt xoa, tấm tắc khen. Người ta bảo mẹ có hoa tay và năng
khiếu bẩm sinh. Em mong mình giống mẹ quá, nhất là nghị lực phi thường ở một
người phụ nữ nhỏ bé đã vượt lên khỏi hoàn cảnh, tự mình khẳng định mình giữa
nơi đô thị đông người tài, lắm người giỏi này.


Chỉ có mẹ duy nhất trên đời
Em luôn nhìn vào mẹ để mà nỗ lực vươn lên. Em tin rằng mình sẽ làm được nhiều
điều khiến mẹ vui lòng.
(
Và mẹ em chỉ có một trên đời…
Tiếng hát trong trẻo, ngân nga như khiến tôi càng thấm thía nỗi đau khổ, thiệt thòi
của các bạn nhỏ bị mồ côi mẹ. Thật bất hạnh cho những ai trên thế gian này không
có mẹ. Vì mẹ là người sẽ dành trọn mọi sự yêu thương và hi sinh cho chúng ta. Mẹ
của tôi cũng là người như vậy đấy
Nhìn dáng vẻ bên ngoài khó ai đoán được nghề nghiệp của mẹ. Dáng người cân
đối, thon thả của mẹ được coi là lí tưởng đôi với tuổi bốn mươi. Nước da trắng trẻo
đến lạ kì, hình như trời cho mẹ vậy. Mẹ đi biển hàng tuần, da chỉ ửng hồng lên chút
ít còn tôi khi tôi chưa ra năng đã đen nhèm rồi. Các đường nét trên khuôn mặt trẻ
trung của mẹ không có gì đặc biệt, nhưng là khi nó chuyển động bởi nụ cười, bởi
ánh mắt… thì đột nhiên khác hẳn. Nó trở nên xinh xắn, thân thiết và đáng yêu lắm.
Nhất là đôi mắt to và, sán, của mẹ, mọi người cho là thòng minh, còn tôi thì thấy
ấm áp và tự tin. Mẹ tôi cởi mở, tươi vui và chân thành khác hẳn với những con sò
khô khan, rắc rối luôn đeo bám theo cái nghề kế toán tài vụ của mẹ.
Với nghề nghiệp của mình mẹ tôi tỏ ra say mê và có bản lĩnh lắm. Không phải ai
có thâm niên cao cũng được tặng danh hiệu “kế toán giỏi” như mẹ tôi. Nhìn mẹ sử

dụng máy tính cứ như bấm đàn vậy. Mẹ có sự tập trung cao vào công việc, khi đã
bắt tay vào sổ sách, giấy tờ tôi thấy mẹ chẳng hề rời ra, chẳng quan tâm gì tới mọi
chuyện xung quanh, kể cả có người hỏi gì đó. Khi làm việc, mẹ thường đăm chiêu,
im lặng, nhất là trán cứ nhăn lại. Vậy mà ở ngoài đời, mẹ cười nói rất vui. Các cô


bác ở cơ quan ai cũng quý mến và gần gũi với mẹ. Mẹ thường nhận được sự giúp
đỡ tận tình của mọi người giống như mẹ không nề hà khi giúp đỡ người khác.
Mẹ là người không thể thiếu được trong gia đình tôi. Mẹ như cô Tấm với một mâm
cơm ngon lành, sạch sẽ vừa ý mọi người vào những bữa ăn. Lúc vui đùa, mẹ như
một diễn viên vậy, kể chuyện thì có duyên, gây cười thì rất khéo, mà xử án thì công
bằng hợp lí. Dù ai có nói gì, tôi vẫn thấy mẹ đáng yêu vô cùng, nhưng tốt nhất là
mọi người nên khen mẹ tôi. Chắc chắn là điều đó sẽ làm cho tôi vui sướng và tự
hào bởi mẹ mình!
Mẹ tôi nhìn ai cũng thấy tốt. Tài nhất là mẹ phát hiện điều đó rất nhanh, rất bất
ngờ. Mẹ thường đem lại cho tôi sự ngỡ ngàng bởi cái tính nhìn hướng thiện đó. Mẹ
thường bảo: “Nhân chi sơ tính bản thiện”. Hãy cố tìm thấy điều đó trong mỗi
người, chỉ có vậy trái tim mình mới thấy hạnh phúc và cuộc đời này mới đáng vì
nó mà ta sống hết mình. Đây lại là một điểm mà tôi luôn xúc động và hãnh diện vì
có mẹ ở trên đời. Trái tim mẹ tràn đẩy lòng vị tha, sự nhân hậu vô bờ bến. Bố vẫn
nói: “Mẹ con có tấm lòng như một bà tiên hiền hậu”.
Có phải chỉ thế đâu, những lần ốm đau mới thấy được lòng yêu thương, sự tận tình
chăm sóc của mẹ. Mẹ chăm các “bệnh nhân” của mình rất giỏi, lúc thì nghiêm
khắc, lạnh lùng như bác sĩ, lúc thì tỉ mi, kịp thời như y tá, hộ lí… Mẹ với thuốc,
không biết bệnh tật tránh xa từ đâu?
Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần tôi bị lạc năm tôi năm tuổi. Buổi sáng, thấy mẹ xách làn
đi chợ, tôi một mực đòi đi theo, tuy không khóc nhưng cử chỉ cua tôi rất kiên
quyết. Mẹ khuyên tôi ở nhà vì chợ đông, nóng bức, không sạch sẽ lại ồn ào, vả lại
mẹ chạy ù một cái là về. Đợi mẹ đi khỏi, tôi lấy cán chổi gạt chốt cửa và đi theo
mẹ. Tuy chợ đông đúc, nhưng tôi rất chăm chú nhìn theo chiếc áo màu tím của mẹ.

Tôi thích chí khi “lừa” được mẹ và cũng nhờ thế mới thấy được mẹ nghiêng đầu
bên này, ngó bên kia nhấc lên, đặt xuống… Đến quầy hàng bán cá vàng thì trời ơi
thích quá. Tôi dán mắt vào những bé kính trong suốt, long lanh và những chú cá
vàng, trắng, đen, đỏ… con to, con bé, con dài, con ngắn tung tăng bơi lội. Đẹp ơi là
đẹp! Khi tỉnh ra thì xung quanh tôi toàn là người lạ, rẽ vào ngách nào cũng lạ hoắc.
Thậm chí muốn quay lại đường cũ để về nhà, tôi cũng không tài nào tìm ra. Mẹ thì
chảng thấy đâu. Tôi chỉ nhớ là lúc ấy tôi thưc sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Chú
công an đối với tôi lúc này hiện ra không khác gì Bụt ở trong truyện cổ tích. Đưa
tôi về trụ sở, chú dùng loa phóng thanh gọi mẹ đón về.
Như một cơn lốc, mẹ ào vào ôm thốc lấy tôi. Cả thân hình mẹ run rẩy, mặt úp vào
vai tôi, hai tay mẹ ghì chặt lấy thân hình bé nhỏ của tôi, Lúc này tôi mới thấm thía
tình yêu thương nồng nàn, cháy bỏng của mẹ. Qua giây phút bàng hoàng đó, trước


khi bế tôi ra về mẹ quay lại cảm ơn các chú công an. Sau này, cả nhà vẫn nhắc tới
chuyện đó như một bài học cho những đứa trẻ bướng bỉnh như tôi. Mẹ cười nói là
vẫn thầm cảm ơn Trời, Phật và các chú công an nên chuyện kinh hoàng đó chỉ còn
là một giấc mơ. Tôi không quên được ngày hôm đó và cũng không bao giờ quên
tình yêu thương nồng thắm của mẹ tôi. Nghĩ tới mẹ, tôi như được tận hưởng niềm
hạnh phúc vô bờ. Yêu mẹ và sẽ làm vui lòng mẹ là tâm nguyện của tôi. Tôi thầm
hứa:
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.



×