Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

BÀI PHÁT CẢM NGHỈ CỦA GIÁO VIÊN NHÂN NGÀY 20 11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.16 KB, 3 trang )

BÀI PHÁT CẢM NGHỈ CỦA GIÁO VIÊN NHÂN NGÀY 20/11/2016
Kính thưa quý vị đại biểu! Kính thưa Quý thầy giáo cô giáo, cùng toàn
thể các em học sinh yêu quý! Hòa chung không khí hân hoan của cả nước
đang hướng tới kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam. Hôm nay, thật vinh dự và
tự hào cho một Giáo viên trẻ như tôi được đại diện cho toàn thể giáo viên
trường THCS Thạnh Lợi nói lên những cảm nghĩ của mình nhân ngày lễ
trọng đại này. Lời đầu tiên, tôi xin trân trọng cảm ơn và kính chúc sức khoẻ
các vị đại biểu, các ban ngành đoàn thể, các bậc phụ huynh, các em học
sinh ... đã quan tâm đặc biệt và dành những tình cảm tốt đẹp nhất cho ngành
giáo dục. Chúc tất cả chúng ta có một khoảnh khắc ôn lại truyền thống vui vẻ
và hạnh phúc.
Kính thưa quý vị! Thế là tháng 11 đã về, trong sự náo nức của những
buổi học giữa kì, thầy và trò trường THCS Thạnh Lợi đang ra sức thi đua lập
thành tích chào mừng các ngày lễ lớn, chúng ta còn được vinh dự đón nhận
một ngày lễ trang trọng đó là ngày “Nhà giáo Việt Nam 20/11”. Đây là dịp để
chúng ta có thể bày tỏ lòng tôn kính đến những người thầy giáo, cô giáo đáng
quý, “người nghệ sỹ tâm hồn” và là những “người chiến sỹ trên mặt trận văn
hóa”. Trong lòng tôi luôn vang vọng câu nói “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”.
Vâng! Có thể nói nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao
quý! Hôm nay, trong tôi có biết bao cảm xúc dâng trào cần được san sẻ, giải
bày, tâm sự. Biết bao ước mơ và khát vọng về một ngày mai tươi sáng. Khát
vọng sống, khát vọng yêu, khát vọng vươn lên để rồi cùng trở lại với khúc ru
về những chuyến đò đưa người qua bến. Lặng lẽ, cần mẫn, nhẫn nại…những
chuyến đò chở những con chữ buồn vui đến với bao tâm hồn trẻ thơ nhỏ dại.
“Lặng yên ngày tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo-chống-đón-đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều!”
Bỏ lại sau lưng những mặc cả, lạnh lẽo của đời thường, thầy cô đến
trường mỗi ngày là một ngày vui. Bỏ lại những đêm trằn trọc, suy tư bên
trang giáo án; bỏ lại những lo toan, bề bộn của cuộc sống đời thường để cùng


hướng đến mục tiêu cao cả và duy nhất trong cuộc đời nhà giáo: Tất cả vì học
sinh thân yêu!
1


Tôi đến với ngành sư phạm bởi nhiều lẽ, nhưng xuất phát điểm không
hoàn toàn là vì sự yêu nghề! Đến giờ vẫn còn nhớ như in cái cảm xúc đầu tiên
khi về công tác tại trường THCS Thạnh Lợi. Hạnh phúc lắm vì công sức 16
năm đèn sách của mình đã đạt được thành quả, từ nay không còn phải lo sợ
cái cảnh thất nghiệp nữa! Nhưng thực tế không giống như tôi tưởng tượng,
trường lại khá nhỏ, điều kiện ăn ở lại khó khăn, thiếu thốn khiến tôi cảm thấy
rất hụt hẫng. Tất cả quá mới mẻ khiến tôi không khỏi bỡ ngỡ. Vì chưa có kinh
nghiệm trong công việc, tôi đã thực sự lúng túng khi xử lý các tình huống sư
phạm, gặp rất nhiều khó khăn trong thực tế giảng dạy và sức ép công việcnhững điều mà tôi chưa từng được học trên ghế nhà trường! Bởi vậy, tôi
không phủ nhận rằng, đã có lúc tôi cảm thấy công việc này thật sự khó khăn
với mình. Nhiều khi tôi thấy mình chán nản, bế tắc. Đã hơn một lần tôi có ý
định viết đơn xin thôi việc. Nhưng nghĩ tới những đứa học trò chỉ có mỗi một
chiếc áo trắng, gặp hôm trời mưa là phải mặc áo thể dục đi học; những tiếng
“thưa thầy, thưa cô” lanh lảnh, vang vọng cả một khúc đường; hay “cô ơi, con
có trái ổi chín cây, con cho cô nè, thơm lắm đó cô!” Nghe mà thấy thương
điếng trong lòng! Rồi cái ý định ấy cũng dần dần dập tắt. Thời gian dần trôi,
tôi thấy mình càng ngày càng yêu những ánh mắt biết nói của học trò, vẻ bỡ
ngỡ mà đầy tò mò ham hiểu biết, ưa khám phá thế giới của các em; càng thấy
thương hơn sự khó khăn, thiệt thòi của học sinh vùng quê nghèo so với học
sinh ở thành thị. Đặc biệt hơn, tôi thấy rất cảm phục những thầy cô đang công
tác ở tại địa phương, trong điều kiện hết sức khó khăn ấy, vậy mà họ vẫn bám
trụ và không ngừng cống hiến cho sự nghiệp trồng người. Chính vì những lẽ
đó mà tôi thấy mình có thêm nghị lực để tiếp tục phấn đấu và vẫn còn góp
mặt ở đây - dưới mái trường THCS Thạnh Lợi đầy thân thiện và đoàn kết
này!

Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo! Có lẽ trong mỗi chúng ta ai
cũng có những phút bồi hồi xúc động khi nhớ về những kỉ niệm xưa, nhớ về
một thời cắp sách đến trường… Bao kí ức còn đọng lại về thầy cô, về mái
trường và bạn bè thân yêu, bản thân tôi cũng vậy! Mới đây thôi tôi vẫn đang
còn là một cô sinh viên ngồi trên ghế nhà trường sư phạm. Hôm nay tôi đã
trưởng thành hơn một chút, đã là một cô giáo của các em học sinh, có thể góp
sức mình vào sự nghiệp trồng người. Có được như ngày hôm nay là nhờ sự
dìu dắt của quý thầy cô. Chính nhờ Thầy cô đã cho tôi có thêm nghị lực, cho
2


tôi thêm những bước đi vững chải trong cuộc sống để tôi có thể bay cao và
bay xa hơn nữa trong những ước mơ của mình. Hôm nay nhân ngày hiến
chương nhà giáo Việt Nam tôi xin gửi đến quý thầy cô tấm chân tình với lòng
biết ơn và tri ân sâu sắc nhất! Và tôi hứa sẽ cố gắng trở thành một người giáo
viên tốt, tiếp thêm tay chèo để lái con đò tri thức được cập bến thành công.
Nhân buổi lễ kỉ niệm hôm nay tôi cũng xin được gửi lời tri ân những
thầy cô hiện là đồng nghiệp đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua. Và cũng nhân
đây cho phép tôi được thay mặt cho tập thể giáo viên của trường bày tỏ lòng
biết ơn đối với các cấp lãnh đạo, các ban ngành đoàn thể ở địa phương và các
bậc phụ huynh đã quan tâm, động viên, giúp đỡ tạo điều kiện thuận lợi để
giáo viên chúng tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Cuối lời tôi xin chúc quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo sức khỏe, hạnh
phúc trong ngày 20/11, chúc các em học sinh học tập thật tốt, xứng đáng là
con ngoan của cha mẹ, trò giỏi của thầy cô. Chúc buổi lễ của chúng ta thành
công tốt đẹp! Xin cảm ơn và trân trọng kính chào!

3




×