Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Thư gửi con trai yêu quý của mẹ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.21 KB, 3 trang )

THƯ GỬI CON YÊU
Con trai! Bao nhiêu lần mẹ muốn nói với con, bao nhiêu lần mẹ muốn kể cho con nghe
về cuộc đời và tuổi thơ của mẹ, về tất cả những gì mẹ đã trải qua. Nhưng lần này mẹ mới
can đảm viết nên những dòng như thế này. Mong cho sau này con lớn, con sẽ hiểu được
tấm lòng của cha mẹ.
Tuổi thơ của mẹ trôi qua êm đềm bên làng quê nghèo. Nơi đó mẹ không có nhiều bạn bè.
mỗi ngày mẹ chỉ biết vui đùa một mình với đồng quê, sông nước. Những sáng thức dậy
mẹ thường hay ra vườn để chào đón những chồi lộc non vươn mình đón chào bình minh.
những chiều mẹ lại đếm ông tiên bằng sự hình dung từ những đám mây hội tụ phía tây.
rồi mẹ tha hồ nô đùa trên bãi cỏ bắt châu chấu cào cào. Trái tim mẹ căng tràn niềm hạnh
phúc.
Mẹ suốt ngày cứ vui đùa vô tư lự, chẳng lo toan, chẳng quan tâm đến ai. Chỉ biết rong
chơi mỗi ngày rồi mỗi trưa mỗi tối về nhà có cơm mẹ đang chờ sẵn. Có lúc mẹ đã hỏi ba
mẹ là “tại sao lại sinh con ra ở nơi này, không có ai chơi với con, không được ăn quà,
không được giàu có…”
Rồi có một lần, khi mẹ được 4 tuổi. Ông ngoại kêu mẹ trông đám bắp phía sau vườn,
không để cho gà bươi. Nhưng mẹ đã không nghe lời, mẹ một mình ra ngoài sông tắm.
Nước sông mát lạnh xua tan khắt nghiệt nóng bức của mùa hè đã làm mẹ say sưa, quên
nhiệm vụ. Mẹ đắm chìm trong làn nước mênh mông đang mơn man khắp cơ thể. Mặc kệ
lời ba dặn sáng nay, mặc kệ ông đi tìm khắp nơi, mẹ đã trốn vào bụi tra già bên bờ cho
thỏa sự mát lạnh đang bùa mê người mẹ.
Thõa mãn buổi trua hè mát mẻ, mẹ lủi thủi trở về nhà. Mẹ nhìn thấy ánh mắt vừa lo lắng
vừa tức giận của ba mẹ. Nhưng mẹ vẫn cứ lầm lì không một chút cảm xúc nào. Ông
ngoại con không kiềm được đã đánh mẹ rất đau, Mẹ nhìn bà ngoại con cầu cứu. Nhưng
vô nghĩa vì bà ngoại cũng rất sợ chồng. Thế là mẹ đã bỏ nhà đi, mẹ đi sang nhà bà già
bên xóm xin cơm ăn, ngủ đêm ngoài đồng, phơi sương đến sáng.
Trong đêm mẹ nghe tiếng gọi con, tiếng khóc, tiếng la mắng của mẹ với ba (bà ngoại với
ông ngoại). Nhưng mẹ đã mặc kệ.
Sáng tỉnh dậy, mẹ lò mò về nhà. Nhìn thấy bà ngoại con đang thút thít khóc, mắt sưng đỏ
lên. Vừa thấy mẹ, bà ngoại con như nắm được vàng, bà ôm chặt mẹ và khóc, khóc như
mưa. Lúc này, mẹ dịu dàng nằm trong vòng tay bà ngoại. Mẹ tự quỳ xuống xin lỗi và dúi


đầu vào lòng bà. Đó là lần đầu tiên và duy nhất đi suốt cuộc đời mẹ. Cho đến bây giờ,
thỉnh thoảng nó vẫn trở về làm nghẹt thở trái tim mẹ. Mẹ ước gì chưa từng có một lần
như thế xảy ra.
Thời gian vụt trôi, trôi rất nhanh. Thoắt chốc mẹ đã là cô gái mười tám đôi mươi.
Một buổi tối, mẹ nằm bên bà ngoại, nghe bà kể chuyện về đêm sinh ra mẹ: bà ngoại con
(mẹ của mẹ) nói: Mẹ được sinh ra trong một ngày mưa bão kinh hoàng. Trong lúc ông
ngoại và bà cố ngoại con đang ở nhà để chăm sóc cho các dì thì bà ngoại đang một mình
trong trạm xá. Cơn đau đẻ quằn quại mà không một ai bên cạnh, chỉ có mỗi một cô hộ lý
đang ngồi ăn cơm. bà ngoại con bụng rỗng tếch cứ chờ đợi, chờ đợi thời gian trôi qua.
May sao, lúc đó có thêm một người chờ sinh tới, họ nhìn bà ngoại con thương hại rồi cho
và hạt bắp rang ăn đỡ đói.


Đến tối mẹ được sinh ra. Không chờ đợi đủ thời gian nằm lại trạm, bà ngoại về nhà ngay
trong đêm tối, một mình đi bộ 15km từ trạm xá Duy Nghĩa về Thuận Tình
Lúc đó mẹ đã khóc, khóc thật nhiều. Khóc vì thương người đã khổ cực sinh thành ra
mình, khóc vì cái phận làm con chưa một lần mang về cho mẹ niềm hạnh phúc nào. Và,
sau cái đêm được nghe mẹ(bà ngoại con) kể mẹ đã hiểu được cái gọi là hy sinh cho người
thân, cái gọi là “hiếu thảo” như thế nào cho ba mẹ vui lòng. Cũng chính vì những điều
đó, mẹ đã hiểu được giá trị đạo đức mà phận làm con phải nên thế nào để mới bù đắp lại
bớt phần nào nỗi đau của cha mẹ.
Nhưng phận làm con gái không thể mãi ở như vậy. Năm tháng bên mẹ cha ngắn ngủi. Mẹ
bắt đầu có người yêu rồi lấy chồng. Kèm với sự trưởng thành của con cái thì tuổi già,
bệnh tật cũng về bên cha mẹ.
Cái lẽ đời oái ăm là như vậy. Cha mẹ sinh con ra, lo lắng, chăm sóc con nên người. Hy
sinh cả tuổi xuân và sức lực, thì đứa con lại bỏ đi trong lúc cha mẹ cần người chăm sóc.
Mẹ đã không nằm ngoài quy luật đó!
Tối gối đầu trên tay ba, mẹ hỏi ông ngoại: Con có nên lấy chồng không? Em con nhỏ
quá, nó chưa ra trường. Ba mẹ già yếu rồi, không ai chăm sóc thì làm thế nào. Nhưng ông
ngoại con lại mắng mẹ: Con đi lấy chồng thì ba mẹ mới yên lòng. Ba có chết đi cũng phải

nhìn thấy các con yên bề thì tâm mới yên được.
Thế là năm đó mẹ tròn 26 tuổi. Mẹ rời xa mái nhà yêu thương, làng quê Thuận Tình dày
đặc kỷ niệm để ra Huế cùng chồng.
Thời gian này, ông ngoại con đau nặng. Ông phải ra Đà nẵng chạy thận một tuần 2 lần.
Tay chân phù nề đau đớn. Khi đó mẹ đang mang trong mình đứa con trai yêu quý. Bao
nhiêu yêu thương mẹ dành hết cho con. Phần thì cuộc sống chưa đâu vào đâu, phần thì
cái bào thai đang chuẩn bị chào đời. Mẹ nuốt nước mắt nhìn theo từng dấu chân ông
ngoại con mà đau đơn, xót xa.
2 năm sau, đúng vào một đêm mưa gió bão bùng, con trai mẹ tròn 18 tháng. Đêm cuối
cùng, ông nắm lấy tay mẹ mà rằng: cố gắng hạnh phúc nghe con…Rồi ông ngoại con
nhắm mắt từ biệt cõi trần.
Thời gian trôi qua, dần dần nó cũng làm dịu bớt nỗi đau mất mác trong lòng mẹ. Con trai
mẹ bắt đầu đi học, bà ngoại chuyển nhà qua đất liền sinh sống. Mỗi mùa xuân trôi qua,
mẹ hạnh phúc khi nhìn người thân khỏe mạnh, yên bình.
Mẹ từng hứa với lòng mình sẽ chăm sóc,lo lắng cho bà ngoại con. Dù không được hàng
ngày bên bà, lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, nhưng sẽ thường xuyên đến với bà để chia
sẻ niềm vui, lo lắng với bà.
Nhưng không ngờ, mong ước chưa kịp thực hiện thì bà ngoại con đột ngột nằm xuống.
Bà ra đi không nói với ai một lời, không nhìn ai một phút. Lúc này mẹ lại tiếp tục mang
thai đứa con thứ 2. Mẹ lại một lần khóc thắt ruột gan. Những giọt nước mắt dành cho
người thân trong một ngày vô nghĩa…
Mẹ sẽ chết mất thôi nếu như không có các con, quyền lực vô hình đã vực mẹ dậy….
Cuối cùng của cuộc đời người là gì? Mẹ không biết như thế nào gọi là “cuộc đời” con ạ.
Mẹ mong sao các con mẹ nên người, biết sống, biết yêu thương những người đã cho mình


thân hình lành lặn, những người đã cho mình tất cả những gì có được. Hãy sống bằng cả
trái tim biết yêu thương, và dành tình yêu thương của mình thật trọn vẹn mỗi ngày. Đừng
bao giờ một lần rơi nước mắt như những giọt nước mắt muộn màng của mẹ.




×