Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

TỰ NHIÊN LẠI YÊU Tuyết Sương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.99 KB, 5 trang )

TỰ NHIÊN LẠI YÊU
Cô gái ngồi cạnh lọ hoa vừa mới cắm hôm qua, nàng liu riu mắt để tận hưởng một cảm giác đặc
biệt và cực hưng phấn.
Đôi mắt mơ màng, ngất ngây, tươi rói theo ánh bình minh trải dài bình yên và ấm áp. Ôi! Cuộc
đời đẹp đến thế!
Một cậu bé con đang sải bước đến trường theo con đường chợt liếc nhìn vào ngôi nhà.
Lọ hoa!
Cô gái!
Cậu bé dừng lại, mê mẩn, đắm say. Một cảm giác gì như là đang bị thôi miên vậy. Sao lại đẹp
đến thế!
Nàng bước ra, bộ váy trắng voan mềm mại và thanh lịch chào cậu bé. Cậu bé giật hoảng mình rồi
ríu ríu nói gì không rõ bỗng quay vội đi như tránh phải nhìn ánh mắt kia. Phải chăng cậu cũng
đang sợ bị thôi miên như lúc nãy???
Nàng cười, nụ cười tỏa sau lưng cậu học trò và e ấp một chút. Nàng không hiểu vì sao cậu bé lại
có một thái độ kỳ lạ đến vậy. Nàng không hiểu hành động như vậy là có lịch sự hay bất lịch sự.
Thay kệ, nàng bước vào nhà và điềm nhiên ngắm những cuống hoa đang hớp từng ngụm nước.
Hoa đẹp. Màu vàng rực rỡ điệp nắng bình binh, màu đỏ thắm thắp lửa cho một ngày tràn đầy
năng lượng. Nàng lấy khăn lau quanh bàn ghế, và trang trí thêm lại không gian trước khi rời khỏi
nhà.
Sáng nay, nàng sẽ đến công ty với bộ váy voan trắng của người yêu tặng hôm chia tay.(!)
Nàng nhớ lại.
Ngày đó, anh nói với nàng: Chúng ta không hợp nhau, chúng ta mỗi người một kế hoạch, một lý
tưởng và một con đường. Anh và em chỉ như hai người bạn, hai đường thẳng song song thì
không bao giờ có điếm chung cả.
… Sao lại không có điểm chung? Anh bảo nàng ngoan hiền thì nàng ngoan hiền, anh bảo nàng
yêu anh thì nàng yêu anh, anh bảo nàng chăm chỉ học hành thì nàng cũng đã học hành.... Vậy
sao lại nói nàng với anh không hợp nhau? Còn nữa, nàng biết là anh đã yêu nàng và nàng cũng
vậy. Sao lại mỗi người một kế hoạch, một lý tưởng là sao? Nàng đã từng mong đợi đến ngày có
thể cùng anh nắm tay nhau, âu yếu và có với nhau những đứa con tuyệt vời. Vậy sao lại có thể
nói chia tay là chia tay?



Nàng đã khóc như mưa, nàng đã bất lực khi nhìn từng bước anh đi xa dần xa dần kèm theo với
những mong đợi về cuộc tình chỉ còn lại nước mắt và sự trống rỗng vô tận.

Vậy là đã ba năm rồi…
Nàng trở về với thực tại, chợt nhận ra trước mắt đã là cổng công ty, nơi nàng làm việc.
Anh bảo vệ đứng bên cạnh chìa tay ra vừa nói: Cô dựng chân chống xuống cho tôi dắt xe vào
hầm.
Nàng cười nhẹ nhàng cùng lời cảm ơn.
Nước mắt chưa được khô hẳn trên gò má càng làm nàng xinh đẹp và sâu thẳm hơn. Nàng nhẹ
nhàng bước lại bàn, tạm gác lại mọi cảm xúc để hoàn thành một ngày tốt đẹp với công việc.

Wow, một ngày thật tốt đẹp và suông sẻ.
Nàng bước bộ ra lang can,bây giờ đã hơn bốn giờ chiều. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt nàng. Nó
cũng dịu nhẹ mặc dù hơi hắt hơn ánh nắng buổi bình minh.
Nàng lấy tay khẽ che mặt để nhìn cao hơn, lọt qua đám mây trắng đến một góc nơi chân trời.
Đẹp lộng lẫy, đẹp như chưa từng thấy bao giờ. Những hình ảnh được ghép chắp bởi đủ sắc màu
rất hài hòa mê hoặc.
Ôi! Sao mình lại bỏ lỡ quá nhiều thứ như thế này trong những ngày qua nhỉ! Nàng thì thầm.
Bàn tay nặng trịch vỗ vào vai làm nàng giật cả mình: về đi pà, còn ở đó làm thơ à? Mơ mộng quá
hèn chi ế là đúng roài......
Câu nói khiến nàng bị cắt ngang mọi cảm xúc.
Nàng chùng bùng mặt: Kệ tui pà, ế cũng được. Làm như lấy chồng là sướng lắm á? Chắc chi!
Răng pà suốt ngày cứ ca cẩm với tui hoài về việc chồng con? Rồi nàng véo tay cô bạn vì dường
như cảm thấy hơi quá lời. Nhưng kệ nó, nàng nói theo kiểu của nàng. Làm việc với nhau lâu rồi,
bạn bè cũng đã hiểu tính nàng mà...
Nàng về, nàng lang thang hết chỗ này đến chỗ khác cho hết buổi. Về tới nhà tắm rửa và chui vào
giường ngủ lúc 8h tối là tốt nhất. Nàng sợ phải về sớm hơn và phải ở một mình trong ngôi nhà
đó vào hôm nay. Bởi lẽ, hôm nay đã khiến nàng suy nghĩ quá nhiều. Kể cả lời nói của cô bạn lúc
nãy.

Chập choạng tối, bóng tối không ùn ùn và ập xuống nhanh như những ngày mùa đông.


Mặt trời từ từ xê dịch xuống chân núi, từ từ đắp lên mình chiếc mền mây dày trịch rồi từ từ kéo
cửa lại. Hơn cả một giờ đồng hồ nàng mới thấy bóng tối đã thật sự có một màu đen.
Nàng ôm gấu bông nhắm mắt và cầu mong đưa mình vào một giấc ngủ sâu.
Tích tắc, tích tăc... Chít chít, meo meo.... đủ loại tiếng quen thuộc hôm nào bấy giờ cũng trở nên
quấy rối không cho nàng chợt mắt. Sao mà ngủ lại có thể khó khăn đến thế này!!! Nàng lầm rầm.
Nàng ngồi dậy lấy một cốc nước uống một hơi và lại nằm xuống. Nhưng... rồi lại muốn đi vệ
sinh...
Cứ thế năm bảy lần làm nàng chẳng thể nào nằm yên được.
Nàng mở máy tính, lướt FB rồi đọc tin tức.
Nàng lục lại ngăn tủ cũ. Đã lâu rồi nàng quên nó. Chẳng biết chuột, dán có làm ổ trong đó không
nữa. Vừa kéo thoại tủ, vừa trong tư thế cảnh giác, vì nếu có một con chuột chù bay ra thì nàng
sẽ kịp nằm úp mặt xuống nệm để không phải nhìn thấy nó. Nàng ghét nó lắm!
Nhưng không, ngăn tủ vẫn sạch sẽ và ngăn nắp lắm. Nàng bắt đầu lật ra từng thứ để xem, đọc lại
từ chút những gì thuộc về quá khứ mà đã lâu trồi nàng tưởng đã chẳng còn gì.
Một quyển sổ dày và đã được viết rất nhiều thông tin.
Ngày... tháng... năm
9h sáng:
Anh: em dậy chưa? Ăn sáng chưa? Một ngày tốt đẹp em nhé!
Em: Dạ, vừa mới ngủ dậy. Anh ăn chưa? Đang làm gì đó? Em nhớ anh, yêu anh nhiều
.......................................................
Ngày... tháng... năm
12h khuya
Anh..........
Em.......

Cứ như thế hết trang này sang trang khác. Nàng vừa đọc vừa khóc nức nở. Đó chính là quyển
nhật ký của nàng dùng để ghi lại toàn bộ tin nhắn giữa nàng và anh.



Thời buổi công nghệ hiện đại này, yêu nhau hẹn hò nhau thì nhắn một tin hay gọi một cuộc điện
thoại. Nàng và anh cũng vậy. Nhưng nàng sẽ giữ lại nhưng khoảnh khắc đó bằng cách ghi chép
toàn bộ vào quyển sổ nhỏ này.
Lâu lắm rồi, nàng đã nghĩ: sẽ có một ngày, nàng tặng cho anh nhân ngày sinh nhật trước mặt các
con. Hoặc là nhân dịp kỷ niệm 60 năm ngày cưới..........
Nàng cười, nước mắt lả chả rơi. Nàng có quyền khóc thật to đêm nay vì sẽ chẳng ai nhìn thấy
được. Không thể ai biết được nàng đang yếu hèn và đang nhớ da diết về tình yêu của nàng, một
mối tình đầu sâu sắc và trong trẻo. Nàng cười, nàng quằn quại và nàng im lặng nhìn mình. Nàng
lại hỏi mình những câu hỏi vì sao? Nàng lại thấy mình chẳng có gì sai cả, có chăng là đã quá bình
lặng và đã không van nài anh đừng rời xa nàng.
Nàng lấy điện thoại, mở lại danh bạ cũ và lại định gọi cho anh. Một dãy số đã đi vào tim nàng.
Không biết là anh còn dùng hay vứt đi sau cái ngày nói chia tay?
Nàng nhìn đồng hồ. Đã quá khuya rồi, không thể gọi được vì lỡ như người bên đầu dây kia không
phải là anh? Vì lỡ như đúng là của anh, nhưng giả như anh đã có vợ thì có phải là nàng đang phá
họa người ta?
Nàng thu mình, lại khóc, lại nhớ và rồi nàng ngủ đi từ lúc nào.

Ánh nắng chỉa vào giường nàng, nàng vặn tay, vặn chân rồi ủ rũ bước ra nhà vệ sinh.
Lại dẫm phải quyển sổ nhỏ. Nàng nhìn nó và một điều gì như đang thôi thúc nàng.
Nàng bấm gọi cho anh theo dãy số.
Alo, bên đầu dây kia là một giọng nam ấm áp và thân thiện vô cùng.
Nàng im lặng, ngắt máy và lại khóc. Bởi giọng nói của chàng trai kia đã khiến nàng đau đớn quá!
Chính là anh, mọi suy nghĩ, mọi điều dự kiến sẽ nói sao lại biến mất khi nghe giọng anh. Nàng bất
lực, quăng chiếc điện thoại xuống giường và bỏ đi.

Sáng nay không phải đi làm. Nàng lại có một ngày dài lê lết với nỗi nhớ xa xăm cũ rích kia.
Ba năm rồi còn gì.
Quyển sổ trống từ cái ngày ấy, đã ngủ yên từ ngày ấy. Tự nhiên hôm nay nó lại thức giấc trở

mình và hành hạ nàng.
Nàng mở cổng dắt chiếc xe ra định loanh quanh cho hết một ngày,nhưng….
Ui, đau quá. Một ngày xui quá đi mà, mới sáng ra đã bị vấp rồi!


Nàng lại dắt xe vào.
Coi như không ra ngoài thì tốt hơn!
Nàng sực nhớ là sáng nay nàng quên thay nước cho lọ hoa. Chắc nó giận nàng lắm.
Nàng lấy từng nhánh hồng tưới tắm và cắt tỉa rồi lại cắm vào lọ.
Nàng hình dung một điều gì sẽ và đang đến.
Tự nhiên nàng hồi hộp.
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Số của anh! Nàng hoảng, nhưng nàng vẫn muốn nghe.Nàng để
máy lên tai, nghe từng giọng nói, từng hơi thở quen thuộc của anh ngày nào.
Nàng không nói gì, nàng không khóc, nhưng nàng vô tình để giọt nước mắt rơi vụng về trên má
nữa rồi
Có lẽ, anh chỉ gọi lại vì lúc nãy nàng gọi mà lại cắt ngang, có lẽ anh chỉ nghĩ rằng ai đó thôi chứ
anh không biết là mình đâu nhỉ! Nàng bảo mình như vậy rồi tiếp tục cắm nốt lọ hoa.
Nàng thấy mình thật đẹp và bình yên. Bởi có lẽ nàng hiểu rằng: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở,
đời mất vui khi lỡ vẹn câu thề".
Anh sẽ mãi mãi là một mối tình tuyệt đẹp trong nàng, chiếc áo voan trắng là một món quà ý
nghĩa nhất trong ngày chia tay hôm ấy. Nó dắt nàng về với mình với những kỷ niệm dở dang
nhưng ngọt ngào và ý nghĩa.
Tự nhiên nàng thấy yêu quá cuộc đời, yêu quá người đàn ông ấy và yêu đến ngây lòng bởi những
đóa hoa tuyệt đẹp!



×