Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.41 KB, 1 trang )
Xuân Quỳnh là cây bút xuất sắc trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam vào những năm chống Mỹ. Các tác phẩm của bà thường viết về những tình cảm gần gũi, bình dị trong đời
sống gia đình và tình yêu quê hương, đất nước. Tình cảm quê hương thường rất sâu kín trong mỗi con người mà nhiều khi chỉ cần một sự việc bất ngờ, tình cảm ấy sẽ trỗi dậy
quyết liệt. “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh có lẽ được ra đời trong trường hợp như thế. Bài thơ đã để lại trong em nhiều ấn tượng mạnh mẽ.
Tiếng gà trưa đã gợi lên trong lòng người chiến sĩ bao nỗi nhớ cồn cào, da diết về tuổi thơ hạnh phúc bên người bà thân thương. Bởi vậy, tiếng gà trong chiến tranh khốc liệt có
sức lay động lớn đối với tâm hồn những người cầm súng. Nó như một đòn bẩy tiếp sức cho từng bước chân người chiến sĩ như về với mái ấm gia đình, với người bà ở quê
hương:
Tiếng gà trưa/Ổ rơm hồng những trứng/Này con gà mái mơ/Khắp mình hoa đốm trắng/Này con gà mái vàng/Lông óng như màu nắng.
Những điệp từ, những yếu tố màu sắc, những hình ảnh liệt kê, ví von đã miêu tả một cách sống động vẻ đẹp của đàn gà trong tâm tưởng. Hình ảnh đàn gà đối với chúng ta rất
đỗi tầm thường nhưng với người lính trẻ thì đó là cả một tuổi thơ vô cùng đẹp đẽ và cao quý. Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, những cô gà mái mơ, mái vàng càng rực
rỡ hơn tạo nên bức tranh đồng quê với những gam màu tươi sáng, vui vẻ. Trong bức tranh đó, dường như nổi bật nhất là hình ảnh đứa cháu nhỏ đang say sưa chỉ đếm đàn gà
quấn quýt bên người bà trong niềm hạnh phúc gia đình giản dị, đầm ấm mà vô cùng thiêng liêng. Đoạn 2 của bài thơ đã giúp em cảm nhận được hơi ấm của tình cảm giữa người
với người, đặc biệt là tình bà cháu. Âm thanh giản dị của đồng quê cùng với hình ảnh người bà đã hòa cùng từng nhịp tim, từng dòng chảy cảm xúc khiến người chiến sĩ quên đi
mọi mệt mỏi, lo toan của cuộc đời:
“Có tiếng bà vẫn mắng:/Gà đẻ mà mày nhìn/Rồi sau này lang mặt!/Cháu về lấy gương soi/Lòng dại thơ lo lắng.”
Nhớ bà, cháu nhớ từng cử chỉ, lời nói bà thế mẹ thay cha dạy dỗ, bảo ban cháu. Làm sao cháu quên được, bà ơi! Tiếng mắng yêu của bà vì tội “ nhìn gà đẻ”. Làm sao có thể
quên được! Lời mắng ấy mới âu yếm, đáng yêu biết mấy, bởi lúc nào bà cũng muốn cháu mình được xinh đẹp. Đứa cháu thơ dại vì tò mò nên cứ đứng nhìn mãi cảnh cô gà cục
tác đẻ trứng. Nhưng thỉnh thoảng, cháu lại rón rén vào trong lấy gương soi, lo lắng không biết có đốm trắng nào thình lình xuất hiện trên gương mặt mình không. Giờ đây, nhớ
lại kỉ niệm ấy, lòng càng da diết nhớ bà hơn.
“ Tay bà khum soi trứng/Dành từng quả chắt chiu/Cho con gà mái ấp.”
Thương lắm hình ảnh bà chắt chiu từng quả trứng, bà nhẹ nhàng cẩn trọng và nâng niu. Tình cảm của người bà đôn hậu dành hết cho con, cho cháu. Bà trong “Tiếng gà trưa” là
hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam dịu hiền, đảm đang, tần tảo vì người khác. Bao nhiêu hi vọng bà gửi trong bàn tay chịu thương chịu khó. Bởi vì một ngày nào đó,
ổ trứng sẽ nở thành đàn gà đáng yêu.
“Cứ hàng năm hằng năm/Khi gió mùa đông tới/Bà lo đàn gà toi/Mong trời đừng sương muối/Để cuối năm bán gà/Cháu được quần áo mới”
Đoạn thơ sử dụng nhiểu động từ đã thể hiện thật rõ nét nỗi lo lắng đến mất ăn mất ngủ của bà, sợ đàn gà bị mắc toi mỗi khi trời sương muối. “Để cuối năm bán gà, cháu được
quần áo mới”, dường như cái giá lạnh của mùa đông càng làm nỗi ưu tư của bà thêm nặng trĩu. Bà không lo cho sức khỏe của bà mà lo cho cháu yêu, sợ phải nhìn thấy vẻ thất
vọng của cháu nếu cuối năm không may được một bộ đồ tết mới. Bà dành dụm, chăm sóc cho đàn gà luôn khỏe mạnh để có thể thực hiện được ước mơ của đứa cháu nhỏ.
“Ôi cái quần chéo go/Ống rộng dài quét đất/Cái áo cánh trúc bâu/Đi qua nghe sột soạt”
Thế là niềm mong mỏi của bà đã được thực hiện: cuối năm, bà được ngắm cháu xúng xính trong bộ quần áo mới. Những câu cảm thán và lối liệt kê đã miêu tả bộ quần áo thật tỉ
mỉ. Từ màu sắc đến âm thanh, từ kích thước đến kiểu dáng, tất cả đã diễn tả một cách đầy đủ niềm vui rộn ràng trong lòng cháu. Nhìn thấy cháu hạnh phúc, tung tăng như một
chú hươu con, làm lòng bà cũng thấy náo nức theo. Ôi! Món quà tuổi thơ “cái áo cánh trúc bâu”, “cái quần chéo go” là những món quà không quá đẹp, quá đắt tiền nhưng với
cháu, đó là món quà đẹp nhất vì nó chứa đựng cả một biển trời yêu thương của bà. Những kỉ niệm bà cháu của tác giả bài thơ làm em bồi hồi nhớ về những kỉ niệm với bà của