Tải bản đầy đủ (.pptx) (42 trang)

Bài 13. Tổng kết lịch sử thế giới từ sau năm 1945 đến nay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (7.77 MB, 42 trang )

LUYỆN NÓI:
TỰ SỰ KẾT HỢP
VỚI NGHỊ LUẬN
VÀ MIÊU TẢ NỘI TÂM


Bài tập 1:
Tâm trạng của em sau khi để xảy ra một
chuyện có lỗi đối với bạn.


1) Mở bài: Nêu tình huống truyện, giới thiệu nhân
vật kể.

2) Thân bài:
- Kể theo thời gian.
- Kể diễn biến sự việc xảy ra.
- Kết hợp nghị luận miêu tả nội tâm.


Bài tập 2.
Kể lại buổi sinh hoạt lớp, ở đó em đã
phát biểu ý kiến để chứng minh Nam là
người bạn rất tốt.


1) Mở bài: Buổi sinh hoạt lớp diễn ra vào
thời gian, địa điểm?

2) Thân bài:
- Miêu tả vài nét của buổi sinh hoạt lớp:


người điều khiển, không khí buổi sinh hoạt
lớp ra sao?


- Nội dung của buổi sinh hoạt là gì? Em đã
phát biểu về vấn đề nào? Tại sao lại phát
biểu về vấn đề đó?


- Em đã thuyết phục cả lớp “Nam là người
bạn tốt” bằng những dẫn chứng và lí lẽ nào?

3) Kết bài: Ấn tượng, cảm xúc về buổi sinh
hoạt


Bài tập 3: Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm
Chuyện người con gái Nam Xương (từ đầu đến “Bấy
giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng
việc trót đã qua rồi!”), hãy đóng vai Trương Sinh kể
lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận.


1) Mở bài: Nêu tình huống truyện, nhân vật giới
thiệu về mình.

2) Thân bài:
- Trương Sinh giới thiệu về gia cảnh.



- Trương Sinh kể về thời gian đi lính vắng nhà.

- Trương Sinh đi lính trở về nghe lời con đã nghi
ngờ vợ ở nhà thất tiết.

- Trương Sinh đánh đập vợ, đuổi đi.


- Để minh oan cho mình Vũ Nương đã tìm đến cái
chết.
- Trương Sinh thấu hiểu nỗi oan của vợ.

3) Kết bài: Nhân vật Trương Sinh bộc lộ sự ân hận
về sự việc mình đã gây ra.


Tôi là Trương Sinh, ở Nam Xương, cùng quê
với Vũ Nương, sau này là vợ tôi. Câu chuyện
thương tâm của gia đình tôi đã xảy ra cách đây
mấy năm, nhưng mỗi lúc nghĩ đến, tôi vẫn thấy
dường như mới chỉ xảy ra hôm qua.


Vũ Nương là một cô gái nết na, thuỳ mị và
xinh đẹp. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt đen
dịu hiền, mái tóc dày óng mượt. Nàng đẹp một vẻ
đẹp dịu dàng, đằm thắm và phúc hậu. Tôi đem


lòng yêu mến nàng nên đã xin mẹ cưới nàng về làm

vợ. Nàng là một người vợ hiểu lễ giáo, phép tắc, nói
năng nhỏ nhẹ, một lòng thương chồng, phụng dưỡng
mẹ già nên dù tôi có tính đa nghi nhưng gia đình tôi
luôn được êm ấm.


Cuộc sống của chúng tôi đang êm ềm trôi qua thì
chiến tranh xảy ra, tôi phải ghi tên tòng quân. Buổi
tiễn đưa, nàng buồn rười rượi, lòng trĩu nặng lo âu,
phiền muộn. Nàng thương tôi phải đi vào nơi gió cát
nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật.


Nàng lo cho tôi rồi đây giáp mặt với giặc dữ, cận kề
cái chết. Nàng không mong tôi lập công được đeo ấn
phong hầu mà chỉ mong tôi bình an trở về. Tay nàng
nắm chặt áo tôi chẳng rời, mắt nàng rưng rưng khiến
tôi cầm lòng không được. Giờ


phút chia tay đã đến. Tôi dứt áo ra đi, nàng thẫn
thờ nhìn theo, mắt nhoà lệ. Tôi vừa đi vừa ngoái
lại, bóng dáng nhỏ bé của người vợ hiền dần khuất
sau ngàn dâu xanh thẳm. Lòng tôi nhớ thương,
chua xót không cùng.


Khi tôi đang ở nơi khói lửa chiến trường thì Vũ
Nương đến kì đã sinh được một bé trai. Cháu được
đặt tên là Đản. Nhưng mẹ tôi, vì quá nhớ thương tôi

mà ốm đau mòn mỏi. Vũ Nương đã thay tôi hết lòng
thuốc thang, động viên


nhưng vì bệnh tình trầm trọng, cụ đã qua đời.
Hàng xóm kể lại, Vũ Nương rất mực thương xót,
lo ma chay chu tất như cha mẹ đẻ. Nàng là một
người trọn tình, vẹn nghĩa, trọn đạo hiếu khiến tôi
càng yêu thương, nể phục.


Cuối cùng, tôi cũng được bình an trở về sau bao
nhiêu gian khổ hiểm nguy. Mấy năm xa cách nhớ
thương, nay đoàn tụ, vợ chồng mừng mừng, tủi tủi.
Hay tin mẹ qua đời, lòng tôi buồn khổ quá. Tôi hỏi
thăm mộ mẹ rồi bế con đi viếng.


Dọc đường, bé Đản khóc, tôi dỗ : "Nín đi con, bà
mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi". Bé Đản liền nói
tôi không phải là cha nó, cha nó là người trước đây
đêm nào cũng đến bên mẹ. Tôi choáng váng. Đất
dưới chân tôi như sụp xuống.


Tôi cứ nghĩ Vũ Nương là một người vợ ngoan hiền,
đức hạnh, ngờ đâu nàng trở nên hư hỏng như vậy ư?
Tôi bỗng thấy căm giận Vũ Nương. Mối nghi ngờ
trong tôi mỗi lúc càng được thổi bùng lên, không có
cách gì dập tắt được.



Về đến nhà, tôi la mắng om sòm cho hả giận. Vũ
Nương bàng hoàng sửng sốt. Nàng vừa khóc vừa
thanh minh : "Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được
nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị,
công dung ngôn hạnh làm


đầu. Vợ chồng sum họp chưa được bao lâu, chia xa
chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do gì khác. Trong
ba năm cách biệt, thiếp một mực giữ gìn tiết hạnh,
không tô son điểm phấn, không bén gót chốn nơi
vườn hoa ngõ liễu,


một mực nhớ thương và chung thuỷ với chàng. Xin
chàng hãy tin thiếp, đừng nghi oan cho thiếp mà tội
nghiệp...". Nhưng bao nhiêu lời nói chân thật cũng
không làm dịu được mối nghi ngờ trong tôi. Hàng
xóm thương


×