Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

HÃY kể về 1 kỉ NIỆM ĐÁNG NHỚ đối với một CON vật NUÔI mà EM yêu THÍCH

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.83 KB, 3 trang )

Đề: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích
Bài làm
Nếu có ai đó hỏi tôi có yêu vật nuôi không thì tôi sẽ trả lời có ngay lập tức. Ai nói tình bạn, tình
yêu thương chỉ phát sinh giữa người với người? Tình cảm đó còn tồn tại giữa người và vật nuôi
nữa. Và tôi đã chung sống với một cậu bạn đáng yêu suốt năm năm, một chú mèo Ba Tư mập
mạp và mũm mĩm.
Muối là cách tôi gọi chú mèo. Cậu bạn nhỏ này mang cái tên ấy vì ngay cái ngày đầu tiên mang
về nhà thì nó đã quơ đổ cái lọ muối, chỉ đơn giản như thế thôi. Muối mang một dáng vẻ bụ bẫm,
thân hình tròn tròn, được bao phủ một lớp lông màu kem mềm mượt. Tôi sẽ rất thích nếu chúng
không rụng đầy nhà, ngày nào cũng phải dọn, không những thế còn phải chải thường xuyên để
bộ lông không bị rối hay dính bẩn. Mặc dù nghe qua thì có chút cực nhưng một khi đã sờ vào là
thoải mái vô cùng, tôi luôn luôn ôm nó vào lòng khi xem tivi hoặc đọc sách thay cho ôm gối. Bộ
phận trên cơ thể của Muối khiến tôi thích nhất đó chính là đôi mắt. Một đôi mắt màu ngọc bích
toát lên vẻ đẹp thanh thoát, đôi mắt ấy rất có hồn, nhìn rất cuốn hút.
Không giống những chú mèo linh hoạt khác, mèo nhà tôi khá lười, hầu như lúc nào Muối cũng
nằm ì một chỗ và chẳng chịu vận động gì cả. Trừ khi…cái bụng của cậu bạn đánh trống, nó sẽ
không ngại làm nũng hay chạy vòng vòng, miễn sao có đồ ăn là chịu làm mọi thứ. Mọi người
đừng nghĩ Muối lười đồng nghĩa với việc nó không lắng nghe tôi tâm sự nhé. Mặc dù cứ hơi tí là
gật gà gật gù, nhưng lúc nào nghe mấy cái câu chuyện chán ngắt của tôi Muối đều chăm chú hết,
vì thế nên có chuyện gì tôi đều chia sẻ với Muối. Có những bạn, mặc dù thân thiện hòa đồng
nhưng cũng rất nội tâm, họ không muốn ai thấy mình khóc cũng như ngại bày tỏ tâm trạng của
mình. Họ cần một người bạn đáng tin tưởng để mình tâm sự, không ngại mà khóc tu tu trước mặt
người bạn đó, và người bạn đó chỉ biết im lặng và lắng nghe bạn, đó chính là vật nuôi. Giống
như khi tôi than phiền hay khóc lóc, giận dỗi hay bức xúc thì đều chia sẻ với Muối trong khi đáp
trả lại tôi chỉ là một sự im lặng. Chắc ai cũng phải biết, đôi khi, im lặng lại khiến cho người đối
diện cảm thấy dễ chịu hơn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.
Tôi không mua hay được tặng chú mèo lười biếng này đâu, mà là nhặt được trên đường đấy.
Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao một con mèo xuất xứ từ I-ran có giá trị không hề rẻ
lại được tôi nhặt về một cách…không bình thường như thế đúng không? Lạ thật đấy nhỉ? Tôi
cũng không biết lí do vì sao mình lại có thể nhặt được một chú mèo Ba Tư trên đường nữa, khi
biết Muối thuộc giống mèo đó tôi cũng khá ngạc nhiên, chắc là con mèo cái nào đó đang đi hít


khí trời để dưỡng thai thì không may đến giờ sinh, sau đó vì lí do nào đó mà hai mẹ con bị lạc
nhau và giúp tôi gặp được chú mèo lười biếng này.
Chung sống với nhau đã được năm năm nên giữa tôi và chú mèo nhỏ này có đầy ắp những kỉ
niệm, như cái ngày mà tôi nhận nuôi nó rồi bị mẹ mắng té tát vì mới đem về mà con mèo đã hươ
đổ lọ muối, rồi cái lần Muối bị hóc xương cá làm cả nhà cuống cuồng chở đi tìm bác sĩ, thêm cả
lần đầu tiên tắm cho cậu bạn ghét nước này và kết cục là mình mẩy sực nức mùi xà phòng dành


cho mèo mà vẫn chưa kì cọ xong,... Nhưng đối với tôi kỉ niệm đáng nhớ nhất suốt năm năm qua
mà tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ không thể quên – cái ngày đưa Muối đi triệt sản.
Chắc người nào nuôi mèo đực cũng biết, đến tuổi trưởng thành, chúng sẽ đi tìm người bạn đời để
xây dựng mái ấm của riêng mình. Chúng cứ đi lang thang như thế, có khi suốt đêm không về nhà
làm người chủ lo lắng. Và Muối là một ví dụ điển hình. Sau chín tháng kể từ khi tôi đem cậu bạn
này về nhà, số lần nó rời khỏi nhà bắt đầu nhiều hơn, có đêm không thèm về làm cả nhà chạy
đôn chạy đáo đi tìm. Cứ kéo dài tình trạng như thế không phải là ý hay, nên tôi mới quyết định
đưa Muối đi phẫu thuật triệt sản.
Ngày gia đình tôi chở con mèo đến bệnh viện thú y là một ngày đẹp trời, những tia nắng nhẹ
nhàng trải xuống nền đất vốn xám xịt chuyển thành vàng ươm, những cơn gió nhẹ nhàng lướt
qua, vuốt lấy những chiếc lá vẫn còn hơi mùi sương. Cảnh tượng dường như lúc nào cũng thấy
mà lúc đó tôi lại cảm thấy có chút lạ, trên tay ôm lấy chú mèo, thầm thì với cái cục bông trong
lòng: “Hôm nay tao chở mày đi bệnh viện, làm phẫu thuật xong…không biết mày có giận tao
không?” Muối chỉ biết ngước đôi mắt màu ngọc bích lên nhìn, chẳng kêu lên một tiếng. Biết là
phẫu thuật như thế sẽ rất đau, nhưng biết sao được, nếu không làm thì không chừng nó bỏ tôi để
đi theo gia đình của mình mất, như thế…có được tính là ích kỉ không?
Không lâu sau chiếc xe máy ba chở đi đã đậu trước cổng bệnh viên, thậm chí lúc đó tôi còn chưa
ý thức được rằng mình đã tới, là vì ba đi nhanh…hay tại vì quá đắm chìm vào dòng suy nghĩ
miên man mà quên luôn cả thì giờ? Đứng trước cánh cửa của bệnh viện, trong lòng vừa nôn nao
vừa nhìn xuống cục bông màu kem đang đưa đôi mắt to ngơ ngác lên nhìn quang cảnh đằng sau
lớp kính. Dòng suy nghĩ ngây ngô bất chợt hiện ra trong đầu của tôi lúc đó: “Không biết làm
phẫu thuật cái này thì Muối có mệnh hệ gì không?” Ba gửi xe xong liền dắt tôi vào bệnh viện,

hôm nay mẹ mệt nên ở nhà, giờ chỉ có ba đi cùng, tôi thấy có đôi chút trống vắng. Ba kêu tôi
ngồi chờ ở hàng ghế bên kia để đi lấy số. Trong lúc ngồi đợi, tôi có nhìn qua biểu hiện của Muối,
đôi mắt to tròn kia đã thu hẹp lại một cách cảnh giác, chắc nó cũng cảm thấy lo sợ vì quang cảnh
lạ hoắc và mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Tôi đưa tay xoa đầu nó thay cho câu “Đừng sợ.”,
Muối trông có vẻ bớt lo lắng đôi chút. Khi cô tiếp tân gọi đến lượt của mình, tôi có chút lo sợ, đơ
người mãi đến khi ba vỗ vai thì tôi mới vội vàng ôm con mèo bước vào phòng khám. Hầu hết
những câu hỏi của bác sĩ là do ba tôi trả lời, sau đó bác sĩ ghi cái gì đó vô tờ giấy rồi bảo hai ba
con tới cái khu ghi trong đó. Đến nơi, ba và tôi phải ngồi chờ một lúc mới đến lượt của mình, cô
y tá bế Muối lên từ tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cô đem cậu bạn nhỏ này vào trong đây một
lúc rồi trả lại cho con nhé!”, tôi chỉ biết gật đầu và “Dạ.” nhỏ như tiếng muỗi kêu. Bên ngoài
phòng phẫu thuật, tôi không thể ngồi một chỗ được, cứ đi qua đi lại, lâu lâu rướn chân lên để
nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì cả. Nửa tiếng trôi qua một cách nặng nề, đèn trên phòng
phẫu thuật phụt tắt. Muối được các bác sĩ và y tá đẩy ra, nó đang nằm ngủ.
Sau khi đóng tiền này nọ xong xuôi, bác sĩ nói sẽ giữ nó lại vài ngày để quan sát xem vết thương
có để lại di chứng gì hay không nên bảo tôi về nhà trước, hai ngày sau quay lại. Mặc dù muốn ở
cạnh nó nhưng ba lại bắt về vì ngày mai phải đi học nhưng tôi chưa làm bài tập về nhà, vả lại


cũng không nên ở bệnh viện lâu. Về đến nhà, tôi cảm thấy bứt rứt không yên, mặc dù biết chắc
nó sẽ không sao, nhưng vẫn cứ thấy lo lắng. Ngày hôm sau đi học, dù đã cố gắng chăm chú nghe
giảng nhưng chẳng lọt vào tai câu nào, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh chú mèo nhắm chặt
mắt trên giường, cuối cùng buổi học kết thúc mà trong đầu chẳng có một chữ. Leo lên xe ba, tôi
vội vàng xin qua bệnh viên thăm nó nhưng ba lại không cho vì bác sĩ đã bảo là hai ngày sau hẵng
quay lại, nghĩa là ngày kia mới được đi thăm nó.
Ngày tiếp theo trôi qua cứ như cực hình, mọi lần thấy một ngày trôi qua thật nhanh, sao bây giờ
lại chậm đến thế? Đi học về liền reo lên “Muối! Tao về rồi!” xong liền khựng lại, Muối đang ở
bệnh viện cơ mà. Lấy phàn ăn tối ra tôi liền lấy thêm một bát thức ăn cho mèo, sực nhớ ra Muối
hiện không có ở đây. Cứ một lần quên giống thế thì là một lần ruột thắt lại. Mọi người thử nghĩ
xem, một đứa tôi sống với mình năm năm trời, ăn cùng nhau, ngủ cạnh nhau, tâm sự với nhau,
bỗng nhiên có một ngày đứa em ấy phải rời xa mình, liệu mình có cảm thấy cô đơn? Đêm đó, tôi

chẳng thể đi vào giấc ngủ sâu được, cái cảm giác nôn nao ngày mai sẽ đến nó lớn dần, lớn dần,
lớn đến nỗi không thể kiểm soát. Vừa ngủ được một lúc liền tỉnh, rồi mãi đến một lúc lâu sau
mới ngủ lại được, cứ như thế cho đến sáng…
Một buổi học nữa đã kết thúc, trong lòng thổn thức hơn bao giờ hết, tôi vội vàng trèo lên xe của
ba để đến bệnh viện. Không lâu sau đã tới nơi và tìm được phòng của Muối. Vừa mở cửa, cảnh
tượng trước mắt tôi là một chú mèo với bộ lông màu kem vani đang trong tư thế ngồi thẳng,
trông như biết trước rằng tôi sẽ tới mà nghênh đón, sẽ là một cảnh tượng đẹp lắm nếu trên cổ nó
không có một cái thứ trông như cái phễu tròn tròn loe ra. Bác sĩ nói đeo như thế sẽ giúp mèo
không liếm miệng vết thương để tránh gây nhiễm trùng, đeo ba ngày mới được tháo. Tôi chạy lai
ôm Muối vào lòng, ôi bộ lông mềm mại này hai ngày nay không được sờ nên nhớ quá đi thôi!
Nở một nụ cười thật tươi để lộ hai cái răng cửa chưa kịp mọc, tôi giơ cao chú mèo lên và reo
không khác gì một đứa con nít: “Muối, mày rất là đàn ông luôn! Phẫu thuật đau như vậy mà
không khóc, giỏi lắm đó nha!”. Đáp lại câu nói đó là tiếng “Ngoao~” của cục bông nhỏ.
Sau khi vết thương lành hẳn, Muối không đi lang thang nữa mà trờ lại như hồi xưa, cái thời mà
lúc nào cũng nằm ườn hưởng thụ cuộc sống.
Muối – một chú mèo tưởng như bình thường nhưng thực chất và một người em trai tôi vô cùng
yêu quý. Nó là chỗ dựa tinh thần của tôi, là nơi tôi có thể trải lòng mà không hề cảm thấy
ngượng ngùng. Những kỉ niệm giữa tôi và nó không phải lúc nào cũng vui vẻ, nhưng từng kỉ
niệm là từng trang giấy viết về cuộc đời của tôi. Nếu cuộc đời thực sự là một trang giấy, thì Muối
đã chiếm gần nửa trang rồi.



×