Tải bản đầy đủ (.doc) (54 trang)

THREE WORDS

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (732.34 KB, 54 trang )

THREE WORDS (CHỈ BA CHỮ)
Girl: Do you really love me?
Cô gái: Anh thật lòng yêu em chứ?
Boy: Of course I do.
Chàng trai: Dĩ nhiên rồi.
Girl: I wanna hear you say it.
Cô gái: Em muốn nghe anh nói ra câu đó.
Boy: I don’t have to.
Chàng trai: Anh không thể.
Girl: Why not?
Cô gái: Tại sao anh không thể?
Boy: Because...
Chàng trai: Chỉ vì…
Girl: I just want to hear you say it in words.
Cô gái: Em chỉ muốn nghe anh nói câu đó bằng lời
thôi.
Boy: I can’t...
Chàng trai: Anh không thể…
The girl started to cry softly and said: “Then you don't love
me...”
Cô gái bắt đầu khóc thút thít bảo: “Vậy thì anh chẳng
hề yêu em…”
The two continued to walk in silence. They reached the
girl’s home.
Cả hai tiếp tục lặng thinh sóng bước đến tận nhà cô
gái.
Girl: Why?
Cô gái: Tại sao thế anh?
Boy: Do you really want to know?
Chàng trai: Em thật sự muốn biết đến thế sao em?
Girl: (hesitantly) Yes.


Cô gái: (ngập ngừng) Vâng.
He hugged her gently, kissed the tip of her nose and
whispered in her ear, "Because three words are not
enough..."
Chàng trai nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, hôn nhẹ lên
chóp mũi nàng, rồi thủ thỉ vào một bên tai nàng:
“Chỉ vì ba chữ là không đủ…”
SALTY COFFEE 2 (CÀ PHÊ MẶN 2)
After 40 years, he passed away, left her a letter which said,
"My dearest, please forgive me, forgive my whole life's lie.
This was the only lie I said to you---the salty coffee.
Remember the first time we dated? I was so nervous at that
time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It was
hard for me to change so I just went ahead. I never thought
that could be the start of our communication! I tried to tell
you the truth many times in my life, but I was too afraid to
do that, as I have promised not to lie to you for anything...
Now I am dying, I afraid of nothing so I tell you the truth, I
don't like the salty coffee, what a strange bad taste... But I
have had the salty coffee for my whole life! Since I knew you,
I never feel sorry for anything I do for you. Having you with
me is my biggest happiness for my whole life. If I can live for
the second time, still want to know you and have you for my
whole life, even though I have to drink the salty coffee
again."
Sau 40 năm, chàng qua đời để lại cho nàng một lá thơ: “Gởi
người vợ yêu dấu của anh, hãy tha thứ cho anh, tha thứ
cho lời nối dối trong suốt cuộc đời của anh. Đây là lời nói
dối duy nhất anh nói với em --- cà phê mặn. Hãy nhớ lại
ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò. Lúc đó anh rất hồi hộp,

thật ra anh muốn xin thêm ít đường nhưng anh lại nói nhầm
là muối. Vì khó mà đổi lại nên anh chỉ biết để mọi chuyện
tiếp tục xảy ra. Anh chưa hề nghĩ điều đó lại là một khởi
đầu cho mối quan hệ của chúng ta! Nhiều lần trong đời mình
anh đã cố nói sự thật với em, nhưng vì quá sợ nên anh
không thể làm được điều đó vì anh đã hứa là không bao giờ
nói dối em bất cứ điều gì. Giờ thì anh đang hấp hối, chẳng
còn phải sợ điều gì nữa vì vậy anh muốn nói sự thật với em,
trong suốt cuộc đời anh chưa hề thích cà phê mặn, cái mùi
vị kì lạ thật tệ hại… Nhưng anh lại được thưởng thức cà
phê mặn suốt cả đời mình kể từ lúc anh quen em, anh không
bao giờ hối tiếc bất cứ chuyện gì đã làm vì em. Có được em
là điều hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Nếu anh được
sinh ra lần nữa, anh vẫn muốn được quen em, có được em
trong suốt cả cuộc đời cho dù anh phải uống cà phê mặn lại
lần nữa.”
***The End – Hết***
SALTY COFFEE 1 (CÀ PHÊ MẶN 1)
He met her at a party. She was so outstanding, many guys chasing
after her, while he was so normal, nobody paid attention to him.
Chàng gặp nàng tại một buổi tiệc. Nàng trông thật nổi bật, được
nhiều người theo đuổi trong khi chàng lại quá bình thường, chẳng
ai thèm để ý đến chàng.
At the end of the party, he invited her to have coffee with him,
she was surprised but due to being polite, she promised. They sat
in a nice coffee shop, he was too nervous to say anything, she felt
uncomfortable, and she thought to herself, "Please, let me go
home..."
Cuối buổi tiệc, chàng mời nàng cùng mình đi uống cà phê, nàng
ngạc nhiên nhưng vì lịch sự nàng đồng ý. Họ ngồi cùng nhau

trong một quán cà phê xinh xắn, chàng quá hồi hộp chẳng nói
được gì khiến nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng tự nhủ
với mình: “Xin phép tôi phải về đây”.
Suddenly he asked the waiter, "Would you please give me some
salt? I would like to put it in my coffee." Everybody stared at him,
so strange! His face turned red but still, he put the salt in his
coffee and drank it. She asked him curiously, "Why you have this
hobby?" He replied, "When I was a little boy, I lived near the
sea, I liked playing in the sea, I could feel the taste of the
sea, just like the taste of the salty coffee. Now every time I
have the salty coffee, I always think of my childhood, think of
my hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents
who are still living there." While saying that tears filled his
eyes. She was deeply touched. That is his true feeling, from
the bottom of his heart. A man who can tell out his
homesickness, he must be a man who loves home, cares about
home, has responsibility of home... Then she also started to
speak, spoke about her faraway hometown, her childhood, her
family.
Đột nhiên chàng hỏi anh bồi bàn: “Vui lòng cho tôi xin ít muối.
Tôi muốn bỏ ít muối vào cà phê.” Kì lạ quá! Mọi người đều nhìn
chằm chặp vào chàng! Mặt chàng ửng đỏ nhưng chàng vẫn ngồi
yên, chàng bỏ muối vào cà phê rồi uống. Nàng tò mò hỏi chàng:
“Tại sao anh lại có sở thích này vậy?” Chàng đáp: “Khi anh còn
là một cậu bé, anh sống ở gần biển, anh thích nô đùa trên biển,
anh có thể cảm nhận được hương vị của biển giống như mùi vị
của cà phê mặn. Giờ đây mỗi lần uống cà phê mặn, anh luôn nghĩ
về thời thơ ấu, nghĩ đến thị trấn quê hương của mình, nhớ đến
nơi đó thật nhiều, anh nhớ cha mẹ anh, những người vẫn đang
sống tại nơi đó.” Trong lúc kể chuyện khóe mắt chàng đọng đầy

nước mắt. Nàng vô cùng xúc động. Đó chính là tình cảm thật sự
của chàng, từ nơi đáy lòng chàng. Một người đàn ông có thể thổ
lộ nỗi nhớ nhà của mình, anh ấy phải là một người biết yêu
thương chăm sóc gia đình, có trách nhiệm với gia đình đó… Rồi
nàng bắt đầu trò chuyện, kể về quê hương xa xôi của nàng, thời
thơ ấu và gia đình nàng.
That was a really nice talk, also a beautiful beginning of their
story. They continued to date. She found that actually he was
a man who meets all her demands; he had tolerance, was kind
hearted, warm, careful. He was such a good person but she
almost missed him! Thanks to his salty coffee! Then the story
was just like every beautiful love story, the princess married
to the prince, and then they were living the happy life... And,
every time she made coffee for him, she put some salt in the
coffee, as she knew that's the way he liked it.
Đó quả thật là một buổi nói chuyện tuyệt vời, và cũng là một
khởi đầu đẹp đẻ cho câu chuyện giữa chàng và nàng. Họ tiếp tục
hẹn hò. Nàng nhận ra chàng thật sự là một người đàn ông đáp
ứng tất cả những yêu cầu của mình; chàng có sự bao dung, tốt
bụng, ấm áp và cẩn trọng. Chàng là một người tốt đến nổi gần
như lúc nào nàng cũng nhớ đến chàng! Nhờ vào ly cà phê mặn
của chàng! Lúc đó câu chuyện giữa chàng và nàng giống như mọi
câu chuyện tình tuyệt đẹp khác, nàng công chúa lấy hoàng tử, và
rồi họ sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau… Và mỗi lần pha
cà phê cho chàng, nàng lại cho vào ít muối vì nàng biết chàng
thích thế.
***to be continued – còn tiếp***
A SILENT LOVE (MỐI TÌNH CÂM)
From the very beginning, the girl's family objected strongly on her dating
this guy. Saying that it has got to do with family background and that the

girl will have to suffer for the rest of her life if she were to be with him.
Ngay từ lúc đầu, gia đình cô gái đã kịch liệt phản đối nàng hẹn hò cùng
chàng. Gia đình nàng cho rằng chàng không phù hợp với bối cảnh của gia
đình, nàng sẽ phải gánh chịu hậu quả suốt quãng đời còn lại nếu đến với
chàng.
Due to family's pressure, the couple quarrel very often. Though the girl
love the guy deeply, but she always ask him: "How deep is your love for
me?"
Do áp lực từ gia đình, đôi uyên ương thường gây gỗ với nhau. Dù cô gái
yêu chàng trai sâu đậm nhưng lúc nào nàng cũng hỏi chàng câu hỏi:
“Tình yêu anh dành cho em sâu đậm đến dường nào?”
As the guy is not good with his words, this often causes the girl to be
very upset. With that and the family's pressure, the girl often vents her
anger on him. As for him, he only endures it in silence.
Chàng trai vốn không khéo ăn nói, khiến cô gái rất buồn. Chuyện đó
cộng thêm áp lực của gia đình, cô gái thường xuyên giận cá chém thớt
với chàng trai. Về phần mình, chàng trai chỉ biết lặng thinh cam chịu.
After a couple of years, the guy finally graduated and decided to further
his studies in overseas. Before leaving, he proposed to the girl: "I'm not
very good with words. But all I know is that I love you. If you allow me,
I will take care of you for the rest of my life. As for your family, I'll try
my best to talk them round. Will you marry me?"
Sau một vài năm, cuối cùng rồi chàng trai cũng tốt nghiệp, rồi chàng
quyết định học thêm ở nước ngoài. Trước lúc ra đi, chàng trai đã cầu hôn
cô gái: “Anh không giỏi lời ăn tiếng nói, nhưng tất cả những gì anh biết
đó là anh thật sự rất yêu em. Nếu em cho phép, anh sẽ lo cho em suốt cả
cuộc đời. Về phía gia đình em, anh sẽ nỗ lực thuyết phục hết mình. Em
có đồng ý lấy anh không?”
The girl agreed and with the guy's determination, the family finally gave
in and agreed to let them get married. So before he left, they got engaged.

Cô gái đồng ý, với sự cương quyết của chàng trai sau cùng gia đình cô
gái cũng đầu hàng, họ đồng ý cho chàng và nàng kết hôn. Vì thế trước
lúc chàng trai lên đường, chàng và nàng đã đính hôn.
The girl went out to the working society, whereas the guy was overseas,
continuing his studies. They sent their love through emails and phone
calls. Though it is hard, but both never thought of giving up.
Cô gái ra ngoài làm việc trong lúc chàng trai đang ở nước ngoài tiếp tục
việc học hành. Họ gởi gắm tình yêu qua những bức email, những cú điện
thoại. Dù là khó khăn cách trở nhưng cả chàng và nàng chẳng hề nghĩ
đến việc từ bỏ.
One day, while the girl was on her way to work, she was knocked down
by a car that lost control. When she woke up, she saw her parents beside
her bed. She realized that she was badly injured. Seeing her mum crying,
she wanted to comfort her. But she realized that all that could come out
of her mouth was just a sigh. She has lost her voice...
Một hôm nọ, trong lúc cô gái đang trên đường đến chỗ làm thì bị một
chiếc xe không làm chủ được tốc độ tông phải. Lúc nàng tỉnh dậy thì đã
thấy cha mẹ mình đang ở cạnh giường. Nàng nhận ra mình bị thương rất
nặng. Nhìn thấy mẹ khóc nàng chỉ muốn an ủi bà, nhưng rồi nàng nhận
thấy những âm thanh phát ra từ miệng mình chỉ là tiếng thở dài. Nàng đã
mất đi giọng nói…
The doctors said that the impact on her brain has caused her to lose her
voice. Listening to her parents' comfort, but with nothing coming out
from her, she broke down.
Bác sĩ cho biết bộ não nàng bị chấn động khiến cho nàng bị mất tiếng
nói. Nghe thấy những lời an ủi của cha mẹ nhưng chẳng nói được lời nào
khiến nàng sụp đổ.
During the stay in hospital, besides silence cry... It's still just silence cry
that companied her. Upon reaching home, everything seems to be the
same. Except for the ringing tone of the phone, which pierced into her

heart every time it rang. She does not wish to let the guy know. And not
wanting to be a burden to him, she wrote a letter to him saying that she
does not wish to wait any longer.
Trong suốt thời gian nằm viện, ngoài những tiếng khóc câm lặng… vẫn
là tiếng khóc câm lặng làm bạn cùng nàng. Khi về đến nhà, mọi thứ vẫn
như cũ ngoại trừ tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông đó như thể xuyên
thủng tim nàng mỗi lần nó vang lên. Nàng không muốn cho chàng biết
chuyện. Vì không muốn trở thành gánh nặng của chàng, nàng viết thư
bảo với chàng nàng không muốn chờ đợi nữa.
With that, she sent the ring back to him. In return, the guy sent millions
and millions of reply, and countless of phone calls... all the girl could do,
besides crying, is still crying...
Nàng gởi trả lại chàng chiếc nhẫn đính hôn kèm theo lá thư. Đổi lại,
chàng gởi cho nàng hàng triệu lá thư hồi âm cùng vô số cú điện thoại…
tất cả những gì cô gái có thể làm ngoài việc khóc nức nở ra vẫn chỉ là
khóc mà thôi.
The parents decided to move away, hoping that she could eventually
forget everything and be happy.
Cha mẹ nàng quyết định dọn nhà đi nơi khác hi vọng rằng cuối cùng
nàng có thể quên đi mọi chuyện để vui vẻ trở lại.
With a new environment, the girl learns sign language and started a new
life telling herself everyday that she must forget the guy. One day, her
friend came and told her that he is back. She asked her friend not to let
him know what happened to her.
Với một môi trường mới, cô gái học ngôn ngữ ra dấu và khởi đầu một
cuộc sống mới, ngày ngày tự nhủ với chính mình phải quên đi chàng.
Một ngày nọ, bạn của nàng đến và bảo với nàng rằng chàng đã trở về.
Nàng yêu cầu cô bạn không cho chàng biết chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Since then, there wasn't any more news of him.
Kể từ lúc đó trở đi, chẳng có tin tức gì của chàng nữa.

A year has passed and her friend came with an envelope, containing an
invitation card for the guy's wedding. The girl was shattered. When she
opened the letter, she saw her name in it instead.
Một năm trôi qua, bạn nàng lại đến mang theo một phong bì đựng thiệp
mời đám cưới của chàng. Cô gái tan nát cõi lòng. Lúc cô gái mở lá thư
ra, nàng nhìn thấy tên mình ghi trên tấm thiệp.
When she was about to ask her friend what is going on, she saw the guy
standing in front of her. He used sign language telling her "I have spent a
year's time to learn sign language. Just to let you know that I have not
forgotten our promise. Let me have the chance to be your voice. I Love
You. With that, he slipped the ring back into her finger. The girl finally
smiled.
Lúc nàng định hỏi cô bạn chuyện gì đang diễn ra thì thấy chàng đang
đứng ngay trước mặt. Chàng dùng ngôn ngữ ra dấu nói với nàng: “Anh
đã dành thời gian một năm để học ngôn ngữ ra dấu chỉ để nói với em
rằng anh không hề quên lời hẹn ước của đôi ta. Hãy cho anh cơ hội được
nghe giọng nói của em. ANH YÊU EM. Cùng lời nói đó chàng trai luồn
chiếc nhẫn vào ngón tay cô gái. Cuối cùng thì cô gái đã mỉm cười.
Occasionally I Think 2 (Có Đôi Khi Em
Nghĩ…2)
LOVE GARDEN (VƯỜN YÊU)
.............
Occasionally, I desire to receive a carelessly-wrapped gift
without expensive wrapping paper and no fragrant postcards
from you. Gifts for me, always all the same: an expensive
cosmetics set of the same manufacturer, the same kind, just
different manufacturing date… Never have I told you that I
haven’t opened some of your gifts… I put them on the table
like a secret miracle and hope that there will be something
really different inside you have prepared for a long time. Why

those gifts, darling? I just like small objects, but those I
really love; a carrot-shaped hairgrip, for example. Then you
are all fingers and thumbs to help me tie the hairgrip to my
hair… exactly the same as the way the welding worker in the
beginning of the alley leading to my house does for the girl
rice vendor near to my house…
Có đôi khi em thèm nhận một món quà không gài nơ cẩn thận,
không giấy bọc sang trọng, không bưu thiếp thơm tho từ anh.
Quà cho em, bao giờ cũng vậy, một bộ mỹ phẩm đắt tiền, cùng
hãng, cùng loại, chỉ khác ngày sản xuất… Chẳng bao giờ em kể
với anh rằng có những món quà của anh, em chưa từng mở đến…
Em để nó
trên bàn như một phép màu còn giữ kín, và thầm hi vọng nó sẽ là
một cái gì đó thật khác những món quà đã được anh mặc định từ
lâu… Tại sao phải là những món quà đó hả anh? Em chỉ thích
những thứ nhỏ thôi, nhưng là thứ thật sự em thích như một cái
dây buộc tóc cà rốt chẳng hạn, rồi anh ngồi lóng ngóng, vụng về
buộc tóc cho em… hệt như cái cách mà anh chàng thợ hàn đầu
hẻm buộc tóc cô bé bán cơm gần nhà em…
Occasionally, I think it seems that the two of us have never
lost even just one tear drop for each other. My heart has
never experienced the feeling of love torments. Love without
the saltiness of tears is tasteless, isn’t it darling? Our love
has too many smiles and praises, does it? Maybe because of
this, I can’t find the mysterious light in your eyes, the one
that is told to only come from wounds caused by heart cuts…
Có đôi khi em nghĩ hình như cả hai đứa mình chẳng bao giờ phải
rơi một giọt nước mắt vì nhau. Trái tim em chưa biết nỗi giằng
xé vì tình yêu là như thế nào. Tình yêu thiếu vị mặn của nước
mắt thì nhàn nhạt phải không anh? Tình yêu của chúng mình quá

thừa nụ cười và những lời chúc tụng, nên có lẽ vì thế khi nhìn
vào đáy mắt anh, em không thấy thứ ánh sáng kì diệu mà người
ta bảo chỉ có thể phát ra từ vết thương của những nhát cứa trái
tim…
Between dream and reality, I know there is a great distance
but occasionally I wish those things, darling…
Giữa giấc mơ và hiện thực, em biết là những khoảng cách thật
dài, nhưng có đôi khi em vẫn ước như thế anh ạ…
Occasionally I Think 1 (Có Đôi Khi Em
Nghĩ…1)
The Tuoi Tre Daily (Nhật Báo Tuổi Trẻ)
Saturday – October 20
th
, 2007 (Thứ bảy – 20/10/2007)
LOVE GARDEN (VƯỜN YÊU)
Occasionally, I think if only we were not so successful, might
our love be different? Once on way home from dinner out, you
drove me in a car. It was raining heavily while you were
absorbed in talking with someone on the phone and I was
watching rain through the car windshield… In rain, all of a
sudden I caught sight of a couple the boy of which was trying
to carry the girl on his bike up a bridge… They got drenched
to the skin but I recognized a bright smile on the girl’s face
when she laid her soaking wet face against the boy’s back.
What a happy and plain smile! How sweet it looked! It seems
that the two of us have never walked together in rain, have
we? It seems that our love lacks the coldness of a sudden
rain on the street. So I have never known the sort of warm
feeling from the boyfriend’s arms protecting and giving
warmth to his girlfriend in rain. I just find it in books and

then imagine it from movies…
Có đôi khi em nghĩ giá chúng mình đừng thành đạt như thế, tình
yêu chúng mình sẽ khác hơn chăng? Một lần ăn tối về, anh chở
em trên xe hơi, trời mưa nặng hạt, anh mải mê điện thoại với ai
đó, còn em lơ đãng ngắm mưa qua cửa kính xe…Trong làn mưa,
em chợt thấy một đôi nam nữ, chàng trai rướn người trên xe
đạp chở cô gái lên cầu… Họ ướt sũng, nhưng em nhìn thấy nụ
cười bừng
sáng của cô gái khi cô áp gương mặt đẫm nước vào lưng chàng
trai. Nụ cười của hạnh phúc bình dị, nó ngọt ngào làm sao. Hình
như hai đứa mình chẳng bao giờ cùng nhau đi dưới mưa thì phải?
Hình như mối tình của mình thiếu cái lạnh của cơn mưa bất chợt
giữa đường. Nên em chưa hề biết cái cảm giác ấm áp của vòng
tay người con trai chở che và sưởi ấm cô gái trong cơn mưa như
thế nào. Em chỉ biết điều đó trên sách, rồi cảm nó trong phim…
Occasionally, I think it seems that for the two of us things
are always planned or scheduled carefully. I long for a
breakthrough to get out of the routine things… Occasionally,
I think how I will get thrilled when you are late for our date
someday; your hands are full of engine oil because of having
to repair the “failed motorbike” halfway on the road; your
face was sweating; your heart is beating wildly for fear that I
might leave for home. Many times I lay my face against your
chest but just hear regular and calm heartbeats like a clock
never running slowly, even only one second…
Có đôi khi em nghĩ dường như hai đứa mình, bất cứ điều gì cũng
được lập trình chu đáo, được lên lịch cẩn thận. Em thèm một cái
gì đó bứt phá khỏi lối mòn ngày thường… Đôi khi em nghĩ trái
tim em sẽ rung lên như thế nào khi một ngày anh đến hẹn trễ,
bàn tay lem luốc dầu mỡ vì sửa “con ngựa sắt” hư giữa đường,

mặt anh nhễ nhại mồ hôi, tim anh đập loạn xạ vì nơm nớp sợ em
bỏ về. Đã bao lần em áp mặt vào ngực anh, nhưng chỉ nghe
những nhịp đập đều đều bình thản như chiếc đồng hồ không sai
lấy một giây…
Occasionally, I think how dizzy I might be with happiness if I
opened the home mailbox and…saw your slightly crumpled
letter the handwriting of which is badly crooked, full of
mistakes in spelling and punctuation and which you were
managed to write instead of proper emails which are typed
with a standard love language without mistakes… But I can
feel an overflow of love inside there and put the letter on the
head of the bed and feel as if you were close to me, gently
stroking my hair…
Có đôi khi em nghĩ em sẽ choáng ngộp thế nào nếu hôm đó thay
vì những email chỉn chu, không sai một dấu phết, được viết bằng
thứ ngôn ngữ yêu chuẩn mực, em mở hòm thư nhà và… có một lá
thư của anh! Lá thư được viết bằng nét chữ cua bò, đầy lỗi chính
tả hỏi ngã, hơi bị nhàu vì anh cố mãi mới viết được… Nhưng em
cảm được tình yêu của anh dạt dào trong đó, em có thể đặt nó
vào đầu nằm, và cảm thấy anh như đang ở bên em, dịu dàng vuốt
tóc em…
***to be continued…***
***cn tiếp***

100 Most Romantic Things (100 Điều Lãng
Mạn Nhất)
There are simple things you and your other half can
do to bring each other the great feelings of
happiness. Below are 100 most romantic things
voted for in blogs(according to Sam’s blog).

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×