Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

biểu cảm về dòng sông quê em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (41.99 KB, 5 trang )

Quê hương thân yêu đã gắn liền với tôi từ lúc tôi mới sinh ra đến tận bây
giờ,mười một năm,một thời gian dài đối với tôi.Nó đã trở thành một phần không
thể thiếu trong tuổi thơ của tôi.từ những cánh đồng mùa thu vàng óng nhưng cây
lúa trưởng thành,đến bờ đê xanh mướt cỏ kia,bao nhiêu bạn bè,bao nhiêu người
thân(hơi ngán).Và trong tôi con sông quê hương vẫn là nơi để lại cho tôi nhiều ấn
tượng sâu sắc nhất.
Con sông chảy qua quê hương tôi như một dải lụa đào vắt ngang qua tấm áo
màu xanh của đồng bằng Bắc BộNhững buổi sáng mùa hè đẹp trời,con sông Hồng
mới nhộn nhịp làm sao.Từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa
cả mặt sông.Tiếng hò tiếng hét vang lên.Hai bên bờ,trên lá cỏ non còn đọng lại
những hạt sương như những hạt ngọc nhỏ xíu long lanh.Con sông đi hiền hòa như
để người ta có đủ thời gian ngắm nhìn nó.Nó phản chiếu bụi râu,từng bụi cây và cả
những chú chim non đang cất tiếng hót trên bầu trời mùa hè trong xanh và sâu
thẳm .Mặt trời đã nhô lên cao như trao lại sức sống cho muôn loài.Chiếu những tia
nắng chói chang xuống mặt sông khiến cho nó lung linh như dát vàng.Vào mỗi
buổi trưa,chúng em lại í ới gọi nhau đi tắm sông.Tưng đứa nhảy xuống khiến nước
bắn tung tóe.Chúng tôi té nước vào nhau rồi cười ầm lên phá vỡ khoảng không
gian yên tĩnh của trưa mùa hè nóng bức và oi ả,dòng sông vỗ những cơn sóng vào
chúng tôi như muốn cùng chơi đùa,nó hiền hòa ôm ấp chúng tôi vào lòng như 1
người mẹ ôm đứa con mình vào lòng vậy.Vào những buổi tối sáng trăng chúng tôi
thường mang xuồng ra đây để câu cá.Câu cá chán chúng tôi nằm lăn ra hát và
ngâm thơ cho nhau nghe sóng vỗ vào cạnh xuồng như hát cho chúng tôi nghe ru
cho chúng tôi ngủ.Cuối cùng cả bọn ngủ đi lúc nào không biết. Yêu biết mấy dòng
sông quê tôi,nó thật đẹp và huyền ảo làm sao.Sông ơi ! Sông hãy đưa nước về nuôi
sống cho những cánh đồng bốn mùa tươi tốt. Sông hãy đưa cá về nuôi sống những


người dân hiền lành chất phác. Ôi dòng sông đã ôm ấp bao kỉ niệm, bao khát khao
của những tâm hồn bé bỏng!
Để rồi lại một lần được đứng trước con sông yêu dấu, lại một lần được đi thuyền
sang bên kia sông, thảnh thơi thả mái tóc tung bay giữa con sông quê và những


gương mặt tưởng xa lạ mà lại quá đỗi thân quen, quyến luyến.
Quê

tôi

Con

sông

quê

Bao

năm

xa

Hôm
Sông

nay

ai

tôi

cũng

trở
vẫn




gắn

một


quê

ấy

về

lòng

dòng
với

trong
chợt
in

sông

tuổi

thơ



vui

thấy

bên
đời

tôi

vẫn

sông

không

màu

nhà
tôi
thấy
già
mây

Vẫn khi vơi đầy vẫn mang phù sa làm đẹp thêm làng quê yêu dấu
Sông

vẫn

như


thuở

ấy

Vẫn con đò ngang đón đưa người sang và từng đêm hát ru đôi bờ
Câu hát thiết tha ngân lên mà ngỡ như tiếng tình yêu quê hương nơi sâu
thẳm trái tim đang thổn thức vỗ bờ. Dù có thể là đã muộn. Có thể sông đã dỗi hờn
tôi lắm. Nhưng tôi đã trở về. Bên bến bờ yêu thương vẫn thường ru ngủ tôi trong
ký ức tuổi thơ hạnh phúc.
Đối với lũ trẻ con chúng em, dòng sông còn là nơi để cả bọn gặp gỡ và chơi
đùa thoả thích. Vào những chiều hè, khi ông mặt trời chiếu những tia nắng dìu dịu
trên mặt sông cũng là lúc chúng em rủ nhau ra sông chơi. Mùa hè, nước ở gần bờ
không sâu lắm, tắm lại mát. Bọn em chỉ cần bơi một lát là đến bãi bồi. Đó là
khoảng đất trống rất rộng, tha hồ cho cả bọn chơi đùa. Từng tốp trẻ con nô đùa ầm
ĩ, át cả tiếng sóng ì oạp vỗ bờ. Cát dưới chân chúng em mịn màng như nhung. Phía
tây mặt trời đỏ rực, chiếu những tia nắng cuối cùng xuống dòng sông như một bức


tranh lửa. Gió từ sông thổi lên mát rượi. Lũ trẻ con chúng em mang bóng ra đá,
tiếng reo hò náo động cả bãi sông. Chán đá bóng chúng em lại rủ nhau tắm. Tất cả
thi nhau lặn ngụp. Dòng sông hiền hòa êm ả trôi như bàn tay mẹ nhẹ nhàng vỗ
về.Có những ngày mưa, nước dâng lên cao ngập lút bãi bồi. Dòng sông đỏ ngầu
oàm oạp vỗ thân đê. Những cành củi to nhỏ lặng lẽ trôi; rồi bỗng nhiên bị lôi tuột
vào một cái xoáy nhỏ, cả bọn thấy thế lại reo hò ầm ĩ. Thế rồi chỉ mấy ngày sau,
nước rút, dòng sông lại trở về như xưa: hiền hòa, nhẫn nại và lẳng lặng trôi.Bao
năm tháng qua đi, dòng sông vẫn cứ hiền hòa êm đềm chảy. Không biết dòng sông
đã lưu giữ những kỷ niệm của chúng em ở đâu mà sao em thấy dòng sông thân
quen đến thế. Từng bờ tre, từng ngọn cỏ, dòng sông đã trở thành một phần trong
cuộc sống tuổi thơ của em. Sau này, dù đi bất cứ đâu em vẫn luôn nhớ về dòng
sông thân yêu của mình.

Nhớ lắm dòng sông quê với vẻ tĩnh lặng, yên bình. Bên những dòng sông
đó, người dân chủ yếu sống bằng nghề nông, nên không khó để tìm ra những
mảnh ruộng xanh non màu mạ mới hay tiếng kẽo kẹt của những chiếc xe bò lăn
bánh. Có những khúc sông không rộng mà lại ngoằn ngoèo uốn lượn tạo cho dòng
chảy trở nên mềm mại hơn. Mặt sông có nơi nổi lên những cồn cát trắng phau lấp
lánh dưới ánh nắng ban mai. Hai bên bờ sông cây cối một màu xanh mơn mỡn, phù
sa bao mùa bồi đắp để cho lúa tốt, ngô xanh, cho những nương rẫy của người dân
quanh năm tay lấm, chân bùn mừng vui khi mùa vàng lúa chín. Những dòng sông
quê ấy đã tạo nên một thắng cảnh hết sức nên thơ. Giờ đây nhìn dòng sông chảy, kí
ức trong tôi lại lùa về. Dòng sông quê hương – dòng sông của tuổi thơ, dòng sông
ấp ủ tôi trong tình yêu thương, dòng sông đỏ màu phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu
yêu thương. Phải chăng con sông này không chỉ bồi đắp từ phù sa mà còn bồi đắp
lên từ tình yêu thương tha thiết? Văng vẳng bên sông tiếng ru ầu ơ, tiếng hò đò,
tiếng mái chèo khua nước, và cũng văng vẳng bên sông tiếng trái tim, tiếng yêu


thương nhẹ nhàng mà đằm thắm kì lạ! Còn nói được gì đây khi nghe thấy, cảm
nhận thấy câu hát quan họ mượt mà, trữ tình vào một đêm trăng thanh ở bến sông?
Đêm trăng thanh, đêm trăng vũ hội của dòng sông. Cùng dòng sông ấy, buổi sáng
thì trong trẻo, mát lành, buổi chiều hoàng hôn đã ngự trị thì hồng rực lên, sáng ánh
lửa còn khi trăng đã chui ra khỏi cái vỏ ngày thì dòng sông lại lấp lánh trong bộ
xiêm áo của nàng lọ lem, sáng và đẹp đến lạ kì! Lắng nghe, bạn còn nghe thấy cả
tiếng vĩ cầm du dương, réo rắt, lúc trầm, lúc bổng vang lên từ đáy sông. Đó chính
là lúc sông đang hát đấy, sông đang hát lên khúc tình ca, sông đang hát lên, hát về
cuộc đời của mình, hát về quê hương. Đi qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử,
dòng sông quê vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả người dân trong làng. Đó
là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ
bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới
rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo
trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi

lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực.
Năm tháng đi qua, tôi giờ đây là tôi của thành phố với những lo toan quay
cuồng trong vòng quay của cuộc sống...Để rồi một lúc thu mình trong góc riêng,
trái tim chợt thổn thức trong tiếng gọi êm đềm của một tuổi thơ biết sẽ chẳng bao
giờ trở lại. Để rồi hôm nay tôi lại về đây, bên dòng sông quê hương, lắng nghe
những ủi an vỗ về của sóng, của gió, của những miên man trìu mến tựa hồ như đôi
bàn tay ấm nóng áp vào má quá đỗi dịu dàng. Trong cuộc đời mỗi con người, ai
cũng phải trải qua những buồn vui, sóng gió đẩy đưa. Có nhớ, có quên. Nhưng
không hiểu sao, tuổi thơ và dòng sông quê hương vẫn luôn là ký ức khó phai nhất,
như dấu ấn khắc sâu trong tâm khảm mỗi trái tim. Bởi chăng đó là những ký ức
đầu tiên của cuộc đời mỗi con người? Hay đó luôn là miền bình an nhất, trong trẻo
nhất để ta tìm về mỗi khi cần nơi chốn yên lành không mộng mị để ngơi nghỉ,


thảnh thơi? Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi
thơ, dịu dàng và thân thuộc. Mỗi khi chiều về, lòng sông lóng lánh những tia nắng
cuối cùng ôm ấp tiếng cười khúc khích trẻ thơ nô đùa trên sóng nước, vang vang
theo gió lộng. Nhớ lắm sông quê ơi!



×