Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

tả về người chị gái của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.44 KB, 3 trang )

Tôi và chị ở cách nhau 60 km, cứ mỗi tháng chị về thăm tôi một tối rồi lại đi. chính
vì không thường xuyên được gặp nhau nên lúc nào tôi cũng nhớ chị, chỉ mong chị
nhanh về với tôi.
Người mà tôi nhắc đến chính là người chị gái mà tôi yêu quý nhất.Trong mái nhà
yêu quý của tôi luôn có bốn người: ba, mẹ, tôi và chị gái. Nhưng bắt đầu từ khi chị
thi đỗ đại học, trong nhà bắt đầu vắng bóng chị.
Chị gái tôi ở nhà vẫn thường gọi là chị Nhím, tên gọi vậy nhưng chị hiền lắm. Mẹ
thường kể lại: Khi biết mẹ mang bầu tôi chị mới lên lớp 5 nhưng chị rất đảm đang,
việc gì cũng kêu mẹ để Nhím phụ giúp không mệt em bé của Nhím. Mẹ hỏi chị yêu
ai nhất, chị bảo yêu em bé nhất. Đúng như vậy đấy các bạn ạ, mười ba năm được
sống cùng bố mẹ và chị, tôi luôn được chị yêu thương và che chở. chị đi học xa
nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà không có chị em cảm thấy rộng ra hẳn thế.
Mỗi sáng ngủ dậy chỉ còn mỗi một mình em trong nhà, em rất buồn và nhớ chị,
không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này em đã nghe
thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn. Tiếng đàn
của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm. Chị đã có công lớn trong việc dạy em đánh đàn,
nghĩ lại mà em thấy nhớ những ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét” và oán chị
nhi. Quả thật chị rất nghiêm khắc, không ngày nào chị không bắt em ngồi bên đàn
một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi
và coi như tập bài thể dục vậy. Quả thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em
thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái. Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi
bên chiếc đàn oóc-gan xinh xắn đánh những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất


bài

“Những

ngọn

nến”





chị

rất

hay

hát

bài

đó.

Tôi nhớ nhất cái dáng cao cao gầy gầy của chị. Nếu tính về cân nặng tôi nặng hơn
chị nhưng ngày nào đi học chị cũng đèo tôi trên chiếc xe đạp mini mà ba tặng chị


khi thi đỗ vào trường chuyên. Những ngày nắng, mồ hôi bết trên vầng trán thanh tú
của chị, thế nhưng nhất định chị không để tôi đi xe một mình. Ba vẫn kêu ca, chị
chiều tôi còn hơn cả ba mẹ. Chị lúc nào cũng cần mẫn như con ong thợ hiền lành,
bao nhiêu việc nhà cứ không đi học chị lại phụ mẹ. Bàn tay chị nhỏ bé nhưng nét
chữ thì rất đẹp, 12 năm phổ thông chị luôn là học sinh giỏi toàn diện. Chị là niềm
tự hào của ba mẹ, các thầy cô giáo và đặc biệt là của tôi. Khi chị còn đang học cấp
ba, ngày nào ở nhà chị cũng cùng tôi học bài, chị học nhanh lắm, cầm cái bút chị
cũng hỏi tôi tiếng anh gọi là gì? Câu trả lời của tôi mà đúng thì hôm đó chị sẽ rửa
bát cho tôi cả ngày. Học với chị cái gì cũng dễ, chị dạy tôi học công thức toán bằng
thơ. Chị sống chan hòa nên bạn bè ai cũng mến, các anh các chị thường kéo đến
nhà tôi mỗi chiều thứ bảy để học bài chung. Mỗi hôm như thế tôi lại được thấy chị

trong vai trò của một nhóm trưởng lãnh đạo đại tài. Chị Nhím của tôi rất khéo léo,
với sự sáng tạo của mình bao nhiêu đồ chơi, hộp bút của tôi đều do chị chế tạo ra.
Ống đựng bút bằng vỏ hộp kem đánh răng, đèn lồng bằng vỏ hộp bánh…
Mảnh vườn nhỏ sau nhà là thế giới riêng của chị. Chị trồng hoa hồng, hoa cúc, cẩm
chướng, loa kèn, thủy trúc… và những bụi tóc tiên, dương xi xùm xòa dọc lối đi.
Đôi tay khéo léo của chị dã tạo nên những bình hoa, giỏ hoa thật đẹp để trang trí
cho phòng khách và bàn học, làm cho căn nhà nhỏ luôn rạng rỡ và đầy sức sống.
Khi chị chuẩn bị bắt đầu vào lớp 10, chị khoác trên mình bộ áo dài trắng thướt tha,
đồng phục của trường chị. Lúc đó, tôi thấy chị đẹp thật. Với tôi chị chính là thiên
thần trong giây phút đó. Với đôi mắt to tròn thông minh, tôi vẫn hay trêu chị mắt
bồ câu. Chị lúc nào cũng chỉ cười hiền, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trong nhà ngoài ba mẹ, người mà tôi nghe lời và kính phục nhất vẫn chính là chị.
Tôi vẫn hằng ao ước và luôn cố gắng thật ngoan, học thật giỏi để được vào đại học
giống chị.




×