Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

miêu tả về bà nội của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.74 KB, 5 trang )

Bài 1:
Bà nội, đó là hai tiếng gọi thân thương mà tôi được gọi, có biết bao nhiêu người
không còn bà để mà gọi và tôi thấy tôi thật hạnh phúc khi được có bà nội trên đời
này. Bà không chỉ đơn giản là mộ người bà nội mà bà còn là tri âm tri kỉ của tôi.
mọi chuyện tôi đều nói với bà, tâm sự với bà và cho tôi những lời khuyên bổ ích.
Bà như cơn mưa mùa hạ tưới mát tuổi thơ tôi.
Bà nội tôi trải qua một cuộc đời lam lũ vất vả người phụ nữ sinh ra trong bom đạn
vì thế bà càng thêm sức dẻo dai chịu đựng. bà toi có khuôn mặt mà tôi thấy người
ta khen là phúc hậu. Cuộc đời trải qua biết bao khó nhọc những lúc chạy giặc bà
phải ngụp trong nước dấu mình trong bèo kể cả những đoạn mương sông bẩn thỉu
nhất. Sau đó khi về nhà chồng nội tôi một tay nuôi dưỡng bố và các bác của tôi
trong khi dó ông nội tôi còn đang bận công tác ngoài thủ đô. Mọt mình chăm sóc
bảy người con tôi thấy nội tôi thật khỏe khoắn. Thế nhưng giờ đây, nội tôi bị tai
biến mạch máu não thật bất công cho những gì bà phải trải qua, sụ hi sinh hay tấm
lòng cao cả kia.
Mặc dù đã tám mốt tuổi thế nhưng trông bà tôi vẫn trẻ như hồi còn sáu mươi. Ai
vào cũng phải khen nước da hồng hào trắng khỏe, khuôn mặt nội giờ không còn
được trẻ trung đẹp đẽ như thuở xưa nữa mà thay vào đó là những những nếp nhăn
chằng chịt. Nghe bố tôi nói rằng nội tôi ngày xưa xinh lắm, đẹp lắm và cho đến bây
giờ cái tuổi xế bóng chiều tôi vẫn thấy nội tôi rất đẹp. Đó là vì nước da trắng vốn
có của nội, là mái tóc tuy đã ở cái tuổi tám mốt nhưng lại chỉ điểm vài sợi trắng
trên đầu. khi gội đầu thì không còn nhìn thấy những sợi trắng đó nữa. Mái tóc dài
ngày xưa của bà được cắt ngắn đi cho gọn gàng và dễ gội. Khuôn mặt ấy vẫn phúc
hậu như ngày nào nhưng lại thật là đáng thương khi khuôn mặt ngày càng béo ra,
không phải vì béo tốt mà là do bệnh. Nói đúng hơn là bị phù mặt nhưng vết nám


chấm to như những mụn ruồi xuất hiện trên mặt của bà. Mắt của bà híp lại , đôi
lông mày rụng hết phần dưới đi,mi mắt cũng rụng còn lại những sợ mi ngắn cũn.
Điều đó không làm bà xấu đi mà làm bà đẹp hơn vì sau căn bệnh ấy bà vẫn đẹp vãn
trẻ như vẫn con sáu mươi.


Dáng hình của nội tôi giờ đây vì bệnh mà béo lên, nhưng khổ nỗi bà chỉ béo mỗi
phần bụng còn chân tay thì lại gày gò. Không kể đến cánh tay bên phải bị liệt, bà
không thể tự xúc cơm được nữa mà phải có người súc cho. Còn gì khổ hơn khi mất
đi một cánh tay, tôi thương bà tôi nhiều lắm cả cuộc đời tu nhân tích đức mà đến
cuối đời lại không thể sống một cuộc sống an lành. Nhiều khi uất ức nội tôi khóc
như trẻ con, những nếp nhăn xô lại và những giọt nước mắt ào ra trên hai gò má.
Cái miệng mếu xệch đi trông mà không kìm được nước mắt, gặp người thân đi xa
về bà càng khóc nhiều hơn. Mỗi đêm bà dậy đi vệ sinh tôi tỉnh giấc nghe thấy
những hơi thở khó khăn của bà mà chạnh lòng nghĩ bản thân chưa làm được gì cho
bà. Cứ mỗi lần đứng lên ngồi xuống là cả một sự khó nhọc của bà ngay cả khi lật
mình khi ngủ nữa.
Bà tôi cơ cực vậy đấy và giờ đây tôi yêu thương bà hơn bất cứ điều gì, cả cuộc đời
ấy tôi sẽ cố gắng giúp cho bà vui mỗi ngày. Mai này lớn lên tôi sẽ trở thành một
bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho những người bà thoát khỏi căn bệnh quái ác kia.
Bài 2:
Chuông đồng hồ đều đặn buông chín tiếng. Màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường.
Chỉ còn âm thanh của gió khua xào xạc trong khu vườn trước ngõ. Em rời bàn học
bước ra sân, vươn vai hít thở không khí trong lành Đềcố xua đi cơn buồn ngủ. Còn
hai bài tập Toán nữa, phải cô' làm cho hết. Từ giường bên, có tiếng trở mình khe
khẽ. Bà nội vẫn thức Đềchờ em...


Bà nội em năm nay hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy guộc và lưng đã hơi còng. Dấu ấn
thời gian ln rõ trên mái tóc bạc phơ và trên gương mặt nâu rám hằn sâu những vết
nhăn của bà. Mắt bà đã hơi mờ nhưng đôi tai vẫn còn tinh lắm. Chỉ nghe bước
chân hay giọng nói từ xa là bà đã nhận ra đúng từng người trong gia đình.
Cũng vì quen với công việc nhà nông quanh năm vất vả từ thời trẻ nên cho đến
nay, bà vẫn còn khoẻ mạnh, dẻo dai. Những lúc bố mẹ em ra đồng, một mình bà lo
đi chợ, nấu cơm, chăm sóc bầy gà, bầy lợn. ít khi em thấy bà ngồi yên một chỗ.
Mọi việc xong xuôi thì bà lại vác cuốc ra vườn, cặm cụi xới đất, nhổ cỏ, bón phân

cho mấy luống rau và hơn chục gốc na, gốc bưởi.
Bà hay kể chuyện. Em rất phục trí nhớ của bà. Ngày xưa bà chỉ được học ở trường
làng, thế nhưng bà lại thuộc lòng Truyện Kiều, Nhị độ mai, Phạm Công Cúc Hoa,
Đồng tiền Vạn Lịch... cùng với bao nhiêu là ca dao và truyện cổ. Những trưa hè gió
nồm nam mát lộng, bà mắc võng ở chái nhà, nằm đung đưa vừa bỏm bẻm nhai trầu
vừa ngâm nga hát. Em nghe mấy cụ già bảo rằng hồi con gái, bà là một “liền chị”
quan họ nổi tiếng trong vùng.
Con cháu, họ hàng và làng xóm rất quý bà vì bà hiền lành, phúc hậu. Ai gặp khó
khăn cần đến bà là bà sẵn sàng giúp đỡ, chẳng quản sớm khuya. Bà thường khuyên
con cháu thương người như thể thương thân và đối xử với láng giềng phải có tình
có nghĩa.
Học bài xong, em thu xếp sách vở cho vào cặp, cài cửa, tắt đèn rồi nhẹ nhàng chui
vào màn. Bà nằm dịch sang bên nhường chỗ cho em. Hơi ấm toả ra từ người bà rất
dễ chịu. Em vòng tay ôm lấy lưng bà, thủ thỉ: “Bà ơi! Cháu đấm lưng cho bà nhé!
”. Bà mắng yêu: “Bố chị! Đềbà chờ mãi! Thôi, ngủ đi, mai dậy sớm mà đi học! ”.
Em yêu bà lắm và mong bà nội mạnh khoẻ, sống lâu cùng con cháu.


Bài 3:
Cả nhà em ai cũng quý bà. Riêng em, em lại càng quý bà hơn. Bà đã chăm sóc em
từ lúc mới lọt lòng, đã ru em bằng những lời ru êm dịu.
Bà em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi. Dáng bà hơi nhỏ nhưng khỏe mạnh. Nước
da đã chuyển sang màu hơi nâu, có điểm những chấm đồi mồi. Mái tóc trắng như
cước. Tóc bà rụng nhiều không còn dày nặng như xưa nhưng em vẫn thấy bà vấn
tóc trong một vành khăn nhung đen rất gọn gàng. Bàn tay, bàn chân nổi rõ những
đường gân xanh dưới lớp da mỏng. Khuôn mặt rất nhiều nếp nhăn. Mỗi khi bà
cười, những nếp nhăn đó lại hằn lên thành nếp rất rõ. Đôi mắt bà không còn tinh
tường như trước. Khách quen đến nhà, bà nhận ra tiếng trước lúc nhìn rõ người.
Tuy thế, hàm răng bà vẫn còn chắc, bà vẫn ăn trầu như xưa.
Tính bà hiền từ, bà thường nói chậm rãi. Tuy tuổi đã cao, bà vẫn còn đỡ đần những

công việc vặt trong gia đình. Bố mẹ em thường dặn chúng em, không được để cho
bà một việc gì dù nhỏ, bà làm nhiều rồi, để cho bà nghỉ. Tuy vậy, bà vẫn hay quét
nhà, nhặt rau và có khi còn thổi cơm. Mỗi khi bà làm, bà thường bảo chúng em:
“Còn làm được, bà làm cho vui, ở không bà không chịu được”.

Bà luôn luôn chăm sóc chúng em. Thấy chúng em làm sai, nói chưa đúng, bà bảo
ban, khuyên nhủ. Tối tối, bà thường nhắc chúng em rửa chân tay sạch rồi mới lên
giường ngủ. Bà khuyên bảo kĩ từng điều, nhắc nhở chúng em phải ngoan ngoãn,
chăm học để làm vui lòng bố mẹ và thầy cô. Thỉnh thoảng, chúng em lại vòi bà kể


chuyện ngày xưa. Bà kể chẳng bao giờ hết chuyện. Ngồi bên bà, chúng em lắng
nghe bà kể chuyện rành rọt từng lời…
Em yêu bà lắm. Em mong bà sống lâu để dạy bảo cọn cháu nhiều điều hay và kê
cho .chúng em nghe hết cái kho chuyện “ngày xửa ngày xưa”.



×