Tải bản đầy đủ (.docx) (16 trang)

các bài văn miêu tra về thầy cô giáo hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (77.91 KB, 16 trang )

Bài 1:
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc
đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận
tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình.
Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ
không

thể

nào

quên

được

cô.

Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy
lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô
dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay
từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn
văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi
lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà
tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm
về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi
mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó
không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu
bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều
lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm
chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò


chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm
khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối lì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh
và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như
một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung


bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đưa trẻ no
nót

như

tôi

nảy

lên

một

suy

nghĩ

sai

trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi
kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra.
Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi

cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai
đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra
cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa
lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để
chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt
được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù
đồng

ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì
chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi
cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và
không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và
từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ
thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một
cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì
mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và
chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu
thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi con
phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô
luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô
giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.


Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và
những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
Bài văn cảm nghĩ về cô giáo chủ nhiệm của Đinh Ngọc Loan:
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô
giáo chủ nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những

cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành
đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho
những khóa học trò vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay
vào bầu trời xanh...Và giờ đây khi những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại
tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ đến bến bờ vô tận của tri thức.
Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà mình muốn nói đến là ai phải
không? không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm
lớp 11A4 - cô Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho
chúng

tôi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô cực kỳ dễ thương, và ấn
tượng khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các
anh chị khóa trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu
tiên học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất có hồn cùng
với nhiều ví dụ khá là thú vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những
ấn tượng ban đầu, để rồi từ những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu
và dành nhiều tình cảm cho cô hơn. Không biết là cô có cảm nhận được những tình
cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ? Chắc là không đâu. Tình cảm đó là sự biết ơn
từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt


huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho
người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi
không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…
Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra có
thể được coi là khá nếu không nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi có rất nhiều tình cảm
dành cho cô nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể
gọi là hoàn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc

duy nhất mà tôi có thể làm được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này
để có thể nói lên tất cả tình cảm , suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi .
Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác
phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với
những cái ngáp dài ,ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một
cuốn sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu
hơn thế nữa thì tôi vẫn có thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc
được bằng tất cả lòng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài
thơ hay viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực
tế, thích những cái gì đơn giản có thể chứng minh, và có sẵn một kho tàng công
thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vì vậy mà môn văn đối với tôi là
quá khó.Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà người ta không thích,
và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ , một nhà thơ, yêu thơ văn một cách lạ lùng.
Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe mẹ nói
như vậy tôi chỉ cười mà không hề phủ nhận diều đó, vì bản chất con người tôi vốn
dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích
là người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn
sách

đó.


Rồi một ngày có một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô đến, khi đó
thì mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc
một câu thơ mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn" , tôi
không hiểu câu nói đó của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu
thơ mà tôi yêu thích cũng như việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn không thể.
Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu và cảm nhận được một phần nào đó của những
bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng
vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài viết văn sau đó đối với tôi không

còn là quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời giảng của cô vẫn còn văng
vẳng

bên

tai.

Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người "mẹ" luôn luôn
lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi có thể biết mình làm gì. Đã có
nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi
thấy mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tôikhông hề có
và tôi biết là tôi phải học ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng
vì người khác và quan trọng nhất là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.
Đó là toàn bộ những tình cảm của tôi đối với "mẹ ThanhTịnh" của tôi! Còn bạn thì
sao? Bạn chắc chắn phải có một thời cắp sách đến trường, dù là ở đâu, dù bao lâu
thì chắc chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm
vui, buồn, hồi ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Có
lẽ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết
hơi ấm từ bạn bè, từ những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số
người trong chúng ta, thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy
làm khó chịu vì tất cả những điều đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay


xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng.
Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn
trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng có trách phạt và chẳng thể lớn lên
thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta phải tự học
hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những bài
học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi
và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta phải trả giá

chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn mới hỏi: “Còn
ai nhớ, ai quên con đò xưa…?” Lúc đó phải chăng là muộn lắm không? hãy quý
trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc
nhất đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, cô giáo đang
đứng trên bục giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình
yêu vô bờ dành cho bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi
là tâm huyết với mỗi phần tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn
sẽ cảm thấy một định hướng cho tương lai của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ
những bài học và lời răn dạy chúng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều
điều cho cuộc sống và những va chạm thực tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống
hết mình cho những năm tháng quý báu mà các bạn sẽ có, đang có, và đã có các
bạn

nhé!…

Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của tôi
cùng với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc
quý thầy cô có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong
sự nghiệp của mình.
Bài 2:


Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không
bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã đê lại trong
lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài
được buộc gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chảo cả lớp bằng một nụ cười
rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. bải giáng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô
ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn tháng xuống lớp.
Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa

đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng
bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài
thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp. xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng
em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đật ra những
câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào
cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến cùa các bạn.
Giữa giờ học căng tháng, cô kề cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích.
Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề
hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu
giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ
niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật
giỏi đế trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Bài 3:


Năm nay, tôi đã xa ngôi trường Hồng Hà thân yêu rồi. Tôi đã không còn rụt rè
bước vào ngôi trường này như ngày đầu tiên bước vào lớp Một. Chính những ngày
đầu tiên ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng không bao giờ phai bởi đó là ngày đầu
tiên tôi gặp cô giáo Thủy.
Cô Thủy bây giờ chắc vẫn còn trẻ đẹp như hồi nào. Ngày đầu tiên tôi gặp cô, cô
chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn cô hệt như một nữ sinh mới ra trường. Cô mặc
bộ áo màu hồng ngọc, dáng đi thướt tha đến bên tôi khi tôí đang đứng ngẩn người
ra nhìn chăm chú vào cô.


hỏi




Em

tôi:

tên



gì?

Giọng nói của cô thật ngọt ngào. Lúc ấy, tôi mới thấy rõ khuôn mặt cô. Đó là một
khuôn mặt trái xoan với mái tóc đen nhánh chấm ngang vai. Tôi lễ phép nói:


Dạ

em

tên

Lệ

Quyên

ạ!

Cô nở trên đôi môi đỏ hồng một nụ cười tươi rồi cầm tay tôi dắt vào lớp. Tay cô
thon thả, mềm và mát lạnh nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi lòng tự tin của buổi học
đầu tiên và như nhắn nhủ tôi. “Hãy bình tĩnh như một người lính ngày đầu ra trận,

cậu bé ạ!”
Suốt cả năm học, cô rất tận tụy dạy dỗ chúng tôi. Có những bài cô giảng rồi, chúng
tôi chưa thật hiểu, cô từ từ giảng lại chậm hơn, kĩ hơn cho đến lúc chúng tôi thực
sự hiểu cô mới chuyển sang luyện tập. Nhờ hiểu sâu về lí thuyết mà các bài tập
thực hành, chúng tôi đều làm được cả khiến cô rất vui.
Nhưng cô cũng rất nghiêm khắc mỗi khi tụi nhỏ chúng tôi nghịch ngợm không
phải lúc, phải nơi. Các bạn trong lớp tôi ai cũng muốn làm những điều hay điều tốt


để cô vui. Tôi là một học sinh giỏi toán của lớp nhưng chữ viết thì vào loại tệ nhất
lớp. Cô thường viết mẫu cho tôi trước để tôi viết theo.
Có nhiều lần tôi quá ham chơi, chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả, cô bắt viết lại.
Thậm chí giờ ra chơi, cô bắt tôi ngồi viết lại bài học, xong rồi mới cho ra. Nhờ vậy
mà giờ đây chữ viết của tôi đã trở nên đẹp vào loại nhất, nhì lớp. Gặp phụ huynh
nào, cô cũng báo rõ những mặt mạnh, yếu của học sinh để phụ huynh biết để kết
hợp với giáo viên chủ nhiệm giáo dục rèn luyện thêm cho học sinh.
Cô Thủy là cô giáo mà tôi gặp đầu tiên ở bậc Tiểu học. Cô đã làm cho tôi hiểu
được tấm lòng của các thầy cô và dạy cho tôi những điều mới lạ mà tôi chưa biết.
Cô là người thầy đầu tiên dắt tôi bước vào cuộc đời học sinh, dạy tôi những nét
chữ đầu tiên. Tôi không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của cô – người mẹ thứ hai ở
trường

của

tôi.

Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không
bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo đã đê lại trong lòng
em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc

gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chảo cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ.
Giờ học bắt đầu. bải giáng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt
ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn tháng xuống lớp.
Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến
nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài
rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ,
bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.


Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp. xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng
em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đật ra những
câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào
cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến cùa các bạn.
Giữa giờ học căng tháng, cô kề cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích.
Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề
hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu
giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ
niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật
giỏi đế trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Bài 4:
Cho mãi đến tận bây giờ, hình ảnh cô giáo Huyền vẫn còn in đậm trong trí nhớ của
em. Cô Huyền — người cô đầu đời đã dạy em năm học đầu tiên ở trường Tiểu học,
năm lớp Một.
Cô Huyền có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy, đầv đặn và cân đối.
Em không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi chi biết rằng cô còn rất trẻ, trẻ hơn mẹ
em rất nhiều. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài màu nhạt, lúc
thì màu xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà, cũng có lúc trắng
tinh như màu muối biển, rất hợp với dáng hình và độ tuổi xuân xanh của cô.
Mái tóc cô đen huyền, óng ả như màu than đá lại mềm mại mịn màng như những

sợi tơ luôn buông xõa đến quá vai. Khuôn mặt trái xoan được trời phú cho một cặp
mắt trong xanh với đôi hàng mi dày và cong vút tưởng như cô đeo mi giả. Chiếc


mũi tuy không cao nhưng lại rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần cô cười trông cô tươi
và xinh hơn cả những diễn viên, người mẫu. Hàm răng trắng như mây trời lại được
tô điểm bằng một chiếc răng khểnh bên trái khóe miệng làm cho nụ cười vốn đã rất
tươi lại còn tươi hơn, hấp dẫn hơn.
Mỗi lúc cô nói chuyện hay giảng bài trên lớp thì giọng nói cô phát ra nghe mới
ngọt ngào làm sao! Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu thướt tha như làn gió mát, lúc thì
trầm bổng, du dương như tiếng hót chim họa mi, khiến chúng em như lạc vào thế
giới của đàn ca. Những buổi học đầu tiên biết bao là khó nhọc. Cô cầm tay từng
bạn uốn nắn từng chữ, từng dòng, tập cho từng em phát âm, đánh vần từng tiếng.
Những giờ giải lao, cô nắn lại gạch hàng, viết mẫu trong tập cho từng em để chúng
em viết được đúng mẫu tự, ngay hàng thẳng lối.
Giờ đây, tuy đã học lớp Năm rồi nhưng lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô giáo
Huyền. Em hứa với lòng mình phải cố gắng học thật tốt để khỏi phụ công dạy dỗ
của cô.
Bài 5: Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga,
người đã dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi cô độ gần
bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến
lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân
hình và làn da trắng hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt
đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc
mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã,
để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình,


cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm

ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là
những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà
lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn
khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất
nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và
luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao
khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần.
Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng
thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô
thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc
đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc
dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo
điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự
nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối
với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi.

Bài 6:
Đã ba năm học em ngồi học dưới mái trường tiểu học này, được học rất nhiều
thầy cô giáo nhiệt tình và chu đáo. Song em vẫn nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp
1 của em. Cô giáo tên Lan.


Cô Lan năm nay đã bước sang tuổi 35, vẫn còn rất trẻ so với tuổi của cô. Cô Lan là
cô giáo đầu tiên chủ nhiệm em những năm học tiểu học. Em vẫn còn nhớ như in
hình ảnh cô lần đàu tiên gặp trong buổi lễ khai giảng lớp 1.
Cô Lan có dáng dẻ mảnh mai, cao cao và gầy gầy. Cô hay mặc áo dài đi dạy, và bộ
áo dài nào của cô nhìn rất đẹp. Mái tóc của cô dài tới nửa lưng, màu đen và óng
mượt, buông thả xuống ở sau lưng.

Mặt hô thon thon, bầu bầu với nước da trắng mịn màng. Đôi mắt của cô không to
tròn nhưng nhìn rất hiền hậu và ấm áp. Em vẫn ấn tượng nhất là giọng nói trầm
ấm, dịu nhẹ đi liền với nụ cười thật tươi, có thể xoa dịu đi bao nhiêu mệt mỏi ở
trong lòng.
Bài 7:
Tình cảm dành cho chúng em vô bờ bến, nhưng cô cũng hết đỗi nghiêm khắc: “Cô
như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các
bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài,
bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn
cố gắng học tập”
Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga, người
đà dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi có độ gần
bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến
lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp
với thân hình và làn da hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương
mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy,


chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn
giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân
tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc
trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là
những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà
lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn
khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất
nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và
luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao
khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần.

Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay
hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô
thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc
đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc
dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo
điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự
nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối
với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi
Bài 8:
“Ăn

quả

nhớ

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

kẻ

trồng

cây


Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính
trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi
những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng
tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi

mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt
trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm
buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để
chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng
giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc
lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời
gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của
mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô
cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm
đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng
cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất.
Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức
đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài.
“Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng
chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng
như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng
tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi
cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân
hận cả đời.


Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ
mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô
bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn
vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò
tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con

chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”



×