Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (23.33 KB, 3 trang )
Tìm hiểu về Người Tu Si
Thành thực mà nói người tu si rất được nhiều người yêu mến và tôn trọng bởi lẽ
người tu si đang sống trong một ơn gọi được cho là rất đặc biệt.
Tuy nhiên, cũng không ít người dị nghị về người tu si. Họ cho rằng sở di người tu
si theo đuổi đời sống tu trì vì tìm được nơi đó một sự tôn trọng từ người khác, cũng
như nơi đó người tu si được đối xử “khác biệt và đặc biệt” hơn so với những người
giáo dân. Lời dị nghị về người tu si không dừng lại ở đây. Nó còn được bổ sung
bởi quan điểm người tu si là những người đang cố chạy trốn cuộc đời, chạy trốn
khỏi những lo toan, bộn bề của xã hội xô bồ để hưởng thụ một cuộc sống an nhàn,
thư thái. Và cứ theo quan điểm này thì những người không sống đời sống tu trì là
những người đang gánh vác xã hội và gánh luôn cả phần của người tu si. Thật quá
bất công cho người không phải là tu si chăng!? Hay nói đúng hơn quá dễ dãi cho
những người tu si chăng?
Có nhiều bạn trẻ còn mạnh mẽ hơn khi nói rằng người tu si là người thất tình hay
chí ít là người không tìm được nửa kia cho mình, vì chỉ có những người thất tình
hay không ai yêu mới tìm đến với cuộc sống xung quanh bốn bức tường tẻ nhạt và
lãnh lẽo. Các bạn còn củng cố thêm rằng chỉ có những người như thế mới quyết
định chôn vùi tuổi xuân và cố quên đi những mộng ước tương lai.
Thật quá đơn sơ với những lời dị nghị trên. Việc đào tạo nên một người tu si đâu
diễn ra ngày một ngày hai. Nó phải trải qua một quá trình dài. Có khi mười năm,
mười hai năm, mười lăm năm, hai mươi năm hay cả cuộc đời. Hơn nữa, trong quá
trình đào tạo, các tu si luôn được những vị hữu trách uốn nắn để trưởng thành hơn
cũng như để nhận định rõ ơn gọi hơn. Vì rằng ơn gọi tu trì là một ơn Chúa ban chứ
không phải hoàn toàn do con người quyết định.
Không những thế, người tu si là người hơn ai hết hằng canh cánh bên mình nỗi lo
âu của xã hội. Làm sao người tu si có thể đứng đó khoanh tay khi công lý bị chà
đạp, khi sự thật bị bóp méo? Làm sao người tu si có thể ngoảnh mặt làm ngơ khi
đồng loại của mình đang chìm trong nỗi lầm than của những tệ nạn, của những tai
ương? Người tu si hiểu rằng “vui với người vui, khóc với người khóc” là một sứ