Tải bản đầy đủ (.doc) (21 trang)

Xóm vắng (chương 11)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (124.08 KB, 21 trang )

Xóm Vắng Nguyên Tác: Quỳnh Dao
Chương 011

Cơn dông bão trong lòng cũng như trong trời đất ấy đã trở thành dĩ vãng, một dĩ vãng quá xa
xưa rồi. Sương cựa mình tỉnh dậy, nàng chớp chớp mắt, thấy mình đang nằm ngủ trong phòng
riêng, phòng của cô giáo Sương. Bình hoa hồng trên đầu giường vẫn phảng phất mùi hương nhè
nhẹ, mùi hương nàng yêu mến. Nàng ngồi dậy bóp trán khó chịu, đầu nhức vô cùng. Bây giờ
nàng là Sương, là cô giáo Sương rồi, còn Mai đã chết từ lâu, chết từ đêm mưa gió năm nào.
Nàng nhìn lại, thấy Trần đang ngồi mở to đôi mắt, như cố muốn thấy được nàng. Nàng thở ra,
Trần vội bước tới:
- Mai... Em... Sương lùi lại, sát vào vách, cau mày:
- Thưa ông, ông gọi ai?
- Mai ơi... Giọng chàng tha thiết vô cùng, chàng đưa tay tìm nàng, nắm được tay nàng và
nắm mãi, không bỏ ra nữa, như sợ nàng tan biến mất. Chàng cúi đầu, giọng đầy sự hối hận:
- Mai... Hãy tha thứ cho anh... Trần thở hào hển:
- Hơn mười năm nay, anh đã chịu biết bao đau khổ rồi, anh nghĩ như thế tội anh chưa đền
bù được sao? Mai... Suốt mười năm nay, một năm 365 ngày, một ngày 24 giờ, mỗi giờ là 60
phút anh đau khổ, anh ăn năn, thật ra anh cũng không đủ can đảm để sống tới bây giờ, sống
những ngày khốn nạn, nhưng anh phải sống để anh đền bù tội lỗi với em... Nàng im lặng trong
khi Trần cúi hôn tay nàng thật thắm thiết, chàng thì thào:
- Mai... Em vẫn còn sống... Anh điên lên vì sung sướng được mà. Mai lặng thinh nhìn Trần,
nàng thấy dửng dưng, trước nhiệt tình của chàng. Nàng chỉ thấy đau đớn trong từng hơi thở,
từng câu nói của Trần từ nãy giờ, nó đã khêu gợi lại vết thương lòng quá đau đớn mà nàng đã
chôn giấu từ mười năm nay. Đôi mi nàng ươn ướt, cảnh vật trước mắt như bị nhận chìm trong
suối lệ của Mai. Mai muốn rút tay lại nhưng không biết một sức mạnh vô hình nào không cho
nàng rút.
- Mai... Em sẽ ở bên anh luôn bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ em lại, dù chết cũng
phải giữ em lại với anh... Mai bỗng vùng mạnh:
- Ông buông tôi ra, tôi không phải là Mai, Mai của ông đã chết dưới cầu mười năm nay rồi,
chết nhờ sự "Sáng suốt" của ông mà. Nàng nghẹn ngào, rơi nước mắt. Trần cũng thấy trái tim
mình đau quặn thắt, tất cả cũng chỉ tại chàng mà. Mai nói thật nhanh:


- Tại sao ông cứ bảo tôi là Mai chứ? Mai đê tiện, Mai phóng túng mà ông từng chửi, mẹ
ông từng mắng nhiếc đã chết rồi, chết cho vừa lòng gia đình ông rồi. Trần biết Mai khó có thể
tha thứ cho mình được, chàng ôm tai:
- Mai... Đừng nói nữa... Sắc mặt trắng nhợt, chàng nghẹn ngào:
- Mai... Chửi anh nữa đi, em cứ làm gì cho anh đau, cho anh khổ, đau khổ bao nhiêu cũng
được nhưng em đừng bỏ anh... Mai, đừng bỏ anh nghen em. Anh van em mà. Chàng mân mê
cánh tay, đôi vai nàng như cố tìm lại hình ảnh của người vợ năm xưa. Chàng vuốt má nàng:
- Mai... Em vẫn còn sống đây mà, anh biết lắm mà... Tử thần đâu thể cướp được một người
như em... Mai lạnh lùng:
- Yêu cầu ông đứng đắn, ông không có quyền đụng chạm vào người tôi, ông biết không?
Trần buông tay, sắc mặt đau khổ đến tột cùng. Chàng thở dài:
- Anh biết, tội anh nặng lắm... Mai cười gằn:
- Đợi cho người ta chết rồi ông mới biết thì sướng quá rồi. Nói thật với ông, trong suốt
mười năm nay, không lúc nào mà tôi nguôi hận, dù chỉ trong giây phút. Nàng thở ra:
- Nhưng tôi bây giờ là Sương, tôi hoàn toàn không phải là con người đã chết đuối trong đ
êm mưa gió. Tôi đâu có hành động gì gọi là rửa hận đâu, tôi là người khác mà. Nàng chua chát
tiếp:
- Tôi yêu cầu ông một lần chót, ông hãy tránh xa tôi, ông không có tư cách, ông hiểu chưa?
- Mai ơi... Chàng ôm mặt:
- Trời ơi, làm thế nào Mai tha thứ cho tôi được nè trời, tôi biết làm sao? ...
- Không, không bao giờ tôi tha thứ cho ông cả. Trần ngẩng lên:
- Mai... Em hãy để cho anh một khoảng thời gian để chuộc lỗi, có được không Mai? Nàng
lạnh lùng:
- Không, ông sẽ không có một khoảng thời gian nào cả, đáng lẽ ông không nên biết tôi là ai,
không nên rước ông Cao lại. Bây giờ, tất cả đã lỡ hết rồi, tôi phải ra đi, đi lập tức. Mai như nhớ
ra điều gì:
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11
Xóm Vắng Nguyên Tác: Quỳnh Dao
- À, anh nói cho tôi biết là đêm hôm ấy trong Hoàng Mai Trang hoang tàn, anh có biết là đã
chụp được tay tôi không, chụp tay cô giáo Sương đó không? Trần chớp mắt:

- Lúc ấy tôi hoang mang không dám quả quyết. Nhưng tôi hy vọng người đó chính là Mai.
Mai cười:
- Anh dùng mưu đồ để lừa em vào tròng hả? Đến lúc nào anh mới quả quyết em là Mai?
- Lúc anh bịnh mê man, khi tỉnh dậy biết Mai đang ngủ trên ghế, và bác tài cũng bảo trong đ
êm ấy, khi về Mai có đánh rơi một cánh hoa hồng ở Hoàng Mai Trang, lúc đó anh quả quyết
ngay. Trần hút một hơi thuốc:
- Anh nghĩ lại, so sánh giữa cô giáo Sương và người vợ cũ thì anh biết ra ngay.
- Rồi anh gọi anh Cao về? Trần gật đầu:
- Để cho em không tránh né anh được nữa và cũng để biết chắc em là Mai.
- Thì bây giờ anh đã biết. Nàng trầm giọng:
- Nhưng em đã có ý định từ trước là hễ khi nào bị nhìn ra, là em phải rời khỏi nhà này ngay.
Trần khẩn thiết:
- Mai... Anh không có ý định là sẽ được em tha thứ, nhưng em hãy nghĩ tới con Oanh. Mai
bỗng cau mày, giọng nàng hơi bực tức:
- Đừng đem con ra nói. Nàng bước lại bên cửa sổ:
- Tôi không muốn anh xem Oanh như một vũ khí để thắng, để thuyết phục tôi. Trần lắc đầu:
- Mai... Anh đâu nghĩ thế. Mai cười buồn:
- Anh yêu thương gì con Oanh đâu! Trần thở dài:
- Em ở đây hổm rày chắc cũng thấy nỗi khổ tâm của anh. Anh muốn lo cho nó lắm. Nhưng
chỉ trong phạm vi của người mù thôi, em cũng nên hiểu gím anh. Mai nhún vai:
- Thì nếu anh yêu thương nó thật tình em nghĩ là cũng đủ rồi, cha lo cho con cũng đủ...
- Anh không muốn nó thiếu tình mẫu tử. Mai không biết trả lời thế nào, Trần đã nói trúng
chỗ yếu của nàng, nàng không thể nói gì thêm. Đâu thể nào nàng nhẫn tâm bỏ Oanh! Mặc dầu
ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng Mai đã mền nhũn. Nàng sẵn sàng hy sinh tất cả cho
Oanh chứ nàng không thể rời xa Oanh được. Mai vịn vào thành cửa sổ, thấy se sắt trong lòng.
Cao nói:
- Chị nên ở lại, chị Mai à. Bây giờ tôi dám chắc anh Trần sẽ hy sinh tất cả để cho con Oanh
được gần mẹ nó. Trần gật đầu:
- Phải. Chàng đứng dậy, lần mò đến bên Mai:
- Chỉ cần Mai ở lại thôi. Anh bất cần tất cả. Mai lặng thinh hồi lâu:

- Thật thế không? Trần quả quyết:
- Em đặt điều kiện gì cũng được.
- Anh sẽ ăn năn khi nghe điều kiện của em, anh có chắc sẽ giữ lời hứa không? Trần gật đầu:
- Anh sẽ giữ lời hứa. Chàng tiếp:
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11
Xóm Vắng Nguyên Tác: Quỳnh Dao
- Em ra điều kiện đi. Mai gật đầu:
- Trước hết, em là Sương chứ không phải là Mai, anh không được gọi em là Mai, mà phải
gọi là Sương, cô giáo Sương, cô giáo kèm riêng cho con Oanh. Anh bằng lòng chứ?
- Anh bằng lòng... Mai tiếp, giọng cứng rắn:
- Và anh không được đụng chạm tới người em, cũng như không được tỏ tình cảm gì cả.
Trần thở ra:
- Mai... Mai cười chua chát:
- Anh bằng lòng không? Trần cắn môi:
- Được... Anh bằng lòng.
- Và chuyện cần thiết nhất là em không muốn ai biết chuyện này ngoài ba chúng ta, chúng ta
phải thận trọng giữ được hiện trạng này mãi, anh chịu chứ? Trần gật đầu. Mai suy nghĩ rồi tiếp:
- Còn một điều chót nữa. Trần lo lắng:
- Điều gì?
- Anh phải hoà thuận với Lan. Trần ngạc nhiên:
- Em bảo sao? Mai dằn mạnh từng tiếng:
- Anh phải hoà thuận với Lan, vì Lan là vợ anh, nếu không có em thì gia đình anh đâu có
chuyện gì đáng tiếc, hơn nữa, em biết Lan rất yêu anh, tại tánh nàng hơi nóng. Trần lắc đầu:
- Em nỡ làm khổ anh như vậy sao Mai? Mai nhắc:
- Sương, em là Sương.
- À... Sương, sao em lại đặt điều kiện đó nữa? Anh... Không đồng ý với em về điểm đó.
Sương lắc đầu:
- Không, ở đây chỉ có em đặt điều kiện, anh thi hành hay không là tùy anh. Trần khẩn thiết:
- Anh van em... Mai... Hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh. Tình cảm và lý trí đang đẩy nàng
về một hướng. Mai không làm sao cưỡng lại được. Bỗng nàng chợt nhớ đến Oanh:

- Ủa, con Oanh đâu rồi? Từ khi nàng ngất xỉu tới giờ cũng khá lâu, Mai không thấy Oanh ở
đâu cả.
- Anh Cao đã đưa nó đi chơi, nó là con nít... Trần đứng lên:
- Thôi, Mai xuống ăn cơm chiều đi... Mai khó chịu:
- Tôi không đói, tôi không muốn ăn uống gì cả. Trần nói:
- Để tôi bảo chị Châu chuẩn bị thức ăn sẵn, chừng nào Mai muốn ăn thì ăn, từ sáng tới giờ
hình như Mai chưa ăn gì mà. Chàng quờ quạng bước ra cửa, gần tới khuôn cửa, Trần bỗng
ngừng lại gọi:
- Mai! Mai lắc đầu, chậm rãi:
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11
Xóm Vắng Nguyên Tác: Quỳnh Dao
- Gọi tôi là Sương, Mai đã chết rồi. Trần lẩm bẩm:
- Sương à... Sương... Rồi bỗng một tia hy vọng loé lên trong óc chàng:
- Phải Mai đã chết với khoảng đời đau khổ cũ, bây giờ Sương với cuộc đời mới vui tươi.
Mai cười gằn:
- Chưa chắc là vui tươi đâu. Tôi đang quyết định có nên rời khỏi nhà này ngay bây giờ hay
không đây. Trần kiên nhẫn:
- Chuyện ấy chúng ta sẽ bàn sau. Bây giờ, Mai nên xuống ăn một chút gì đi cho lại sức.
Trần bỗng thấy không còn sợ những trở ngại, khó khăn nữa, chàng như phục hồi được cái khí
phách mà chàng đã mất từ khi mất Mai, khiến chàng ngần ngại, sợ gian nan. Đêm lần về khuya,
Oanh đi chơi ngủ say trong lòng Cao, chàng về đặt nó lên giường. Con bé ngủ say trong giấc
ngủ nhiều mộng đẹp nên thỉnh thoảng lại nhỏen miệng cười, nó có biết đâu gia đình nó đang trở
mình trước một biến động dữ dội vô cùng. Sương cũng như mọi ngày, qua phòng Oanh sửa lại
giường ngủ, thay đồ ngủ cho Oanh. Oanh hé đôi mắt:
- Chúc cô ngủ ngon như mọi đêm. Sương mỉm cười, hôm nay đi chơi suốt ngày, con bé
cũng không quên câu chúc ngủ ngon cho nàng như thường ngày. Đợi cho Oanh ngủ say lại,
Sương đứng lên bước trở về phòng mình, đôi mi ươn ướt. Một lúc, nàng bước xuống phòng
khách theo lời mời của Trần. Trong nhà chỉ còn Trần, Cao và nàng vẫn còn thức, mọi người
khác đều đã ngủ say. Trần và Cao tới giờ cũng chưa dám tin chắc là mình đã gặp Mai, người đ
àn bà đã chết từ bao lâu nay. Cao kể lại những việc khi trước:

- Lúc đó, không thể nào mò vớt xác chị được hết, vì nước chảy rất nhanh, rơi xuống thì
nước cuốn đi xa lắm rồi, mấy người dân chài bảo rằng như thế ấy chắc chắn xác chị sẽ chìm tận
đáy, mà ở xa lắm, làm sao mò được. Nhưng tôi khi ấy lại không tin là chị có thể chết được. Một
người như chị làm sao chết như thế được. Thế mà hai tuần sau, quá vô vọng nên tôi ngỡ rằng
chị... đã... Trần chận ngang:
- Không, đâu bao giờ tôi nghĩ là Mai chết, bằng chứng là những tháng sau đó, tôi về Saigon
đi khắp quán rượu, các vũ trường, hy vọng Mai trong lúc buồn... Mai cười chua chát:
- Ông tưởng tôi sẽ bước vào con đường cũ, trụy lạc hả ông? Thưa ông, khi còn làm vũ nữ,
tôi cũng đâu làm điều gì xấu ngoài việc nhảy với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng tôi không
bao giờ quay lại cái nghề nhục nhã ấy đâu... Trần lắc đầu:
- Không... Vì trong cơn bối rối, tôi nghĩ ngợi không chính chắn, hơn nữa, tôi vào ấy như
một đứa bé làm việc với hy vọng hão huyền. Nhưng dù sao cũng là hy vọng. Chàng hút một hơi
thuốc dài:
- Lúc đó... Anh như người lãng trí... Cao cười:
- Còn gì nữa mà không lãng trí. Chàng vẫn giữ nụ cười, nhưng đã nhuộm vẻ buồn, một vẻ
buồn xa xăm của quá khứ:
- Tôi nhớ hôm đó, tôi là người thức dậy sớm nhất, vì tôi đã có ý định phải ra đi. Đến cửa, tôi
thấy cổng sắt ai đã mở rồi thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không chú ý lắm. Trên đường, nước
ngập tới ống quyển, tôi nhớ là lòng thấy buồn khi nhìn vườn hoa không còn một cái nào nguyên
vẹn. Trời lúc ấy mưa vẫn còn dầm dề, trận mưa rớt sau cơn dỗng bão đêm qua. Tôi vẫn đi, cúi
mặt đi mãi đến nỗi suýt lọt xuống chiếc cầu sắt đã gãy làm đôi, nước chảy ào ào. Vừa ngẩng lên
thì tôi trông thấy chiếc áo ngoài của chị, rõ ràng là chiếc áo màu xanh nhạt mà chị thường mặc.
Tôi kinh hoàng, lặng người đi một chút rồi vọt như bay về nhà xem có chuyện gì đã xảy ra
không? Vừa tới cửa thì anh Trần chạy ra như điên, ảnh chụp áo tôi hỏi có thấy chị ở đâu không.
Tôi vội vã tóm tắt câu chuyện rồi hai đứa cùng hớt hải chạy ra cầu sắt. Cao ngưng lại, hút một
hơi thuốc thật dài... Mai lặng thinh nghe câu chuyện trong Hoàng Mai Trang sau khi mình đã
"Chết." Tay nàng cầm tách trà, nhấm từng chút, hương vị của loài trà xanh này thơm ngào ngạt,
loại trà đặc biệt của gia đình nàng khi xưa. Cao tiếp:
- Tới nơi, vừa trông thấy cái áo của chị là anh Trần đứng như trời trồng, mặt mày tái mét.
Một lúc ảnh chạy đại tới, mặc dầu cầu đã sập, hai bên nối nhau bằng một thanh sắt nhỏ mà ảnh

vẫn chạy như bay qua, chụp lấy chiếc áo rồi chạy về. Trong túi áo còn một cánh hoa hồng,
chiếc mề đay hình trái tim của ảnh cho chị khi trước. Anh Trần đứng yên dưới mưa thật lâu,
nước mắt cứ trào ra mãi, rồi ảnh định nhảy xuống sông tìm chị. Nước chảy thật mạnh, nhảy
xuống chắc chắn là sẽ chết, tôi ôm chặt ảnh, ảnh đánh tôi túi bụi, hai đứa ôm nhau vật lộn trên
đầu cầu. Cao nhìn Mai:
- Chắc chị cũng biết được những chuyện sau đó chứ gì? Mai vẫn im lặng, mắt nhìn mông
lung vào màn đêm mù mịt, ôn lại cuốn phim dĩ vãng. Cao tiếp:
- Bác tài chạy ra kịp thời chứ tôi lúc ấy không giữ nổi anh Trần. Ánh mạnh kinh khủng, một
người phụ nhau định lôi ảnh về. Nhưng lúc đó ảnh lại tỉnh ra. Ánh nói giọng cương quyết:
"Khoan, đừng về, tôi biết vợ tôi còn đâu đây, Mai còn vương vấn đâu đây. Mai không chết đâu,
tôi chắc chắn như thế". Vì thế, tôi phải điện thoại cho cảnh sát, mấy người trong xóm cũng kéo
ra giúp, có mấy ông dân chài lên thăm bà con trong xóm, lặn cả giờ đồng hồ để kiếm chị, cảnh
sát cũng tìm thật lâu nhưng chẳng có kết quả gì, ai cũng bảo: "Nước chảy như vầy thì xác cô
Mai chắc trôi đi xa lắm rồi, kiếm không được đâu". Liên tiếp mấy ngày sau, ngoài khoảng thì
giờ lớn để ngồi trong bót lấy lời khai thì chúng tôi đi dọc theo bờ sông để tìm, nhưng tìm mãi
vẫn không thấy gì cả. Mai im lặng mãi, nhưng tách trà trong tay nàng rung động vì những giọt
lệ rơi vào...
- Rồi anh Trần ngã bịnh, bịnh thập tử nhất sanh hôn mê liên tiếp mấy hôm tưởng đã đi luôn
rồi chứ. Khi lành bịnh thì ảnh lại thành như lãng trí, đi thất tha thất thểu ngoài đường. Ánh
thường bảo tôi lên xe với ảnh, ảnh lái thật bạt mạng, đi khắp các vũ trường, nhà hàng, quán ăn
nhưng không gặp. Tối nào ảnh cũng nằm trong phòng khách, đọc đi đọc lại cho tới sáng, người
trong nhà đều tưởng ảnh điên rồi. Cao ngưng lại một chút, Trần dựa vào sa lon gương mặt như
rắn lại sau làn khói thuốc mịt mờ. Cao lắc đầu:
- Thật anh Trần cũng cố chấp, khi trước ảnh cố chấp với chị vì bác bao nhiêu thì sau này
ảnh cố chấp với bác vì chị bấy nhiêu. Ngay cả lúc bịnh, bác săn sóc thì ảnh cứ quay mặt vào
tường, không thèm nói một lời, thật lúc đó tôi thấy tội nghiệp bác hết sức. Dù sao, mọi chuyện
bác làm cũng vì thương ảnh cả. Rồi khi anh Trần lành bịnh, ảnh cũng chẳng thèm nói với bác
một lời nào cho bác vui được. Tới khi mà con Oanh bị sưng phổi, hấp hối trên giường, tưởng
chết không hà, lúc đó anh Trần và bác cùng trắng đêm săn sóc con bé, ảnh mới chịu nói chuyện
với mẹ. Tới khi ấy là trong gia đình ai cũng định là chị chết rồi. Nhưng trong Hoàng Mai Trang,

tất cả người ăn kẻ ở đều thương mến, tiếc nuối chị, đến nỗi có người còn bảo thỉnh thoảng chị
hiện lên thấp thoáng đó đây nữa... Những ngày đó là những ngày buồn thảm và dài nhất đời tôi,
vì thế nên sau thời gian ở lại vì tai nạn của chị, tôi ra đi dầu anh Trần cố thuyết phục tôi ở lại
nhưng tôi cũng đi Đà Lạt để hùn vốn với mấy người bạn quen mở hãng. Cao ngưng giây lát,
ngẩng mặt lên nhìn Mai, dầu đôi mi nàng ươn ướt, nhưng sắc mặt nàng vẫn sâu sắc, khó đoán
được tình cảm trong lòng nàng ra sao. Cao hớp một ngụm trà:
- Đó, sau khi chị đi cho tới ngày tôi đi, có những chuyện biến đổi đó xảy ra. Trần ngồi thẳng
lên:
- Bao nhiêu đó mới chỉ là giai đoạn mở đầu hà, những chuyện sau này còn đáng sợ hơn. Sau
khi Cao đi, tôi thấy một ngày dài như một thế kỷ. Tôi mất thêm người bạn quý. Trời ơi! Thật là
một hình phạt năng nề khi phải sống trong sự hối hận, đau khổ, nhớ nhung triền miên ray rứt
suốt ngày quanh tháng. Trần búng mẩu thuốc ra cửa sổ:
- Nhiều lúc tôi có ảo giác như Mai trở về với tôi, có khi nằm trên sa lon, tôi thấy Mai bước
đến bên tôi nhưng hễ tôi ngồi dậy là nàng biến mất, như thế mãi. Vì những ảo giác như thế, tôi
càng tin chắc là có phần hồn của Mai ở gần mình, thỉnh thoảng tôi ngồi nói chuyện một mình,
tưởng tượng như đang nói với Mai, vì thế những người làm công càng tin chắc là trong Hoàng
Mai Trang có Mai hiện lên. Rồi một đêm, Lan đi phố khuya về, chạy ào vào nhà hào hển nói là
thấy có người cắt hoa hồng, càng làm cho tôi nghĩ ngợi hơn về con người ở thế giới bên kia. Tôi
đi hỏi nhiều người lớn tuổi, họ đều xác nhận là linh hồn vẫn tồn tại sau khi thể xác bị hủy diệt,
và linh hồn có thể về những nơi khi sống họ thường ở. Điều đó làm tôi tin tưởng là Mai thường
về nhà và những ảo giác lại sinh ra càng nhiều, lời đồn đãi ma quái càng đi xa. Nhiều lúc tôi
thầm nghĩ: "Có lẽ Mai chỉ phá mình chứ không hiện hình cho mình tạ lỗi, hay là nàng hiện hình
không được? " Nghĩ thế nên tôi muốn tìm cách làm thế nào để thấy được Mai nên gởi mua tận
ngoại quốc những sách về khoa thần học, nghiên cứu về cõi hư vô. Vì thế ban đầu tôi cầu cơ,
nhưng sau đó để thấy được hình ảnh người chết, tôi theo cách phủ vải đen khắp phòng vào buổi
tối, thắp một ngọn đen` cầy trắng rồi ngồi lim dim mắt trên chiếc ghế độc nhất trong phòng để
chờ Mai. Trần lắc đầu thiểu não:
- Tôi thật là ngu, nhưng vì quá tin tưởng nên tôi cứ làm thế một cách kiên nhẫn, kéo dài một
tháng mấy... Mai có vẻ cảm động, sắc mặt nàng hoà dịu hơn trước, Cao nhận ra ngay điều này.
Giọng Trần vẫn đều đều:

- Rồi sau đó, tôi lại để ngọn đèn nhỏ hơn, để một năm rưỡi vậy đó. Để rồi đến một đêm,
chiếc ghế tôi ngồi bị gãy, tôi bất tỉnh... Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm ngoài vườn hoa,
xung quanh tiếng người nhốn nháo ồn ào... Xung quanh tôi, Hoàng Mai Trang đang cháy sáng
rực, từng cột nhà cong lại, gục xuống... Tôi ngơ ngác la lên, Lan nói rằng ngọn đèn sáp trong
phòng tội bị chiếc ghế gãy nên ngã xuống, bắt vào thảm trải đất, cháy nhà luôn, người ta lôi tôi
ra trễ nửa phút là vong mạng rồi. Biết mọi người trong nhà đều thoát nạn, tôi cũng an lòng,
nhưng nhớ lại quyển nhật ký của Mai, tôi lại chạy băng vào, lôi ra chiếc hộp nữ trang cùng
quyển nhật ký, khi chạy ra thì nhà đổ, tôi bị một thanh lửa chạm mạnh vào đầu, nhưng thoát ra

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×