Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

thơ tinh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.85 KB, 2 trang )

Kí ức về em
Em là lứa học trò cuối cấp đầu tiên khi tôi chập chững bớc những bớc đầu
tiên trên bục giảng. Kí ức về em giờ đây vẫn in đậm trong tôi. Là con trai nhng em
trắng trẻo, dịu dàng nh một cô học trò nhỏ. Nhà em rất nghèo, bố mất sớm nhng em
hiếu học. Em thu hút đợc sự chú ý của tôi ngay từ những ngày đầu tiên tôi nhận lớp.
Vừa làm quen với lớp, em đã chạy đến bên tôi, nắm tay tôi hỏi đủ thứ chuyện hồn
nhiên đến không ngờ. Bầu nhiệt huyết của một giáo viên tr mới ra trờng còn đầy
ắp trong tôi. Giờ ra chơi, đám học trò nhỏ quấn quýt bên tôi. Em luôn đặt bàn tay
nhỏ bé, mềm mại của mình trong lòng bàn tay tôi tin cậy. Tôi quan tâm đến mọi
học trò trong lớp nhng em vẫn đợc tôi u ái hơn, có lẽ do hoàn cảnh của em. Đáp lại
tình cảm của tôi, em rất ngoan và học giỏi.
Rồi dù lu luyến, em cũng phải rời xa mái trờng tiểu học học tiếp lên trung
học cơ sở. Em vẫn thờng xuyên đến thăm tôi. Tôi vẫn quan tâm đến em nh ngày xa,
khi thì tặng em cái cặp sách, khi cho em tiền mua sách vở.
Rồi một lần, tôi nhớ đó là một buổi chiều mùa đông, em đến nhà tôi. Một
mình. Im lặng.Thái độ khác lạ của em làm tôi ngạc nhiên và lo lắng. Có chuyện gì
xảy ra với em? Tôi cố gặng hỏi. Em không nói. Em khóc. Tôi vỗ về em (dù khi ấy
em đã là học sinh lớp 8). Em chắp tay xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ. Tôi không
hiểu. Tôi để em bình tĩnh lại rồi em kể. Thì ra số tiền tôi cho em mua sách vở em
đã dùng để chơi điện tử khi bị bạn bè xấu rủ rê. Khi tiêu hết số tiền em mới giật
mình lo sợ.Em đã không dám thú nhận với tôi trong suốt một tháng trời. Em đã dằn
vặt tự trách mình. Và rồi cuối cùng em cũng đã dũng cảm lên nhà gặp tôi. Tôi bàng
hoàng. Tôi đau lòng thực sự. Nỗi đau của một ngời mẹ sinh ra một đứa con h.Tay
em run lên nắm chặt tay tôi lắc mạnh kéo tôi về với thực tại.Phải rồi, em có lỗi nh-
ng em dã dũng cảm nhận ra lỗi lầm và hứa sẽ không bao giờ làm tôi buồn nữa. Điều
đó làm tôi mừng. Mừng vì em cha phải là đứa trẻ bỏ đi. Tôi chỉ nói đợc với em một
câu: Cô sẽ tin em nh từ trớc tời giờ cô vẫn tin. Em hãy chứng minh cho cô thấy điều
đó.
Giờ đây em đã là sinh viên đại học, em vẫn là cậu học trò nhỏ của tôi nh
ngày xa. Cô trò vẫn thờng xuyên ngồi ôn lại chuyện cũ. Hình nh lần vấp ngã đó làm
em trởng thành hơn và tôi cũng hiểu em đã nghị lực thế nào. Em đã không làm tôi


thất vọng. Giờ đây tôi đã có thể tự hào về em.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×