Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (51.39 KB, 3 trang )

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn.
Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có lần mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo phải buồn.
Tôi cũng vậy, tôi có rất nhiều lần mắc khuyết điểm, nhưng có lẽ khuyết điểm lớn nhất trong cuộc
đời tôi cũng như cái kỉ niệm đã để lại cho dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi là cái lần tôi đã dạy
con vẹt nói láo khiến thầy Tâm buồn.

Bây giờ tôi đã là một thầy giáo, mỗi lần nhìn thấy lũ học trò tôi lại bồi hồi nhớ về chuyện xưa.
Hồi ấy, thằng Vinh, thằng Quang và tôi là những đứa trẻ tinh nghịch nhất của lớp 4D, chúng tôi
được mệnh danh là ” quỷ sứ” của lớp. Thầy tâm chủ nhiệm lớp 4D chúng tôi. Ngày ấy, chúng tôi
là thành phần học yếu nhất lớp nên ngoài giờ học trên lớp chúng tôi phải đến nhà thầy Tâm học
để thầy giúp đỡ, dạy bảo để học tiến bộ hơn. Khi đến nhà thầy, với bọn con trai chúng tôi ấn
tượng nhất là con vẹt bị nhốt trong lồng được treo trên trước cửa. Mỗi lần khi chúng tôi đến, nó
lại cất tiếng hót.
-Mời bạn đến chơi nhà.
Con vẹt của thầy Tâm là loại chim rất thông minh, luôn bắt chiếc tiếng người nói, nó rất đẹp,
xinh xắn, dễ thương. Nó có bộ lông mượt mà, màu lông óng ả. Mấy cái lông cứng ở đuôi lúc nào
cũng xòe rộng ra, cái mỏ nó cứng nhọn. Đôi mắt to tròn như hai hòn bi nhỏ. Cái đầu to lúc nào
cũng quay nhìn trước rồi nhìn sau. Đôi chân bé nhỏ có móng vuốt nhọn sắc cứng dường như có
thể tạo ra vết thương nếu như bị nó cào. Thầy Tâm kể với chúng tôi là nhìn thấy nó bị bắn rơi
trong vườn, đang bị thương và nó còn rất nhỏ, thầy đã chăm sóc tận tình và trị vết thương cho
nó. Chúng tôi rất khâm phục thầy vì đã nuôi được con vẹt từ lúc còn rất non nớt đến bây giờ trở
thành một con vẹt to lớn. Thầy nói suốt mấy năm mới dạy được nó nói mấy câu nhưng nói sõi
nhất là câu ” mời bạn đến chơi nhà”. Khỏi phải nói, chúng tôi rất khoái con vẹt này, lắm lúc tôi
còn bắt châu chấu cho nó ăn.
Rồi cứ thế, giữa lúc ấy, một lần thầy Tâm phải đi công tác xa mấy ngày mới về, trong những
ngày đó, tôi đi bắt cào cào cho con vẹt của thầy ăn và dạy nó thêm vài câu. Mấy hôm sau thầy về
cũng là lúc thằng Quang, Vinh đến học. Thầy chủ về, con vẹt sà cánh ra đón, nhưng thay vào
câu chào “Mời bạn đến chơi nhà.” lúc này nó dẩu mỏ gọn lỏn một câu ” cút đi”, nghe xong mặt
thầy nhăn lại, những vết nhăn xô ép vào nhau của tuổi già 50. Thầy liền lập tức mở lồng thả nó



bay đi, bọn chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, rồi thầy quay lại hỏi chúng tôi ai đã dạy nó những câu
đó, chúng tôi nhìn nhau. Thầy lúc này dường như rất buồn, thầy không mắng chúng tôi mà chỉ
im lặng, lúc này tôi rất sợ hãi và chỉ biết im lặng. Lúc này tội sỡ hãi và ân hận quá. Chính tôi đã
dạy nó nói những câu láo lếu đó, tôi thấy thật thương cảm cho thầy chủ nhiệm, cũng thật oan ức
cho và con vẹt vô thức. Vợ thầy mất sớm, con gái thì đi lấy chồng xa, thầy chỉ có con vẹt để làm
bầu bạn, vậy mà giờ thầy thả nó đi thì thầy bầu bạn với ai, tôi hối hận quá nhưng tôi cũng không
dám nhận lỗi với thầy, rồi thằng Vinh táo bạo hỏi.
-Thưa thầy, thầy yêu quý con vẹt đó lắm mà, sao thầy lại thả nó đi?
Thầy Tâm bỏ cặp kính trắng xuống, lau mắt kính và thầy ôn tồn dạy .
-Loài vật cũng như loài người vậy. Nó sống trên đời để được học những điều tốt đẹp trong
cuộc sống để được yêu thương. Con vẹt của thầy cũng vậy, nó đã bị nhiễm cái xấu của cuộc
sống thì thà thầy thả nó đi để nó tự do bay trên trời cao để nó hưởng thụ những cái gì nó thích.
Tôi hối hận quá. ” Thầy ơi! em xin lỗi thầy”, thế là buổi học ấy đã trôi qua, lòng tôi nặng trĩu nỗi
buồn, tôi lê dép trên đường mà nghĩ đến con vẹt ấy, vậy là chúng tôi không còn thấy nó nữa, day
dứt, băn khoăn mãi tôi quyết định đến gặp thầy để xin lỗi thầy.
Hôm sau, tôi đến trước thằng Quang,thằng Vinh tôi thấy thầy đang ngồi trong nhà, tôi chạy đến
mà khóc nhận lỗi với thầy.
-Thầy ơi! thầy tha lỗi cho em, chính em đã dạy con vẹt câu láo lếu ấy.
Tôi tưởng thầy sẽ tức giận mà đánh tôi nhưng không đằng này thầy an ủi, động viên tôi.
-Em làm sai mà biết nhận lỗi, đó mới là một điều đáng mừng. Nhưng em ơi, con vẹt ấy đã sống
với thầy mấy năm rồi giờ thầy thả nó ra để nó có thể tự do hòa bình với quãng đời còn lại.
Rồi năm tháng cứ thế trôi qua, tôi lớn lên trong sự dạy dỗ ân cần của thầy. Giờ đây, sóng gió
cuộc đời đã đưa tôi đến nhiều nơi, tôi rất ít khi được về thăm nhà, thăm thầy những hình ảnh
của thầy vẫn sống mãi trong lòng đứa học trò này. Hình ảnh của khuôn mặt nhân hậu, hiền từ
hiện rõ những nếp nhăn của tuổi già. Với đôi mắt luôn đăm chiêu nhìn chúng tôi với vẻ thân
thương, trìu mến. Với mái tóc đã có những sợi tóc trắng như cước. Đôi mắt ấy được ẩn dưới bộ
lông mày đã bạc phếch. Mỗi lần nhớ đến gương mặt sầu sầu của thầy Tâm dường như cái kỉ
niệm về con vẹt cứ trỗi dậy trong tâm trí tôi để tôi phải nhớ mãi.
Tôi tự hứa với lòng mình, là sẽ quyết tâm đem hết những kiến thức tôi có và dành hết yêu thương
đối với thế hệ học trò tiếp theo giống như thầy Tâm đã đem hết tìm cảm của mình để dạy bọn

học trò này. Mỗi lần, nhìn học trò của tôi phạm lỗi, tôi lại thầm nghĩ đến người thầy kính yêu.
Từ khóa tìm kiếm:




×