Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho mọt người bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường xúc động

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.15 KB, 2 trang )

Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho mọt
người bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường xúc động
Hà nội, ngày 16 tháng 6 năm 2035
Nhung thân mến!
Có lẽ thật đường đột khi mình lại viết thư cho bạn. Dao này công việc của bạn có ổn định không?
gia đình bạn thế nào? từ khi bạn chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh sinh sống, chúng mình vẫn
chưa gặp lại nhau, mình nhớ bạn nhiều. Bây giờ mình đang sinh sống ở Hà Nội, đã lập gia đình
và có hai cháu nhỏ rồi. Hôm nay mình về thăm bố mẹ và đã ghé thăm trường cấp hai mình đã
học đấy.
Xem thêm:


Suy nghĩ của em về nhân vật anh thanh niên trong “lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn
Thành Long



Thuyết minh về Hồ Gươm

Thời gian trôi nhanh và không bao giờ đợi ai và cũng chẳng ai níu kéo được thời gain dừng lại
phải không Nhung? khi đứng trước ngôi trường chứa bao kỉ niệm ngọt ngào của tuổi học trò
ngây ngô, mình lại thấy bồi hồi xúc động, mình như quay về là cô học trò nhỏ bé của 20 năm
trước.

Hôm nay là một buổi sáng mùa hè trong xanh, không khí trong lành và nắng còn chưa gắt, mình
bước vào cổng trường cấp hai quen thuộc và thấy thật ngạc nhiên. Trường mình thay đổi nhiều
quá, cổng trường được xây dựng cao hơn, to hơn hồi bọn mình còn học ở đấy, những cây bằng
lăng gầy gò ốm yếu nay đã vươn cao, cành lá xum xuê và đang thời kỳ trổ hoa, khi nhìn cảnh cửa


mở ra như chào đón mình trở về bỗng nhiên mình lại nhớ về cảnh tan trường, học sinh ra về như


vỡ tổ, bây giờ cổng trường to hơn rồi chắc không còn cảnh tượng ấy nữa, tự nhiên mình mỉm
cười khi nghĩ lại thời học sinh,. Bước vào sân trường, bao cảm xúc, kỉ niệm lại ùa về, trường
mình thay đổi nhiều quá, cái sân bê tông trũng cứ mùa lũ là ngập giờ đã thay bằng gạch đỏ, lát
từng ô ngay ngắn, bằng phẳng và được nâng cao hơn. Những cây bàng, cây phượng đu đưa trong
gió như gợi nhớ về những kỉ niệm đã xa.
Nhung à! những khu lớp học cũng đã khang trang hơn, có khu được xây mới, trước kia trường
chỉ có bốn khu chính giờ trường đã quy hoạch có sáu khi, thêm khu nhà đa năng và khu để thực
hành hóa, lý, sinh và phòng máy chiếu riêng nữa, trường mình giờ còn xây cả bể bơi nữa đấy,
xây ở khu đất trống trước kia mọc đầy cỏ lau đó, vườn sinh vật cũng đầy đủ loài sinh vật hơn,
phong phú hơn. Mình đã ghé thăm lớp 9A cũ của chúng mình nữa đấy, mình còn vào chỗ ngồi
của mình năm xưa, lớp học giờ đã khác nhiều, nhiều bàn ghế mới, bảng mới còn trang bị thêm ti
vi nữa. Tuy khác biệt là vậy nhưng hình ảnh thân thuộc vẫn như còn mãi. Nhung ơi! mình còn
nhớ lắm hình ảnh tập thể lớp ngồi yên ăng nghe giảng, nhưng chỉ được vài phút là nhao nhao nói
chuyện, mình nhớ những buổi kiểm tra căng thẳng, nhớ những tiếng cười hồn nhiên và cả giọng
nói ấm ấp của thầy cô khi giảng bài, đang miên man với những kỉ niệm thì ba tiếng trống báo
hiệu giờ truy bài vang lên kéo mình quay về hiện tại. Ôi! tiếng trống thân thương, tiếng trống đi
cùng tuổi học trò ngây thơ của mình suốt bốn năm, tiếng trống gợi lại bao nhiêu kỉ niệm về thời
học trò đùa nghịch, chạy nhảy trên sân trường. Lúc này trên sân, học sinh ùa vào lớ, màu áo
trắng tinh khôi trong sáng ấy hình như đi sâu vào tâm trí mình rồi Nhung à! Ngoài sân bỗng chợt
nminhf nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang tiếng về phía mình, mình bật khóc, bao cảm xúc ẩn
chứa bấy lâu nay đều tràn ra qua hàng nước mắt. Nhung có biết mình đã gặp ai không? Mình đã
gặp cô Mai, cô giáo dạy văn hồi lớp 9 và dạy công dân suốt bốn năm mình học trung học dấy,
mình chạy ra nắm tay cô, cả hai cô trò cùng cú động, sau bao năm cô vẫn nhận ra mình, cô giờ
hơn năm mươi tuổi rồi, tóc đã điểm bạc thế nhưng cô vẫn tâm huyết vơi nghề, vẫn yêu thương
học sinh như ngày nào, hai cô trò hàn huyên rất nhiều chuyện, cô hỏi thăm công việc và cuộc
sống của mình, cô còn hỏi mình có liên lạc với các bạn trong lớp không, giờ chắc các trò của cô
thành đạt hết rồi nhỉ? cô vẫn rất quan tâm tới các học sinh của cô, vẫn gương mặt hiền hậu, giọng
văn truyền cảm.
Nhưng nhanh thật, 30p ra chơi ra trôi qua mình chào cô ra về nhưng trong lòng vẫn xúc động.
Thôi, thư đã dài rồi, mình chúc Nhung và gia đình mạnh khỏe, may mắn và thành công, đọc thư

nhớ liên lạc với mình nhé! Hẹn ngày học lớp sẽ gặp lại cậu!

Thân ái!

Phạm Thị Yến



×