Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Những suy ngẫm - p8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115.04 KB, 10 trang )

/> /> />hn hm: /> /> /> /> />hn hm: /> /> /> /> />hn hm: />75edbd03aaf0&displayLang=en&oRef=http%3a%2f%2fwww.google.de%2fsearch%3fhl%3dde%26rls%3dGGLG%2cGGLG%3a2006-
03%2cGGLG%3ade%26sa%3dX%26oi%3dspell%26resnum%3d0%26ct%3dresult%26
hn hm: />hn hm: />hn hm: />hn hm: />hn hm: /> /> />hn hm: /> /> />hn hm: o/web/love/Thu-khong-dam-gui-nguoi-yeu.htm
/> /> /> />
Nắm tay yêu thương
Nắm chặt tay nhau có thể chỉ là một hành động quá ư đơn giản nhưng lại
là cách biểu thị sự sẻ chia, gắn bó với những người ta yêu thương. Bạn có nhớ
lần nắm tay gần đây nhất của mình với người yêu là khi nào không?
Một cử chỉ đơn giản đầy yêu thương
Cách đây không lâu, tôi có tới trung tâm mua sắm để kiếm vài món đồ dùng.
Dạo hết cửa hàng nọ tới cửa hàng kia, tôi phát hiện có chiếc ghế băng dài nằm
ở một chỗ râm mát dọc vỉa hè, thế là tôi quyết định xả hơi một lúc để tận
hưởng những giờ phút thư giãn, ngắm nhìn mọi người.
Giữa phố phường ồn ào, đông đúc, có hai người buộc tôi phải chú ý. Đó là
một cặp vợ chồng đã lớn tuổi, chừng gần bảy mươi hoặc già hơn thế, họ đang
đi chầm chậm dọc vỉa hè. Điều làm tôi chú ý hơn cả là hai người đang nắm
chặt tay nhau. Tôi ngạc nhiên tới mức gần như dán mắt vào đó.
Khi hai người dần xa khuất tầm mắt, tôi cố tưởng tượng xem cặp vợ
chồng già đó đã chung sống với nhau như thế nào và tự hỏi họ đã chia sẻ
những gì trong chừng ấy năm cùng ở dưới một mái nhà. Thật tuyệt vời là sau
vài chục năm như thế, họ lại vẫn có thể nắm chặt tay nhau - một biểu hiện
đơn giản của tình yêu và sự tận tụy với nhau.
Những biểu hiện đơn giản của tình yêu thương
Khi ông bà lão đó khuất sau một góc đường, ánh mắt tôi lại trở về với đám
đông ồn ã. Rồi lại có những cặp vợ chồng khác ngang qua, cả già lẫn trẻ,
dường như tất thảy đều tỏ ra không quá quan tâm tới người bạn đời đi bên
cạnh mình. Tôi bắt đầu hiểu ra, ngay cả một điều tưởng quá đơn giản như một
cái nắm tay dường như cũng quá hiếm hoi trong thời buổi này.
Rời chiếc ghế băng để tiếp tục hành trình mua sắm, nhưng lòng tôi không
nguôi nghĩ về cặp vợ chồng già tay trong tay sánh bước. Nó khiến tôi hiểu rằng
những biểu hiện yêu thương trước mắt mọi người mới quan trọng làm sao, và


đó cũng là cách đơn giản tuyệt vời để thể hiện tình yêu với nhau.
Tôi không muốn nói là tất cả chúng ta nên biểu hiện những tình cảm một
cách “quá nồng nhiệt” trên đường phố, mà tôi nghĩ những cử chỉ như nắm tay
hoặc khoác tay người yêu hay người bạn đời của mình trên phố cũng là một
cách để chúng ta nói với họ rằng: chúng ta tự hào vì có họ trong cuộc đời mình
và ta không ngần ngại nói với tất cả mọi người điều đó. Một cái hôn lên má
ngay trước mặt bạn bè, một cái ôm nhẹ trong khi xếp hàng chờ mua vé xem
phim, một chút nghiêng người thầm thì “Anh yêu em” giữa đám đông thực
khách trong nhà hàng, tất cả biểu hiện yêu thương giản dị ấy đều có thể gửi
những thông điệp đầy sức mạnh tới những người thân thương của ta.
Nói với cả thế giới là ta yêu thương người ấy
Tất cả những biểu hiện ấy dành cho nhau khi chỉ có hai người tất nhiên cũng
rất tuyệt vời, nhưng sẽ trở nên đặc biệt hơn nhiều nếu ta biết thể hiện ngay
trước mắt mọi người. Nó cũng giống như cách ta khẳng định tình yêu và lòng
tận tụy của bản thân với nhau. Bày tỏ tình yêu thương của mình một cách cởi
mở cũng là cách ta nói với người yêu cũng như người bạn đời của mình rằng ta
yêu họ, cần họ và khao khát họ như thế nào, rằng ta muốn cả thế giới biết và
chia sẻ với hạnh phúc của đôi ta.
Rất nhiều năm sau lần đi mua sắm đó, mỗi khi cùng vợ hòa vào đám đông đi
trên vỉa hè ở bất cứ đâu, tôi luôn hi vọng chúng tôi sẽ là cặp vợ chồng được ai
đó nhìn thấy và nghĩ rằng: “Thật tuyệt vời là sau bao năm chung sống họ lại
vẫn có thể tay trong tay đi bên nhau như thế
Lời nói dối chân thật
Trong câu chuyện nhỏ này, lời nói dối lại là cách ứng xử làm mọi người hài
lòng. Đó là kinh nghiệm cuộc sống mà đôi khi chúng ta phải trải qua.
Tôi đang ở trong bếp giúp mẹ pha trà thì nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng từ
phòng khách. Biết chắc điều gì đã xảy ra, tôi chạy về phía phòng khách nơi
những người khách đang ở đó, nhưng mẹ đã ngăn tôi lại.
- Khoan đã con gái - Mẹ tôi nói - Con hãy đi vào phòng khách và xem như thể
chưa có chuyện gì xảy ra. Nhớ đừng tỏ ra là con đang buồn và giận họ con

nhé.
- Nhưng mẹ ơi, làm sao con có thể xem như thể chưa có chuyện gì xảy ra
được? Mẹ cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra ở đó. Chiếc bình cổ của gia đình
mình đã bị họ đánh vỡ mà. Mẹ thấy đúng không - và điều đó đối với con thật là
tồi tệ.
Mẹ tôi mỉm cười tỏ ý tán thành:
- Mẹ biết con nói không sai. Chiếc bình quý có tuổi hơn 200 năm của gia đình
ta giờ đã vỡ rồi. Nhưng chúng ta không thể để cho những người khách đó biết
là chiếc bình đáng giá thế nào con ạ.
Nói xong, mẹ tôi bê khay trà vào phòng khách. Chiếc bình cổ vô giá giờ chỉ
còn là những mảnh vụn nằm vung vãi trên sàn nhà. Và đứng cạnh đấy là một
cậu bé 4 tuổi, con trai bà khách. Sự kinh hãi lộ rõ trên khuôn mặt mẹ của đứa
nhỏ. Còn cậu nhóc vì sợ quá nên òa khóc.
- Tôi... Tôi... Tôi không hiểu sao... - Bà khách cố giải thích.
- Được rồi, chị không có gì phải lo lắng cả. Đó chỉ là một chiếc bình cũ thôi mà.
Nó chẳng đáng giá gì - Mẹ tôi giải thích nhằm làm an lòng khách.
- Nhưng chiếc bình đã rơi xuống khỏi giá sách, bà khách nói với mẹ tôi.
- Ồ, chị đừng bận tâm vì điều đó. Chuyện cũng chẳng có gì to tát cả mà. Mời
chị lại uống trà và cả cháu nữa. Đây là kẹo cô cho cháu.
Sau khi những người khách đã ra về, tôi mới dám hỏi mẹ:
- Tại sao mẹ phải nói là chiếc bình chẳng đáng giá gì? Mẹ biết rõ chiếc bình đó
quý giá thế nào đối với gia đình ta mà.
- Thế mẹ có thể nói cách nào khác được chăng? Liệu mẹ có thể nói chiếc bình
đó vô giá thế nào à? Và rằng cậu bé đã làm vỡ vật quý báu nhất của gia đình
mình sao? Mẹ có nên nói như thế không nào, con gái?
- Nhưng đó là sự thật và chúng ta chỉ nói đúng sự thật mà mẹ - Tôi trả lời.
- Con à, nhưng không phải lúc nào ta cũng phải luôn nói sự thật - Mẹ giải thích
cho tôi rõ - Có khi ta không cần thiết phải nói đúng sự thật. Đôi lúc, biết giấu
đi cảm xúc thật của mình lại là cách cư xử hay nhất đó con.
Cảm xúc mùa

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi và Mùa Hè đến. Mùa Hè mang tặng Mùa Xuân 1
bó hoa hồng rất đẹp và nói:
-Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi luôn yêu em. Hãy đi cùng với tôi đến những nơi nào
mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân lại không yêu Mùa Hè. Cô bỏ đi. Thế là Mùa Hè buồn bã rồi ốm.
Nhiệt độ lên cao, mọi thứ trở nên rất nóng bức.
Sau 3 tháng thì Mùa Thu đến, cô mang rất nhiều trái cây thơm và chín đến.
Cô rất yêu Mùa Hè và không muốn Mùa Hè buồn:
- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em và em sẽ mang hạnh phúc cho
anh.
Nhưng với Mùa Hè thì Mùa Xuân là tất cả. Và anh bỏ đi. Mùa Thu đã khóc,
khóc nhiều lắm. Khiến cho mọi thứ trở nên vàng úa, những lá thông rụng bay
trong gió như bày tỏ cùng nỗi buồn với Mùa Thu.
Và 3 tháng sau, khi Mùa Đông đến. Những cơn gió thổi lạnh lẽo mang những
đợt tuyết đầu tiên. Những giọt nước mắt của Mùa Thu đã làm cho Mùa Đông phải
xao xuyến, anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:
- Mùa Thu ơi, hãy đến bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con
đường bằng băng. Nới có thể phải chiếu anh sáng mặt trời. Và tôi sẽ hát những
bài hát hay nhất cho em nghe.
- Không, Mùa Đông. Ở bên anh tôi chỉ thấy lạnh lẽo và cô đơn thôi.
Và Mùa Thu đã ra đi. Mùa Đông buồn lắm. Giớ thổi mạnh và những bông
tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn. Chỉ trong 1 đêm thôi mà mọi thứ đã trắng xóa bởi
tuyết phủ kín. Thiên Nhiên thấy vậy mới hỏi Mùa Đông:
- Sao anh không yêu Mùa Xuân?? Cô ấy mang đến cho anh những chồi non và
tiếng chim ca trên cành mà.
- Nhưng tôi không hề thích cô ấy.
Mùa Xuân nghe được những lời như vậy thì buồn lắm. Cô cũng khóc. Nhưng
rồi bỗng chợt cô nhìn ra xung quanh :" Ôi, tại sao mình phải khóc chứ??? Mình
còn rất trẻ và đẹp. Thời gian đành cho mình không nhiều. Vậy tại sao mình không
làm những việc ý nghĩa hơn".

Và mọi thứ dường như đã sống lại. Cây cối đâm chồi nảy lộc. Chim hot vang chào
Mùa Xuân đã về...
Đây chỉ là 1 câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng nó cho tớ 1 ấn tượng khá
sâu sắc : Phải chăng chúng ta luôn cố chạy theo những gì mãi mãi không thuộc
về mình. Bỏ lại những thứ mình đang có mà không hề biết trân trọng. Chúng ta
luôn đuổi theo những cái hư ảo để rồi thất vọng và khóc. Có biết bao người như
thế?? Và có bao người như Mùa Xuân, tự đứng lên tìm cho mình 1 con đường đi
tới...

Nếu Được Sống Đến 2 Lần
Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm gì? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời...
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội
bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.
Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những
kỳ nghỉ với gia đình thân yêu.
Tôi sẽ dành thời gian, để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên
năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.
Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc
khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương
mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi
ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số...
Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định quan điểm sống của mình để sao không phải hối
tiếc và tôi sẽ để những người tôi yêu biết điều ấy... hằng ngày! Tôi sẽ không để thời gian trôi qua
mà không kịp để người tôi yêu thương biết rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc là cách giúp bạn luôn nhớ rằng: không ai, không điều gì là nhỏ
nhặt trong cuộc đời của bạn...
Nắm tay yêu thương
Nắm chặt tay nhau có thể chỉ là một hành động quá
ư đơn giản nhưng lại là cách biểu thị sự sẻ chia, gắn bó
với những người ta yêu thương. Bạn có nhớ lần nắm tay

gần đây nhất của mình với người yêu là khi nào không?
Một cử chỉ đơn giản đầy yêu thương
Cách đây không lâu, tôi có tới trung tâm mua sắm để
kiếm vài món đồ dùng. Dạo hết cửa hàng nọ tới cửa hàng
kia, tôi phát hiện có chiếc ghế băng dài nằm ở một chỗ
râm mát dọc vỉa hè, thế là tôi quyết định xả hơi một lúc
để tận hưởng những giờ phút thư giãn, ngắm nhìn mọi
người.
Giữa phố phường ồn ào, đông đúc, có hai người buộc
tôi phải chú ý. Đó là một cặp vợ chồng đã lớn tuổi, chừng
gần bảy mươi hoặc già hơn thế, họ đang đi chầm chậm
dọc vỉa hè. Điều làm tôi chú ý hơn cả là hai người đang
nắm chặt tay nhau. Tôi ngạc nhiên tới mức gần như dán

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×